Chương 52: Phiên não của Mông Lương.
Chương 52: Phiên não của Mông Lương.Chương 52: Phiên não của Mông Lương.
Tứ Thủy quan, Sung châu.
Là địa giới cực nam của Đại Chu, cũng là của Nhân tộc.
Bên ngoài là Nam Hoang, nơi đó có một Hoang nguyên mênh mông bát ngát cùng với mấy ốc đảo ít lại càng ít, mà ốc đảo nhỏ bé không chịu nổi so với Nam Hoang căn cỗi lại là Thánh địa đủ để Man tộc Nam Hoang lâm vào chém giết không thôi.
Tương truyền ở mấy ngàn năm hoặc là mấy vạn năm trước, Nam Hoang cũng từng là vùng đất đai phì nhiêu như Trung Nguyên, nơi đó từng ấp ủ ra văn minh của riêng mình, cũng từng có đế quốc cường đại thành lập cũng như sụp đổ ở nơi đó.
Không một ai biết vì sao Nam Hoang lại rơi xuống tình cảnh như thế, tựa như từ trước tới nay, Nam Hoang chính là bộ dáng này, mà truyền thuyết như vậy từ đâu mà nói, càng khó có thể truy đến cùng.
Từ Hàn nhìn những bóng người nhốn nháo trong Tứ Thủy quan, sắc mặt khó coi chậm rãi từ trên trời giáng xuống, đến bên cạnh Tần Khả Khanh.
Đoàn người Từ Hàn bôn tẩu một ngày đã đi tới ngoài Tứ Thủy quan, cũng chính là chỗ xa xôi nhất của Sung châu, thế nhưng tiểu Mười chín cùng Chu Uyên thân thể người phàm, hơn nữa trong Tứ Thủy quan giờ phút này người đông phức tạp, cho nên đám người Từ Hàn quyết định nghỉ ngơi và hồi phục ở bên ngoài, ngày mai lại quá quan.
Giờ phút này, tiểu Mười chín và Chu Uyên đã ngủ say bên đống lửa, Tần Khả Khanh thấy Từ Hàn trở vê vội vàng đi lên trước.
"Ăn chút gì đi." Nàng cầm theo một con thỏ rừng nướng đưa tới trước mặt Từ Hàn.
"Ừ" Từ Hàn cười với nàng một tiếng, nhận lấy vật kia ngồi xuống cạnh đống lửa, bắt đầu trầm mặc ăn.
Tần Khả Khanh thấy thế cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng một tay chống đầu gối, khuôn mặt tựa vào bàn tay, nhìn chằm chằm đống lửa kia đến xuất thần.
"Hồng Tiên tỷ tỷ đâu?" Qua một hồi lâu, thấy Từ Hàn đưa cho Huyền nhi đang thèm ăn một nửa, Tần Khả Khanh mới chợt mở miệng hỏi.
"Nàng còn ở Đại Hạ, có một số việc cần xử lý." Từ Hàn đáp lại như vậy.
"Ừm”" Tần Khả Khanh khẽ gật đầu, không dây dưa thêm về vấn đề này nữa.
Dọc đường đi, nàng nói rất ít, tuy trước kia cũng vậy nhưng lần này Từ Hàn có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tư trâm thấp của thiếu nữ này.
Hắn vừa định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói ra miệng, Tần Khả Khanh đã lần nữa nói: "Cho nên, Từ công tử có hỏi được rốt cuộc ta là ai không?”
Sau khi cứu được đám người Tần Khả Khanh từ Trường An ra, Tần Khả Khanh chợt lâm vào hôn mê, Từ Hàn dò xét tình trạng cơ thể nàng một phen, phát hiện trong cơ thể Tân Khả Khanh có một cỗ lực lượng đáng sợ đang tàn phá bừa bãi, tựa như đang chuẩn bị xâm chiếm thân thể nàng. Mà càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là cỗ lực lượng đáng sợ kia lại có chỗ tương tự với lực lượng cường đại trong cơ thể hắn.
Từ Hàn biết rõ tên Ma Thần kia cho nên không dám coi thường, lúc này mới để cho khỉ vàng và Ngao ô mang Chu Uyên đến đây. Có lẽ với địa vị của lão trong Sâm La điện có thể biết chút gì đó liên quan tới bán yêu Thần chủng này. Từ Hàn nghe câu hỏi này, thần sắc trên mặt lập tức biến đổi, nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, cười nói: "Cũng không đáng ngại, chỉ là bởi vì bị thương nên không áp chế được lực lượng trong cơ thể mà thôi. Sau này ngươi cần phải chăm tu hành mới có thể khống chế lực lượng Thần chủng trong cơ thể."
