Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 712 - Chương 53: Thủ Lăng

Chương 53: Thủ lăng Chương 53: Thủ lăngChương 53: Thủ lăng

"Tà môn như vậy sao? Vừa nói Tào Tháo, Tào Tháo liên đến ư?"

Sau khi làm bộ như lâm đại địch, Mông Lương thấy rõ thân ảnh viên hầu cực lớn đột nhiên tới lập tức biến sắc, trong lòng lầm bầm lầu bầu.

Mà Từ Hàn cũng từ trên vai Cự viên nhảy xuống, trong lòng đầy nghi hoặc, hắn nhìn đám người ngựa cao lớn xung quanh, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sư huynh... đây là..."

Đám mọi rợ sinh ra ở Nam Hoang chưa từng thấy khỉ vượn khổng lồ như thế, cho dù Ô Đạt khi đó sắc mặt cũng lạnh, khí tức không thông. Nhưng cho dù như thế, Mông Lương cũng nghe thấy y dùng Man ngữ hô to một tiếng: "Bảo vệ Ma Lạp!"

Cho nên mấy trăm chiến sĩ tinh nhuệ trong tộc bọn họ khi đó đều bày tư thế, bước chân khẽ chuyển chắn ở trước mặt Mông Lương.

Mông Lương nhìn đám mọi rợ này, có chút bất đắc dĩ, lại có chút cảm động không nói nên lời. Gã giơ ngón tay chỉ vào Từ Hàn, nói với Ô Đạt: "Khố Tạp."

Khố Tạp trong Man ngữ mang ý là bằng hữu.

Ô Đạt sửng sốt, dường như vẫn có chút không yên lòng hỏi: "Khố Tạp?"

"Ừ, Khố Tạp." Mông Lương lại gật đầu.

Ô Đạt lúc này mới mặt mày hớn hở, đám mọi rợ tâm tư đơn giản, chuyện gì cũng viết trên mặt, y vội vàng gọi tộc nhân lui ra, dù sao đối với một bộ lạc mà nói, bất cứ chiến sĩ nào cũng là thứ không thể thiếu, nếu một lần đánh với Cự viên này tất nhiên sẽ tổn thất thảm trọng, một khi lực lượng Vương đình gầy yếu, chờ đợi chính là kết cục bị bộ tộc khác thay thế.

Đợi đến khi đám mọi rợ kia lui ra, Từ Hàn mới đi đến trước mặt Mông Lương, hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Từ Hàn tuy chưa từng đến Nam Hoang, nhưng từng nghe người ta nói về tất cả mọi thứ về nơi này, vốn tưởng rằng Kiếm Lăng là một chỗ lẻ loi trơ trọi, lại không nghĩ bên ngoài Kiếm Lăng này thế mà náo nhiệt như vậy, hơn nữa xem tư thế của Mông Lương, địa vị trong Man tộc còn cực kỳ cao thượng, như thế xem ra Kiếm Lăng này cũng không cô khổ như người khác nói.

"AI Mông đại thúc giấu Tử Ngư tỷ tỷ làm bậy!" Tiểu Mười chín cũng nhảy xuống trước mặt Mông Lương, nàng ra vẻ mặt chán ghét nhìn hai 'mỹ nữ' bên cạnh gã, cuối cùng vẫn không quên cau mũi nói: "Thưởng thức kém như vậy...'

Nói tới chỗ này, tiểu Mười chín lại làm ra vẻ than thở: "Ài, nam nhân ấy mà, không có thứ gì tốt."

Mông Lương nghe được câu này lập tức biến sắc. Gã vội vàng xua tay nói: "Không phải như thế, tiểu Mười chín đừng hiểu lầm. Mông Lương ta không phải loại người vô sĩ ăn trong bát nhìn trong nồi, vừa bắt tay kề vai sát cánh cùng người khác..."

Lời còn chưa kịp thốt ra hết thì một tràng ho khan từ trong miệng Từ Hàn đã vang lên.

Mông Lương sửng sốt, gã nhìn Từ Hàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lại đưa mắt nhìn Tân Khả Khanh bên cạnh hắn, lập tức hiểu ý.

Gã vội vàng thu lời: "Tóm lại, không phải như ngươi nghĩ đâu."

"Thật sao?" Tiểu Mười chín hiển nhiên càng chắc chắn mắt thấy là thật, tai nghe là giả, nàng híp mắt nhìn lên, trong khe mắt hẹp dài tràn ngập ý cười giảo hoạt như hồ ly. Mông Lương lập tức nhụt chí: "Nói đi, thế nào thì ngươi mới có thể giữ mồm giữ miệng."

