Chương 50: Đại Hàn Thiên với Đại Hàn Thiên.
Chương 50: Đại Hàn Thiên với Đại Hàn Thiên.Chương 50: Đại Hàn Thiên với Đại Hàn Thiên.
Đêm khuya lạnh lẽo.
Trong biên giới Sung châu phía nam Đại Chu, hai bóng người nhanh chóng xuyên thẳng qua rừng rậm.
Phùi
Phù!
Từ Hàn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, chỗ ngực là một vết thương nhìn thấy mà giật mình đang không ngừng chảy máu tươi, xâm nhiễm quần áo của hắn.
"Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, chúng ta tìm một chỗ trước, ta chữa thương cho ngươi." Tần Khả Khanh nhìn sắc mặt Từ Hàn tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ lo nghĩ.
"Không sao, đi mau." Từ Hàn cất tiếng nói.
Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, liền có một bóng người lướt qua đỉnh đầu, rơi thẳng trước mặt bọn họ, ngăn cản đường đi của hai người.
Đó là một bóng người toàn thân bọc trong áo đen, khí tức quanh người y ngưng luyện, nhất cử nhất động đều âm thầm tác động lên khí cơ của thiên địa.
Rất rõ ràng, y là một vị Tiên nhân.
"Vì sao lại u mê không tỉnh như vậy?" Dưới ánh mắt Từ Hàn, Tần Khả Khanh nhìn chăm chú, thanh âm khàn khàn của người áo đen che kín mặt mũi kia lúc này cũng vang lên.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tân Khả Khanh cất bước tiến lên, nhìn chằm chằm bóng đen kia quát hỏi.
Khi người áo đen kia trông thấy Tần Khả Khanh, thân thể của y chợt thoáng có chút run rẩy rất nhỏ, thanh âm khàn khàn lập tức trở nên trầm thấp vài phần, mang theo sự phẫn hận đến cực hạn, nói: "Người lấy mạng ngươi."
Dứt lời, sau lưng bóng đen là một con Phượng hoàng toàn thân tắm trong lửa bay lên, một thanh trường kiếm lạnh lẽo hiện lên trong tay y. Y giết tới, kiếm phong mang theo kiếm ý đầy trời cùng linh viêm sáng rực phong kín tất cả đường lui của Tân Khả Khanh.
Trước loại lực lượng cuồng bạo này, trong lòng Tân Khả Khanh cũng hoảng hốt. Nàng đang muốn kích phát Long khí còn lại không nhiều lắm trong cơ thể mình đối kháng thì Từ Hàn lại bước nhanh tới, một tay kéo thân thể nàng ra sau lưng mình.
Sau đó hắn vung ra một quyền, lực đạo từ cảnh giới Tiên nhân luyện thể hầu như khiến không gian xung quanh vặn vẹo, kiếm ý đầy trời cùng linh viêm oanh kích cùng một chỗ, lập tức phát ra một tiếng nổ vang.
Thân thể cả hai đồng loạt thối lui.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Từ Hàn đứng vững nhíu mày hỏi ra vấn đề giống như Tần Khả Khanh lúc trước.
Có điều tuy nói giống nhau nhưng nghi hoặc của cả hai lại hoàn toàn khác biệt.
Tần Khả Khanh đơn thuần là không hiểu vì sao người áo đen này nhất quyết đòi lấy mạng bọn họ, còn Từ Hàn thì sao? Lúc trước khi hắn gặp đối phương lần đầu ở Đồng thành Đại Hạ, đao pháp đối phương sử dụng có vẻ cực kỳ giống với Tô gia, mà giờ phút này y vung ra kiếm pháp giống hệt kiếm pháp của Diệp Hồng Tiên, Từ Hàn thực sự không hiểu vì sao đối phương lại biết được hai đạo công pháp tuyệt thế này.
Người áo đen kia nghe vậy lại không đáp lời hắn, chỉ nhắm mắt nhìn chằm chằm vào Tần Khả Khanh đứng sau lưng Từ Hàn. Sát cơ cuồn cuộn quanh thân lúc này đã gần như ngưng tụ thành thực chất.
"Ta đã nói ngươi không cứu người không nên cứu, vì sao ngươi vẫn không nghe." Người áo đen kia trâm giọng nói, mà lực đạo tay cầm kiếm tại lúc này tăng thêm vài phần.
