Chương 47: Ô Đạt cùng Ma Lạp
Chương 47: Ô Đạt cùng Ma LạpChương 47: Ô Đạt cùng Ma Lạp
Toàn thành Kim Lăng được tố tang khắp nơi.
Quốc tang ba ngày mới chấm dứt, sáng sớm quan tài Mông Khắc đã được đội ngũ trùng trùng điệp điệp đưa ra từ Trường Nhạc cung.
Long liễn mở đường, Đế vương khiêng quan tài.
Đừng nói là Trần quốc, chính là từ xưa đến nay cũng không có vị Vương hầu nào có thể có kỳ ngộ như thế.
Hai bên đường Kim Lăng thành đứng đầy bách tính đến tiễn đưa, có thế tử sắc mặt nghiêm nghị, cung kính hành lễ; có phụ nhân vẻ mặt sầu lo, cúi đầu muốn khóc; có hài đồng chăm chú nhìn, tuy không rõ cho lắm, lại bị cảnh này lây nhiễm, không dám đùa bỡn.
Sau đó nhạc bi được tấu lên, quan lễ phía trước hét lớn.
"Hồn trở về đi, hồn trở về đi!"
Bách tính hai bên bái phục, giọng điệu bi ai phụ xướng: "Hồn trở về đi, hồn trở về đi!"
Thanh âm này kéo dài, vang vọng ở đầu tường thành Kim Lăng, rất lâu sau vẫn không lắng xuống.
Trong đám người, một vị nam nhân mặc áo đen lưng đeo trường kiếm, ánh mắt âm trầm nhìn quan tài chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt chợt rơi vào trên người Đế vương tóc trắng đang cúi đầu khiêng quan tài kia.
Khoảnh khắc đó sát khí lăng liệt không chịu khống chế từ trong cơ thể nam nhân tuôn ra, trán gã nổi gân xanh, hai mắt lập tức trở nên đỏ như máu.
Tay gã chậm rãi vươn ra, muốn ấn vào chuôi kiếm trên lưng.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay già nua duỗi ra từ phía sau, cầm lấy chuôi kiếm của gã.
Nam nhân sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy một vị lão giả tóc trắng đang đứng ở phía sau mình.
"Sư phụ!" Gã kinh ngạc hô lên.
Lão giả nhìn gã một cái thật sâu rồi nói: "Theo ta về Ly sơn."
Dứt lời, lão nhân cũng không để ý tới nam nhân giãy giụa, kéo quân áo của gã lên, thân ảnh hai người ngay tại lúc đó biến mất ở trên đường phố thành Kim Lăng.
Vị Đế vương tóc trắng cách đó không xa đang cúi đầu khiêng quan tài dường như cảm ứng được, lông mày y khẽ nhướng lên, nhưng sau một khắc liền khôi phục nguyên trạng, y tiếp tục phụ xướng với mọi người: "Hồn trở về đi, hồn trở về đi!"
Ngữ điệu uất ức bi thương, giống như mọi người trong thành. ...
Trên đỉnh Ly sơn, trong Ngự Linh phủ.
Lão nhân tóc trắng và Mông Lương ngồi đối diện nhau trên giường thấp.
"Sư phụ, vì sao lại cản đệ tử." Mông Lương nhìn chằm chằm lão nhân, trâm giọng nói.
"Ngươi có thể đánh thắng được không?" Lão nhân thổi nước trong chén trà, không mặn không nhạt, không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
"Thù giết cha không đội trời chung, đánh không lại cũng phải đánh!" Tay của Mông Lương cầm chén trà run nhè nhẹ, gã không thể không dùng hết khí lực toàn thân khắc chế chính mình, mới có thể cam đoan không bóp nát chén trà mà lão nhân xưa nay vốn trân quý.
Lão nhân tựa như hoàn toàn không cảm giác được lửa giận cuồn cuộn trong lòng Mông Lương lúc này, lão cúi đầu liền nói: "Vậy thì là đi tìm chết ư?"
