Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 707 - Chương 48: Hướng Đi Của Từ Hàn.

Chương 48: Hướng đi của Từ Hàn. Chương 48: Hướng đi của Từ Hàn.Chương 48: Hướng đi của Từ Hàn.

Đoàn người Phương Tử Ngư trùng trùng điệp điệp xuyên qua Ký châu, ở lại bên ngoài tòa thành Đại Hoàng đã trải qua mấy lần chiến loạn.

Bọn họ còn may mắn bái kiến vị tướng trấn giữ thành trì Đại Hoàng kia, cháu trai Lâm Ngự Quốc của lão tướng quân Lâm Thủ. Đội ngũ trùng trùng điệp điệp hơn một ngàn người mặc dù chỉ qua trong chớp mắt, nhưng thần kỳ là hình như Lâm Ngự Quốc đã sớm biết lai lịch bọn họ cũng không làm khó, sảng khoái thả đi.

Trong đêm, ở nơi hoang dã cách Đại Hoàng thành ba mươi dặm, đoàn người đã tìm được nơi đóng quân.

Tô Mộ An và Lý Định Hiền dẫn theo một đám trẻ tuổi coi như là có thân thủ không tệ đến rừng núi gần đó săn thú. Với thân thủ Tô Mộ An và Lý Định Hiền đương nhiên cũng coi như dễ như trở bàn tay. Những người còn lại đi theo có tác dụng chính là giúp vận chuyển con mồi. Đoàn người cũng đi cùng nhau hơn một tháng ròng, phối hợp cũng coi như ăn ý, đại khái một canh giờ là có thể giải quyết chuyện ăn uống ngày thường, hôm nay lại tiêu mất trọn vẹn hai canh giờ.

Lúc trở lại, mọi người chỉ mang về một con lợn rừng cùng mấy con gà rừng.

"Ta nói tiểu An An, có phải Phủ chủ đại nhân nhà ngươi không ở đây, ngươi lại bắt đầu giở mánh lới ăn trộm rồi hay không?" Phương Tử Ngư bày ra tư thế chuẩn bị ăn no nê thấy thế bước nhanh lên nghênh đón, bất mãn lẩm bẩm.

Nàng tuy tính tình phóng khoáng nhưng cũng không phải là người cố tình gây sự, lời này từ trong miệng nàng nói ra thực ra là cực kỳ giễu cợt.

Nhưng Tô Mộ An lại cau mày, cúi đầu im lặng không nói gì. Không chỉ có gã, ngay cả Lý Định Hiên bên cạnh cũng vậy.

Chỉ thấy Tô Mộ An một thân một mình đi tới bên đống lửa ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm đống lửa, vẫn trâm mặc không nói.

"Ail" Phương Tử Ngư thấy vậy vội vàng bu lại, giơ khuỷu tay huých Tô Mộ An một cái: "Tức quá sao? Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, đừng như vậy, ngày mai ta mua mứt quả cho ngươi ăn nhé?"

Tô Mộ An lúc này như mới hồi phục tinh thần, sau đó quay sang hỏi Phương Tử Ngư: "Tử Ngư tỷ tỷ, tỷ nói xem hai ngày trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Tử Ngư sững sờ, hai ngày trước quả thật đã xảy ra một ít chuyện rất kỳ quái.

Thiên địa chợt tối sầm lại, bên tai mọi người vang lên một tiếng Long ngâm bi ai, sau đó hết thảy lại khôi phục bình thường, nhưng những người có tu vi cao thâm như Phương Tử Ngư đều có thể mơ hồ cảm giác được trong thiên địa tựa như có thứ gì đó đang nhanh chóng trôi qua.

Với tu vi của bọn họ, mặc dù có thể cảm nhận được điểm này, nhưng lại không cách nào nói rõ được, mà cảm giác này đến hôm nay mới giảm đi.

"Sao vậy?" Phương Tử Ngư thấy Tô Mộ An không khỏi hỏi lại như vậy.