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, thế nhưng nếu như ngươi muốn giết nàng, trước tiên phải bước qua từ trên thi thể Từ mỗ đã." Từ Hàn dứt lời, khí thế Tiên nhân kia cũng đều cuồn cuộn tuôn ra.
Từ Hàn sau khi mang theo mọi người rời khỏi Trường An đã dự liệu được Sâm La điện sẽ ra tay với Kiếm Lăng. Hắn biết rõ một khi Sâm La điện đoạt được hung kiếm, bước tiếp theo rất có thể sẽ là chém giết Yêu quân vốn không còn nhiều, mà một khi tìm được Yêu quân, dựa vào tinh huyết của những tồn tại kia, bọn chúng có thể chế tạo được bán yêu chính thức một cách vô hạn, thế nhân đều thấy rõ uy lực của Thánh tử, Thánh hậu kia, mà một khi tạo ra Thần chủng hoàn chỉnh, khi đó Sâm La điện sẽ cường đại đến mức nào, không cần nói cũng biết.
Về tình về lý Từ Hàn đều không thể nhìn Kiếm Lăng bị hủy diệt, bởi vậy mới để Cự viên và tiếng Ngao ô tiễn đám người Tống Nguyệt Minh, một mình tiến về Kiếm Lăng. Chẳng qua Tần Khả Khanh dường như cũng không hài lòng với quyết định của Từ Hàn, nàng mang thái độ kiên quyết muốn đi theo hắn. Từ Hàn nghĩ đến trên người Tần Khả Khanh còn có Long khí mà Sâm La điện thèm nhỏ dãi, hắn cũng không kiên trì bên trên việc này, cũng cho nàng đi cùng.
Chỉ có điều hắn chưa từng nghĩ đến chính là vừa mới đi vào biên giới Sung châu, người mặc áo đen đã nhìn thấy hai lần trước lại xuất hiện lân nữa. Đối phương tu vi sâu không lường được, lại một lòng muốn giết chết Tân Khả Khanh, sau một phen giao chiến để bảo vệ nàng, Từ Hàn bị người áo đen này làm trọng thương, lúc này mới có cảnh ngộ trốn chạy tìm đường sống.
"Một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch tất cả những gì ta làm." Người áo đen nói như thế.
Nếu hai người đều có thái độ kiên quyết như thế, đã không có đường lui đáng nói, tự nhiên chỉ có đao kiếm đối mặt.
Thân thể hai người gần như cùng một lúc nhảy lên thật cao, sau đó đều thúc dục trường kiếm bay ra khỏi đỉnh đầu bọn họ.
Sắc mặt Từ Hàn trâm xuống hét lớn: "Đại Hàn Thiên!"
Kiếm ý khắp bâu trời bắt đầu khởi động, vô số kiếm ảnh hóa thành băng tinh bắn ra.
Còn người áo đen kia đối mặt với sát chiêu như Từ Hàn lại cười nhạt một tiếng, miệng y mở ra, ngay lúc đó cũng quát.
"Đại Hàn Thiên!"
Lời vừa nói ra, băng tinh đầy trời cũng tuôn ra, đánh thẳng về phía Từ Hàn.
Mà so với sát chiêu sắc bén này, điều càng khiến Từ Hàn khiếp sợ chính là người áo bào đen này không chỉ có thể sử dụng đao pháp của Tô gia và kiếm pháp của Diệp Hồng Tiên, đối phương cũng có thể thi triển công pháp của mình.
Bộ công pháp này của Từ Hàn chính là do hắn đốn ngộ ra, mà hắn cũng chưa bao giờ truyền thụ cho bất kỳ người nào, vì sao đối phương lại có thể sử dụng bộ công pháp này?
Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày Từ Hàn nhíu chặt lại, hắn quát to lân nữa: "Khởi Long Xà!"
Vì thế băng tinh đầy trời liền biến thành kiếm ảnh, biến hóa thành một con Kiếm Mãng và một con Kiếm Long.
"Khởi Long Xà." Nhưng hắn vừa dứt lời, âm thanh khàn khàn của người áo đen kia lại vang lên lần nữa, Kiếm Mãng cùng Kiếm Long cũng không khác gì lập tức hiển hiện, chém giết với thứ mà Từ Hàn gọi ra.
Đáy lòng Từ Hàn không khỏi nổi lên một cơn giận dữ, đôi tay của hắn lần nữa siết chặt, trong miệng lại nói: "Thập Phương Kiếp!"
