Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 703 - Chương 44: Yêu Khí Trùng Điệp.

Chương 44: Yêu khí trùng điệp. Chương 44: Yêu khí trùng điệp.Chương 44: Yêu khí trùng điệp.

"Các ngươi... Các ngươi...' Từng tiếng từng tiếng mời tiên sinh chịu chết quanh quẩn bên tai Lộc tiên sinh.

"Là ta đã kết thúc đói khổ mấy chục năm qua, là ta ổn định thế cục Đại Chu... Là vì ta thì các ngươi có được ngày hôm nay!!!" Thần sắc trên mặt lão nhân dần dần trở nên dữ tợn, ngữ điệu của lão cũng bắt đầu trở nên cao vút: "Không có ta, các ngươi đã sớm chết đói hoặc là ngã xuống dưới thiết ky Đại Hạ! Các ngươi lang tâm cẩu phế ăn cây táo rào cây sung!"

VútI

Ngay thời điểm lão nhân lẩm bẩm nói những điều này, một kiếm ảnh màu vàng chợt bắn ra, trực tiếp rơi ở dưới chân Lộc tiên sinh.

"Tiên sinh, mong muốn của mọi người, tội gì phải từ chối?" Từ Hàn cất bước tiến lên, cười nói.

Thân thể Lộc tiên sinh chấn động, lão nhìn thanh kiếm màu vàng óng trên mặt đất, lại nhìn ánh mắt chờ mong trên mặt đám giáp sĩ phía sau. Hào quang trong mắt lão vào khoảnh khắc đó chợt ảm đạm đi, run rẩy lảo đảo ngã xuống, vươn tay nhặt thanh kiếm ảnh màu vàng lên, chậm rãi đặt trên cổ mình.

Từ Hàn thấy vậy nụ cười trên gương mặt càng sâu, hắn duỗi tay ra, thản nhiên nói: "Mời tiên sinh."

Hai tay cầm kiếm ảnh của Lộc tiên sinh bắt đầu run lên, đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.

Tự vẫn cần có dũng khí lớn, mà lão tựa như kém một chút, hắn duy trì tư thế ngốc nghếch này thật lâu, lại mãi chưa từng dùng kiểm ảnh màu vàng này cắt yết hầu mình.

"Tiên sinh muốn Từ mỗ giúp ngài không?" Từ Hàn lại hỏi, trong giọng nói tràn đầy ý trêu tức.

Lộc tiên sinh không nói gì, Từ Hàn lại mỉm cười vươn tay, đúng như lời hắn nói, trợ giúp lão nhân làm xong mỹ sự "Lưu danh thiên cổ”.

Lộc tiên sinh nhìn bàn tay hắn càng lúc càng gần, thân thể lão liền càng lúc càng run rẩy, đó là bàn tay tuyên bố cái chết của lão, đó là chuông tang đến từ Địa ngục.

Lộc tiên sinh từng tin tưởng giáo điều một người chết có thể lắng xuống thiên hạ, nhưng khi lão trở thành người sắp chết kia, nỗi sợ hãi trong đáy lòng lại như thủy triều dâng nhấn chìm lão.

Lão không cách nào ngăn nổi sợ hãi này, phát ra một tiếng kêu thê lương, tay cầm kiếm bỗng nhiên chuyển động đâm thẳng về phía Từ Hàn.

Từ Hàn cũng đã sớm đoán trước đối với việc này, tay hắn giơ ra hơi chấn động, cong ngón búng ra kiếm ảnh màu vàng óng kia, cho dù lần này hắn chỉ dùng chưa đến một phần ngàn lực đạo, nhưng cũng vượt xa loại Nho sinh như Lộc tiên sinh có thể chống đỡ.

Kiếm ảnh màu vàng rời khỏi tay hắn, bay lên cao, kiếm khí lăng liệt cắt lấy trâm cài tóc trên đầu Lộc tiên sinh. Mà Lộc tiên sinh cũng bị lực đạo trên thân kiếm này truyền đến chấn động, thân thể lập tức lui lại, ngồi trên mặt đất.

"Hóa ra tiên sinh không muốn chết a?" Từ Hàn vẻ mặt chợt hiểu, nhìn về phía Lộc tiên sinh đang rối loạn, vẻ mặt chật vật kia.

"Ta... Ta..." Lộc tiên sinh nằm trên mặt đất lẩm bẩm, tay của lão sờ soạng trên mặt đất, dường như muốn bắt lấy kiếm ảnh đang rơi xuống kia."Ta không thể chết, ta chết rồi liền không còn gì nữa...