"Sư phụ, đệ tử mấy ngày nay tu hành ở Kiếm Lăng cũng có chút thành tựu, nếu liều mạng không cần, cũng chưa chắc..." Mông Lương nhíu mày, vừa không thích lão nhân ngăn cản gã báo thù thay cha mình, cũng không thích thái độ khinh thường lão đối với người từng là cao đồ Ly sơn như gã.
Nhưng gã còn chưa kịp tranh luận xong, lão nhân lại ngẩng đầu nhìn gã, hỏi: "Tu thành Tiên nhân chưa?”
Mông Lương nghẹn lời, gã lắc đầu, khí thế giảm đi vài phần: "Còn kém một chút..."
"Còn kém một chút?" Lão nhân lại hỏi, con mắt chợt híp lại.
Đại khí vì chột dạ, khí thế của Mông Lương lại yếu đi mấy phần: "Mới là Đại Diễn cảnh trung kỳ..."
Nhưng rất nhanh gã lấy lại tinh thần, cao giọng nói: "Nhưng thế thì đã sao, đệ tử có hung kiếm Nghiệt Long, Trần Huyền Cơ chẳng lẽ còn có thể là Tiên nhân hay..."
Chữ "Sao" cuối cùng bị nhốt ở yết hầu của Mông Lương, rốt cuộc không thể thốt ra được —— ngay lúc lão nhân đối diện gã im lặng không lên tiếng khẽ gật đầu.
Mông Lương thâm hoảng sợ, nhưng gã tuyệt đối không phải hạng người tham sống sợ chết, đang định nói thêm gì nữa.
"Trân Huyền Cơ là một thiên tài, bất kể là kiếm đạo hay là trí tuệ, hắn đều xứng với cái xưng hô này, phụ thân ngươi lựa chọn hắn, hắn cũng chỉ có thể đảm đương được phần trọng trách này." Dường như lão nhân nhìn thấu tâm tư của Mông Lương, lão lại nói.
"Sư phụ có ý gì?" Mông Lương cũng có chút mơ hồ.
Lão nhân nghe vậy đưa tay từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa tới trong tay Mông Lương, miệng nói: "Phụ thân ngươi bảo ta giao cho ngươi."
"Ồ?" Mông Lương tiếp nhận bức thư, mang theo nghi hoặc dần dần mở ra.
Gã đọc nội dung trong thư, sắc mặt dần trở nên khó coi, cuối cùng khó coi như vậy lại biến thành phẫn nộ đến khó tả, lá thư bị gã vò thật chặt. Hai con ngươi trở nên đỏ như máu, tay cầm giấy viết thư không ngừng run rẩy.
Khoảnh khắc đó vẻ mặt lạnh nhạt trên mặt lão nhân tán đi hết, lão đi tới bên cạnh người Mông Lương, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên bả vai gã, nói: "Trở vê Kiếm Lăng đi, chỗ đó có phiền toái lớn rồi.......
Trong lòng Man di sống ở Nam Hoang chết đi cũng ở Nam Hoang, người trong Kiếm Lăng chính là Thần trên trời.
Trong câu chuyện đời đời tương truyền bằng miệng lưỡi của tổ tiên bọn họ, là Thần nhân trong Kiếm Lăng dạy bọn họ săn bắn, bọn họ mới có đồ ăn trong bụng, lại dạy bọn họ nhóm lửa, mới để bọn họ có thể vượt qua từng đêm lạnh băng dài đằng đẫng.
Các bộ lạc của Man tộc Nam Hoang nhiều năm liên tục chiến loạn, Vương đình đổi tên thay họ rất nhiều lần. Nhưng bất kể là ai ngồi lên vị trí Vương đình này, trước khi cuối thu hàng năm, người thống lĩnh Vương đình đều sẽ dẫn theo vợ con già trẻ đi đến trước Kiếm Lăng, đưa cống phẩm hậu hĩnh tới, cảm tạ Thần nhân che chở.
