Chương 43:
Chương 43:Chương 43:
Trường An tháng chín, gió thu chính thịnh.
Trước Vị Ương điện, trong cơn gió thu này có người trợn mắt há hốc mồm, có người khóe miệng ngậm cười, có người vẻ mặt kinh ngạc, có người ghen ghét dữ dội.
"Sao lại là hắn?" Chúc Hiền thấy thiếu niên kia đột nhiên xuất hiện, lập tức chấn động trong lòng, y theo bản năng nhìn về phía nữ tử áo xanh phía sau mình, mà đối phương chỉ thản nhiên lắc đầu, cũng không nhiều lời.
Triệu Tinh Vũ nhướng mày, gã chưa từng gặp qua người này, nhưng từ bộ dáng mọi người xung quanh cùng với vẻ mặt kích động của Vũ Văn Nam Cảnh, gã cũng không khó đoán ra thân phận của đối phương, vì vậy lòng gã như chìm xuống đáy vực.
Đương nhiên so sánh với việc mọi người kinh ngạc hay nghi hoặc, tâm tình của Lộc tiên sinh lại càng thêm cuồn cuộn.
Lão nhìn chằm chằm vào bóng người đứng trên trường kiếm thật lâu, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Ngươi... quả nhiên vẫn còn sống."
Người kia dĩ nhiên là Từ Hàn, đối mặt với sự kinh ngạc của Lộc tiên sinh, sắc mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh, cười nói: "Từ mỗ mệnh hơi cứng, làm cho Lộc tiên sinh thất vọng rồi."
Dứt lời, thiếu niên tựa như mất đi hứng thú nói chuyện với Lộc tiên sinh, hắn quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Nam Cảnh thân hình chật vật, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười phía sau mình, nói: "Xin lỗi, gặp phải chút chuyện nên tới chậm."
Vũ Văn Nam Cảnh liên tục lắc đầu, không còn bộ dáng lạnh lùng của Đế vương kia nữa, vì vậy nàng giờ khắc này tựa như lại biến trở về Tân Khả Khanh lương thiện trong Linh Lung các. Nàng cười ngọt ngào, mặt mày cong thành trăng khuyết trên bầu trời: "Không sao, ta biết ngươi sẽ đến."
"Ừm, tiếp theo cứ giao cho ta." Từ Hàn nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó lần nữa quay đầu, mặt hướng về phía đại quân hàng vạn đứng đầy cả cửa Vị Ương điện.
Tất cả mọi người ở đây đều bị khí thế trên người Từ Hàn lúc này chấn động, ngay cả vị Tiên nhân Triệu Trữ kia cũng thân sắc cảnh giác nhìn hắn. Nhưng duy chỉ có vị Triệu Tinh Vũ kia dường như đang rơi vào tình huống ngoài ý muốn. Gã nhìn chằm chằm vào cuộc đối thoại giữa Từ Hàn và Vũ Văn Nam Cảnh, lửa giận trong lòng càng lúc càng thịnh.
Hành động của Từ Hàn giờ phút này theo gã thấy thì đều cực kỳ đáng ghét.
Gã không nghĩ ra mình kém Từ Hàn chỗ nào, gã tuổi trẻ tài cao, lại là chất nhi Triệu vương Triệu Trữ, tu vi đã đến Ly Trần cảnh từ lâu, dưới Đại Diễn cảnh chỉ kém Tiên nhân một bước chân, nếu có được cơ duyên thì... đăng lâm Tiên cảnh chưa từng là chuyện không thể, nhưng vì sao gã dốc lòng chăm sóc Vũ Văn Nam Cảnh một năm lại không đánh lại một câu nhẹ nhàng của Từ Hàn. Nghĩ tới đây, Triệu Tinh Vũ cuối cùng cũng không kiêm chế được lửa giận trong lòng, gã cất bước lên phía trước nổi giận quát mắng Từ Hàn: "Ngươi là kẻ xấu, ăn thô nói tục, không biết nặng nhẹ. Chuyện lớn quân quốc há là thứ mà mãng phu như ngươi có thể ngông cuồng nói bậy, chẳng lẽ thật sự coi triều Đại Chu ta không có người?"
Từ Hàn nghe lời ấy lần đầu tiên quay đầu nhìn về phía Triệu Tinh Vũ, hắn khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: “Ngươi là ai?”