"Hai bộ kiếm pháp!" Tiểu Mười chín vươn ngón trỏ và ngón giữa ra, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng lắm, vội vàng duỗi thêm ngón áp út, nói: "Không, ba bộ."

Có câu người ở dưới mái hiên nào có ai không cúi đầu, Mông Lương nghe vậy chỉ có thể cười khổ gật đầu: "Được..."

Tiểu Mười chín có được đáp án như vậy tự nhiên là cảm thấy mỹ mãn, lập tức kéo Chu Uyên bên cạnh, nhanh chân đi vào doanh địa Man tộc, có chút hăng hái nhìn cảnh vật bên trong đó. ...

Vì phòng ngừa đám người Ô Đạt cho rằng đám người Từ Hàn không hài lòng với đãi ngộ của bọn họ, nên Mông Lương lôi kéo đám người Từ Hàn ngồi đến cạnh "Bảo tọa", mà tiểu Mười chín ở một bên cũng đã đánh thành một mảnh cùng đám hài đồng Man tộc, nàng thỉnh thoảng biểu diễn một hai chiêu kiếm pháp và đao pháp thô thiển học được từ đám người Từ Hàn, có thể dẫn tới rất nhiều hài đồng Man tộc trâm trồ khen ngợi.

Mà Mông Lương cũng thừa dịp này đã nói rõ tình cảnh xấu hổ của gã cho Từ Hàn nghe. Sau đó gã trừng lớn con mắt của mình lên, chớp mắt nhìn Từ Hàn hỏi: "Sư đệ có thể nghĩ ra biện pháp gì khuyên bảo đám mọi rợ này không?”

Từ Hàn khi đó nghe vậy cũng quay đầu nhìn về phía Mông Lương, hắn cũng trừng hai mắt, sau đó vẻ mặt nghi hoặc hỏi ngược lại: "Rất khó sao?"

"Không khó ư?" Mông Lương có chút ngây ngốc.

"Không khó a.' Từ Hàn gật đầu nói.

"Vậy đệ tới giải quyết bọn chúng chứ?” Mông Lương lại hỏi, trong lúc nhất thời gã cũng không nghĩ ra Từ Hàn có biện pháp nào giải quyết việc này.

"Được.' Từ Hàn gật đầu cười, sau đó đột nhiên vẫy vẫy tay với Mười chín trong đám hài đồng Man tộc cách đó không xa, tiểu Mười chín thấy thế vui vẻ nhảy nhót đi tới trước mặt hắn.

Nàng hỏi: "Sao vậy? Từ đại thúc?”

Từ Hàn không nói gì chỉ ghé vào tai tiểu Mười chín nhẹ giọng nói mấy câu khiến người ngoài không thể nghe rõ, mặt mày tiểu Mười chín lập tức trở nên hớn hở.

"Có làm được không?" Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Mông Lương cùng Tần Khả Khanh, hắn nhìn về phía cô bé này hỏi.

Tiểu Mười chín nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó giơ tay ra nói: "Ba bộ kiếm pháp?"

Cốc!

Lời vừa nói ra, đầu của tiểu Mười chín đã bị Từ Hàn cốc một cái, tiểu gia hỏa kia ngay lập tức tủi thân uất ức ôm đầu, tròng mắt đen láy chớp động lệ quang.

"Ta cũng không có nhiều kiếm pháp như vậy, ngươi mau làm đi, ngày sau chỉ cần ngươi học, một thân tu vi của ta giao cho ngươi cũng không thành vấn đề." Từ Hàn lại hiểu quá rõ bộ chiêu thức giả bộ ủy khuất của cô bé này, lập tức trâm giọng nói.

Tiểu Mười chín nghe vậy ngược lại trong nháy mắt nín khóc mỉm cười, sắc mặt thay đổi lại nhìn sang Mông Lương ở một bên.

"Được rồi, Từ đại thúc cứ yên tâm đi." Dứt lời nàng liền xoay người đi vào trong đám hài đồng Man tộc, kéo bọn chúng sang một bên, mấy tiểu tử kia cúi đầu không biết đang thì thầm to nhỏ gì đó. "Đệ muốn làm như thế nào?" Mông Lương thấy vậy tò mò, không khỏi hỏi.

Từ Hàn lại cố ý thừa nước đục thả câu, hắn cười nói: "Sư huynh cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được, chắc chắn sư đệ sẽ may mắn không làm nhục mệnh"...

