Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 713 - Chương 54: Kiếm Linh

Chương 54: Kiếm Linh Chương 54: Kiếm LinhChương 54: Kiếm Linh

"Lão gia tử! Mở cửa ra!" Mông Lương hăng hái đi tới trước căn nhà tranh rách nát ở cửa Kiếm Lăng, lớn tiếng hét lên.

Trong cửa hoàn toàn tĩnh mịch, không có bất kỳ ai đáp lại cho lừa gạt.

Mông Lương có chút kỳ quái, lại gõ một hồi lâu mà vẫn không ai trả lời.

Gã quay đầu nhìn đám người Từ Hàn ở sau lưng, thấy bọn họ cũng nhíu mày lại, cho nên khi đó trong lòng không khỏi sinh ra chút nghi ngờ.

"Lão gia tử, không thể nói mà không giữ lời, tiểu gia ta đây cũng giúp ngài đuổi mấy tên Man tử đi rồi! Dù sao ngài cũng không thể quyt nợ chứ?"

"Lão gia tử! Chúng ta đều là đệ tử Kiếm Lăng, có chuyện gì cùng nhau gánh, ngài đừng nên hành động theo nghĩa khí al"

"Lão gia tử!?"

"Lão gia tử!!?"

Mông Lương rống vỡ cổ họng, trong nhà tranh vẫn một mảnh tĩnh mịch như cũ, gã có chút nóng vội, thậm chí còn bày tư thế tốt định một cước đá văng cửa nhà tranh.

Khi chân chuẩn bị đạp mạnh vào cánh cửa gỗ kia, thì có một cỗ lực lượng vừa cường đại vừa nhu hòa chợt trào về phía gã. Lực lượng đó chặn chân Mông Lương đá ra lại, hất văng cả người gã xuống đất, mà trên con đường nhỏ đi thông Kiếm Lăng, một lão nhân mặc áo trắng cũng chậm rãi bước ra.

Mông Lương chật vật ngã xuống đất vội vàng đứng lên, dáng vẻ không có chút tức giận nào. Ngược lại sau khi nhìn rõ bộ dáng của lão giả kia, gã vui vẻ tiến đến gần liền hỏi: "Lão gia tử, cuối cùng ngài cũng chịu đi ra?"

Lão nhân liếc nhìn Mông Lương một cái, không vui nói: "Kiếm Lăng này của ta thanh lãnh ngàn năm, từ khi ngươi đến đây thì không một ngày nào yên tĩnh, ta đang đoan chính ở trong lăng tẩy kiếm, ngươi hô to gọi nhỏ thì thôi đi, còn muốn phá đi nhà tranh này của ta. Thế nào? Muốn học người khi sư diệt tổ ư?”

Mông Lương sửng sốt, lúc này mới nhớ lại hình như lão nhân này thật sự có thói quen như vậy, mỗi sáng sớm lão đều đi vào Kiếm Lăng tẩy sạch từng thanh bội kiếm mà mấy chục tiền bối lưu lại, thể hiện sự kính trọng của bản thân mình.

Nghĩ đến đây, mặt mo của Mông Lương đỏ lên, gã đưa tay gãi gãi gáy của mình, miệng cười khan vài tiếng, ý đồ che giấu xấu hổ như vậy.

Cũng may sau khi lão nhân kia dứt lời cũng không còn lòng dạ truy cứu. Lão quay đầu nhìn về phía Từ Hàn đang đứng một bên, ánh mắt ngưng trệ, bắt đầu đánh giá thiếu niên này từ trên xuống dưới.

Từ Hàn cũng cảm nhận được ánh mắt lão nhân, hắn vội vàng cung kính thi lễ với đối phương, nói: "Đệ tử Từ Hàn bái kiến..."

Nói đến chỗ này, hắn dừng một chút, sắc mặt cổ quái vài phần.

Đương nhiên lão già trước mắt này chính là người thủ mộ cuối cùng của Kiếm Lăng - Vương Dương Minh.