Đây cũng không phải là Từ Hàn cố ý nhục nhã, mà thực sự hắn chưa bao giờ gặp Triệu Tinh Vũ, đương nhiên không thể biết được. Chỉ là một số người nói chuyện vô tình, người nghe có ý.
Triệu Tinh Vũ hiển nhiên coi lời này của Từ Hàn là lời nói đùa, sắc mặt lập tức ửng đỏ, đang muốn quát mắng cái gì đó. Nhưng khi đó Vũ Văn Nam Cảnh sau lưng Từ Hàn chợt cất bước tiến lên, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: "Đây là tôn nhi của Triệu Trữ, hơn một năm nay còn coi như trung Thánh tửyệt đối đối với ta."
"Ừm. Nếu đã vậy, ngươi đi đi, ta tha cho ngươi một mạng." Từ Hàn nghe vậy gật đầu nói.
Lời nói như vậy càng khiến phẫn hận trong lòng Triệu Tinh Vũ thêm dâng trào, gã mở miệng nói: "Nói khoác không biết ngượng, Triệu Tinh Vũ ta đường đường là nam nhi bảy thước, cần đếch gì ngươi bố thí giữ mạng?”
Triệu Tinh Vũ dứt lời, trường kiếm bên hông rời vỏ, lập tức phóng thẳng người về phía Từ Hàn.
Từ Hàn thấy vậy hai mắt nhíu lại, hắn đưa một tay ra, ngón trỏ và ngón út bỗng kẹp vào hư không. Mũi kiếm của Triệu Tinh Vũ đã bị hắn giam cầm hoàn toàn, Triệu Tinh Vũ mặc dù có lòng giãy giụa thoát khỏi trói buộc này, nhưng hai ngón tay nhìn như thon dài của Từ Hàn lại tựa như Thái Sơn, mặc kệ gã dùng tất cả mọi thủ đoạn trên người cũng không thể động đậy.
"Hà tất phải vội tìm cái chết?" Từ Hàn cười nói, sau đó đầu ngón tay khẽ phát lực, thanh bảo kiếm của Triệu Tinh Vũ được đại sư tỉ mỉ chế tạo lúc này đã vỡ vụn từng khúc dưới đầu ngón tay Từ Hàn. Lực đạo cuối cùng thuận theo lưỡi kiếm truyền đến, thân thể Triệu Tinh Vũ như bị thương nặng, bay ngược ra ngoài ngã cái rầm xuống mặt đất.
Mà Từ Hàn làm xong những chuyện này cũng chưa từng liếc nhìn đối phương một cái, mà quay đầu nhìn về phía Lộc tiên sinh vẫn còn trong khiếp sợ, lại cười nói: "Tiên sinh còn thời gian bảy mươi hơi thở."
Sắc mặt Lộc tiên sinh nghe vậy lập tức ngưng trệ, lão chỉ vào Từ Hàn tức giận nói: "Từ Hàn, ngươi!"
"Tiểu nhi cuồng vọng!" Lúc này Triệu Trữ đứng ở phía chân trời dường như cũng bị sự kiêu ngạo của Từ Hàn chọc giận. Lão quát lên một tiếng lớn, trên thân Hình Thiên kiếm trong tay bắt đầu nổi lên huyết khí. Dưới sự thúc giục của lão, tên Tu La kia điên cuồng gào thét tấn công tới chỗ Từ Hàn.
"Nhanh như vậy đã không nhận chủ cũ?" Từ Hàn thấy vậy lông mày nhíu lại, hắn đứng trên chuôi kiếm vẫn không nhúc nhích, sau đó bỗng nhiên vung một quyền đánh thẳng về phía Tu La.
Âm!
Một tiếng nổ lớn vang vọng, cương phong cuồn cuộn quét ra.
Thân thể Từ Hàn vẫn sừng sững bất động như trước, còn Tu La màu máu vừa rồi còn có thể chém đứt Chân long cũng kêu rên một tiếng rồi bay ngược ra ngoài.
"Tiên sinh còn thời gian sáu mươi hơi thở." Từ Hàn lần nữa cười nói, mà lời ấy vừa nói xong, mũi chân trên chuôi kiếm đột nhiên phát lực, thân thể tựa như mũi tên rời cung bắn ra ngoài.