"Ta phải sống, ta muốn vì muôn dân trăm họ, ta muốn vì bệ hạ... ta muốn..." Từ Hàn nhìn lão nhân càng lúc càng điên cuồng kia, với tu vi Tiên nhân cảnh của hắn đương nhiên nhìn ra được hạo nhiên chính khí trong cơ thể lão nhân này đang nhanh chóng tản đi.

Nho sinh khác biệt cùng với bất kỳ tu sĩ nào khác ở chỗ này. Tu vi nối liền với tâm cảnh Nho sinh, một khi tâm cảnh bị phá, hạo nhiên chính khí kia sẽ không còn sót lại chút gì. Rõ ràng Lộc tiên sinh hiện tại đã ở vào tình trạng này.

Từ Hàn nhìn lão, chợt có chút mất hứng, tay hắn mở ra, ba ngàn kiếm ảnh màu vàng trên đỉnh đầu tán đi, thanh trường kiếm đen sì kia cũng ngay tại lúc này chui vào hộp gỗ sau lưng hắn.

"Mạng của các ngươi được giữ." Từ Hàn nhẹ giọng nói.

Chung quy hắn không gỡ đi tính mạng Lộc tiên sinh, bởi vì giờ phút này tu vi của đối phương đã tiêu tán hết, vận mệnh chờ đợi lão nhất định còn thê thảm hơn so với chết.

Lão nghe được lời Từ Hàn, điên điên khùng khùng đứng lên, không ngừng lễ bái hắn, trong miệng nói: "Tạ ơn ân điển của bệ hạ, thần sẽ đi giải trừ gian tà cho bệ hạ, giết Từ Hàn kia!"

Sau đó lão xoay người, cất bước xiêu vẹo đi ra phía ngoài Phổ Thiên cung, trong miệng còn không nhịn được lẩm bẩm nói: "Thần cúc cung tận tụy đến chết mới dừng..."

"Ta phụng thánh chỉ bệ hạ thảo phạt nghịch tặc, chư quân cùng đi với ta."

"Ồ... Sao các ngươi đều bất động vậy?"

"Ồ? Các ngươi đều là loạn đảng, không sao cả, bệ hạ yên tâm, thần sẽ đi triệu tập bộ hạ cũ, nhất định..."

Lão nhân lẩm bẩm nói, vẻ mặt điên cuồng, mà bóng lưng rốt cuộc dần dần biến mất ở mí mắt mọi người trong tiếng nỉ non như vậy.

Từ Hàn nhìn bóng lưng lão nhân khuất xa, thu hồi ánh mắt của mình. Cuối cùng hắn cũng không ngăn cản đối phương rời đi, tâm cảnh bị phá, tu vi tán đi, thần trí điên khùng. Giờ phút này, Lộc tiên sinh đã trở thành một phế nhân, cuộc sống của lão sau này thế nào cũng không phải là chuyện khó có thể đoán trước được, mà kết quả như vậy đối với hắn mà nói, so với chết còn tàn khốc hơn cả rất nhiều.

Mà sau lần này, Từ Hàn đi tới bên cạnh Vũ Văn Nam Cảnh, đảo mắt nhìn sang Chúc Hiền ở một bên từ sau khi hắn xuất hiện cũng không phát ra một chút thanh âm nào. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Chúc Hiên trong chốc lát, rồi lại lướt qua y, đáp xuống trên người thiếu nữ áo xanh phía sau.

“Tư oán đã xong, chúng ta nên nói chuyện công."

Chúc Hiền nghe vậy theo bản năng muốn mở miệng, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, bóng người màu xanh phía sau y liền cất bước tiến lên, đi tới trước người y. Chúc Hiền hơi sửng sốt, nhưng vẫn cực kỳ tự giác tắt tiếng.

Thời gian thoáng qua đã một năm rưỡi sau khi Từ Hàn rời khỏi Trường An, mà Nhiễm Thanh Y vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, tuy Sở Cừu Ly từng nói tuổi tác đối phương vốn ngang bằng với y, nhưng Từ Hàn vẫn rất khó tin tưởng thiếu nữ trước mắt này trạc tuổi với hán tử trung niên lôi thôi miệng đầy râu nọ.

"Từ công tử muốn tán gẫu cái gì cùng thiếp thân ư?" Nhiễm Thanh Y cười nhạt một tiếng với Từ Hàn, nhẹ giọng hỏi.