Dù trước đó, Mông Lương từng nói cho Từ Hàn biết về sự nhiệt tình của đám Man tử này, nhưng khi màn đêm buông xuống, mọi người vẫn bị trận thế Man tộc bày ra làm cho hoảng sợ.

Ban đêm, sau khi đội ngũ phụ trách đi săn trở về tới bộ lạc, nhóm phụ nữ bắt đầu giết gà thịt dê. Mà các nam nhân thì đốt lên lửa trại ở trước lều của đám người Từ Hàn, bọn trẻ con vây quanh lửa trại nhảy múa, trong miệng dùng thanh âm non nớt hát ca khúc Man tộc, là một phái cảnh tượng triều thánh.

Sau khi Tần Khả Khanh gặp lại Từ Hàn, nàng dường như lại trở thành nữ tử dịu dàng ôn nhu năm đó, nàng thấy đám Man tộc kia bận rộn nhóm lửa nấu cơm, còn muốn giúp đỡ chút ít, nhưng mỗi khi nàng đi tới trước mặt đám Man tộc. Đối phương vội vàng quỳ bái với nàng, thậm chí ngay cả ngẩng đầu nhìn nàng một cái cũng không dám, ý thức được chính mình dường như chỉ có thể thêm vào phiền toái, nàng chỉ có thể lắng lặng ngồi bên cạnh Từ Hàn, an tĩnh nhìn hài đồng cười đùa trước đống lửa, trên mặt cũng lộ ra ý cười hiếm thấy.

Sau đó Man tộc bưng gà nướng dê béo đã làm xong tới trước mặt đám người Từ Hàn, mặc dù có chút chần chờ, nhưng mọi người vẫn lễ phép lấy thức ăn bọn họ đưa tới dùng để đỡ đói, số dư ra liền trả lại cho Man tộc, dù là như thế, đám Man tử thấy Thần linh nhận lấy cống phẩm của mình như vậy vẫn cực kỳ vui mừng, cứ như thể đã xảy ra chuyện tốt cực lớn vậy.

Ăn cơm tối xong, các Man tộc lại vây quanh đám người Từ Hàn vừa múa vừa hát, mọi người mặc dù không nghe rõ tiếng ca của bọn họ rốt cuộc có ý gì, càng không thể nào thưởng thức điệu nhảy múa hoàn toàn trái ngược với Trung Nguyên kia, nhưng lại có thể cảm thụ được vui mừng phát ra từ nội tâm đám Man tử nọ.

Đến cuối cùng Từ Hàn lại kéo đám người Tần Khả Khanh gia nhập trong đó, mặc dù ngay từ đầu đám Man tử còn có chút hoảng sợ, nhưng sau khi tiểu Mười chín nói vài câu Man ngữ mà Mông Lương nghe không rõ, đám mọi rợ kia lập tức mừng rỡ như điên lôi kéo đám người Từ Hàn gia nhập.

Cuồng hoan như vậy một mực kéo dài đến đêm khuya, đám mọi rợ mới tán đi, mà đám người Từ Hàn cũng ở lại trong lều trại tốt nhất do Ô Đạt an bài cho bọn họ.

Ba ngày kế tiếp, Từ Hàn giống như là đã quên mất chuyện đã hứa với Mông Lương, mỗi ngày đều ở chung hòa hợp với đám mọi rợ này, bắt đầu dẫn mọi người giúp đám Man tử này làm một số chuyện cần làm. Thí dụ như dạy cho bọn chúng chế tạo một ít cung tên tốt hơn, càng có cả cạm bẫy có lực sát thương lớn, Tần Khả Khanh càng dạy những nữ nhân kia may quần áo mới có thể bền chắc hơn...

Mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày, rốt cuộc đến chạng vạng tối ngày thứ ba Mông Lương đã không kìm nén được nữa.

Sau khi tan hết cuồng hoan như trước kia, gã đi tới bên cạnh Từ Hàn còn chưa ngủ, nhỏ giọng hỏi: "Sư đệ, có phải ngươi đã quên cái gì rôi hay không?"

"Cái gì?" Từ Hàn ngồi bên cạnh đống lửa, nghiêng đầu liếc nhìn Mông Lương một cái, khó hiểu hỏi.