Hắn thoáng cái đã tới trước người Triệu Trữ đang thúc giục Tu La màu máu, lại vung nắm đấm lên, hung hăng oanh tới mặt đối phương.
Triệu Trữ giật mình, lúc này mới từ trong cảnh tượng Tu La màu máu bị thua hồi thần lại. Lão vội vàng rút kiếm gác ngang trước ngực, muốn ngăn lại một quyên khí thế hung hãn của Từ Hàn.
Leng keng, leng kengl
Hình Thiên kiếm được xưng là hung kiếm Thượng cổ va chạm cùng quyền thân của Từ Hàn, lại phát ra một tiếng kim minh. Sau đó thân thể Triệu Trữ thân là Tiên nhân đột nhiên như Tu La bay ngược ra ngoài, rơi vào trong đám người, kích khởi ra một mảnh kinh hô.
Từ Hàn một đòn đắc thắng lại cười híp mắt nhìn về phía Lộc tiên sinh nói: 'Năm mươi hơi thở" "Oắt con càn rỡI" Triệu Trữ đang chật vật từ dưới đất đứng lên giận dữ nói. Lão đột nhiên lao ra, Hình Thiên kiếm trong tay bị thúc giục đến cực hạn. Kiếm khí cuồn cuộn như nước sông chảy ngược bao bọc lấy thân kiếm, lão giết về phía Từ Hàn. Vào thời khắc đó, lực lượng từ trong cơ thể bộc phát ra như cắt rời thiên địa khiến mọi người ở đây phát lạnh.
Mà Tu La đứng ở bên kia bị Từ Hàn đánh bay khi đó cũng trọng chỉnh trống trận, nó cũng hét to một tiếng mang theo huyết khí đầy trời từ bên kia đánh về phía Từ Hàn.
Hai đạo sát chiêu này đều là công sát chi thuật trong Tiên nhân cảnh, đã vượt qua khả năng tu sĩ tâm thường có thể tiếp nhận, dù chỉ là bị gợn sóng ảnh hưởng, nhưng sắc mặt những giáp sĩ bên dưới cũng cực kỳ khó coi.
Mà Từ Hàn bị vây giữa hai người này lại sắc mặt bình tĩnh, không vì vậy mà sinh ra nửa phần dị sắc.
Thân thể của hắn đột nhiên ngừng lại, tốc độ của Tiên nhân luyện thể là thứ mà Tiên nhân bình thường sao có thể sánh bằng. Hai người kia thấy Từ Hàn bỏ chạy, vội vàng thu sát chiêu của mình lại, chỉ sợ nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương.
Mà ngay lúc này, thân thể Từ Hàn lại như quỷ my xuất hiện ở sau lưng Triệu Trữ.
"Thúc thúc cẩn thận!" Triệu Tinh Vũ nhìn thấy cảnh này vội vàng cao giọng nhắc nhở.
Thế nhưng quyết đấu giữa Tiên nhân há có thể là một tu sĩ Ly Trần cảnh như gã có thể can thiệp?
Một tay Từ Hàn nắm lại, dùng tốc độ nhanh kinh người đánh vào sau lưng Triệu Trữ. Mặc dù Triệu vương gia nghe thấy lời Triệu Tinh Vũ nhắc nhở nhưng không kịp quay lại phòng ngự, chỉ có thể mạnh mẽ đỡ lấy quyên này của Từ Hàn.
Mà Tu La kia thấy Triệu Lưu rơi vào tình cảnh như vậy, sát khí trên hai đầu lông mày đại thịnh, nó đang muốn giết tới, Từ Hàn lại cười lạnh nói: "Đồ vật như khôi lỗi cũng dám kêu gào?”
Tay của hắn bỗng nhiên vươn ra bắt lấy quần áo Triệu Trữ, tay kia hóa chưởng chẻ dọc, hung hăng nện lên cổ tay cầm kiếm của đối phương. Triệu Trữ bị thương liên tiếp phát ra một tiếng kêu rên, Hình Thiên kiếm trong tay lập tức tuột ra.
Từ Hàn tùy ý ném thân thể Triệu Trữ xuống đất, còn thanh Hình Thiên kiếm bay ra kia cũng bị hắn nắm trong tay. Từ Hàn cầm thanh kiếm lập tức cười khanh khách nhìn về phía Tu La màu máu, híp mắt nói: "Bây giờ, ngươi phải nghe lời ta."