Tiểu gia hỏa chăm chú nhìn đống lửa, đống lửa cũng phản chiếu tâm trạng của gã, gã lẩm bẩm: "Vừa rồi đi vào trong rừng, ta thấy một mảng đất chết rất lớn, là mục nát từ trong ra ngoài; ta còn thấy khắp nơi đều là thi hài động vật; còn thấy khắp nơi đều là xác chết. Không phải bị gặm mất, mà là mất đi sinh cơ, héo khô ở chỗ này, như là bị thứ gì đó rút đi huyết nhục vậy, ta đang suy nghĩ xem chuyện này có liên quan gì cùng chuyện xảy ra hai ngày trước hay không, nhưng cảm giác được có chuyện không tốt đang phát sinhl"

Phương Tử Ngư nghe vậy, sắc mặt cũng có chút khó coi, mà càng làm cho Tô Mộ An đau lòng là bộ dáng của nàng. Nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai Tô Mộ An, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, ngươi quên Từ Hàn đã nói qua rồi sao, hắn nhất định có thể ngăn cản những chuyện này phát sinh."

Phương Tử Ngư an ủi Tô Mộ An, nhưng trên mặt mình không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.

"Các ngươi đang nói cái gì? Ta có cảm giác được gì đâu?" Lúc này, tiểu Mười chín ở bên cạnh cũng tiến tới, trợn tròn mắt tò mò nhìn mọi người.

Phương Tử Ngư bất đắc dĩ, tùy tiện tìm lý do trả lời qua loa, dù sao chuyện như vậy cần phải có tu vi đủ mạnh mới có thể phát hiện, nàng có nói nhiều với Mười chín, chắc hẳn đứa nhỏ này cũng không thể hiểu được.

Phần lớn mọi người tuy rằng thấy kỳ quái chuyện xảy ra bên trong núi rừng, nhưng đều không thể cảm giác được dị trạng trong thiên địa mấy ngày nay, bởi vậy bọn họ không quá để tâm đến chuyện này. Ngược lại một đám người bắt đầu tích cực xử lý con heo rừng kia.

Ăn cơm tối xong, Phương Tử Ngư nhớ tới câu nói của Tô Mộ An, trong lòng có chút phiền muộn.

Đúng như cha con Lý Định Hiền dự định, nhóm người do Giang Lai dẫn đầu cũng chạy tới, bắt đầu thương lượng với kế hoạch tiếp theo, dù sao Ký châu còn có Mục Thanh Sơn trông coi, một đường đi về phía trước cũng không gặp trở ngại gì, mà bây giờ bọn họ đã đi tới khu vực trung tâm Đại Chu, phía trước có lẽ sẽ xuất hiện biến cố không ai dự đoán được.

Đám người chiếu theo bản đồ bàn bạc nửa ngày vẫn không có phương án nào, còn Phương Tử Ngư vẫn không lên tiếng lại mở miệng nói: "Chúng ta phải mau chóng đến Trường An thôi, ta cảm thấy tiểu Mộ An nói không sai, trước sau gì ta cũng cảm thấy có chuyện không hay xảy ra."

"Nhưng nhân số chúng ta đông đảo, nếu tùy tiện hành động..." Lý Mạt Đỉnh mang trọng trách đi sứ Đại Chu tìm kiếm viện binh hiển nhiên cũng không nguyện ý mạo hiểm.

"Vậy thì ta và Tử Ngư tỷ tỷ đi trước một bước." Tô Mộ An cũng cao giọng nói.

"Ail Có cần ta nói chúng ta đừng đi đâu hết, coi như lúc này Từ Hàn kia đã chết ở Trường An rồi, chúng ta đi làm gì? Muốn tự tìm chết sao?" Chu Uyên ở một bên cũng mở miệng nói.

"Phủ chủ đại nhân sẽ không chết!" Tô Mộ An quay đầu tức giận nói.

Chu Uyên đã chứng kiến đao pháp xuất thần nhập hóa của Tô Mộ An, lão lập tức ngượng ngùng im tiếng, trong miệng lầm bầm: "Nếu không phải bây giờ ta đã được nằm trong danh sách đen của của Sâm La điện thì đã chạy lâu rồi, ai còn cùng đám ngốc như các ngươi đi chịu chết nữa."

Thanh âm của lão cực nhỏ, không ai có thể nghe thấy rõ ràng.

Lão nói xong lại nhìn thoáng qua Mười chín vẻ mặt nghi ngờ ở bên cạnh, thở dài, đáy lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm một cơ hội rời khỏi nơi này, không thể không ngốc tìm cách chết chung cùng bọn họ.

Mà ý niệm như vậy vừa mới dâng lên, hướng núi rừng kia lại đột nhiên truyền đến một trận vang to lớn, tựa như vật gì to lớn rơi xuống đất, bọn hắn có thể rõ ràng cảm giác được đại địa run run theo tiếng vang lớn kia.

Âm!