Kiếm Long cùng Kiếm Mãng phóng lên trời kia lúc đó tụ tập lại một chỗ, hóa thành mười kiếm ảnh khổng lồ, rơi thẳng xuống chỗ người áo đen kia.
Lực lượng lôi đình trên mái vòm bị kiếm ảnh tác động, kiếm ý cuốn theo kiếm ảnh rơi xuống đất, phong kín không gian quanh người áo đen nọ. Đối phương cũng được gọi ra Thập Phương Kiếp như vậy, dùng mười đạo lực lượng lôi đình khống chế gắt gao thân thể Từ Hàn.
Trong lòng Từ Hàn trào dâng lệ khí, hắn lại quát lớn: "Trụy Tỉnh Thần!"
Theo hắn xem ra cho dù đối phương có thể lấy một loại pháp môn nào đó không biết mô phỏng lấy công pháp của mọi người, nhưng đối phương không thể nào mô phỏng ra được thân thể cảnh giới Tiên nhân, hắn chuẩn bị dựa vào thân thể Tiên nhân cảnh này cứng rắn chống đỡ một đạo Trụy Tỉnh Thần, đánh chết đối phương.
Thần kiếm màu đen phóng lên trời bắt đầu hạ xuống, tựa như sao băng kéo theo đuôi lửa thật dài, gào thét bay thẳng đỉnh đầu người áo đen kia.
"Trụy Tỉnh Thần!" Người áo đen kia cũng quả quyết hét to một tiếng, một thanh trường kiếm trắng như tuyết cũng rơi xuống, mà hướng nó đi không phải là chỗ của Từ Hàn, mà là Tần Khả Khanh ở bên cạnh hắn...
"Ngươi!" Từ Hàn thấy vậy trong lòng hoảng hốt, đối phương đã có thể dùng chiêu Trụy Tinh Thần như vậy, chắc hẳn cũng rõ uy lực chiêu này, đây chính là kiếm chiêu có thể chém giết người thân thể cường hãn như Thánh Hậu, cho dù là Từ Hàn cũng không dám cam đoan mình có thể ngạnh kháng sát chiêu như vậy, đối phương hành sự như thế hiển nhiên là muốn liều lấy tính mạng, cũng phải giết được Tần Khả Khanh.
Từ Hàn không kịp nghĩ kỹ vì sao đối phương lại có sát tâm lớn như thế với Tần Khả Khanh, hai tròng mắt hắn lập tức đỏ như máu, muốn tiến lên cứu viện, nhưng thân thể lại bị lôi kiếp của Thập Phương Kiếp dấy lên cùng với kiếm trận kia phong kín, trong thời gian ngắn căn bản khó mà thoát thân.
Thần kiếm rơi xuống càng ngày càng gần, dù là đối với người mặc áo đen hay là Tân Khả Khanh đều là như thế.
Sắc mặt Tần Khả Khanh trắng bệch, trong mắt người áo đen lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Y lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng kết thúc, kết thúc rồi..."
Bịch!
Bịch!
Nhưng vào lúc này, sâu trong rừng truyền đến một hồi tiếng vang to lớn.
Khi đó, sắc mặt người áo đen kia chợt biến đổi, hào quang trong mắt lập tức ảm đạm xuống.
"Sao lại là hắn." Y nói như thế, thân thể dừng lại một chút, kể cả Thần kiếm đang ở trên đỉnh đầu Tần Khả Khanh cùng với kiếm trận đang vây khốn Từ Hàn thời khắc này đều biến mất, tựa như y chưa bao giờ xuất hiện ở đây vậy.
Đương nhiên là sau khi người áo đen kia biến mất, thanh Thần kiếm được Từ Hàn gọi ra sau khi rơi xuống đất cũng vồ hụt, hung hăng oanh kích mặt đất, cuốn lên đầy bụi bặm.
Từ Hàn và Tần Khả Khanh liếc nhìn nhau, đều bất ngờ đối với biến cố lần này. Mà lúc này, trong rừng đột nhiên có một bóng dáng khổng lồ nhảy ra.
"Khụ khụ khụ...'
"Từ đại thúc, các ngươi đang làm gì vậy?" Lúc đó tiểu Mười chín từ trên người Cự viên nhảy xuống trước mặt Từ Hàn, nàng ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và bất mãn