"Hống!" Tu La phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, nhưng hiển nhiên ngại một chút quy tắc cũng không dám đối phó với Từ Hàn.
"Muốn phệ chủ? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này không đã." Từ Hàn cười nói, sau đó vỗ lên thân Hình Thiên kiếm, thanh kiếm ngâm vang rồi chui vào hộp gỗ sau lưng Từ Hàn, Tu La kia cũng lập tức tan thành mây khói.
Từ Hàn làm xong những thứ này, lại nhìn về phía mọi người dưới chân.
Lúc này, trước Vị Ương điện to như vậy, tất cả mọi người đều không chút tiếng động, vẻ mặt vừa ngốc trệ vừa sợ hãi nhìn Từ Hàn, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra một vị Tiên nhân lại thua trong tay Từ Hàn một cách nhẹ nhàng như mây gió vậy, thậm chí toàn bộ quá trình này đối phương cũng không thể làm hắn bị thương nửa phần.
Có thể dễ dàng đánh bại một vị Tiên nhân như thế có ý nghĩa gì, trong đó tự nhiên không cần nói cũng biết.
Có lẽ là Lộc tiên sinh cũng không nghĩ tới, năm đó Từ Hàn tùy ý để lão sắp đặt cũng có thể trưởng thành nhanh như vậy trong vòng một năm rưỡi này...
Từ Hàn nhẹ nhàng hạ người xuống, đứng bên cạnh trường kiếm màu đen kia. Hắn lại nhìn vê phía Lộc tiên sinh nói: "Tiên sinh đã nghĩ kỹ chưa, ngươi còn thời gian ba mươi hơi thở."
Khuôn mặt già nua của Lộc tiên sinh lúc này có thể nói là khó coi đến cực hạn, nếu như lúc trước lão chỉ cảm thấy kinh ngạc khi Từ Hàn xuất hiện, như vậy trong lòng lão lúc này đã có một luồng hàn ý thật sâu trào dâng.
Lão đã hiểu, Từ Hàn giờ phút này đã không còn như trước nữa, hắn đã có lực lượng chân chính uy hiếp được mình.
"Từ... Từ Hàn..." Giọng nói của lão nhân trở nên khô khốc, lão chỉ vào Từ Hàn muốn nói cái gì đó, nhưng không biết là do lo sợ hay kinh hãi quấy phá, sau nửa ngày, lão Nho sinh cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Hai mươi hơi thở." Từ Hàn cũng không để ý tới dị trạng của Lộc tiên sinh lúc này, mặt hắn mang ý cười, ngữ điệu âm u lạnh lùng tiếp tục đọc thời gian.
Nếu là trước kia, những tên giáp sĩ ở đây đương nhiên sẽ không để lời Từ Hàn nói trong lòng, đại loại coi như là hắn thuận miệng bịa chuyện vô căn cứ, nhưng sau khi thấy Từ Hàn dễ dàng đánh bại vị Triệu vương gia kia, bọn họ mới hiểu Từ Hàn không chỉ có đảm phách, mà còn có thực lực như vậy.
Nhất thời nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn trong đám người, mà không thể tránh khỏi là đại đa số mọi người ở đây cũng dồn dập nhìn về phía vị Lộc tiên sinh kia. Nếu như Từ Hàn thật sự muốn giết bọn họ, hiển nhiên giờ phút này Lộc tiên sinh chính là đường sống duy nhất.
Lộc tiên sinh tất nhiên cũng cảm nhận được điểm này, sắc mặt càng thêm khó coi, lão chỉ có thể nhìn vê phía Từ Hàn đắng chát mà nói: "Từ Hàn, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như thế sao?"
"Lộc tiên sinh đang nói cái gì vậy? Chẳng phải Từ mỗ đã cho ngươi một cơ hội cứu vớt thương sinh, lưu danh thiên cổ ư? Sao ngươi không cám ơn Từ mỗ, lại còn trách ta tuyệt tình vậy?" Từ Hàn mang vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược lại, cuối câu hắn lại bổ sung: "Chỉ còn mười hơi thở."