Năm nay cũng không ngoại lệ. Chủ nhân mới của Vương đình là một tráng hán thân cao hơn chín thước, tương truyền gã có lực lượng lớn vô cùng, có thể dùng tay không xé xác hổ báo, chủ nhân Vương đình đời trước chính là chết trên tay gã như thế. Vương quyền Man tộc từ trước đến nay đều như vậy, đương nhiên chuyện này tuyệt không chút thay đổi, chỉ là người trước công khai ra bên ngoài sáng, mà người sau lại thêm vào một lý do đường đường chính chính mà thôi.
Chủ nhân của Vương đình được Man tộc gọi là "Ô Đạt", ý của từ Ô Đạt trong hệ thống Man ngữ đơn giản lại thiếu thốn là trọng trời thứ hai.
Còn xưng hô Thần nhân trong Kiếm Lăng là "Ma Lạp", đó là ý tứ trọng trời thứ nhất.
Ô Đạt tân nhiệm mang theo cả nhà cùng với gần trăm vị dũng sĩ Vương đình, cuồn cuộn đi tới trước mặt Kiếm Lăng.
Ô Đạt rất cảm tạ Ma Lạp trong Kiếm Lăng, gã cho rằng mình có thể chiến thắng Ô Đạt đời trước, là dựa vào sự bảo hộ của Ma Lạp, vì thế gã chuẩn bị cống phẩm cực kỳ phong phú - ba con dê béo, một con trâu và hơn mười con gà rừng.
Nhưng khi bọn họ đi tới trước cửa Kiếm Lăng thì Ma Lạp đã sớm đứng ở đó chờ đợi bọn họ.
Ô Đạt là lần đầu tiên nhìn thấy Ma Lạp, gã có chút kích động, bất mãn đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, đó là một vị lão nhân nhìn qua đã rất già, dáng người gầy yếu, nếu đặt ở trong bộ lạc, lão nhân như vậy đại khái không sống nổi. Nam Hoang vốn căn cỗi, một bộ lạc muốn tiếp tục sinh tồn ở nơi này, nhất định phải tuân theo một ít nhận định tàn khốc.
Trong bộ lạc, mỗi người đều phải thể hiện tác dụng của mình, săn bắn cũng tốt, sinh nở cũng được, hoặc là chăn thả. Một khi mất đi tác dụng, người kia sẽ bị bộ lạc vứt bỏ, một mình đi vào Nam Hoang, cô độc chết đi.
Ô Đạt không vì hình tượng của đối phương mà tỏ ra khinh thường chút nào, trên thực tế tin đồn về Tiên nhân Kiếm Lăng cũng có một người như vậy...
Ma Lạp không chỉ có một vị, nhưng chỉ có một vị Ma Lạp tóc trắng mới là Ma Lạp chân chính. Các Ma Lạp còn lại đều là hóa thân của hắn, hắn có thể là thiếu niên, có thể là mỹ phụ, cũng có thể là bất cứ kẻ nào. Mỗi lần Ô Đạt cung phụng có thể nhìn thấy đủ loại hình thức của Ma Lạp, nhưng chỉ có Ô Đạt chân chính được quan tâm mới có thể nhìn thấy chân thân, cũng chính là vị lão nhân tóc trắng này.
Ô Đạt nghĩ tới đây, không khỏi có chút kích động.
Đội ngũ tiến cống đang quỳ trước người Ma Lạp, bọn họ dùng Man ngữ thành kính hô lên: "Ma Lạp vạn tuế”"
Sau đó dựa theo lệ cũ, đội ngũ Ô Đạt mang đến đã đặt cống phẩm chuẩn bị tỉ mỉ ở trước người, sau đó Ô Đạt quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Ma Lạp, muốn từ trên mặt đối phương nhìn ra bọn họ có hài lòng đối với cống phẩm mình chuẩn bị hay không.
Mà gã vui mừng phát hiện, sau khi ánh mắt Ma Lạp dừng trên cống phẩm của gã, trên khuôn mặt già nua thật sự hiện ra một ý cười. Đương nhiên lấy trí tuệ không xuất chúng của Ô Đạt, cũng không có cách nào phân biệt cùng cười khổ.