Tần Khả Khanh xưa nay chưa từng hoài nghi Từ Hàn, nàng nghe hắn nói vậy cũng không nghi ngờ gì, thân sắc trên mặt cũng lập tức giãn ra.
"Từ công tử." Nàng lại nói.
"Hả?" Từ Hàn quay đầu nhìn về phía Tần Khả Khanh.
Giờ phút này nàng đã sớm cởi bỏ bộ Hoàng bào hoa lệ lại vô cùng nặng nề kia, thay một bộ quân áo bình thường.
Thật sự nàng cũng không được coi là xinh đẹp, lại mang theo một cỗ khí chất điềm tĩnh khó có thể nói rõ, như là nước chảy của khe núi, mưa thu tháng chín, không đủ để kinh tâm động phách, lại không ngừng kéo dài.
Từ Hàn có chút hoảng hốt, nhưng lại nhanh chóng đè ép rung động khó nói thành lời trong lòng mình xuống.
"Không có gì." Tân Khả Khanh muốn nói lại thôi, cuối cùng không bộc bạch ra suy nghĩ, ngược lại một mình nhìn đống lửa trước mắt, ngẩn ngơ xuất thần. ...
Từ Hàn nhìn ra được Tần Khả Khanh dường như cất giấu chút tâm sự, nhưng hắn không hỏi nhiều. Bởi vì so với nàng, trong lòng hắn lại càng có nhiều phiên não hơn.
Bóng đêm dần buông xuống, Tân Khả Khanh bồi Từ Hàn ngồi một hồi, sau đó một mình ngồi xuống bãi cỏ sau lưng nằm lăn ra ngủ, còn Từ Hàn thì một mình đứng nhìn đống lửa trước mắt, trong lòng lại nghĩ tới một phen đối thoại với Chu Uyên ở trong khách sạn sáng sớm hôm nay. ...
"Bán yêu?" Chu Uyên nghe câu hỏi này sắc mặt đại biến, dường như vô thức liền phủ nhận vấn đề của Từ Hàn.
"Ngươi đã không về được Sâm La điện, giấu giếm việc này giúp bọn họ cũng không có bất cứ chỗ tốt nào với ngươi. Ngươi là một người thông minh, biến cố dọc đường này cũng thấy trong mắt, ta hy vọng ngươi có thể phân rõ nặng nhẹ. Vì chính ngươi cũng vì Mười chín." Từ Hàn lại cướp lời của Chu Uyên nói ra.
Vẻ mặt Chu Uyên biến đổi, sau một hồi giằng co cuối cùng vẫn cất giọng nói: "Nếu ngược dòng tìm hiểu về phương pháp bán yêu từ trước đến này thì phải nhắc tới thời đại Thái cổ."
"Tương truyền thời Thái cổ Nhân Yêu hỗn cư, hai tộc cùng trị thiên hạ."
"Đã là sinh sống hỗn cư tất nhiên không tránh khỏi sẽ có Nhân Yêu yêu nhau, sinh ra bán yêu."
"Mà những bán yêu kia có thiên phú rất mạnh, rất nhanh tu hành đến mức cực kỳ cường hãn. Bọn chúng lập vương triêu cường đại, thống trị toàn bộ thế giới."
"Tranh chấp của hai tộc vì bán yêu xuất hiện dân dân mài mòn, hai tộc không ngừng chinh phạt lẫn nhau lại xuất hiện hoà bình một cách ngắn ngủi dưới sự thống trị của bán yêu. Bọn chúng thành lập Tiên cung ở đỉnh Côn Luân, xây dựng trụ trời kết nối thiên địa. Có chế độ trật tự, khiến cho hai tộc sinh sôi nảy nở, thiên địa hưng thịnh."
"Nhưng tiệc vui chóng tàn rồi đến một ngày, đám bán yêu thống trị thiên địa kia chợt biến mất toàn bộ. Hai tộc Nhân Yêu không chịu thống trị cũng lâm vào hỗn loạn. Vì bình ổn hỗn loạn như vậy, đám đại năng hai tộc Nhân Yêu bắt đầu tìm kiếm bán yêu. Rất nhiều năm sau đó, bọn họ phát hiện thi hài của những bán yêu nằm sâu trong vực Côn Luân, bọn chúng đều đã chết ở chỗ đó, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có một cây châm ngôn hai tộc Nhân Yêu không thông hôn được những Thần nhân kia tuyên khắc vào trong quy tắc của vùng thiên địa này."
