Chương 55: Thế giới đang chết đi
Chương 55: Thế giới đang chết điChương 55: Thế giới đang chết đi
"Tại sao sư bá lại nói những lời này với đệ tử?"
Từ Hàn không có lòng dây dưa với Vương Dương Minh về vấn đề này nữa. Tính tình của hắn như vậy, chưa bao giờ cưỡng ép người khác tán đồng mình, nhưng tuyệt đối sẽ không thay đổi bản thân vì người khác.
Vương Dương Minh như không nghe ra sự bất mãn trong lời nói của hắn, lão vẫn cười nói: "Chỉ là lớn tuổi rồi, thật vất vả mới gặp được người nên không nhịn được mà nói ra một chút."
Nói xong, lão lần nữa xoay người qua, nói: "Chúng ta tiếp tục đi vào trong thôi."
Hai người lần nữa cất bước, tiếp tục đi vào sâu trong Kiếm Lăng.
Mà dần dần đi vào sâu trong Kiếm Lăng, Thần kiếm cắm vào mặt đất hai bên lại dân dần trở nên ít đi, nhưng kiếm ý tràn ngập trong không khí lại không giảm mà còn tăng lên, càng ngày càng nghiêm trọng. Tuy những kiếm ý kia không tỏ ra ác ý với Từ Hàn, nhưng cảm giác áp bách kia vẫn khiến hắn dường như có chút không khỏe.
"Kiếm giống như người, cũng có quý tiện cao thấp."
Vương Dương Minh lúc này lại lần nữa lên tiếng nói với Từ Hàn.
"Đương nhiên cao thấp quý tiện này không liên quan tới xuất thân, chỉ có mạnh yếu. Cho nên càng sâu trong Kiếm Lăng, lai lịch của kiếm càng bất phàm, mà kiếm ý tràn ngập cũng càng cuồng bạo. Lát nữa đến chỗ sâu, ngươi phải thúc dục kiếm chủng chậm rãi hòa hoãn kiếm ý, chớ có nhất thời sơ suất, cho rằng có thân thể Tiên nhân cảnh là có thể không sợ hãi."
Từ Hàn nghe vậy trong lòng hơi rùng mình, thầm nghĩ Vương Dương Minh quả thật lợi hại, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hư thực của hắn. Thế nhưng hắn cũng không nói nhiều về chuyện này, ngược lại cảm kích gật đầu nói: "Đệ tử biết rồi."
Mặc dù hắn có chút không thích đối với những lời của Vương Dương Minh lúc trước, nhưng đều là chuyện cũ, đối phương hảo tâm nhắc nhở, tất nhiên là hắn không dùng ác ngữ đối đáp được.
Hai người đi tới nửa đường, quả đúng như Vương Dương Minh nói, kiếm ý trong Kiếm Lăng càng lúc càng cuồng bạo, Từ Hàn vội vàng vận chuyển kiếm chủng trong cơ thể mới hòa hoãn được kiếm ý đang quanh quẩn khắp người hắn.
"Lúc tới, ngươi từng thấy cảnh tượng Nam Hoang?" Không biết có đúng như lời Vương Dương Minh nói hay không, đoạn đường này lão thực sự nói rất nhiều.
Thí dụ như câu hỏi này với cái nhìn của Từ Hàn ít nhiều cũng có chút hương vị thừa thãi, đã đến Nam Hoang, sao có thể chưa từng thấy cảnh tượng nơi này?
Nhưng hắn vẫn rất đúng lúc đáp lại: "Đương nhiên đã thấy."
"Tương truyền ở rất nhiều năm trước, Nam Hoang từng là một vùng đất màu mỡ, cũng không kém bao nhiêu so với Trung Nguyên. Man tộc Nam Hoang hiện nay cũng từng có được văn minh của chính mình, cũng từng thành lập đế quốc cường đại không ai bì nổi ở đây. Nhưng cuối cùng văn minh tan thành mây khói, đế quốc từng cường đại sụp đổ, đất đai phì nhiêu biến thành hoang nguyên không một ngọn cỏ. Mà di tộc còn lại càng chỉ dựa vào mấy khối ốc đảo ít ỏi, gian nan sinh hoạt gần như là ăn tươi nuốt sống..."
Từ Hàn yên tĩnh nghe tất cả lời lão nhân nói, tin đồn như vậy cũng không tính là bí mật gì, ở gân Nam Hoang có đủ loại truyền thuyết như vậy, hắn đương nhiên cũng từng nghe qua. Chỉ là hắn không hiểu vì sao lão nhân hiện tại lại nói ra những chuyện này, cho nên cũng không nói tiếp ngay, mà là chờ đợi câu tiếp theo của lão nhân.
Mà ngay sau khi nói xong lời ấy, thanh âm Vương Dương Minh kia lại vang lên lần nữa: "Ngươi cũng đã thấy Nam Hoang hôm nay, ngươi cảm thấy Nam Hoang này như cái gì?"
"Hả?" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, có chút không rõ ý hỏi của lão nhân như thế nào. Hắn suy nghĩ một hồi rồi mới đáp: "Sư bá nói vậy là có ý gì?"
"Ha ha." Vương Dương Minh không có được đáp án nhưng vẫn chưa biểu hiện ra quá nhiều khác thường. Lão cười ha ha, lại nói: "Ngươi không thấy là toàn bộ Nam Hoang giống như một thế giới đã chết sao? Không có văn minh, không có tương lai, càng không có sinh cơ...