Mông Lương nghe vậy lộ ra vẻ hiểu rõ, gã vỗ vỗ bả vai Từ Hàn nói lời thấm thía: "Nam nhân mà, thích khoác lác cũng không phải chuyện xấu. Sư huynh hiểu mà, cái này cũng không có gì xấu hổ, dù sao vi huynh ở chỗ này nhiều ngày như vậy cũng không nghĩ ra một biện pháp xử lý tốt, không liên quan đến suy nghĩ của chúng ta, tóm lại sẽ có biện pháp để cho bọn họ rời đi."

Từ Hàn nghe gã nói vậy cũng không tỏ rõ ý kiến, hỏi ngược lại: "Trước đó vài ngày sư huynh trở về Trần quốc, thế nào rồi?"

Câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Mông Lương lập tức tối sâm lại, nhưng gã nhanh chóng kiềm chế dị sắc, quay mặt lại cười nói: "Có thể có chuyện gì, Trân quốc cực kỳ an ổn."

Từ lúc trở lại Đại Chu, Từ Hàn chạy đông lặn tây vẫn chưa nghe được nhiều tin tức về Trần quốc, hắn cũng không nghi ngờ gì đối với câu nói của Mông Lương, mở miệng nói: "Vậy thì tốt."

"Ừm”" Mông Lương khẽ gật đầu, lại dùng thời gian vài hơi thở khôi phục nội tâm đang cuộn trào để người bên cạnh không thấy được, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía đám người Tần Khả Khanh đang ngủ trong lều vải. Chợt gã dùng tay huých một cái, trên mặt lại nổi lên ý cười chế nhạo, hỏi: "Sư đệ, đệ nói cho sư huynh nghe xem, đệ rốt cuộc thích Hồng Tiên cô nương hay là Khả Khanh cô nương?"

Từ Hàn làm sao cũng không ngờ Mông Lương nghẹn cả buổi lại nói ra một vấn đề như vậy.

Hắn nhất thời sững sờ, đúng là chưa kịp trả lời câu hỏi của đối phương trước.

Mông Lương thấy vậy lập tức hiểu ra, khẽ gật đầu: "Ừm, ở phương diện này, sư đệ mạnh hơn sư huynh rất nhiều, thật đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước a..."

Từ Hàn bị lời này của gã làm cho sững sờ, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn đối phương một cái, ngơ ngác hỏi: "Sư huynh đây là có ý gì?"

Mông Lương dùng bả vai nhẹ nhàng đụng vào Từ Hàn, chế nhạo nói: "Ngươi và ta là sư huynh đệ đồng môn có cái gì cần che dấu chứ. Nam nhân mà, tâm tư muốn hưởng phúc của người, sư huynh hiểu mà."

"Khả Khanh cô nương còn dễ nói, Hồng Tiên lại không phải đèn đã cạn dầu, sư đệ còn phải cố gắng nhiều hơn."

Từ Hàn nghe nói vậy không khỏi lắc đầu cười khổ, muốn giải thích nhưng sau khi suy tư lại thôi, có một số việc chung quy không thể nói cho người ngoài được, nhưng đáy lòng hắn lại thầm nghĩ, có lẽ nên tìm thời gian cho Tân Khả Khanh một cái công đạo.

Thấy Từ Hàn không có lòng dây dưa mãi trên đề tài này, Mông Lương cũng thức thời ngậm miệng lại. Có điều do ở lâu với đám Man tộc này nên Mông Lương không muốn chấm dứt cuộc nói chuyện của hai người. Sau vài hơi thở gã lại hỏi: "Lúc về sư đệ có thấy tình hình trong Tứ Thủy quan không?”

"Ừ, đại quân cuồn cuộn mênh mông, dựa vào không diệt Kiếm Lăng chắc chắn sẽ không thôi." Từ Hàn gật đầu nói.

"Haizz, ngươi nói những người này cũng vậy, vẫn khỏe mạnh sống yên ổn, thế nào cũng phải đánh tới đánh lui, ta chạy qua chạy lại đến cái chân còn không được nghỉ." Mông Lương thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Gã nhìn trăng tròn trên bầu trời, đáy lòng trào ra một chút phiên muộn như ngẩng đầu nhớ cố hương. Thế nhưng Mông đại thiếu gia nghĩ lại, cố hương của gã hiện giờ cũng không thể coi là cố hương, đã không nhớ tới cố hương, vậy thì suy nghĩ vê một người đi, cho nên gã lại thở dài nói: "Cũng không biết Tử Ngư hiện tại thế nào..."

"Nếu sư huynh nhớ Tử Ngư sư tỷ, đợi xong việc này liền cầu tình Vương sư bá, bảo ngài ấy cho huynh rời khỏi Kiếm Lăng đi tìm nàng là được." Từ Hàn thấy vậy trấn an.

