Chương 56: Chớp mắt một cái vạn năm...
Chương 56: Chớp mắt một cái vạn năm...Chương 56: Chớp mắt một cái vạn năm...
Đường lên phía bắc của đám người Sở Cừu Ly cũng không dễ đi.
Một đám gần ngàn người trùng trùng điệp điệp, nhân số quá mức khổng lồ, dù đám người Tống Nguyệt Minh được Từ Hàn cứu ra đã từng nghe hắn nói qua, Quỷ Bồ Đề hứa với bọn họ dọc theo con đường này sẽ không có bất kỳ kẻ nào làm khó dễ, bọn họ có thể an tâm về phương Bắc.
Nhưng xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận, bọn họ vẫn lựa chọn đi đường vòng tương đối an toàn từ Ký châu đến Lộc Giác Nguyên, rồi lại từ giao giới ba nước ở Lộc Giác Nguyên đi vào Trần quốc.
Mà mặc dù bọn họ đã sớm đoán trước gian nguy trong con đường vòng này, nhưng có một số việc bọn họ cũng không ngờ tới.
Từ sau khi vị Sở đế kia đăng cơ ở Trường An, bên trong cảnh nội Đại Chu liên sinh ra rất nhiều biến cố khó có thể đoán trước. Đất đai bắt đầu khô cạn, mục nát, thảm thực vật bắt đầu bị trải ra từng mảng héo rũ. Động vật không hiểu sao đều tử vong, hoặc là cả đàn chạy trốn tán loạn, mây đen bao phủ toàn bộ địa giới quốc gia này.
Đại quân bắt đầu xuất phát từ Trường An trấn áp dân chúng hoảng loạn, trẻ nhỏ bị cưỡng chế mang đến Thánh phủ, mà dân chúng làm sao có thể ăn Thánh dược này được. Những chuyện này liên tiếp phát sinh ở Lương châu, Sung châu, U châu, Thanh châu, chỉ có Ký châu do người của triều đình khống chế kém cỏi hơn, cùng với Từ châu có Nhạc Kiếm tiên tọa trấn là còn chưa kịp triển khai.
Mà chuyện càng không rõ thì càng khủng bố, điểm này biểu hiện trên người những bá tánh tâm thường có thể nói là vô cùng nhuần nhuyễn.
Một đám dân thường ôm tâm lý sợ hãi thành đàn bắt đầu mang theo những đứa trẻ chạy trối chết. Cứ như vậy, đoàn người Sở Cừu Ly tiến bắc kỳ thật vừa vặn lẫn vào đám dân chúng kia. Thế chuyện gay go chính là số lượng bách tính muốn chạy trốn quả thực quá lớn, triều đình Sở quốc tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn số lượng bách tính như vậy rời đi. Vì vậy đại quân bèn chạy tới Kiếm Long quan trước khi dân chúng rời đi, ngăn đám người lại bên trong quan ải này.
Kết quả là đám người Sở Cừu Ly giống những bách tính bỏ trốn, bị vây ở trong Kiếm Long quan ở Ký châu.
Cũng ngay sau đó.
Thống lĩnh Mục gia, Mục Lương đã tìm được đoàn người Sở Cừu rời đi, hai bên liền hợp lại, quyết định vượt quan, vì chính mình, cũng vì hàng mấy chục ngàn bách tính phía sau chạy ra khỏi Ký châu này. ...
"Lúc ấy Thanh Sơn rời đi, ta cũng không còn lòng dạ nào trấn thủ Kiếm Long quan này nữa, liền lệnh thủ hạ tướng sĩ bỏ mũ giáp về quê, chỉ còn lại hai ba nghìn thân tín không muốn rời đi. Đại quân triều đình không có lý do gì tập kích Kiếm Long quan, chúng ta thế đơn lực bạc, chỉ có thể tránh lui." Đứng ở trên bình nguyên cách Kiếm Long quan vài dặm, Mục Lương nhìn quan ải phương xa, thần sắc phức tạp nói.
Đó chính là tòa hùng quan mà mấy thế hệ Mục gia và hơn mười vạn Mục Gia quân dùng máu tươi dựng lên, giờ khắc này lại rơi vào tay người khác, thực sự khiến tâm can Mục Lương đau như cắt.