"Thế giới đã chết...' Từ Hàn lẩm bẩm mấy lời của lão nhân, đáy lòng mơ hồ sinh ra chút khác thường, nhưng hắn không thể nào nói rõ được rốt cuộc dị dạng này từ đâu mà đến.
"Nhưng ngươi có biết làm sao mà một thế giới chết đi không?" Lão nhân căn bản không đợi Từ Hàn tiêu hóa xong, liền hỏi lần nữa.
"Kỳ thực đây cũng không phải là chuyện quá khó khăn, chỉ cần ngươi có thể hiểu rõ bản chất của thế giới này, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng."
"Trong một thế giới còn sống, từ nơi sâu xa luôn chỉ có một lực lượng. Nó chỉ dẫn mặt trời mọc phía đông lặn phía tây, nó thúc đẩy vạn vật xuân sinh thu ngủ, nó để một thế giới tuân theo quy luật nào đó, tuân hoàn hồi phục, sinh sôi không ngừng. Lực lượng này chúng ta gọi là khí vận, đương nhiên đổi lại là cái tên ngươi càng quen thuộc hơn, chính là Long khít"
"Nếu ngươi từng đi qua Tiên cung Côn Luân, liền có thể từ trong đống đổ nát kia nhìn thấy một chút manh mối, phía trên đó từng ghi lại các Thần chủng thống trị thế giới trước khi chết ở vực Côn Luân, từng dùng thần thông vô thượng rút đi Long khí Nam Hoang, cho nên từ đó về sau vùng đất Nam Hoang dần lâm vào tĩnh mịch, mà hôm nay vong Sở đứng lên cũng như thế, huống chi bọn chúng còn muốn tái tạo ra Thần chủng. Một khi thật sự làm được việc này, thiên hạ sớm muộn sẽ rơi vào trong tay bọn chúng. Đến lúc đó Long khí toàn thiên hạ nhập vào thân thể vong Long kia, đó chính là một cái Tỳ Hưu chỉ có tiến vào mà không ra được, một khi như thế, thế giới này sẽ chậm rãi chết đi giống như Nam Hoang, thậm chí bởi vì không có Long khí khác để tẩm bổ, như vậy tử vong sẽ càng nhanh, cũng càng triệt để..."
Từ Hàn cảm nhận được sự cổ quái của con vong Long kia từ rất sớm, cũng ý thức được có mầm họa bán yêu đang ẩn giấu. Sau khi Đại Sở phục hồi lại thấy được biến hóa bên trong cảnh nội Đại Chu, hắn lại bất ngờ nghĩ đến chuyện nghiêm trọng vậy đã vượt xa mong muốn của mình, vì thế sắc mặt trâm xuống, nói: "Đệ tử đã rõ ý tứ của sư bá, đệ tử lần này chạy tới Kiếm Lăng chính là vì muốn bảo vệ nơi đây cùng ngài, nếu không hung kiếm sẽ rơi vào tay những người kia!"
Lúc này hai người đã đi tới cuối Kiếm Lăng, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái cửa bằng đồng dày nặng mang phong cách cổ xưa.
Vương Dương Minh đứng vững tại chỗ, nhưng không hề đáp lại lời của Từ Hàn, sau đó lão chắp hai tay trước ngực, liên tiếp kết ra từng đạo thủ ấn, một cỗ khí thế đẩy ra, tràn vào bên trong cánh cửa đồng.
Cánh cửa đồng cực lớn bắt đầu rung động, sau đó từ từ mở ra trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Hàn.
Khi đó một cỗ kiếm ý cùng sát khí mênh mông từ trong cửa đồng tuôn ra, Từ Hàn phải thúc giục kiếm chủng trong cơ thể mới có thể miễn cưỡng hóa đi cỗ lực đạo này, trầm mắt nhìn vào chỗ sâu trong cửa đồng.
Nơi đó có một cột đá thật lớn, trên thân cột đá có ba rãnh kiếm, trong đó có hai rãnh đã trống không, chỉ có rãnh kiếm cuối cùng còn cắm một trường kiếm màu xanh.
Từ Hàn trong lòng rùng mình, đương nhiên hắn nghĩ tới thanh kiếm này chính là thanh Ngục Uyên cuối cùng trong ba đại hung kiếm!
Vương Dương Minh sắc mặt bình tĩnh, lão chậm rãi đi tới bên cạnh cột đá, một tay duỗi ra nắm lấy chuôi kiếm, một đạo sát khí cuồn cuộn tuôn ra, thanh kiếm dường như rất cự tuyệt lão, nhưng Thần quang trong mắt Vương Dương Minh chợt lóe, một đạo kiếm ý cuồn cuộn cũng từ trong cơ thể lão trào ra, mạnh mẽ áp chế ý chí của hung kiếm xuống.
Leng keng, leng kengl
Nương theo tiếng kiếm ngâm, thanh trường kiếm lấp lóe ánh xanh âm u kia được Vương Dương Minh rút ra khỏi cột đá, sau đó lão cất bước đi đến trước mặt Từ Hàn đang không rõ ràng lắm, hai tay nâng kiếm đưa tới trước mặt hắn.
Lập tức dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, lão bình tĩnh nói: "Cho nên, ngươi mang theo thanh kiếm này rời khỏi Kiếm Lăng."