"Nào có dễ dàng như vậy?" Mông Lương cười khổ: "Ta thấy đại quân bên trong Tứ Thủy quan kia, làm sao cũng có đến bốn năm vạn người? Cho dù là bày bốn năm vạn binh lính bình thường ở trước mặt, cũng đủ để chúng ta giết đến tay mềm nhữn, huống chỉ tất cả đều là một số quái vật không biết từ đâu tới..."

"Sư huynh cảm thấy chúng ta không giữ nổi Kiếm Lăng ư?" Từ Hàn hỏi.

"Giữ thế nào?" Mông Lương vào lúc đó cũng nhìn về phía Từ Hàn, mặc dù không chính diện trả lời hắn, nhưng bất luận ngữ khí nói chuyện hay là thân sắc trên mặt đều rõ ràng thấy được, Mông Lương không ôm bất cứ hi vọng nào đối với việc này.

"Nếu không thủ được, vì sao sư huynh vẫn còn tới?" Từ Hàn lại hỏi.

"Không phải ngươi cũng tới sao?" Mông Lương bất đắc dĩ nhìn Từ Hàn, nói ra: "Nói cho cùng ta và ngươi đều là tính toán vấn tâm không thẹn mà thôi..."

Mông Lương nói câu này xong như nghĩ tới điều gì, lại thở dài: "Ài, một cái không thẹn với lương tâm, hại bao nhiêu tính mạng a...'

Từ Hàn không hiểu rốt cuộc Mông Lương từ đâu mà có cảm thán như vậy, nhưng chí ít có thể cảm nhận buồn rầu ở trong lòng sư huynh mình. Lúc đó hắn trầm mặc lại, nhìn Mông Lương cũng nghĩ đến một số tâm tư của bản thân.......

Mông Lương mơ một giấc mộng.

Trong mộng cảnh Trần quốc quốc thái dân an, sư phụ và sư nương tựa như Thần tiên quyến lữ, du lịch thiên hạ.

Phụ thân thối lui binh quyền, ở trong thành Kim Lăng an hưởng tuổi già.

Trần Huyền Cơ tọa trấn triều đình, dân chúng ủng hộ, văn võ phục tùng.

Gã ngồi trong nhà thảnh thơi uống rượu, nhìn các tỳ nữ oanh ca yến vũ, cực kỳ thích ý.

Thê tử của gã là Phương Tử Ngư kéo tai gã chửi mắng một trận, nhưng gã lại không cảm thấy đau, ngược lại rất hưởng thụ tiếng chửi như vậy.

Nơi này không có Tiên nhân của Thái Âm cung, Trường Vũ quan không có đại quân áp sát, cũng không có Kiếm Lăng...

Từ Hàn sẽ dẫn theo hai thê tử cùng chung sống, tiểu Mười chín đột ngột xuất hiện, lôi kéo gã nói muốn học kiếm pháp.

Phương Tử Ngư thấy thích tiểu Mười chín, cảm thấy đứa bé rất khả ái, buổi tối ngượng ngùng nói với gã, thương lượng xem có muốn làm ra một đứa bé hay không.

Mông Lương ngây ngô cười nhìn vẻ mặt e thẹn của Phương Tử Ngư, đưa tay lên muốn hôn. Nhưng đang lúc này...

Tỉnh mộng rồi.

Mông Lương mở mắt ra, vẫn là 'lều vải hoa lệ' của Man tộc, vẫn là hơi nóng sáng sớm của Nam Hoang kia.

Gã thở dài nghĩ tới chuyện phải đối mặt với hiện thực, chí ít cũng phải giải quyết đám Man tử này trước rồi tính tiếp. Gã ngồi dậy, sửa lại quần áo của mình, thâm nghĩ vê chuyện này không thể kéo dài tiếp nữa. Nếu như sư đệ đã không có cách nào, vậy hôm nay dù cứng rắn đuổi đám mọi rợ này đi cũng phải làm. Dù sao lúc này đại quân trong Tứ Thuỷ quan chỉ sợ đã tập kết xong, nếu tiếp tục kéo dài, sẽ không có nửa điểm tốt đẹp đối với những tên Man tộc này.