Âm!

Âm thanh kia vang lên liên tiếp, sắc mặt mọi người cũng bắt đầu ngưng trọng. Vào lúc đó, đám người Phương Tử Ngư bày ra tư thế bắt đầu thôi động nội lực quanh người, hai mắt cảnh giác nhìn về hướng âm thanh kia truyên đến.

Âm ầmlâm thanh kia càng ngày càng gần, nương theo một tiếng vang thật lớn, trong rừng rậm trước mắt chợt có mất sự vật thật lớn nhảy ra, chúng nó rơi vào trước mặt mọi người dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.

Mọi người lúc đầu đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch khi thấy rõ mấy bóng dáng to lớn kia, vẻ cảnh giác trong mắt bỗng nhiên tan biến.

"Phụ thân!" Phương Tử Ngư kinh hãi hét lên một tiếng, tung người nhảy lên, nhào thẳng vào ngực một bóng người đang đứng trên sự vật kia.

Hai bóng dáng khổng lồ kia chính là Ngao ô cùng vượn khổng lồ, mà ngồi trên người bọn họ chính là đoàn người Ninh Trúc Mang được Từ Hàn cứu ra từ Trường An.

Đại đa số trong đám người tuy rằng chưa từng gặp qua bọn họ, nhưng lại biết Cự viên và Ngao ô, bọn họ cũng buông lỏng cảnh giác. Lưu Sanh đi tới trước đám người, nhìn những người từ trên người Cự viên và Ngao ô đi xuống, gã cũng không quen biết bọn họ, lại có thể cảm giác được khi hai bên gặp nhau, trong lòng mỗi người đều dâng lên niềm vui sướng, đại khái cũng bị vui sướng này lây nhiễm, khóe miệng gã cũng nổi lên ý cười.

Bỗng nhiên ánh mắt của gã dừng lại ở một chỗ nào đó.

Gã thoáng nhìn qua hai bóng người nhảy xuống từ trên người Cự viên kia, đó là một nam một nữ. Dáng vẻ thiếu nam mười sáu mười bảy tuổi, nữ hài mười hai mười ba tuổi. Kỳ thực Lưu Sanh cũng không quen biết bọn họ, nói một cách chính xác thì là không hề có chút ấn tượng gì đáng nói đối với đối phương.

Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt hai bên nhìn nhau, thân thể hai thiếu nam thiếu nữ kia lại chấn động, trong mắt nhìn về phía gã chớp động hào quang, dường như có một số đồ vật mơ hồ từ trong hốc mắt của bọn họ tuôn ra.

"Các ngươi" Lưu Sanh ngẩn người, có chút khó hiểu, gã đang muốn hỏi thăm một vài thứ.

"Cal" Nhưng ngay lúc này, hai thiếu nam thiếu nữ kia lại phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai người liền nhanh chóng vọt tới, nhào vào trong ngực Lưu Sanh.

Lưu Sanh sửng sốt ôm hai thiếu nam thiếu nữ này trong lòng, theo bản năng gã muốn tránh ra, nhưng lúc này cũng cảm nhận được tay hai người kia đang ôm mình dùng sức rất lớn, đó là một loại trạng thái chỉ sợ lại lo sợ mất đi lần nữa tạo thành. Lưu Sanh không hiểu sao lại mềm lòng, tuy nhiên cũng không ôm lấy hai người trước tiên.

"Phủ chủ đại nhân đâu?" Thời gian khoảng chừng hơn mười hơi thở trôi qua, mọi người tạm thời kết thúc hàn huyên tiễn biệt, Tô Mộ An đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không phát hiện bóng dáng Từ Hàn, gã không khỏi quay sang hỏi đám người Ninh Trúc Mang.

"Từ huynh mang theo Khả Khanh sư muội đi Nam Hoang.' Tống Nguyệt Minh ở bên trấn an vợ con cùng cha vợ cũng đi tới, nhẹ giọng nói.

"Nam Hoang? Hắn đến nơi đó làm gì?" Phương Tử Ngư khó hiểu hỏi.

Tống Nguyệt Minh cũng biết chỉ sợ mọi người còn không biết chuyện gì xảy ra ở thành Trường An, cho nên trước tiên lần lượt kể ra những chuyện phát sinh cho mọi người nghe, sau đó mới lại nói: "Rốt cuộc Từ huynh tới đó làm cái gì ta cũng không rõ, nhưng dường như có chút gấp gáp..."