Gã bắt đầu có chút chờ mong, chờ mong Ma Lạp nói gì đó với mình. Đây là vinh dự hiếm có của Ô Đạt, rất nhiều lúc Ma Lạp thu cống phẩm rồi sẽ rời đi, nhưng có rất ít Ô Đạt lại có thể nhận được Ma Lạp phản hồi, nói gì đó cùng bọn họ.
Có lẽ là do nhớ mãi không quên tất có hồi báo.
Ma Lạp sau khi xem xong những cống phẩm này chợt ngẩng đầu nhìn về phía Ô Đạt, khi đó miệng của lão thật sự chậm rãi mở ra.
Trái tim của Ô Đạt như bị nghẹn đến tận cổ họng, gã nhìn chằm chằm vào Ma Lạp, chờ đợi Thần dụ trong miệng Tiên nhân.
"Từ sang năm, cũng không cần đưa đồ vật đến nữa" Ma Lạp dùng Man ngữ nói.
Hơn mười chữ vô cùng đơn giản rơi vào trong tai Ô Đạt, Ô Đạt vừa rồi còn âm thầm cảm thấy đắc ý vì may mắn của mình, giờ phút này tựa như thế giới sụp đổ suýt nữa ngã xuống đất.
Gã qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, không biết làm sao lại sợ hãi vạn phần nhìn Ma Lạp, dùng Man ngữ giải thích: "Ma Lạp, nếu như cống phẩm khiến ngài cảm thấy bất mãn, thần có thể lại trở về bộ lạc chuẩn bị cống phẩm càng hậu hĩnh hơn cho ngài, thỉnh cầu không được vứt bỏ thần."
Lão nhân lắc đầu, cũng dùng Man ngữ đáp lại: "Không cần, trên đời này rất nhanh sẽ không còn Kiếm Lăng...'
Ma Lạp trong lòng Ô Đạt tự nhiên là không gì không làm được, tồn tại như vậy hiển nhiên không có khái niệm tử vong gì đó, mà lý giải của Ô Đạt đối với lời lão nhân nói cũng không thể tránh khỏi hóa thành các loại ý niệm Ma Lạp sắp sửa ly khai nhân gian.
Gã nhất thời tâm thần đại loạn, dẫn đội ngũ tiến cống liên tục khấu bái với lão nhân, miệng ô ô nha nha nói cái gì đó, ý tứ đại khái chính là khẩn cầu Ma Lạp không nên rời đi, tiếp tục bảo hộ Nam Hoang.
Lão nhân cười khổ lắc đầu, cuối cùng thu hồi tâm tư tỉ mỉ giảng thuật chuyện trong đó với đám Man tử này, không phải không muốn, chỉ là đối với bọn họ, chuyện này chung quy quá mức phức tạp.
Lão dứt khoát chuyển thân, cất bước đi vào Kiếm Lăng.
Ô Đạt nhìn bóng lưng lão nhân rời đi, khi đó tiếng khóc âm lãnh cũng dần biến thành thê lương.
Lão nhân nghe thanh âm truyền đến bên tai, không biết vì sao đáy lòng có chút phiên muộn, lão thở dài một hơi, nhưng vẫn một lần nữa bước đi...
Mà khi đó, bên tai Man tộc lại lần nữa vang lên tiếng ca của Ma Lạp, đó chính là Thánh ca, là một loại ngôn ngữ mà nhiều thế hệ Man tộc truyền thừa, được các thế hệ trong Man tộc truyền lại...
Nam Hoang có tòa mộ.
Không chôn khách đi đến.
Không táng người không vê.
Bên trong mộ có người.
Trông coi ngàn vạn kiếm.
Giữ muôn đời triền miên.
Thái dương lên cao, cát vàng chìm xuống.
Ánh trăng sáng tỏ, sông lớn cuồn cuộn.
Hắn đang đợi, hắn đang đợi.
Hoa sen chín múi nở, Tiên nhân rơi phàm trần.
Tiếng ca đến cuối, Ma Lạp thở dài.
"Ai... Cuối cùng ta vẫn không nhìn thấy ngày đó..."