Chương 46: Đăng đỉnh.
Chương 46: Đăng đỉnh.Chương 46: Đăng đỉnh.
Kỳ thật tâm tình Từ Hàn không hề bình tĩnh như biểu hiện trên mặt hắn.
Hộp gỗ này từ khi Ngụy tiên sinh cho hắn, chỉ là một cái hộp gỗ đơn giản, bên trong thực sự cất giấu Thập Vạn Đại Sơn, nhưng lại không có một chút liên quan nào đến Từ Hàn, nói mở ra Thập Vạn Đại Sơn trong hộp gỗ này lại càng là lời nói vô căn cứ.
Hắn quả thật không nghĩ tới Nhiễm Thanh Y lại có thể mang đến số lượng Thánh tử như vậy, trong tình huống biết rõ không địch ta, hắn chỉ có thể dùng cáo mượn uy hổ chấn nhiếp đối phương...
Nghĩ đến đây, Từ Hàn không khỏi nhìn về phía thiếu nữ tử mắt tím bên cạnh.
Nếu không phải Quỷ Bồ Đề lên tiếng, việc này rốt cuộc có thể giải quyết theo ý nguyện của Từ Hàn hay không cũng không ai có thể nói rõ được.
Một đoàn người đi tới cửa thành Trường An, đón đầu đám người Tống Nguyệt Minh đang chờ đợi, đỡ mẹ con Hạ Tử Xuyên suy yếu. Mà đám người Lưu Tiêu Lưu Mạt dưới Từ Hàn bày mưu đặt kế cũng bước nhanh ra khỏi cửa thành Trường An, đoàn người dường như cũng nhìn ra Từ Hàn và Quỷ Bồ Đề có chuyện muốn nói, bởi vậy sau khi nghênh đón liền bước nhanh đến khe núi cách đó không xa chờ người.
Từ Hàn thấy vậy chắp tay về phía Quỷ Bồ Đề, cười nói: 'Lần này cảm tạ Nhị sư nương đã xuất thủ."
Quỷ Bồ Đề có địa vị rất cao trong Sâm La điện, ngay cả chủ quản chuyện Trường An là Nhiễm Thanh Y cũng nghe lời nàng, nàng vừa xuất hiện, tự nhiên đều thỏa mãn mỗi điều kiện của Từ Hàn.
Quỷ Bồ Đề nghe Từ Hàn nói vậy bèn đảo mắt nhìn hắn nói: "Ta đã ra mặt với tất cả các bộ trong Sâm La điện, ngươi cũng được, một đoàn người do tiểu cô nương kia dẫn đầu ở vùng biên cảnh của Ký châu xa xôi kia cũng tốt. Trong thời gian ngắn sẽ không bị Sâm La điện đuổi bắt. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đến hết tháng chín phải rời khỏi Đại Chu."
Tính tình Quỷ Bồ Đề xưa nay rất cổ quái, nhưng lúc này ngữ khí nghiêm nghị vẫn không tránh khỏi làm Từ Hàn sửng sốt.
"Cuối tháng chín? Sư nương đây là ý gì?" Từ Hàn khó hiểu nói.
"Từ Hàn." Gương mặt Quỷ Bồ Đề trở nên âm trầm, nàng lại nói tiếp: "Ta là Diêm La của Sâm La điện, ngươi là tội phạm đặc biệt trên danh nghĩa Đại Sở, ta nể mặt ngươi mà phát thiện tâm, ngươi lại ỷ vào sủng ái mà kiêu ngạo, nhiều lần xúc phạm uy nghiêm Đại Sở ta. Hôm nay ta cứu ngươi là không đành lòng nhìn tông môn của tên khốn kiếp kia bị chặt đứt truyền thừa, nhưng cũng chỉ giới hạn ở hôm nay mà thôi."
"Sau này, ngươi cũng được, Phương Tử Ngư cũng tốt, Mông Lương cũng vậy, không chút liên quan gì đến Quỷ Bồ Đề ta. Nếu các ngươi lại chọc giận triều đình Đại Sở, ta tất sẽ tự mình lấy mạng ngươi!"
"Nhị sư nương...' Từ Hàn cũng không ngờ Quỷ Bồ Đề lại nói những lời như vậy với hắn. Mặc dù trước kia nàng cũng rất ít khi nhượng bộ, nhưng hắn có thể cảm thụ chân thật sự quan tâm trong sắc mặt, lời nói của đối phương. Hắn đương nhiên không tin Nhị sư nương vào lúc này bỗng nhiên đổi thành người khác, bởi vậy hắn nhẹ giọng nói: "Nhị sư nương có nỗi khổ gì sao? Không bằng nói cho đệ tử, đệ tử nhất định...
"Hừ." Chẳng qua câu này của Từ Hàn lại đổi lấy một tiếng cười lạnh của Quỷ Bồ Đề: "Ngươi cho rằng thành Tiên nhân là có thể tung hoành thiên hạ hay sao? Đừng nói một mình Từ Hàn ngươi, chính là mười tên Từ Hàn dám ngăn trước ý chí nhất thống thiên hạ của Đại Sở ta, toàn bộ sẽ bị nghiền thành tro tàn."
"Ta có thể khuyên ngươi một câu cuối cùng..." "Vĩnh viễn không nên đối địch với Đại Sở, lực lượng của nó sớm vượt qua tưởng tượng của ngươi."
Dứt lời, Quỷ Bồ Đề kiên quyết quay người qua, cất bước đi vào trong thành Trường An.