"Hai tộc Nhân Yêu mất đi bán yêu thống trị lại lâm vào chiến loạn lần nữa. Sau đó đại năng Thượng cổ đúc thành ba thanh hung kiếm, lúc này mới đuổi Yêu tộc chạy tới Thập Vạn Đại Sơn. Mà văn minh Nhân tộc cũng từ lúc đó chính thức bắt đầu."
Nói đến đây, Chu Uyên dừng một chút mới mở miệng nói tiếp: "Ta sinh ra trong một tông môn lánh đời, tuy trong môn phái không có đại năng Tiên nhân nhưng lại truyên ra một môn Ngự Yêu chi pháp. Nửa đường tông môn bị cừu gia diệt môn, chỉ có một mình ta trốn trong chỗ tối, vừa mới tránh được một kiếp."
"Các lời trước đó của ta là từ trong ghi chép của tông môn biết được, về sau ta lang bạt kỳ hồ, lại có duyên gặp được một vị tăng nhân. Bản thân hắn có chút nghiên cứu đối với Yêu tộc, liên giúp ta báo mối thù diệt môn này, ta cảm tạ ân đức của hắn, hơn nữa từ nhỏ đã thích con đường Ngự Yêu này nên mới đáp ứng yêu cầu của hắn. Ta ở trong Sâm La điện đã năm mươi năm mươi năm..."
"Sâm La điện là do gia tộc vong Sở xây dựng nên, phương pháp bán yêu mà Hoàng đế Đại Sở năm đó say mê đều được Sâm La điện bảo tồn, chỉ là thủy chung không được phép truyền thụ. Sau khi ta vào điện, mặc dù có trợ giúp đối với chuyện này, nhưng vẫn khó có thể đào tạo ra một tên bán yêu hoàn mỹ." Nói tới đây, Chu Uyên dừng lại một chút, lão nhìn Từ Hàn rồi mới nói: "Thật ra [Tu La Quyết] mà Tu La của Sâm La điện tu luyện theo một ý nghĩa nào đó mà nói cũng chỉ là bán yêu. Đây là biện pháp mà ta cùng mấy vị Yêu sư phụ trách chuyện này của Sâm La điện bàn bạc kỹ càng với nhau cho ra, nếu không thể trực tiếp bồi dưỡng ra bán yêu hoàn chỉnh thì sao không dùng số lượng thật lớn để hấp thu Yêu khí, tiến tới tìm ra một vị bán yêu. Dù sao từ khi Thánh nhân Thượng cổ tuyên khắc Nhân Yêu không thể thông hôn ở trong quy tắc của vùng thiên địa này, nơi đây đã không còn bán yêu, chúng ta chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất tạo ra một con bán yêu, sau đó lại căn cứ vào bệnh mà bốc thuốc, tìm được sự khác biệt bản chất giữa người và bán yêu."
"Vận mệnh cho phép, sau hơn mười năm Tu La Quyết sinh ra, chúng ta đã tìm được một bán yêu dung hợp hoàn mỹ với Yêu khí ở sâu trong sâu trong Cổ lâm, cũng chính là vị bằng hữu Lưu Sanh kia của ngươi. Có hắn làm mẫu, chúng ta rất nhanh tìm được điểm phù hợp nhất giữa cơ thể con người và Yêu khí. Khi đó có thể bắt đầu chế tạo ra số lượng bán yêu. Thánh binh, Thánh tử, Thánh hậu chính là những sản phẩm được lợi từ quá trình này. Đương nhiên do thân thể khác nhau, cuối cùng lực lượng bọn chúng thu nạp được cũng khác biệt, nhưng đó đã là một tiến bộ cực lớn so với trước đây."
Chu Uyên hiển nhiên cực kỳ si mê đạo lý này, nói tới đây thần sắc trên mặt trở nên phấn khởi vài phần, tựa như đã quên đi tình cảnh của mình, giống như đang nói khoác thành tựu của mình cho người khác nghe.
"Nhưng đây không phải toàn bộ về bán yêu, đúng không?" Lời nói của Từ Hàn đúng lúc vang lên.