Mông Lương đã quyết tâm như vậy, sắc mặt trâm xuống, cố hết sức làm cho khuôn mặt mình có vẻ đủ hung ác, sau đó gã đi tới trước cửa lều trại, đẩy rèm ra, sau đó cất bước đi ra, gã đang muốn cao giọng nói cái gì đó, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Mông Lương thật vất vả cố làm ra vẻ, sát khí cuộn trào lập tức tan thành mây khói, cũng lập tức nuốt lời đến bên miệng xuống.

Trước Kiếm Lăng rộng lớn chỉ có đám người Tần Khả Khanh bận rộn chuẩn bị bữa sáng, Từ Hàn ở một bên ôm Huyền nhi nhắm mắt dưỡng thần. Ngoài ra, ở trước Kiếm Lăng trước đó Man tộc đông nghịt gần vạn người, giờ phút này đều biến mất không thấy gì nữa.

Mông Lương không xác định được hết thảy trước mắt có phải là ảo giác của mình hay là bản thân vẫn ở trong giấc mộng chưa tỉnh lại, gã theo bản năng đưa tay tát một bạt tai.

Nương theo một tiếng giòn vang, đau đớn kịch liệt từ gương mặt truyền đến, cảm giác đau đớn chân thật nhắc nhở Mông đại thiếu gia, tất cả đều là sự thật...

"Sư huynh đang luyện công phu gì, sao lại đặc biệt như vậy?" Từ Hàn bị thanh âm bạt tai của Mông Lương hấp dẫn, hắn buông Huyền nhi trong ngực xuống, đi tới trước mặt Mông Lương, cười ha hả hỏi.

Mông Lương không rảnh để ý tới lời trêu chọc của Từ Hàn, lập tức hỏi: "Đám mọi rợ đâu?”

"Đi rồi." Từ Hàn đáp lại.

"Đi rồi? Tại sao lại đi rồi?" Mông Lương nghẹn họng nhìn trân trối.

Từ Hàn rất kỳ quái nhìn gã một cái, lại nói: 'Không phải sư huynh bảo đệ đuổi bọn chúng đi sao?"

"Sao làm được vậy?" Mông Lương truy hỏi, phải biết rằng chính gã đã dùng tất cả thủ đoạn cũng không đuổi đám Man tử đầu óc cứng nhắc này đi, rốt cuộc Từ Hàn sử dụng phương pháp gì lại khiến đám mọi rợ này nghe lời như vậy?

Từ Hàn cười cười nói: "Có câu cởi chuông phải do người buộc chuông, sư huynh nghĩ xem, vì sao những tên mọi rợ kia phải gã cổng Kiếm Lăng?"

Mông Lương đáp: "Bọn chúng cho rằng Kiếm Lăng muốn phi thăng Thiên giới..."

"Đúng rồi." Từ Hàn cười một tiếng rồi nói: "Ta bảo tiểu Mười chín học vài câu Man ngữ, lúc Man tộc khiêu vũ đã nói cho bọn họ biết, Ma Lạp cảm động với thành ý của bọn họ, quyết định ở lại chỗ này, không chỉ có thế, còn phải dùng ba ngày truyền thụ cho bọn họ thuật Tiên nhân, một năm sau bọn họ vẫn dựa theo cổ huấn đến triều thánh, ngươi xem, ba ngày qua chúng ta tùy tiện dạy bọn họ vài thứ, chẳng phải đám người kia đã cao hứng rời đi rồi sao?"

Mông Lương nghe tới chỗ này lập tức trợn mắt há hốc mồm, gã hung hăng vỗ đầu mình một cái, thâm mắng vì sao mình không thể nghĩ ra đạo lý đơn giản như vậy, nhưng rất nhanh sau đó gã lại cảm thấy có chút không ổn, cho nên hỏi: "Thế nhưng vào lúc này năm sau, Kiếm Lăng có lẽ đã bị đám quái vật kia san thành bình địa, sư đệ lừa gạt bọn họ như thế có ổn hay không?”

Mông Lương xem ra, với tính tình cứng nhắc của đám mọi rợ kia, sang năm tới đây không nhìn thấy Ma Lạp, chắc chắn sẽ cho rằng Thân Nhân bỏ rơi bọn họ, đến lúc đó sợ rằng sẽ không tránh khỏi một chút mầm tai họa.

Nhưng Từ Hàn nghe vậy chỉ cười cười nói: "Sư huynh làm vậy là có ý gì?"

"Từ mỗ cũng không phải vì một người không thẹn với lương tâm nên mới tới đây..."

"Nếu đã đến thì đến là vì thủ mộ, còn chưa thử qua một lần, làm sao nói thất bại?"
Bình Luận (0)
Comment