Thương Hải Lưu từng nói với hắn, người câm đầu kiếm đạo trong thiên hạ, đơn giản là ba người Kiếm Lăng - Mặc Cổ Lưu. Mặc đương nhiên là Mặc Trần Tử, Lưu chính là Thương Hải Lưu, chữ Cổ cuối cùng này mặc dù không biết vì sao vẫn không lấy tên Vương Dương Minh, nhưng không thể nghi ngờ lại chỉ hướng Vương Dương Minh. Mà trong câu chuyện Ngụy tiên sinh kể với hắn, ngàn năm trước Vương Dương Minh chính là lão tổ Ly Sơn Kiếm Tông, nếu nói về đối phương tất nhiên cao hơn không chỉ một thế hệ so với đám người Mặc Trần Tử. Nếu như tính ra, Từ Hàn trong lúc nhất thời không biết xưng hô đối phương như thế nào.

"Ta và Mặc Trần Tử xưa nay là ngươi cùng thế hệ, ngươi gọi ta một tiếng sư bá là được." Vương Dương Minh dường như nhìn ra tâm tư của Từ Hàn, lão thản nhiên nói, ánh mắt lại chợt dừng ở trên hộp gỗ trên lưng hắn.

Tuy Vương Dương Minh cố hết sức áp chế, nhưng trong lúc đó Từ Hàn vẫn cảm nhận được trong ánh mắt lão nhân trước mặt có thứ gì đó lóe lên, thậm chí ngay cả thanh âm của lão cũng bắt đầu mang theo rung động rất nhỏ: "Có thể... cho ta xem một chút..."

Từ Hàn sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, hắn vội vàng gật đầu nói: "Sư bá cứ tự nhiên."

Hắn lập tức cởi hộp gỗ trên lưng xuống, cung kính đưa tới trước mặt Vương Dương Minh.

Vương Dương Minh duỗi hai tay khô héo như gốc cây già, đang muốn đón nhận lấy. Từ Hàn thấy vậy vô thức muốn nhắc nhở lão, hộp gỗ này đối với hắn nhẹ như không, nhưng đối với người bên ngoài mà nói lại nặng tựa ngàn cân.

Đáng tiếc Vương Dương Minh không nói lời nào, tay đã chạm vào hộp gõ. Sự lo lắng của Từ Hàn vào lúc đó đều biến thành bọt nước.

Lão nhân nhẹ nhàng nhấc cái hộp gỗ kia rồi đặt lên trước mặt mình, bắt đầu quan sát tỉ mỉ vật kia, toàn bộ quá trình cũng không lộ ra nửa điểm khác thường, Từ Hàn thấy thế âm thầm kinh hãi, nhưng thấy Vương Dương Minh không việc gì, hắn cũng dứt khoát không nhiều lời, im lặng chờ đợi lão nhân.

Sau đó lão nhân vươn tay vuốt ve hộp gõ, bàn tay già nua của lão xẹt qua đường hoa văn loang lổ trên đó, giống như là đang đối thoại cùng cố nhân ngàn năm không gặp.

"Cuối cùng hắn vẫn làm như vậy..." Vương Dương Minh thở dài, nhẹ giọng nói: "Một mình đi trên con đường ngàn năm, hắn đi còn xa hơn ta, mà cũng vất vả hơn..."

Lão nói một vài câu mà đám người Từ Hàn nghe không hiểu, ánh mắt dân dần trở nên thâm thúy, tựa như xuyên qua thời gian ngàn năm, lại trở vê thời kỳ mà bọn họ thuộc về.

Thế nhân thường nói, mỹ nhân hận nhất nhìn thấy tóc trắng trong gương, anh hùng hận nhất cực ác cùng xế chiều.

Cho dù chỉ nghe vài câu chuyện về bọn họ, Từ Hàn thấy cảnh này vẫn không khỏi cảm thấy buồn bã.

Chắc cũng bị bầu không khí như vậy lây nhiễm, ngay cả Mười chín tính tính khiêu thoát vào lúc đó cũng đã an tĩnh.

Thế nhưng tình cảnh tĩnh lặng như vậy cũng không kéo dài lâu, Vương Dương Minh chợt ngẩng đầu, trả hộp gỗ lại cho Từ Hàn.