Điều này làm vẻ cuông nhiệt trên mặt Chu Uyên lập tức giảm đi vài phần, sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, lão vô thức rụt đầu lại, lúc này mới tiếp tục nói: "Đương nhiên không phải."
"Cho dù là Thánh hậu lợi hại nhất mà Sâm La điện có thể tạo ra hôm nay vẫn còn kém Thần chủng chân chính rất nhiều. Bọn chúng tất nhiên cường đại, từ khi bị chế tạo ra đã có thể có được lực lượng ngang với Tiên nhân bình thường, nhưng đồng thời thọ mệnh của bọn chúng lại vô cùng ngắn ngủi. Khác với vị bằng hữu kia của ngươi, bọn chúng là bị trực tiếp rót máu Yêu vương mà thành bán yêu, thu được lực lượng cường đại, đồng thời lực lượng kia cũng đang không ngừng phá hủy sinh cơ của bọn chúng, bọn chúng không cách nào tu hành, từ lúc sinh ra đã bắt đầu đi về phía tử vong." "Đây không phải là thứ mà Sâm La điện muốn, bọn chúng muốn chính là Thần chủng."
"Giống như Lưu Sanh và Khả Khanh vậy, hoặc yêu cầu Tinh huyết của Yêu quân, hoặc cần Long khí gia thân, đúng không?" Từ Hàn trâm mắt hỏi lân nữa.
"Ừm”" Chu Uyên lại gật đầu.
"Thế nhưng vì sao bọn họ không biểu hiện ra mạnh hơn những bán yêu còn lại mà ngươi nói là không hoàn mỹ kia, thậm chí còn yếu hơn một chút?" Từ Hàn lại hỏi.
Chu Uyên nhún vai, nói: "Thật ra như ngươi nhìn thấy, địa vị của ta ở Sâm La điện coi như không tệ, nhưng còn xa mới có thể chạm đến mức như vậy. Tuy nhiên, một ngày ta dưới cơ duyên xảo hợp nghe được các đại nhân vật đàm luận về việc này..."
"Như thế nào?" Từ Hàn khẩn trương hỏi.
"Thân chủng mạnh hay yếu không phải ở trong cơ thể bọn họ có được bao nhiêu lực lượng mà ở trong lòng bọn họ muốn có được bao nhiêu lực lượng"
"Bằng hữu của ngươi cũng tốt, vị hồng nhan tri kỷ trước mắt này cũng thế, theo ta thấy bọn họ cũng không quá yếu, mà là bọn họ đang áp chế khát vọng của mình!"...
Trên đời này không có cơm trưa miễn phí, đương nhiên sẽ không có lực lượng nào vô căn cứ xuất hiện.
Tư Không Bạch từng cho rằng tu luyện Đại Nghịch Kiếm Điển là có thể đăng lâm cảnh giới Tiên nhân trọng chấn Linh Lung các, mà trên thực tế Đại Nghịch Kiếm Điển mang lại lực lượng cho lão là hoa trong gương, trăng trong nước. Từ Hàn từng thấy kết cục của Tư Không Bạch, cũng từ trên người Tân Khả Khanh cảm nhận được khí tức cực kỳ tương tự với lực lượng Ma Thần kia. Hắn không thể không âm thâm nghi hoặc quan hệ giữa bản thân và bán yêu.
Người giám thị đã từng nói, nếu Từ Hàn muốn biết rốt cuộc mình là ai thì phải tự mình lên đỉnh Côn Luân, mà đỉnh Côn Luân cũng là nơi chôn xương của đám Thần chủng. Từ Hàn mơ hồ cảm thấy trong đó dường như tồn tại ngàn vạn liên hệ, nhưng hắn khó có thể hiểu được.
Tuy nhiên Từ Hàn càng hiểu rõ một khi Sâm La điện thật sự tạo ra lượng lớn Thần chủng, sẽ mang đến cho thế giới này nguy cơ lớn đến mức nào.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người ngồi trên người Cự viên, theo nó ra sức nhảy lên, cao cao trốn vào chân trời, dưới thân chính là Tứ Thủy quan ở cực nam Đại Chu, nơi đó là đại quân rậm rạp chằng chịt như thủy triều phun rào chờ phát động.