"Bọn chúng có bao nhiêu người?" Thân là Vương gia Đại Hạ, Lý Mạt Đỉnh rốt cuộc vẫn là người mẫn cảm nhất đối với chuyện hành quân này, cũng không có tâm tư đi nghe Mục Lương cảm thán, mà trực tiếp dứt khoát hỏi đến vấn đề mấu chốt.
"Năm vạn. Nhưng trong số đó có bao nhiêu Thánh tử Thánh binh lại không cách nào đánh giá được." Mục Lương trâm mắt đáp lại. Sau khi Kiếm Long quan đổi chủ, Mục Lương triệu tập bộ hạ cũ của Mục gia vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, giờ phút này dưới trướng y có khoảng hai vạn Mục Gia quân tinh nhuệ, lấy chiến lực của Mục Gia quân, chỉ cần có thể dụ được năm vạn người này ra khỏi thành, không phải là không có sức đánh một trận, nhưng duy chỉ có một điều là sợ đối phương bo bo giữ thành không ra, đương nhiên Thánh tử Thánh binh cất giấu trong năm vạn đại quân kia cũng là một biến số.
"Cho nên việc cấp bách trước mắt là dẫn đại quân kia từ trong quan ra, ép bọn chúng đánh một trận với chúng ta." Lúc này Lý Định Hiền cũng tiếp lời.
"Ừm, không chỉ muốn bức mà còn phải nhanh nữa, thám báo dưới trướng của ta mang đến tin tức nói là tiếp viện của triều đình đã trên đường tới rồi, nếu kéo dài thì sợ rằng sẽ gây bất lợi cho chúng ta." Mục Lương nói lần nữa.
Sở Cừu Ly ở một bên nghe bọn họ ngươi một câu ta một lời thảo luận, lúc này rốt cục tìm được cơ hội, chen vào nói một câu: "Các ngươi nói nhiều như vậy, chúng ta làm sao dẫn dụ bọn chúng ra đây?"
Vấn đề vừa ra khỏi miệng, ba người còn đang lưỡng lự thì nhất thời trầm mặc.
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm nghị, dù sao nếu vị thống soái bên trong Kiếm Long quan kia có chút đầu óc thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc quan ải hiểm yếu kia, quay qua vật lộn với bọn họ.
"Cho nên các ngươi nói nhiều như vậy, đều là thứ vô dụng vô nghĩa?" Sở Cừu Ly nhìn bộ dáng bọn họ như vậy sao còn có thể đoán không ra cả đám đang ở hiểm cảnh? Lập tức lầm bầm nói không nên lời.
Lời này vừa ra khỏi miệng, Lý Mạt Đỉnh và Mục Lương tuy còn có thể đè xuống lửa giận, nhưng Lý Định Hiền lại biến sắc, lập tức muốn lý luận một phen với Sở Cừu Ly.
Thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một bóng người chợt từ trong đám người cất bước đi ra.
"Hả?" Mọi người sửng sốt, không tự chủ được nhìn về phía người đang đi tới.
"Dẫn quân chuẩn bị phá quan đi." Người nọ nói như vậy, con ngươi trong bóng tối hiện ra ánh tím âm lãnh.
"Ngươi có biện pháp dụ bọn chúng đi ra?" Lời này đại khái nói quá mức đột ngột, Mục Lương sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, lập tức hơi chần chờ hỏi.
Tốt xấu gì y cũng đã theo mấy đời Mục vương hành quân đánh giặc nhiều năm, tuy rằng không được coi là lĩnh binh như thần, nhưng cũng tỉnh thông đạo này, y quả thực không nghĩ ra biện pháp nào mới có thể dụ rắn rời hang.
Mà khi y mang theo nghi hoặc cùng kỳ vọng nhìn về phía Lưu Sanh, thiếu niên kia lại lắc đầu.
"Ta không có cách nào." Lưu Sanh nói như thế, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, tựa như không chút ý thức được mâu thuẫn lời nói trước sau của mình.
"Vậy... ?" Điều này làm cho đám người Mục Lương càng thêm nghi hoặc.