"Vậy sao các ngươi có thể để hắn và Khả Khanh đi một mình, nếu như..." Phương Tử Ngư oán giận nói.

Tống Nguyệt Minh cười khổ: "Tính của Từ huynh có lẽ Tử Ngư sư tỷ cũng rõ ràng chứ, chúng ta làm sao ngăn được? Huống hồ chúng ta đi cũng chưa chắc có thể giúp đỡ được gì."

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Phương Tử Ngư hỏi.

"Từ huynh nói muốn để cho Ngao ô và Cự viên dẫn người qua đó, mà chúng ta tốt nhất nên rời khỏi Đại Chu trước tháng chín, đi Trân quốc trước." Tống Nguyệt Minh lại nói.

"Dẫn ai theo?" Mọi người nghi hoặc hỏi.

Vấn đề vừa mới ra khỏi miệng, còn không đợi Tống Nguyệt Minh cho ra đáp án, con vượn kia đã bước lên một bước, từ trong đám người cầm lấy Chu Uyên lên.

"Ngươi định làm gì sư phụ ta?" Tiểu Mười chín sốt ruột bảo vệ sư phụ, ngay lúc đó vội vàng hét lên.

"Hẳn là hắn rồi." Tống Nguyệt Minh nhìn nhìn Chu Uyên vẻ mặt hoảng sợ, nhún vai nói.

Chu Uyên còn muốn phản kháng, nhưng con Cự viên này lại không kiên nhẫn gầm lên một tiếng vì thế lão lập tức nhượng bộ, ngoan ngoãn trở lại. Sau đó nhìn con viên hầu to lớn rống lên, Ngao ô lập tức hóa nhỏ nhảy đến đầu vai của nó.

Sau đó thân thể của Cự viên đột nhiên khựng lại rồi hóa thành một đạo lưu quang biến mất trước mắt mọi người.

"Đây là..." Mọi người hoảng hốt, đại đa số đều cảm thấy khó hiểu.

"Vậy Hoàng đế Đại Chu cũng coi như xong rồi, chúng ta đi đâu tìm viện quân đây?" Lý Mạt Đỉnh một lòng muốn cầu viện cẩn thận hỏi.

Nhưng hiển nhiên cũng không ai trả lời được vấn đề này, chuẩn xác mà nói sau khi Cự viên rời đi, mọi người liền lâm vào trâm mặc, vương quyền Đại Chu hãm xuống thực quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời mọi người ở đây đều có chút mê mang.

"Mười chín thì sao?" Nhưng ngay lúc này, Tô Mộ An lại hét lên một tiếng kinh hãi!

Mọi người nghiêng mắt nhìn lại phát hiện vừa rồi Mười chín còn ở chỗ này đã sớm không thấy bóng dáng. ....

Chu Uyên ngồi ở trên đầu vai của Cự viên, bên cạnh Ngao ô chiếm cứ trợn mắt mà nhìn.

Đáy lòng lão có vạn cân nước đắng muốn nhổ, lại không biết nên nói với ai bây giờ.

Lão vẫn ngoan ngoãn ngồi trong Sâm La điện nghiên cứu, đám người Từ Hàn giết vào Sâm La điện bắt lão đi. Lão ở bên ngoài Cảnh Tú quan để tự vệ mà giết mấy vị Thánh tử, bởi vậy Sâm La điện phán đoán lão là phản đồ. Bây giờ Chu Uyên đã bị đám người Từ Hàn buộc lên chiến xa.

Nếu là như vậy thì cũng thôi đi, nhưng Từ Hàn còn phải đi Nam Hoang, Chu Uyên rất rõ ràng nơi đó sắp xảy ra cái gì, không chỉ có thế, đối phương còn cố tình muốn dẫn lão theo.

Khổn Long Tán của lão sớm đã vì nhất thời mềm lòng cho Mười chín, giờ phút này có thể nói là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Chu Uyên nghĩ đến đây không khỏi thở dài thật sâu, thầm nghĩ ông trời muốn diệt mình.

"Sư phụ, sư phụ" Nhưng đúng lúc này, Chu Uyên chợt nghe thấy được phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ.

Lão hơi sửng sốt, không khỏi quay đầu nhìn lại, đã thấy tiểu Mười chín không biết từ khi nào vậy mà giấu ở bên trong lông của Cự viên, giờ phút này đang mặt mày đầy bụi đất tươi cười nhìn lão.
Bình Luận (0)
Comment