"Nhiều người như vậy?" Tiểu Mười chín nhìn biển người dưới chân, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
"Đầu đi Nam Hoang?" Tần Khả Khanh nhìn về phía Từ Hàn bên cạnh, chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Tuy rằng bọn hắn ở trên cao trăm trượng, nhưng lấy tu vi của nàng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được những đại quân đông nghịt này hầu như không một ai có tu vi thấp hơn Thiên Thú cảnh, thậm chí trong đó còn không thiếu đại năng Tiên nhân, theo nàng biết toàn bộ Đại Chu dường như chưa bao giờ có được lực lượng cường đại như vậy, thậm chí có thể nói không khoa trương chút nào, một nhánh quân như vậy đủ để lấy thế dễ như trở bàn tay bình thiên hạ.
"Đâu là bán yêu." Ngay lúc này Chu Uyên cho ra kết luận với chi quân đội này.
"Huyền nhi, bảo nó nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng lên Kiếm Lăng trước khi bọn chúng tới Nam Hoang." Từ Hàn không để ý tới lời nói của mọi người, mà quay đầu nhìn về con mèo đen trên vai.
"Meo ô" Huyền nhi nhận được lệnh của Từ Hàn gọi dài một tiếng.
Cự viên nghe được sắc lệnh này, Yêu khí quanh thân bành trướng, tốc độ lập tức tăng lên, hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về phía Nam Hoangl...
Ba ngày sau, Nam Hoang mặt trời chiếu rọi, so với Trung Nguyên thu hết đông tới tựa như hai thế giới.
Trước cửa Kiếm Lăng, khói bếp lượn lờ.
Mông Lương mặc một bộ áo đen đang gặm nhánh cây, vắt chéo hai chân, thảnh thơi nằm trên thảm da sói may thành.
Gã rất thích thú hưởng thụ thoải mái khó có được sau mấy tháng bôn ba, nếu nói bất mãn duy nhất chính là hai mỹ nhân Man tộc quần áo bại lộ đang phe phẩy quạt bên cạnh mình.
Mông Lương không được coi là chính nhân quân tử gì cả, ít nhất khi gã thấy đủ no mắt cũng không tính là có lỗi với Phương Tử Ngư. Huống hồ gã với Phương Tử Ngư còn thiếu chút ít...
Điều thực sự khiến gã bất mãn là, trình độ thẩm mỹ của Man tộc rõ ràng có khác biệt rất lớn với người Trung Nguyên. Ở Nam Hoang hoang vu này, mỗi một bộ tộc muốn tiếp tục sinh tồn đều phải thờ phụng pháp tắc tàn khốc dùng vật dùng đến hết.
Mỹ nhân Trung Nguyên thân nhẹ như yến, eo thon mông gọn, dưới cái nhìn của đám Man di đại khái cũng chỉ có thể tính là một cỗ máy phế vật chỉ có thể tiêu thụ thức ăn. Mà nữ tử bưu hãn cao lớn vạm vỡ, trên có thể xách đao chém ác lang, dưới có thể lột da giường chiếu mới là thê tử lý tưởng nhất.
Với nguyên tắc muốn biểu đạt kính ý với Ma Lạp, Ô Đạt đương nhiên muốn dâng lên nữ nhân xinh đẹp nhất trong bộ lạc, chuẩn xác mà nói là nữ nhân cường tráng nhất.
"Ma Lạp, uống nước!" Ô Đạt thân cao hơn chín thước đi tới trước người Mông Lương, cung kính đưa lên một cái bát nước đầy bùn.
Mông Lương đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy mở mắt ra, gã nhìn đại hán vẻ mặt đầy ý cười nịnh nọt, nhận lấy chén nước bùn kia, đặt lên miệng uống một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Ô Đạt đầu đầy mồ hôi, chợt hỏi: "Có nóng không?”
Đại hán cao to tựa như đúc bằng đồng cười ngây ngô lau mồ hôi trên trán rồi dùng Man ngữ nói: "Không nóng."
Câu trả lời như vậy làm nụ cười trên mặt Mông Lương trong chớp mắt tan biến, gã đỡ trán thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Ô Đạt như hận không thể đánh y một trận tơi bời hoa lá.
Năm ngày trước gã một đường từ Trần quốc chạy tới Nam Hoang, tự nhiên cũng từng nhìn thấy quân đội Đại Sở tụ tập đông nghịt mênh mông ở trong Tứ Thủy quan, đó quả thực một cảnh tượng khiến cho da đầu Mông Lương run lên.
Vì vậy gã ba chân bốn cẳng về tới Kiếm Lăng nhưng lại bị Vương Dương Minh chặn ngoài cửa.