"Nhưng ta có thể mang bọn chúng...' Lưu Sanh dường như cảm nhận được sự khó hiểu của mọi người, khóe miệng của gã bỗng nhiên hiện lên một nụ cười. Gã mở miệng, khí thế quanh thân lại bắt đầu bốc lên: "Ném ral"
Lời vừa nói ra, khí thế quanh thân gã bỗng chạm tới đỉnh điểm, hào quang màu tím trong mắt đại thịnh, quần áo màu đen chợt vỡ tan, một đôi cánh xương to lớn hiện ra từ sau lưng gã.
Sau đó nó duỗi ra, thân thể của gã cũng bành trướng, thoáng cái biến thành ba trượng, toàn thân rậm rạp chằng chịt vảy giáp màu tím, khí tức khủng bố như thủy triều từ trong cơ thể trút ra.
Phực! Khi đó cánh xương sau lưng gã chấn động, phát ra một tiếng nổ vang, sau đó thân thể khổng lồ dùng tốc độ nhanh kinh người bay về phía đầu tường Kiếm Long quan cách đó vài dặm - Đúng như gã nói, muốn cứng rắn ném quân coi giữ ở bên trong ral
Cho đến khi thân thể Lưu Sanh bay ra vài dặm, đã đến đầu tường Kiếm Long quan, mọi người xung quanh lúc này mới phản ứng lại.
Mục Lương vội vàng rút thanh bội kiếm bên hông ra quát lớn: "Công kích!!"
Hai vạn đại quân phía sau lúc đó như được sắc lệnh phát ra một tiếng hét to, lập tức cất bước lao về phía quan ải phương xa. Mà mọi người bên cạnh lúc đó cũng vận khởi nội lực quanh thân nhanh chóng đuổi theo. Chỉ có Sở Cừu Ly tu vi còn thấp trơ mắt nhìn mọi người đi xa, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cuối cùng gã chỉ có thể lớn tiếng la hét: "Đợi ta một chút!"
Nhưng hai quân giao chiến vốn là tranh đấu trong nháy mắt, làm sao có người rảnh rỗi bận tâm đến y được chứ? Sở Cừu Ly kêu to cũng không nhận được phản hồi. Y có chút tức giận hung hăng trừng mắt nhìn đám đại quân cuốn bụi mà đi kia một cái, nhưng cuối cùng vẫn phải đón bụi bặm trước mặt từng bước nhanh đuổi theo.......
Tuy rằng thủ vệ coi giữ Kiếm Long quan ngay từ đầu đã nhận ra nơi xa có rất nhiều người đang ẩn núp, cũng bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, không có chút lơi lỏng nào. Thế nhưng tốc độ của Lưu Sanh đột nhiên đánh tới quả thực quá nhanh, ba vị Thánh tử bị phái ra ngăn cản gã, nhưng trước khi Thánh hóa không có thực lực tới gần nửa bước Tiên nhân cảnh, không một ai là địch thủ của Lưu Sanh.
Chỉ thấy cánh xương sau lưng gã mãnh liệt duỗi về phía trước, xương cánh sắc bén liền tự xuyên thủng đầu hai vị Thánh tử, sau đó gã đột nhiên vung quyền, vị Thánh tử cuối cùng kia càng trực tiếp biến thành huyết vũ đầy trời ở dưới quyền phong mạnh mẽ không gì sánh được này.
Sau đó Lưu Sanh lại không ngừng nghỉ nửa khắc. Gã liều mạng dọc theo mưa tên từ trên Kiếm Long quan trút xuống tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát đã tới trước tòa quan ải này, không có nửa phần do dự lại đấm ra một quyền trong tiếng kinh hô của đám thủ quân kia.
Âm!
Theo một tiếng vang thật lớn, tường thành nguy nga kia bỗng nhiên bị gã phá thành một lỗ thủng to một trượng.
Kiếm Long quan tồn tại từ thời Đại Chu khai triều lập quốc. Vì trấn thủ cửa ải biên cương, Thái tổ của Đại Chu hao phí một khoản tiền khổng lồ xây dựng Kiếm Long quan không chỉ có tường thành cao, hơn nữa toàn thân đều dùng Lạc Thiết thạch chắc chắn không gì sánh được đúc thành. Vật này cực kỳ quý giá, năm đó xây dựng Kiếm Long quan này hầu như đã hao hết quốc khố Đại Chu.