"Lưu Mạt, Lưu Tiêu, Hạ Tử Xuyên, Hạ Lâm Thành. Ta muốn mang đi bốn người này." Từ Hàn nghiêm nghị nói, nhưng không có nửa phần nhàn nhã thưởng thức dung mạo xinh đẹp của Nhiễm Thanh Y.

Nhiễm Thanh Y nghe vậy lại mỉm cười, dịu dàng nói: "Lộc Minh Dã là một người tự cho là đúng. Lão vừa làm chuyện lừa đời lấy tiếng, vừa định lưu lại thanh danh. Sâm La điện, ừm, Đại Sở ta cũng không thích gia hỏa này, lợi dụng lão chẳng qua là kế tạm thời, giờ phút này lão đã hết công dụng, Từ công tử muốn giết lão, chúng ta rất vui mừng."

"Nhưng mà chẳng lẽ Từ công tử cho rằng bằng vào sức một mình ngươi, liền có thể đe dọa vương triều Đại Sở ta sao?"

Sau lưng nàng liền có hơn mười bóng người bước ra, đó đều là những thiếu nam thiếu nữ tuổi chừng mười ba mười bốn đến mười tám tuổi. Trong mắt họ hiện lên vẻ lạnh lùng hờ hững không tương xứng với tuổi tác, mà khí thế được gột rửa ở quanh thân lại cực kỳ mênh mông.

"Thánh tử?" Từ Hàn khẽ cảm ứng, đã nhận ra thân phận đám thiếu nam thiếu nữ này, tuy đối phương có thể mang theo số lượng Thánh tử nhiều như vậy làm cho hắn có chút bất ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc, hắn chỉ nhíu mày cười một tiếng nói: 'Lẽ nào Nhiễm đại nhân cho rằng bằng vào bọn họ là có thể ngăn được Từ mỗ?”

"Bằng vào bọn họ đương nhiên không được." Nhiễm Thanh Y híp mắt nói.

Lời vừa nói ra, lại hơn mười thiếu nam thiếu nữ áo trắng bước ra, tất cả đều không ngoại lệ, quanh thân những thiếu nam thiếu nữ này đều nhộn nhạo khí thế cường hãn của Thánh tử mới có.

"Nếu Từ công tử cảm thấy chưa đủ, chúng ta còn...' Nhiễm Thanh Y phủi tay, bốn phía ngoài cửa cung chợt truyền đến từng đợt âm thanh xé gió, sau đó gần trăm thiếu nam thiếu nữ từ cửa cung phi thân xuống, nghiễm nhiên đã vây quanh Từ Hàn.

Từ Hàn trong lòng hoảng sợ.

Lúc bình thường Thánh tử này đã có lực lượng vượt qua cường giả Đại Diễn cảnh, một khi Thánh hóa thì có thể ngang hàng với cường giả cảnh giới nửa bước Tiên nhân. Số lượng người như thế dù là Từ Hàn cũng thầm cảm thấy da đầu tê dại.

"Từ công tử muốn đi, chúng ta không ngăn được, cũng không muốn ngăn, nhưng vị nhân tình của ngươi phải lưu lại, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của Đại Sở ta." Nhiễm Thanh Y nói như thế, hiển nhiên không có ý định để lại cho Từ Hàn nửa điểm thương lượng.

Lúc này Từ Hàn mới tỉnh ngộ lại, thế lực Sâm La điện ở Đại Hạ cũng hai năm trước rồi, sau khi Thôi Đình binh bại ở Đại Hoàng thành thì mới thẩm thấu vào Đại Hạ, mà những năm gần đây, nội bộ của Đại Chu đã sớm bị Sâm La điện ăn mòn không còn gì. Từ ý nghĩa nào đó mà nói Đại Chu mới là đại bản doanh chính thức của Sâm La điện, bọn chúng có thể có số lượng Thánh tử như vậy cũng không có gì lạ.

Mà để cho trong lòng Từ Hàn lúc này phát lạnh chính là, Sâm La điện hôm nay nếu đã bước lên con đường lật đổ Vũ Văn Nam Cảnh, vậy nói rõ con quái vật khổng lồ tiềm ẩn mấy chục năm, thậm chí trăm năm này cuối cùng cũng chuẩn bị trồi lên mặt nước, vậy chắc chắn còn kinh khủng hơn cả vong Sở có được ba châu của Đại Hạ.