Lão già nói: "Muốn trở về Kiếm Lăng thì đuổi đám Man tộc canh cửa đi."
Cửa vào Kiếm Lăng quả thật náo nhiệt hơn nhiều so với trước đây, Ô Đạt sau khi bái kiến Ma Lạp, cho rằng đối phương muốn ly khai nhân gian, để giữ lại Thần minh của bọn họ, Ô Đạt đã nghĩ ra một phương pháp thông minh đến cực điểm.
Y trực tiếp di chuyển Vương đình của Man tộc tới bên ngoài Kiếm Lăng, muốn lấy việc này để giữ chân Ma Lạp chuẩn bị ly khai nhân gian. Vì vậy mà gần vạn người Man tộc vây quanh Kiếm Lăng chật như nêm cối, bọn họ lúc ban ngày bôn ba mấy chục dặm đường săn bắn, ban đêm liền vây quanh Kiếm Lăng hát Thánh ca, biểu đạt ra thành tâm của mình.
Mà khi trở lại Kiếm Lăng, Mông Lương dưới tình huống không rõ ràng cho lắm bị Vương Dương Minh bị đuổi ra khỏi Kiếm Lăng. Điều này trong mắt Man tộc, kẻ có thể đối thoại cùng Ma Lạp đương nhiên cũng là Ma Lạp rồi, vì vậy bọn họ liền đón gã vào trong Vương đình, dâng lên rượu ngon mỹ vị, quỳ bái không thôi.
Mông Lương ngược lại có ý khuyên đám Man tử này rời đi, nhưng gã không hiểu Man ngữ, mấy câu vừa rồi gã cũng chỉ mới học được. Dù gã hao hết miệng lưỡi cũng không cách nào nói rõ kiếp nạn mà Kiếm Lăng sắp phải đối mặt cho đám Man tử này hiểu, ngược lại đối phương thấy vẻ mặt lo lắng còn tưởng mình hầu hạ không chu toàn, cho nên mới có chuyện rượu ngon mỹ vị, lại có những mỹ nhân tuyệt thế được nhiệt tình đưa tới.
Nhưng bất kể là mỹ nhân hay là rượu ngon là Thánh phẩm đối với Man tộc, còn đối với Mông Lương mà nói những thứ này khó có thể nuốt xuống...
Dưới ánh mắt mong đợi của đám trẻ con Man tộc, Mông Lương đã uống ba bình "Rượu ngọt”, ăn năm con “Gà quay béo khỏe" quả thực vô phúc tiêu thụ thịnh tình của Man tộc này, cho nên chỉ có thể tạm thời dừng suy nghĩ nói rõ tình cảnh hiện tại nguy hiểm ra sao.
Mông đại thiếu gia càng nghĩ càng quyết định an tâm hưởng thụ đãi ngộ mà đám Man tử kia dành cho mình. Gã cố gắng làm khó bọn chúng, thí dụ như mỗi ngày nước ngọt kết xuất từ ốc đảo ngoại vi trăm dặm, hoặc giả như muốn ăn đám gà rừng giảo hoạt cũng như khó bắt nhất. Vốn nghĩ bọn họ bôn ba mỗi ngày như vậy tóm lại sẽ có lúc mệt. Nhưng không ngờ đám mọi rợ này đều là kẻ đầu óc có vấn đề, mặc cho lừa gạt sai sử thế nào, bọn họ đều vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn vì thế đặc biệt mừng rỡ...
Đảo mắt qua năm ngày, đám Man tử dường như đã hạ quyết tâm muốn đóng quân ở chỗ này, không có ý rời đi chút nào.
Ngược lại, Mông Lương chỉ nghĩ đến đại quân bên ngoài Tứ Thủy quan kia như mũi tên rời cung ắt phải phát, trong lòng nóng như lửa đốt.
Gã bất đắc dĩ không thể nào xua đuổi tên Ô Đạt kia, nghĩ nếu Từ sư đệ lúc này ở đây thì tốt rồi. Tên kia vẻ mặt bất cận nhân tình, nếu hắn tới đây, chắc có thể nghĩ cách đuổi đám Man tộc này...
Mông Lương nghĩ tới đây thở dài một hơi, đang muốn nhân lúc ánh mặt trời đang sáng ngủ một giấc thật ngon.
Bịch!
BịchI
Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến từng tiếng vang, mặt đất bắt đầu run rẩy, dường như có vật khổng lồ nào đó đang đánh tới nơi này...