Trong Trường An thành giáp sĩ lui tới bôn tẩu, Vũ Văn Nam Cảnh đã rời đi, Trường An thành hoặc có thể nói toàn bộ Đại Chu đều gặp phải tẩy bài một lần nữa, một cơn bão táp cực lớn đang bắt đầu nổi lên, mà thành Trường An với tư cách trung tâm bão táp giờ phút này đã lâm vào hỗn loạn.
Từ Hàn nhìn Quỷ Bồ Đề đi càng lúc càng xa, bóng lưng dần dần bị nhấn chìm trong đám đông, lời vừa đến khóe miệng chẳng biết vì sao lại không thể phát ra.
Người như sống lớn ngược dòng, cuối cùng sẽ tụ hợp vào biển rộng, mà người lại luôn hóa thành một nhánh sông, dần dần đi xa.
Hắn thở dài, cuối cùng quay người, cất bước rời khỏi Trường An thành. ....
Quỷ Bồ Đề bôn tẩu trong Trường An thành rối loạn, ánh mắt nàng đảo qua từng tên giáp sĩ đang chạy đi chạy về kia, lướt qua từng bách tính đang hoảng sợ chạy trốn.
Nàng nhíu mày, nhưng lại rất nhanh giãn ra.
Mái tóc đen nhánh của nàng chợt bay lên, một thân áo bào màu tím cũng bắt đầu lay động theo.
Trong thiên địa dường như có lực lượng bàng bạc nào đó bắt đầu cuồn cuộn, chúng nó đến từ Trường An, đến từ Đại Chu, cũng đến từ ba vùng Long châu cách xa nhau vạn dặm. Chúng cuồn cuộn hội tụ ở đỉnh đầu Quỷ Bồ Đề, như là sông rộng khát vọng quay về biển lớn...
Một bóng người đen kịt đáp xuống bên cạnh Quỷ Bồ Đề.
Đó là một hòa thượng, một hòa thượng dung mạo tuấn lãng, khí tức quanh người lại âm sát vô cùng.
Y xuất hiện như quỷ mị, sóng vai cùng Quỷ Bồ Đề đi tới.
Bọn họ trầm mặc đi hồi lâu, xuyên qua đường phố hỗn loạn thành Trường An, cho đến cửa lớn Phổ Thiên cung chậm rãi xuất hiện ở tâm mắt của bọn họ.
Hòa thượng nhẹ giọng nói: "Cuối cùng cũng chờ đến giờ phút này."
Quỷ Bồ Đề đáp lại: "Ừ, cuối cùng cũng chờ được."
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Hòa thượng lại hỏi.
Quỷ Bồ Đề nhìn sắc trời, sau đó nói: "Tháng chín sắp hết rồi, mùa thu cũng nhanh qua."
"Ừm”" Hòa thượng gật đầu một cái: "Yên tâm đi, việc này ta sẽ làm thỏa đáng."
Trong mắt Quỷ Bồ Đề tựa như có thứ gì chợt lóe lên, nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại bộ dáng băng lãnh kia, lần nữa nói: "Vậy đi thôi."
Hòa thượng nhìn nàng một cái thật sâu, không khỏi hỏi: "Ngươi cam lòng sao?"
"Ở trước mặt Đại Sở, bất cứ thứ gì cũng không nên trở thành trở ngại." Quỷ Bồ Đề dứt lời, bước chân nàng phóng ra càng nhanh hơn, đảo mắt một cái đã đi tới trước cửa Vị Ương cung cửa cung nguy nga lúc đó bị một lực lượng nào đó không thể nhìn thấy đẩy ra.
Bên trong cửa cung kia có những thiếu nam thiếu nữ áo trắng mặt mũi tràn đầy vẻ lạnh lùng, bọn họ chia ra từng hàng, từ cửa Phổ Thiên cung thẳng tắp vẽ ra một con đường thông tới cửa Vị Ương điện.
Trong nháy mắt khi Quỷ Bồ Đề vừa bước vào trong đó, những đám người kéo dài như không nhìn thấy điểm cuối kia chợt quỳ xuống, thần sắc điên cuồng nhìn về phía Quỷ Bồ Đề cao giọng nói: "Cung nghênh bệ hại” Lông mày Quỷ Bồ Đề càng thêm âm trầm, hào quang màu tím trong con ngươi lại càng lúc càng sáng, như ánh mặt trời chói lọi mọc ở phương Đông, huy hoàng, đại khí lại sáng rực rỡ, không ai bì nổi.
Hai tay của nàng chợt vươn ra, khí thế cuồn cuộn đang chiếm giữ trên đỉnh đầu trong khoảnh khắc đó ầm ầm lao vào trong cơ thể nàng. Vì vậy một con vong Long màu đen bắt đầu ngưng tụ thành hình ngay trên đỉnh đầu nàng. Hắc Long kia ngửa mặt lên trời thét dài, vong Long trên không Long châu nghe âm thanh này khẽ quỳ rạp xuống, hắc khí đầy trời từ nơi đó tuôn vào trong đầu vong Long này, dường như muốn cùng nó hóa thành một thể, mà trong cương vực Đại Chu cũng bắt đầu cuồn cuộn không ngừng hội tụ vê phía vong Long, tẩm bổ đạo Long tướng từ trong cơ thể Quỷ Bồ Đề ngưng tụ thành.
Xa xa, hòa thượng kia nhìn bóng lưng Quỷ Bồ Đề, nhìn đạo Long tướng kia, trên mặt lộ ra ý cười vui mừng.
Y lẩm bẩm nói: "Vẫn còn kém một bước cuối cùng..."
"Lúc cuối thu, trong Nam Hoang."
"Kiếm Lăng sẽ diệt, Liên Hoa sẽ khô..."
Nói xong, thân thể của y lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.