Hai thứ hô ứng lẫn nhau, một nửa thiên hạ đã rơi vào tay bọn chúng.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Từ Hàn không khỏi trở nên khó coi, hai đầu lông mày càng âm trầm.

"Từ công tử suy nghĩ cẩn thận chưa? Nếu không nỡ bỏ kiều nữ xinh đẹp này thì chúng ta có thể cho công tử thời gian mười hơi thở rời xa giai nhân." Nhiễm Thanh Y nhìn bộ dáng của Từ Hàn, tự nhiên càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình, nàng lại nói.

"Từ công tử, ngươi đi đi. Ta có thể gặp lại ngươi đã hài lòng mãn nguyện, nơi này cứ giao cho ta." Khi đó Vũ Văn Nam Cảnh cũng đưa tay kéo áo Từ Hàn, vẻ mặt kiên quyết nói.

Từ Hàn nhìn quyết ý trong mắt thiếu nữ, khẽ gật đầu. "Ừm, ta sẽ đi."

“Tuy nhiên...

"Là đi cùng với ngươi!"

Từ Hàn dứt lời, thân thể của hắn lại chuyển hướng sang chỗ đám người Nhiễm Thanh Y, hai mắt ngưng tụ, hộp gỗ sau lưng khi đó được hắn lấy ra, hung hăng nện xuống đất.

Đám người Nhiễm Thanh Y thấy thế trong lòng chấn động, đều nói thâm một tiếng không ổn, lập tức vội vàng triển khai tư thế, chuẩn bị nghênh đón sát chiêu ngang nhiên mà đến.

Giờ phút này chỉ thấy Từ Hàn một tay ấn hộp gỗ kia, ánh mắt lạnh lùng, khí tức quanh thân cuồn cuộn.

Sau đó...

Sau đó trước Vị Ương điện liền lâm vào một mảnh yên tĩnh giống như chất.

Từ Hàn vẫn duy trì tư thế này, giữ khoảng bốn năm hơi thở, mọi người xung quanh sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn, lại phát hiện không có gì xảy ra. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Từ Hàn đều trở nên nghi hoặc, mà thần sắc trên mặt Nhiễm Thanh Y lại co quắp, một hồi lâu mới không quá chắc chắn hỏi: "Từ công tử... là muốn hù chết chúng ta?"

"Khu khụ." Từ Hàn giữ tư thế này, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy, hắn ho khan một trận, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cao giọng nói với chân trời: "Huyền nhi!"

Mọi người thấy vậy đều cho rằng lần này Từ Hàn có hành động, không thể không triển khai lại tư thế phòng bị như cũ.

"Xoẹt" Nhưng ngay lúc này, một con mèo đen nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên của Vị Ương điện, nhảy lên hộp gỗ đặt trên mặt đất của Từ Hàn, mở to mắt màu hổ phách của mình, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Không phải..." Nhìn Huyền nhi trước mắt, Từ Hàn đỡ trán một hồi, rất bất đắc dĩ muốn nói cái gì đó.

"Từ công tử có hứng đùa bỡn với chúng ta như vậy, không bằng cùng chúng ta trở lại Sâm La điện tâm tình cho thật tốt đi." Trong con ngươi thong dong không gợn sóng của Nhiễm Thanh Y nổi lên vẻ tức giận, nàng thấy hành động này của đối phương chẳng khác nào đang lừa gạt bọn họ.

Nàng vừa nói xong, đám Thánh tử xung quanh như được sắc lệnh, dồn dập triển khai tư thế, hùng hổ đánh về phía Từ Hàn.

Từ Hàn thấy thế lập tức giật mình, hắn vội vàng khua tay múa chân với Huyền nhi, miệng nói: "Ta bảo ngươi gọi tên kia ra đây, không phải để ngươi ral"

Huyền nhi nghiêng đầu nhìn Từ Hàn một hồi lâu, trong đôi mắt màu hổ phách chợt sáng lên, nó như hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, ngửa đầu lên gọi to: "Meo ô Meo ô!"

Một tiếng thét dài vang lên, trên mái hiên của Vô Ương điện lúc này lại có một hình bóng màu vàng nhảy ra.

Rống!

Bóng hình kia phát ra một tiếng hét to, thân thể nhìn như nhẹ nhàng linh hoạt ở trong quá trình rơi xuống không ngừng biến lớn, thoáng cái liền biến thành một Cự viên cao năm trượng. Nó lôi cuốn Yêu khí đầy trời, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người hung hăng đánh tới chỗ bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment