Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 708 - Chương 49: Là Ngươi Đã Cứu Ta

Chương 49: Là ngươi đã cứu ta Chương 49: Là ngươi đã cứu taChương 49: Là ngươi đã cứu ta

Cự viên lao nhanh trong nội địa Lương châu, tốc độ của nó cực nhanh, mà theo gió mạnh sắc bén thổi tới, cho dù có thân thể cực lớn của nó ngăn cản nhưng dư âm của cương phong vẫn làm cho Chu Uyên cảm thấy khó chịu.

Ước chừng hai canh giờ trôi qua, Ngao ô nhìn chằm chằm lão bắt đầu mệt rã rời, nó nheo mắt lại, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Thấy Ngao ô đã ngủ say, Chu Uyên lúc này mới như được đại xá quay đầu lại, vươn tay về phía sau, kéo tiểu Mười chín ẩn núp trong bộ lông Cự viên ra ngoài, đặt tới vai Cự viên.

"Sao ngươi lại tới đây!?" Chu Uyên hỏi, trong giọng nói pha lẫn chút lo lắng và phẫn nộ vì điều gì đó.

Tiểu Mười chín dù sao cũng chỉ tâm tám chín tuổi, con Cự viên này chạy với tốc độ nhanh biết bao. Vì không muốn nó vứt bỏ, nàng cố gắng lắm mới giữ được bộ lông của Cự viên. Giờ phút này tuy bị Chu Uyên kéo lên vai nhưng trên trán lấm tấm mồ hôi, thần sắc có chút chật vật.

Nhưng tiểu Mười chín lại như không phát giác ra điều này, càng không để lời chất vấn của Chu Uyên ở trong lòng, nàng đưa tay lau đi vết mồ hôi trên mặt mình, mặt mày cong cong nhìn về phía Chu Uyên, giòn tan nói: "Đệ tử tới bảo hộ sư phụ!"

Chu Uyên sững người nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt chợt lão ngưng lại.

"Sư phụ?" Tiểu Mười chín nghi hoặc nhìn lão nhân sững sờ trước mắt. Nàng phất phất tay trước mắt lão, sau đó nhấp nháy ánh mắt giảo hoạt hỏi: "Có phải sư phụ cảm động rồi đúng không?”

Cảm động? Loại từ ngữ này đối với Chu Uyên mà nói thì giống như một chuyện vô cùng hoang đường. Lão chế nhạo một tiếng, nói: "Bảo vệ ta? Ngươi lấy gì để bảo vệ..."

Chu Uyên còn chưa dứt lời đã khựng lại, tiểu Mười chín vội vàng tìm tòi trong ngực, lấy ra một tờ giấy vàng bọc thứ gì đó.

"Khốn Long Tán!" Lão nhân vội kinh hô.

"Ừm!" Nụ cười trên khuôn mặt Mười chín càng đậm hơn, khóe miệng nàng cong lên, giòn tan nói: "Có thứ này, đến lúc đó chúng ta gặp phiền toái thì rải lên một chút."

Mười chín lời vừa dứt, Chu Uyên đã gấp gáp không dăn nổi đoạt lấy Khốn Long Tán này từ trong tay nàng.

"Sư phụ?" Mười chín bị hành động này của Chu Uyên làm cho sợ hết hồn, đang muốn bất mãn lẩm bẩm hai câu, đã thấy Chu Uyên lúc này lấy ra một ít Khốn Long Tán lập tức đổ ầm ầm lên mặt Ngao ô. Ngao ô vốn đang buồn ngủ, sau khi hút vào một ít Khốn Long Tán thì đầu càng trầm xuống, trực tiếp ngủ thiếp đi.

"Suyt!" Chu Uyên đắc thủ khuôn mặt hiện lên vẻ hưng phấn, lão làm một động tác chớ có lên tiếng với Mười chín, thân thể cẩn thận từng li từng tí nhích lại gân khuôn mặt Cự viên, lúc này Mười chín cũng tỉnh ngộ, đã biết sư phụ muốn làm gì.

Nàng vội vàng đưa tay kéo góc áo Chu Uyên, trong miệng lo lắng hỏi: "Sư phụ, ngài làm gì vậy?"

"Đánh thuốc mê nó!" Chu Uyên đương nhiên đáp lại.

"Vậy chúng ta làm sao tới chỗ Từ đại thúc hỗ trợ?" Tiểu Mười chín càng khó hiểu. Đương nhiên nếu Từ Hàn ở đây, e rằng càng khó hiểu hơn vì hồi đáp của tiểu gia hỏa này, tuổi còn trẻ, tại sao hắn lại trở thành đại thúc trong miệng Mười chín vậy.

"Giúp cái gì chứ! Đó là đi tìm chết!" Chu Uyên giựt ống tay áo bị Mười chín kéo ra khỏi cơ thể. Cự viên đang bôn ba nên tốc độ cực nhanh, thân thể nhảy nhót khiến cho Mười chín đứng ở trên đó đều có chút lay động. Mười chín bị Chu Uyên kéo mạnh một cái, lập tức thân hình bất ổn, suýt chút nữa ngã quy. May mắn Chu Uyên thấy thế theo bản năng vươn tay kéo nàng lại, lúc này mới khiến nữ hài thoát cảnh ngộ chật vật.

Trong lòng có chút áy náy, Chu Uyên lại giải thích: "Ta nói cho ngươi, Kiếm Lăng có phiền toái lớn, chúng ta đi không giúp được gì chỉ có thêm phiền phức, không bằng bây giờ rời đi, chúng ta... ừm, chúng ta đi thẳng vào hang ổ địch, phá hoại Sâm La điện từ bên trong."

Những lời này của Chu Uyên tất nhiên là bịa ra, cho dù có cho lão trăm lá gan cũng không dám đối địch với Sâm La điện. Chẳng qua trong tâm lý của lão, có lẽ cũng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Mười chín.

"Thật vậy chăng?" Tiểu Mười chín hơi chần chờ mở trừng hai mắt.

"Đương nhiên." Chu Uyên khẳng định, nói xong còn móc từ trong ngực ra hai viên đan dược, một viên chính mình ăn, một viên đưa tới trước mắt Mười chín, lại nói: "Ăn nó."

Tiểu Mười chín theo bản năng tiếp nhận viên đan dược kia, để vào trong miệng, mà lúc đó Chu Uyên lại mở ra tờ giấy vàng bọc lấy Khốn Long Tán kia, lập tức thúc giục nội lực cũng không nhiều trong cơ thể, bỗng nhiên vỗ Khốn Long Tán trên giấy vàng kia về phía Cự viên. Khốn Long Tán liền tràn ra, như bụi trần bao phủ đầu Cự viên cùng với hai người Mười chín Chu Uyên.

Mà đan dược Chu Uyên đưa chính là thuốc giải Khốn Long Tán. Có vật này, Khốn Long Tán cũng không có tác dụng gì với hai người. Ngược lại sau khi Cự viên hút vào số lượng Khốn Long Tán cực lớn, trong mắt nó dần dân nổi lên vẻ ủ rũ, tốc độ bôn tẩu càng ngày càng chậm, cuối cùng gần như ngưng trệ. Sau đó hai tay Cự viên vô lực buông xuống, thân thể ngừng lại, trong thời khắc đó âm ầm ngã xuống đất.

Chu Uyên sớm có chuẩn bị, lúc này cũng ôm lấy Mười chín nhảy lên cao, an toàn rơi xuống mặt đất.

"Đi!" Chu Uyên lập tức nói, kéo theo Mười chín còn chưa lấy lại tinh thân bước nhanh rời đi.

Cự viên không giống Ngao ô, thực sự là Yêu vương, mặc dù bị Sâm La điện chế tạo ra, trí khôn của nó có lẽ kém xa so với Yêu vương chân chính, nhưng thực lực và thân thể lại không kém bao nhiêu, Khốn Long Tán có thể vây khốn nó nhất thời, nhưng tuyệt đối không phải thời gian dài.

Chỗ hai người rơi xuống là một cánh rừng cây cối khô vàng, nhưng nhìn ra ngoài liền mơ hồ có thành quách cùng đèn đuốc.

Chu Uyên nghĩ trốn đến chỗ tường thành, chắc hẳn Cự viên sẽ không cách nào gióng trống khua chiêng tìm đến bọn hắn, bọn hắn liền có cơ hội thoát thân, ôm ý niệm như vậy, lão lôi kéo tiểu Mười chín có chút không tình nguyện chạy như điên. ...

"Vừa rồi chính là chỗ này à?"

Nhưng hai người còn chưa đi được bao xa, cách đó không xa liền truyền đến một trận tiếng bước chân, kèm theo còn có thanh âm thô kệch của nam nhân phát ra.

"Ừm, hẳn là ở gần đây, tìm hiểu một chút đi, Thánh tử đại nhân nói chúng ta phải tăng cường cảnh giới."

"Mới vừa rồi tiếng động lớn như vậy, lão đại nói xem liệu có phải là yêu quái gì không?”

"Yêu quái ở đâu chui ra, đoán chừng là thú triều di chuyển. Gần đây thật sự rất tà môn, đám dã thú trên núi đều chạy như điên về phía nam..."

Chu Uyên nghe bên tai truyền đến tiếng nói chuyện, vội vàng dừng bước. Nhưng hiển nhiên cách làm như vậy vẫn chậm một bước, cỏ khô trước mặt lão bị người ta đẩy ra, vì vậy thân ảnh của lão và Mười chín vào lúc đó liền bại lộ trước mắt đám nam nhân mặc giáp trụ kia.

"Các ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?" Khi đám giáp sĩ thấy rõ hai người Chu Uyên cũng sửng sốt, nhưng lập tức bọn chúng rút đao kiếm bên hông ra. Nam nhân cầm đầu có chòm râu dài càng lớn tiếng quát hỏi.

Chu Uyên thấy thế vội vàng lôi kéo Mười chín nói: "Tiểu nhân và tôn nữ là hộ dân trong núi, nhi tử trước đó vài ngày ra ngoài chậm chạp chưa về, mấy ngày nay lại có thú triều chạy qua, trong núi không tìm được vật gì, lúc này mới tới đây tìm kiếm nhi tử...

Chu Uyên cũng là người thông minh, căn cứ vào một ít cuộc nói chuyện lúc trước liền bịa ra một bộ lý do như vậy.

Đương nhiên do trong lòng khẩn trương, trong lý do này không tránh khỏi có rất nhiều chỗ sơ suất, Chu Uyên cũng ý thức được điểm này, vội vàng cúi đầu, đáy lòng nghĩ làm thế nào đối phó với những câu hỏi kế tiếp của đám người này.

Nhưng ngoài dự liệu chính là, sau mấy hơi thở trầm mặc, nam nhân cầm đầu liền nói: "Như vậy à, vậy ngươi đi đi.'

Đại khái là Chu Uyên cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, lão liên tục gật đầu nói: "Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân." Dứt lời liền muốn kéo tay Mười chín bước nhanh rời đi.

Thế nhưng đúng lúc này, lão phát hiện thân thể Mười chín lại như bị cố định tại chỗ, vậy mà kéo không được.

Lão ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giáp sĩ câm đầu kia đã bắt được cánh tay còn lại của Mười chín khiến nàng không thể động đậy.

Chu Uyên biến sắc, nghi hoặc nhìn về phía giáp sĩ kia, hỏi: "Đại nhân, đây là..."

"Đứa bé này bộ dạng không tệ, để các đại gia hảo hảo chơi đùa đi." Nam nhân kia nhếch miệng cười một tiếng, trong mắt nổi lên vẻ tham lam tàn ác.

Sắc mặt Chu Uyên lập tức trở nên khó coi, lão nói: "Đại gia, đây là đùa cái gì vậy, tôn nữ của ta mới chín tuổi..."

Lão còn chưa dứt lời, nam nhân kia liền vung một cước đá văng lão ra xa, trong miệng mắng: "Gia gia ta định chuyện này rôi! Không muốn chết thì cút cho gia gia!"

Dứt lời, gã nhấc Mười chín đang giãy giụa không ngừng, muốn dẫn nàng đi vào sâu trong rừng rậm.

Chu Uyên chật vật bò dậy, đang muốn ngăn cản người nọ, nhưng những giáp sĩ khác lại giơ đao kiếm xông tới, miệng cũng nói: 'Không muốn chết thì cút!"