Từ Hàn tiếp nhận vật ấy, đang muốn nói gì đó, nhưng thanh âm của Vương Dương Minh lại vang lên trước.

"Ngươi theo ta đi Kiếm Lăng một chuyến." Vương Dương Minh dứt lời căn bản không cho Từ Hàn cơ hội phản ứng. Nói xong lời này lão liền xoay người, cất bước theo đường nhỏ kia đi vào Kiếm Lăng.

Mông Lương nghe vậy vội vàng chỉ chỉ mình, hỏi: "Còn đệ tử thì sao?"

"Nấu cơm." Vương Dương Minh cũng không quay đầu lại nói. Từ Hàn buồn cười nhìn gương mặt cô đơn của Mông Lương bên cạnh, thò tay vỗ vỗ vai đối phương, lúc này mới đuổi kịp bước chân của Vương Dương Minh, đi vào trong Kiếm Lăng. ...

Vừa bước vào Kiếm Lăng, một luông kiếm ý cuồn cuộn ập vào mặt.

Nhưng cũng may là do Từ Hàn tu hành Đại Diễn Kiếm Quyết trong cơ thể, nên kiếm ý kia không phát động công kích với hắn, ngược lại như gió mát thổi qua thân thể, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Mà thừa dịp này, Từ Hàn rốt cuộc cũng có cơ hội quan sát một phen Kiếm Lăng Nam Hoang nổi danh thiên hạ đã lâu này.

Bên trong Kiếm Lăng là cánh đồng cát vàng hoang vu, mà bên trên cánh đồng cát vàng hoang vu này có cắm chỉ chít từng thanh trường kiếm. Một nửa thân kiếm của chúng nó cắm trong đất, còn một nửa lộ ra ánh kiếm lập lòe như cũ, tựa như ác thú ngủ đông, đang chờ ngày phá lồng chui ra.

"Kiếm đạo trong thiên hạ, cho dù pháp môn có lệch lạc ra sao, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh kiếm người hợp nhất. Cho nên tông sư kiếm đạo tu tới cuối, người cũng nuôi kiếm, kiếm vừa nuôi người.”

Mà lúc này, Vương Dương Minh chợt nói ra lời đầu tiên từ khi đi cùng Từ Hàn tới đây.

"Nhưng con người khó tránh khỏi cái chết, lại là linh hồn của kiếm, nếu đặt ở bên ngoài, Kiếm linh mất chủ nhân lâu thì trăm năm, ngắn thì mấy năm sẽ tán đi. Kiếm và người làm bạn mấy chục năm mới có thể sinh ra Kiếm linh, sao có thể nhẫn tâm thấy nó tiêu tán, cho nên phàm là tông sư trước khi chết đều tự mình đến Kiếm Lăng một chuyến, đưa bội kiếm của mình vào trong đó, để nhờ kiếm ý tràn ra từ trong ba thanh hung kiếm của Kiếm Lăng nuôi dưỡng."

Tuy Từ Hàn không hiểu vì sao Vương Dương Minh lại nói ra những lời như vậy với hắn nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Linh do kiếm sinh ra gọi là Kiếm Linh."

"Đương nhiên cái gọi là Linh là một loại ý chí, điểm quan trọng trong đó chỉ có thể là một thứ huyền diệu ký túc ở trên thân kiếm, lại có thể không nhìn thấy, nhưng người cầm kiếm lại có thể cảm giác được sự tồn tại của nó."

"Còn nếu cường đại thì sao? Có thể huyễn hóa ra hình người, mà hình dáng cũng giống như đúc chủ nhân đời trước."

"Không chỉ có hình dáng, mà ngay cả một tiếng nói cũng không có gì khác những người kia, thậm chí có một số ít vì chấp niệm quá nặng, rất nhiều Kiếm Linh tưởng tượng ra bản thân là chủ nhân của mình..."

Vương Minh Dương không nhanh không chậm chậm rãi nói, nhưng Từ Hàn vừa rồi còn vẻ mặt bình tĩnh khi nghe đến chỗ này thì chợt thân thể chấn động, hai đầu lông mày tuôn ra vẻ hoảng sợ.

Từ Hàn sớm đã lên tới Tiên cảnh, dù là tu vi hay nhãn giới, hắn bây giờ không phải người bình thường có thể so sánh được. Điều khiến cho hắn khiếp sợ trong nháy mắt là chuyện đã ít lại càng thêm ít.

Nhưng giờ phút này hắn làm cách nào cũng không áp chế được kinh ngạc trong lòng, khắc vẻ hoảng sợ lên trên mặt mình.

Hắn dừng bước, kinh ngạc nhìn lão nhân đưa lưng về phía mình, lẩm bẩm nói: "Ngài đang nói..."

Khi đó lão nhân cũng quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, tuy lời nói của hắn vừa mới được một nửa, nhưng đối phương dường như đã sớm đoán ra tâm tư của hắn. Vì vậy lão thản nhiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, thật ra ngươi thấy hắn thì đúng là Kiếm linh... Ừm, chỉ là Kiếm linh."

Ánh mắt lão nhân ảm đạm, tiếp tục nói: "Từ ngày hắn được đưa về Kiếm Lăng, ký thác vào Kiếm linh trong bội kiếm của Mặc Trần Tử, hắn vẫn luôn ở trong một tình trạng cực kỳ nóng nảy."

"Hắn rất áy náy, mỗi giây mỗi khắc đều bị thống khổ dày vò, bị chấp niệm quấy nhiễu..."

"Cả đời này của hắn không thể nói là anh hùng cao minh như thế nào, càng có lúc ngơ ngơ ngác ngác, nhưng tốt xấu gì cũng chưa từng làm chuyện gì bất lợi, chỉ có ý nghĩ duy nhất không thể quên với ngươi, thế cho nên Kiếm linh sau khi hắn chết vẫn bị quấy nhiễu, thậm chí không phân rõ rốt cuộc mình có phải là chính mình..."

"Cho nên cuối cùng ta để Mông Lương dẫn hắn ra Kiếm Lăng, một đường tiến bắc tìm được ngươi. Nghĩ nếu có thể cứu ngươi một mạng cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của hắn, để cho anh linh của hắn dưới Hoàng Tuyền có thể yên nghỉ."

Sắc mặt Từ Hàn trầm xuống mấy hơi thở, mới tiêu hóa xong tin tức đột nhiên đến, sau đó hắn lại nói: "Nhưng như vậy, Kiếm linh của ngài ấy..."

"Sẽ chết sao?" Lông mày lão nhân nhíu lại, đúng lúc đó trên mặt lại nổi lên một chút ý cười: "Đối với Kiếm linh mà nói, có thể vì Kiếm chủ mà chết là vinh quang vô thượng, người và kiếm vốn hỗ trợ lẫn nhau. Tuy đưa về Kiếm Lăng, để Kiếm Linh có thể bảo tồn là thiện ý của chủ nhân tặng cho kiếm, nhưng đối với một kiếm mà nói, không có người cầm kiếm, bản thân kiếm kia liên mất đi ý nghĩa tồn tại."

Từ Hàn nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Hắn không đồng ý với suy luận này của Vương Dương Minh. Nếu như kiếm sinh ra Linh, có ý chí của riêng mình thì kiếm kia không còn đơn thuần như vũ khí nữa. Vương Dương Minh đưa ra kết luận như vậy, quả thực khiến cho Từ Hàn không thích.

Dường như nhìn ra tâm tư của hắn, nụ cười trên mặt Vương Dương Minh lại đậm thêm vài phần. Lão nói: "Kiếm của ngươi không có Linh đúng không?"

"Hả?" Từ Hàn khó hiểu, khuôn mặt đầy nghỉ hoặc.

Vương Dương Minh lại tiếp tục nói: "Cho nên ngươi không hiểu."

"Nhưng không sao, có một ngày ngươi sinh ra Kiếm linh, sẽ minh bạch lời nói của lão hủ hôm nay cũng không có bất cứ điều gì không ổn."
Bình Luận (0)
Comment