"Từ Hàn, chẳng lẽ ngươi không sợ đám hậu thế đâm sống lưng mình sao?" Lộc tiên sinh nổi giận mắng, có lẽ trong lòng bối rối, lúc này lão không còn bộ dáng vân đạm phong khinh như ngày thường, ngược lại cực kỳ giống ác phụ đang gây loạn làm om sòm.
"Từ mỗ không sợ, ngược lại hôm nay Lộc tiên sinh để mấy vạn giáp sĩ này chôn cùng ngài, không sợ đời sau đâm cột sống tiên sinh ư?" Từ Hàn cười tủm tỉm hỏi.
"Ngươi!!!" Sắc mặt Lộc tiên sinh đỏ bừng lên, còn muốn nói chút gì đó.
Nhưng lúc này bàn tay Từ Hàn lại đột nhiên duỗi ra, năm ngón tay hắn mở rộng, trong mắt dâng lên hàn quang, miệng thì nói: "Năm hơi thở!"
Thấy bộ dáng Từ Hàn không giống làm bộ làm tịch, Lộc tiên sinh rốt cục cắn răng hạ quyết tâm, lão cao giọng quát: "Chư vị chớ để tặc nhân nghi hoặc, giờ phút này hắn đã là nỏ mạnh hết đà, chư quân và ta đồng tâm hiệp lực làm sao có thể bị tặc nhân ly gián. Chư quân nghe lệnh ta, chém kẻ này, ta tất báo cáo công tích của chư quân với Thánh hoàng, đến lúc đó phong Vương xếp hậu chỉ là chuyện sớm muộn!”
Lộc tiên sinh cao giọng nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại không có bất kỳ người nào hưởng ứng.
Những giáp sĩ ở đây đều không phải hạng ngu dốt, Từ Hàn là cường giả có thể dễ dàng chém Tiên nhân dưới ngựa như vậy, bọn họ há có thể địch nổi? Lời này của Lộc tiên sinh đơn giản là hy vọng bọn họ lấy ưu thế về nhân số, lấy tính mệnh miễn cưỡng ngăn chặn Từ Hàn, tự mình cầu được một đường sinh cơ. Nghĩ đến đây, đám giáp sĩ chẳng những không định xuất thủ lần nữa, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Lộc tiên sinh càng thêm âm u lạnh lão.
Lộc tiên sinh cảm nhận được điểm này, sắc mặt của lão càng khó coi tới cực hạn, há miệng muốn nói gì đó, ý đồ lấy cái này cổ động mọi người liều mạng vì mình.
Mà lúc này Từ Hàn lại đột nhiên đưa tay nắm chặt, sau đó hắn tiến lên một bước đi tới trước mặt Lộc tiên sinh, nhẹ giọng hỏi: "Một trăm hơi thở đã tới, tiên sinh đã nghĩ có nên quên mình giữ nghĩa chưa?"
Đối mặt với uy áp của Tiên nhân lan tràn quanh thân Từ Hàn, dù Lộc tiên sinh cực lực chống cự nhưng vẫn không tránh khỏi khí tức không thông, đôi môi run run.
Thấy lão thật lâu không nói, Từ Hàn lại ngẩng đầu nhìn về mấy vạn tên giáp sĩ phía sau, cao giọng nói: "Chư vị, Lộc tiên sinh dường như có chút không tình nguyện a, không bằng chư vị cầu Lộc tiên sinh một lân, như thế nào?"
Từ Hàn nói xong những lời này, khóe miệng nhếch lên ý cười, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi.
Những giáp sĩ kia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt đều lộ ra vẻ chần chờ.
"Sao nào? Chư vị đúng như lời Lộc tiên sinh nói, muốn đồng sinh cộng tử với lão hay sao?" Từ Hàn lại hỏi, mà nói xong lời này, thanh Thần kiếm màu đen đứng ở phía sau đột nhiên lao ra, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, ba ngàn bóng kiếm màu vàng hiện lên, mũi kiếm sắc bén, kiếm ý bàng bạc cũng trào ra từ đó, bao phủ mọi người trong đó.
Dưới uy áp kinh khủng đó, sắc mặt các giáp sĩ lập tức trì trệ, lớp phòng tuyến cuối cùng trong lòng ngay tại lúc này tan rã.
Bọn họ lần lượt quỳ xuống tại chỗ, sau đó cao giọng nói với Lộc tiên sinh...
"Xin tiên sinh chịu chết!"