Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 710 - Chương 51: Điêu Kiện

Chương 51: Điêu kiện Chương 51: Điêu kiệnChương 51: Điêu kiện

Cảnh Thăng thành, châu quận Sung châu.

Đối với Tần Khả Khanh và Từ Hàn, đây là một nơi có ý nghĩa đặc biệt.

Năm xưa chính là ở đây, Từ Hàn lúc đó còn là Tu La ở Sâm La điện phụng mệnh ám sát Tần Khả Khanh, vận mệnh hai người lúc đó phát sinh chuyển ngoặt, cũng đã định trước sẽ gút mắc lại với nhau.

Ánh nắng ban mai xua tan lạnh lẽo đêm dài, sĩ tốt tuần tra trong Cảnh Thăng thành lui tới không dứt.

Từ mấy ngày trước, vương quyền Đại Chu luân chuyển, sau khi Sở đế Phương Ngọc đăng cơ ở Trường An thành, đế quốc Đại Chu thống trị lãnh thổ Trung Nguyên hơn hai trăm năm sụp đổ với tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta khó có thể tin.

Tối hôm qua dân chúng còn ôm thân phận dân đen Đại Chu rơi vào mộng đẹp, mà ngày hôm sau tỉnh lại, Thánh tử Thánh hậu liền tràn vào từng thành trì, treo kín cờ chữ Sở trên tường thành. Điểm này ở Cảnh Thăng thành cũng không ngoại lệ.

Trong tiểu viện khách sạn tên là Khách Hoan, tiểu Mười chín cầm một thanh đao gỗ không biết lấy từ chỗ nào vung vẩy từng chút một.

Huyền nhi ngồi xổm trên nhánh cây khô héo, con ngươi màu hổ phách không ngừng du tẩu theo tiểu Mười chín vung đao, tựa như có chút hiếu kỳ.

Chu Uyên mông lung ngáp ngủ đi ra cửa phòng, lão mặc một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng chói mắt nhất là đầu tóc dài màu trắng bị Cự viên giật xuống một nửa, dường như là vì che giấu quẫn bách như vậy. Lão cố ý chải ngược phần tóc bên còn lại sang, ý đồ che khuất một bên trụi lủi. Nhưng càng như thế lại càng lộ ra vẻ bịt tai mà đi trộm chuông, chẳng những không khiến lão bớt lúng túng, ngược lại có vẻ buồn cười vô cùng.

Nhưng hiển nhiên Chu Uyên không tự cảm nhận được như vậy, lão đi tới trước mặt tiểu Mười chín, nhìn nàng vung vẩy trường đao đến mức đầu đầy mồ hôi, nói: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Tiểu Mười chín chớp chớp mắt nói: "Luyện đao."

"Luyện đao? Luyện đao đâu phải như vậy?" Mặc dù Chu Uyên không có tu vi cao thâm, nhưng kiến thức cũng không tâm thường, cái gọi là luyện đao luyện tới luyện lui cũng không đơn giản là thô thiển như chém, đâm, quét, bổ, dù là lão cũng cảm thấy không có tác dụng gì lớn.

"Tô Mộ An dạy đệ tử, hắn nói đao pháp thì phải luyện như vậy." Tiểu Mười chín thật thà nói, tuy trước đó rất nghi ngờ lời nói của Tô Mộ An nhưng nàng cuối cùng vẫn không vi phạm giáo pháp của gã.

"Lời của thằng nhóc mà ngươi cũng tin?" Chu Uyên nhíu nhíu mày, đại khái là trải qua chuyện hôm qua, tiểu Mười chín nghiễm nhiên đã là người một nhà trong lòng Chu Uyên, lão tự nhiên không muốn nhìn thấy Mười chín chịu thiệt.

Mười chín nghe vậy, trong mắt cũng nổi lên vẻ hoang mang. Mỗi ngày chỉ cần nàng tìm được cơ hội đều tu luyện công pháp này, mặc dù có thể coi là cố gắng nhưng cũng không có tiến bộ quá lớn như Chu Uyên nói, tính tình trẻ con nóng lòng cầu thành, cho nên tiểu Mười chín dứt khoát buông đao trong tay xuống, tiến đến trước mặt Chu Uyên, híp mắt cười nói: "Không bằng sư phụ dạy võ công đệ nhất thiên hạ cho Mười chín đi? Sau khi luyện được Mười chín cũng có thể bảo hộ sư phụ, không để sư phụ bị người ta khi dễt"

Chu Uyên ngược lại cũng nghe Mười chín nói qua, vị sư phụ chân chính của nàng hình như có một bộ công phu đệ nhất thiên hạ, đương nhiên Chu Uyên khó lòng nghiên cứu tỉ mỉ thật giả trong đó, nhưng với tu vi của lão thì không thể biên soạn ra được thứ như vậy, cho nên chỉ có thể nhẹ nhàng ho khan hai tiếng nói: "Khụ khụ, ngươi tuổi tác còn nhỏ, ngươi học không được công pháp này đâu, chờ tới khi ngươi lớn hơn một chút ta lại truyền thụ cho ngươi."