Dù giờ phút này Lưu Sanh tu vi có thể sánh vai cùng Tiên nhân toàn lực ra tay, cũng chỉ phá vỡ một cái lỗ thủng.
Đương nhiên, Lưu Sanh cũng không thỏa mãn với thành quả như vậy, sau khi gã đánh ra một quyền kia, khí thế quanh thân dâng trào, ngay sau đó quyền phong tựa như bạo vũ lê hoa điên cuồng trút xuống đầu tường Kiếm Long quan.
Âm! Âm! Âm!
Từng tiếng nổ cũng theo gã vung quyền như pháo liên châu vang vọng không thôi.
Đầu tường Kiếm Long quan bắt đầu lay động, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, gân ngàn bóng người từ đầu tường Kiếm Long quan nhảy xuống, mà trong quá trình nhảy xuống này, thân thể của bọn họ trở nên khổng lồ, lân giáp màu tím bao trùm toàn thân, khí tức cuồng bạo dâng trào, gần ngàn bóng người kia đều là Thánh tử và Thánh binh!
Bọn họ sau khi hoàn thành Thánh hóa đã phát động tấn công với Lưu Sanh đang điên cuông muốn xé rách tường thành Kiếm Long quan.
Lưu Sanh đương nhiên cảm nhận được điểm này, sát khí trong lòng gã dâng trào, gã biết rõ mình đã đánh giá sai thực lực của quân coi giữ Kiếm Long quan. Nhưng hiện tại đã lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống, cho nên gã cắn răng cứng rắn chống đỡ một kích hung hãn của hơn hai mươi vị Thánh tử xông lên đầu tiên.
Thánh tử một khi Thánh hóa tu vi đã vượt qua nửa bước Tiên nhân cảnh, dù chưa bằng Tiên nhân nhưng hai mươi vị đồng thời ra tay, lực lượng phát ra chỉ cao hơn Tiên nhân chứ không thấp.
Lưu Sanh cứng rắn chống đỡ một đòn này lập tức chấn động toàn thân, nội phủ gần như đều tổn hại, nhưng lực lượng Thần chủng cường đại trong nháy mắt liên chữa trị thương thế. Nhưng cùng lúc chữa trị như vậy, trong cơ thể gã có một cỗ lệ khí khó có thể nói rõ tuôn trào ra, hầu như cắn nuốt lý trí của gã.
Hai con ngươi của gã đỏ như máu, biết nhất định phải phát tiết luông lệ khí này. Vì vậy gã lại một lần nữa nắm thật chặt tay, hung hăng đánh vào quan ải trước mắt.
Âm!II
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, Kiếm Long quan nặng nề bị một quyền này xuyên thủng.
Trên tường thành vang lên từng tiếng kinh hô, thành trì rộng mấy trượng trước người Lưu Sanh bỗng nhiên sụp đổ, tuy rằng không đến mức nguy hiểm đến toàn bộ Kiếm Long quan, nhưng bị mở ra lỗ thủng, liền có nghĩa là đám người phía sau liên có cơ hội xông vào quan.
Mà đồng thời những Thánh tử và Thánh binh kia thấy thế càng thêm nổi giận không thôi, bọn chúng cũng phát ra tiếng rống giận, sau đó lại đánh úp về phía Lưu Sanh.
Lưu Sanh trải qua chuyện vừa rồi không dám đối đầu trực diện với công kích của những quái vật này, cánh xương sau lưng gã mở ra, xoay một vòng trên không trung, xương cánh sắc bén giống như đao sắc vung vẩy, cũng bức lui thế tiến công của mấy vị Thánh binh kia.
Lúc này, đám người Tô Mộ An cuối cùng cũng đánh tới, không hề do dự, đao mang kiếm ảnh sáng lên, như sóng biển đánh úp những quái vật này. Mà hai vạn Mục Gia quân mà Mục Lương dẫn tới lại bị mưa tên trên đầu tường ngăn lại, không thể tiến lên được, chỉ có thể giương cung tên lên trợ giúp đám người Lưu Sanh. Chỉ có điều trước đại chiến cấp bậc này, tất cả mọi chuyện bọn họ làm đều thu được hiệu quả rất nhỏ.