Chu Uyên coi như có chút lương tri, lão còn muốn lên tiếng cãi lại, nhưng còn chưa thốt ra lời nào, một vị giáp sĩ trong đó đã gác kiếm trên cổ lão. Trên thân kiếm truyền đến từng trận hàn ý, mũi kiếm sắc bén cắt lớp da của lão ra, loại đau đớn không tính là gì nhưng lại quét qua toàn bộ linh hồn, khiến sợ hãi dâng lên trong lòng. Đáy lòng Chu Uyên mới dâng lên chút dũng khí trong khoảnh khắc đó đã tan thành mây khói, thân thể lão xụi lơ lơ, suýt nữa ngã xuống đất.

"Cút!" Thanh âm giáp sĩ kia vang lên lần nữa.

Sống chết trong lòng Chu Uyên lập tức rõ ràng, lão như mất hồn phách chuyển thân thể, chật vật không chịu nổi bắt đầu chạy trốn.

Lão liều mạng chạy trốn, dùng hết sức lực co chân mà chạy, lão không dám quay đầu lại, càng không muốn nghe thấy những âm thanh vang vọng bên tai. "Ngươi muốn làm gì!"

"Ngươi đi chỗ khác đi!"

“Tên bại hoại nhà ngươi!"

"Sư phụ! Sư phụ cứu đệ tử!"

Thanh âm tiểu Mười chín không ngừng truyền ra, mỗi một tiếng vang như là một quả chùy tạ nện vào lông ngực Chu Uyên.

Chẳng biết tại sao bước chân lão càng ngày càng nặng, dù cho dùng sức lực toàn thân cũng không cách nào đẩy nhanh tốc độ bản thân.

Lão có thể tưởng tượng được vẻ mặt tráng hán kia lúc này là dữ tợn đáng sợ như thế nào, cũng có thể tưởng tượng được trong lòng Mười chín giờ phút này tuyệt vọng ra sao. Đương nhiên lão không phải là một sư phụ thật sự, nhưng Mười chín lại đối xử với lão như thật...

Từ lúc cứu tính mạng lão trên tay Từ Hàn, đến trên đường đi thật tâm đãi ngộ, phàm là có chút chỗ tốt đều nghĩ đến lão trước tiên, lần này lại mạo hiểm nhảy lên người Cự viên...

Bước chân Chu Uyên cuối cùng cũng ngừng lại. Lão cắn răng, sắc mặt âm tình bất định, hiển nhiên đang giấy giụa một chút. Đúng lúc này, lão chợt phát hiện đoạn đường đang chạy trốn, lão lại trở về chỗ rơi xuống đất lúc trước, Cự viên và Ngao ô vẫn an giấc ở đây.

Hai mắt Chu Uyên tỏa sáng, cũng buông bỏ ý định chạy trốn, móc từ trong ngực ra hai viên thuốc giải Khốn Long Tán, bỏ thẳng vào miệng của con vượn khổng lồ kia. ...

Mười chín ngồi trên vai Cự viên, kinh hồn bất định không bị bất cứ thương tổn nào, nháy mắt thanh tú động lòng người nhìn Chu Uyên hỏi: "Sư phụ? Chúng ta không cần tiến thẳng sào huyệt địch chứ?"

Chu Uyên quân áo bị Ngao ô xé nát, một đầu tóc bạc trắng bị Cự viên lột đi một nửa ngôi liệt ở một bên, đang muốn nói cái gì đó, khóe mắt lại liếc thấy những đại gia hỏa miệng đầy máu, đang hung quang hiển hách nhìn mình, thân thể lão chấn động, ngượng ngùng cười nói: 'Kế hoạch có biến, kế hoạch có biến."

"Vậy kế hoạch mới là gì?"

'Ách... Đi Nam Hoang..."

'A, sư phụ...

"Hả?"

"Cảm ơn ngài, lại cứu được Mười chín..."

'A?" Chu Uyên sững sờ, lão nhìn thiếu nữ mặt mày cong cong, miệng có lúm đồng tiền này, chợt nghiêm mặt nói.

"Không, ta nên cám ơn ngươi."

"Là ngươi đã cứu ta...
Bình Luận (0)
Comment