Mười chín nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, nàng chỉ có chút không tình nguyện gật đầu nói: "Vậy được rồi."

Nói xong lời này nàng lại nhấc đao gỗ của mình lên, xem tư thế lại bắt đầu muốn luyện đao.

"Còn muốn luyện?" Chu Uyên thấy thế khó hiểu hỏi.

"Vậy đệ tử có thể luyện cái gì?" Mười chín mở trừng hai mắt, gương mặt đỏ hồng lên, trên đó tràn đầy nghi hoặc.

Chu Uyên có chút bất đắc dĩ, lão thấy hành động này ngoại trừ lãng phí thời gian cũng không có ích lợi gì, cho nên mới nói: 'Muốn luyện cũng phải luyện một chút công phu lợi hại."

"Ví dụ đi?" Mười chín hỏi.

Vấn đề này hiển nhiên đã làm khó Chu Uyên, lão vuốt mái tóc cổ quái của mình, sau nửa ngày chợt nói: "Công pháp lợi hại nhất đương nhiên là lợi hại nhất."

Nói xong, lão nháy mắt ra hiệu cửa phòng cách đó không xa.

Mười chín sửng sốt, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ, trên mặt đỏ ửng của cô bé lập tức lộ ra ý cười.

Nhưng ý cười này lại thoáng khô quắt đi, nàng buồn rầu nói: "Nhưng Từ đại thúc không muốn dạy đệ tử, rất sớm trước đó hắn đã nói lời này..."

Chu Uyên giờ phút này dường như đã hoàn toàn nhập vào danh tiếng sư phụ, thấy Mười chín buồn rầu, lão cũng có chút không thoải mái, đầu hơi nóng lên liền vỗ vỗ lồng ngực nói: "Giao cho sư phụ! Để ta đối phó hắn cho ngươi!"

"Thật sao?" Mười chín kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên." Chu Uyên hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Mười chín, lại vỗ vỗ lồng ngực, đang muốn nói gì đó.

Két két.

Nhưng lúc này, cửa phòng khách sạn chợt phát ra một tiếng vang nhỏ, cửa phòng kia bị người từ bên trong đẩy ra.

"Meo ô." Huyền nhi đứng trên cành thấy thế vui sướng gọi một tiếng, tung người nhảy một cái, trực tiếp phi vào trong ngực người vừa đẩy cửa ra kia.

"Từ đại thúc!" Thấy bộ dáng người nọ, gương mặt tiểu Mười chín cũng hiện vẻ vui mừng.

Hôm qua lúc nhìn thấy Từ Hàn, trên người hắn vẫn còn thương thế không nhỏ, đoàn người bất đắc dĩ đành phải đi Cảnh Thăng thành gần đó tìm được một khách sạn ở tạm thời một ngày. Giờ phút này thấy Từ Hàn sắc mặt không việc gì lần nữa xuất hiện, Mười chín đương nhiên là an tâm xuống.

Ở sau lưng Từ Hàn, Tần Khả Khanh cũng chậm rãi đi ra, lúc trước nàng là đệ tử trên Huyền Hà Phong của Linh Lung các, tinh thông y đạo, nàng cũng tận tâm tận lực trong chuyện chăm sóc Từ Hàn. Tuy trên thực tế lấy nhục thân Tiên Nhân cảnh của Từ Hàn, chỉ cần chưa tổn thương chỗ yếu hại, dù thương thế có nặng hơn nữa khôi phục cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng có câu là quan tâm thì loạn, Tân Khả Khanh vẫn cố chấp chiếu cố hắn, Từ Hàn cũng không cách nào chối từ, chỉ đành để nàng đi theo bên mình.

Từ Hàn ôm Huyền nhi đi tới trước mặt Mười chín, gật đầu nói: "Không sao, chớ có lo lắng." "Ừ”" Mười chín nhu thuận gật đầu, sau đó không ngừng nháy mắt với Chu Uyên bên cạnh.

Trong lòng Chu Uyên lập tức cảm thấy chua xót, lão nhất thời nóng đầu mới đáp ứng Mười chín, nhưng chính lão lại rất rõ ràng, Từ Hàn không giết mình đã là vạn hạnh, làm sao có thể nể mặt đây?

Nhưng trải qua chuyện hôm qua, Chu Uyên cũng nghĩ thông suốt một số chuyện, lão dứt khoát cắn răng muốn nói gì đó.

Nhưng lần này chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Từ Hàn cắt ngang.

"Ngươi muốn học kiếm pháp của ta?" Từ Hàn đi thẳng vào vấn đề, cuộc đối thoại giữa Mười chín và Chu Uyên trước đó đã sớm lọt vào tai hắn.

Mười chín sửng sốt, nhưng ngay sau đó liên tục gật cái đầu nho nhỏ của mình.

"Ngươi muốn giúp cô bé này?" Từ Hàn lại quay đầu nhìn về phía Chu Uyên.