Sắc mặt Mục Lương trầm xuống nhìn bóng người chẳng chịt trước quan ải kia, cảm thụ được từng luông cương phong cuồng bạo vọt lên, thân sắc trên mặt y từ ngạc nhiên dần dần biến thành cay đắng, y chợt hiểu vì sao Mục Thanh Sơn lại để cho Mục Gia quân chia năm xẻ bảy —— Thế giới này đã thay đổi, vong Sở tạo ra quái vật, mà quái vật như vậy lại khiến quân đội tâm thường ở trước mặt bọn chúng khó coi giống như sâu kiến.
Cứ như hai vạn Mục Gia quân vô kế khả thi lúc này vậy, cho dù số lượng nhiều hơn gấp mười lần, Mục Lương cảm thấy vẫn không thể đối phó với tình hình chiến cuộc như vậy.
Ảnh hưởng tạo thành cũng là cực nhỏ, huống chỉ tất cả những chuyện phát sinh trước mắt chỉ là dạo đầu khi màn đại chiến chân chính phát sinh mà thôi. ...
Thắng lợi dân dần nghiêng về một bên.
Đám người Lưu Sanh rốt cuộc vẫn đánh giá sai thực lực thủ quân trên đầu thành này. Thánh tử và Thánh binh cực lớn có ưu thế nghiền ép, ưu thế này không chỉ ở số lượng mà còn ở chỗ chất lượng.
Nếu không phải còn có một vị Lưu Sanh thực lực bức thẳng tới Tiên Nhân cảnh còn đang đau khổ chống đỡ, mọi người chỉ sợ đã sớm bại trận, nhưng dù như thế, giờ phút này bọn họ cũng vừa đánh vừa lui, xu hướng suy tàn không cần nói cũng biết.
"Đại nhân, để thuộc hạ xuất chiến đi. Giết đám cuồng đồ này, dọn dẹp cản trở cho bệ hạ."
Trên đầu thành Kiếm Long quan, một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trong mắt hiện lên từng trận cuồng nhiệt. Cô nhìn về phía nữ tử áo xanh, nói như thế.
Nữ tử áo xanh đang trầm mắt nhìn cảnh tượng phía dưới thành nghe vậy nghiêng đầu nhìn nữ tử bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngươi không phải đối thủ của hắn."
Thiếu nữ nghe vậy hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã có phản ứng. Cô đưa mắt nhìn về phía đầu tường, nhìn Lưu Sanh đang chém giết cùng với rất nhiều Thánh tử dưới thành, toàn thân đẫm máu, khó hiểu nói: "Đại nhân nói là con bán yêu kia sao? Tuy thực lực thật sự không tâm thường, nhưng giờ phút này dường như đã nỏ mạnh hết đà."
Lúc đó nữ tử áo xanh dùng ánh mắt thương hại nhìn thoáng qua thiếu nữ áo trắng bên cạnh, sau đó cũng đưa mắt về phía Lưu Sanh đang chém giết kia, một cánh xương của gã đã bị bẻ gấy, hai tròng mắt đỏ như máu, quanh thân mơ hồ có một cỗ hắc khí không dễ phát hiện.
"Bán yêu cường đại vượt xa ngươi có thể tưởng tượng, hắn đang đè nén lực lượng của mình, nếu như hắn thật sự nguyện ý, sẽ có thể dễ dàng san bằng toàn bộ Kiếm Long quan thành bình địa trong nháy mắt."
Thiếu nữ áo trắng có chút không cam lòng, cô bất mãn nói: "Vậy tại sao hắn không làm như thế? Có phải đại nhân đã đánh giá quá cao gia hỏa này rồi hay không."
Thiếu nữ áo xanh khẽ cười một tiếng, cũng không đáp lời cô.
Thiếu nữ áo trắng dường như ý thức được lời mình vừa nói có chút thất thố, cô vội vàng thay đổi thái độ cung kính hỏi: "Đại nhân, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ."
"Buông ra."
"Hả?" Thiếu nữ áo trắng biến sắc, càng thêm khó hiểu: "Một khi Thánh tử và Thánh binh của đại nhân Thánh hóa thì không cách nào quay đầu lại, gân ngàn Thánh tử Thánh binh tiến hành Thánh hóa, nếu chúng ta không lấy được một chút chiến quả, phải ăn nói như thế nào với Thánh hoàng đây?"
"Ngươi đang dạy ta phải làm như thế nào sao?" Nữ tử áo xanh hỏi, mặc dù ngữ điệu vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại làm cho trong lòng thiếu nữ áo trắng kia phát lạnh.
Cô vội vàng cúi đầu, quỳ một gối xuống, kinh sợ nói: "Thuộc hạ không dám, chỉ muốn phân ưu thay đại nhân mà thôi.
Nữ tử áo xanh nghe vậy khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Loại khôi lỗi cũng xứng đáng phân ưu vì ta? Ta thấy ngươi đã quên thân phận của mình rồi thì phải."
Lúc này thiếu nữ áo trắng không dám có nửa phần bất mãn với lời nói của nữ tử áo xanh, cô quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: "Đại nhân nói rất đúng, tiểu nhân lỗ mãng, kính xin đại nhân thứ tội."
Nữ tử áo xanh thấy đối phương như vậy, ngược lại cũng không truy cứu việc này nữa, nàng như mất đi hứng thú đối thoại với thuộc hạ của mình, quay đầu nhìn về phía cửa thành. Ánh mắt nàng bắt đầu phiêu dật trong đám người dưới thành, cuối cùng rơi vào một chỗ nào đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, một bàn tay cũng vươn ra.
Năm ngón tay như bạch ngọc của nàng mở rộng, từng đạo lực lượng tối tăm từ ống tay áo tuôn ra, bao phủ toàn bộ Kiếm Long quan.
Dưới lực lượng đó, rất nhiều Thánh binh cùng Thánh tử vừa rồi còn hung thần ác sát giống như con rối bị giật dây, dừng động tác trên tay, đứng ngây người tại chỗ.
Đám người Lưu Sanh sửng sốt, cũng không hiểu biến cố lần này rốt cuộc từ đâu mà ra, trong lúc nhất thời bọn họ đưa mắt nhìn nhau cũng đầy nghi hoặc.
Mà đúng lúc này, trên đầu tường thành vang lên một giọng nói dịu dàng.
"Tính ra ngươi và ta đã nhiều năm không nói chuyện tốt đẹp gì."
"Lên đây đối ẩm với ta một chén, ta liền thả các ngươi qua quan."
"Thế nào?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, đám người Lưu Sanh nghi hoặc không thôi, đối với bọn họ, những lời này có chút không đầu không đuôi, thậm chí không hiểu ra sao.
"Được!"
Nhưng ngay lúc mọi người còn đang nghi hoặc, cách đó không xa chợt vang lên một thanh âm thô kệch.
Mọi người dồn dập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị đại hán trung niên để râu quai nón dáng người mập mạp đang thở hông hộc đứng phía sau Mục Gia quân.
Trên người của y có chút bụi đất, thân sắc cũng có chút chật vật, nhưng giờ phút này ánh mắt y ngửa đầu nhìn về phía đầu tường lại sáng ngời như tuyết.
Cho nên thiếu nữ áo xanh khi đó đưa tay ra chợt nắm chặt.
Bùm! Bùm! Bùm!
Từng tiếng vang nhỏ nổ tung xung quanh Lưu Sanh, khi đó toàn bộ đầu lâu các Thánh tử và Thánh binh hung ác kia đều nổ nát, máu thịt bay tứ tung, cuối cùng hóa thành mưa máu chảy xuống, giống như một ngọn lửa lớn bùng lên vì nghênh đón sự vật nào đó.
Thiếu nữ áo xanh đứng ở chỗ kia, ném ánh mắt về phía nam nhân, hai người cách xa nhau mấy dặm, nhưng trong khoảnh khắc khi ánh mắt chạm nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Phảng phất như gặp nhau lần đầu năm đó, hoa đào đang nở rộ.
Nàng áo xanh như nước mùa xuân, chàng anh tuấn như thiếu niên.
Chỉ là cách nhau ao nước tháng ba mà nhìn...
Một chớp mắt kia chính là vạn năm.