Chu Uyên gần như sợ hãi Từ Hàn, khi lão đối mặt với ánh mắt của đối phương, đầu không tự chủ được cúi thấp xuống, nhưng khi liếc thấy ánh mắt chờ mong của Mười chín, lão cắn răng, kiên trì nói: "Ừm."

"Được." Từ Hàn khẽ gật đầu: "Vậy ngươi đi theo ta."

Dứt lời, căn bản không để cho Chu Uyên bất kỳ cơ hội phản bác nào, Từ Hàn đã quay người đi vào gian sương phòng khách sạn kia.

Chu Uyên liếc nhìn Mười chín, lại nhìn về phía Tần Khả Khanh với thân sắc băng lãnh kia, cuối cùng cũng cất bước đi theo Từ Hàn. ...

Chu Uyên rất xúc động bất an ngồi ở trong phòng, cúi đầu cũng không dám chạm đến ánh mắt của Từ Hàn. Từ lần đầu tiên gặp mặt, thiếu niên này đã cho lão một cảm giác áp bách không hiểu được, nhưng lại mạnh đến đáng sợ, điểm này cho dù cho đến bây giờ cũng chưa từng có chút thay đổi nào.

"Ta đã nghe nói chuyện xảy ra hôm qua." Từ Hàn đầu tiên phá vỡ trâm mặc.

Chu Uyên nghe vậy, thân thể không khỏi chấn động, lão cũng không rảnh suy nghĩ xem Từ Hàn làm cách nào mà không có người nói ra được, lại tìm hiểu được chuyện này từ trong miệng Cự viên, khi đó lão lập tức nghĩ đến chuyện hôm qua bởi vì hành động của mình mà suýt chút nữa đặt tiểu Mười chín trong hiểm địa, hành động lần này của đối phương có phải là đến khởi binh vấn tội hay không.

Lão xưa nay luôn tiếc mạng, giờ phút này càng như rơi vào hầm băng, đáy lòng phát lạnh.

Nhưng lời tiếp theo của Từ Hàn lại nằm ngoài dự đoán của Chu Uyên.

Từ Hàn dùng ngữ điệu bình tĩnh hỏi: "Ngươi biết Trường An có cái gì, cũng biết chuyện sẽ xảy ra ở Nam Hoang, cho nên mới muốn rời khỏi, vậy vì sao ngươi còn cần cứu Mười chín?"

Chu Uyên ngẩn người, sau một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, lão vô thức ngẩng đầu nhìn Từ Hàn một cái, nhưng đối diện với ánh mắt như có thực chất của thiếu niên vẫn không tránh được tâm thần rung động, lão vội vàng cúi đầu xuống. Chắc là vì vậy cho nên lão mới mất đi dũng khí dùng một số lời đường hoàng bịa chuyện, chỉ có thể nói đúng sự thật: "Ta cũng không biết..."

"Chẳng qua là cảm thấy nếu nó bởi vì ta mà có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ rất khó chịu..."

"Đại khái là bởi vì nó thật sự xem ta là sư phụ, ta cảm thấy trên đời này hẳn là không có đạo lý sư phụ thấy đồ đệ chết không cứu."

"Ừm... Tuy rằng ta không phải là sư phụ chân chính của nó."

Mười chín nhận lầm sư phụ, nhưng Chu Uyên cũng không nghĩ chuyện như vậy có thể che giấu được đám người Từ Hàn, cho nên rất thẳng thắn thừa nhận việc này. Dứt lời, dường như lão buông bỏ một tâm sự trong lòng, đáy lòng thản nhiên hơn rất nhiều, hiếm khi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Từ Hàn.

Đương nhiên thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Từ Hàn như vậy lại chỉ lướt qua trong chốc lát - tóm lại lão vẫn không tránh khỏi sợ hãi đối phương.

"Nếu ngươi cảm thấy ta muốn ở lại không thích hợp... thì ta có thể rời đi, ta cam đoan sẽ không tiết lộ một chút hành tung của các ngươi. Ách... hơn nữa hiện giờ ngươi cũng thấy rồi đấy, ta cảm thấy nếu có thể, ngươi cũng nên dạy Mười chín công phu đi, ít nhất để cho nó có chút sức tự bảo vệ mình trong thế đạo này.'

Nghe nói lời ấy, Từ Hàn nở nụ cười khó hiểu, mà ý cười này lại càng khiến cho Chu Uyên không thể phán đoán được tâm tư của đối phương.

"Ngươi còn nhớ rõ chuyện đã hứa với Mười chín." Từ Hàn nói, sau đó khẽ gật đầu: "Được, ta sẽ dạy nàng."

"Hả?" Vốn Chu Uyên cũng không ôm hy vọng một lời thuận miệng của mình, nghe Từ Hàn nói vậy lão cũng không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp nói gì, thanh âm đối phương lại vang lên lần nữa.

"Nhưng ngược lại là, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

"Cái gì?"

"Nói cho ta biết những gì ngươi hiểu về bán yêu!"
Bình Luận (0)
Comment