Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 716 - Chương 57: Một Khúc Ca Một Chén Rượu

Chương 57: Một khúc ca một chén rượu Chương 57: Một khúc ca một chén rượuChương 57: Một khúc ca một chén rượu

"Trên lâu cao hoa nở rộ, màn cửa cuộn nửa gió đông vờn. Xuân về trăm hoa đua nở, biển cỏ xanh mơn, dương vàng rũ xuống. Trì nhật thôi hoa, đạm vân các vũ, khinh hàn khinh noãn."

Trong trướng uyên ương, nến đỏ đang ấm.

Linh nhân tuấn mỹ khẽ ngâm nga, ngữ điệu uyển chuyển, như tiếng chim hót líu ríu. (Linh nhân: người diễn tuồng)

Nhiễm Thanh Y và Sở Cừu Ly ngồi đối diện trước một cái bàn tròn, nàng nhìn ánh mắt nam nhân nheo lại kia, vẻ mặt say mê, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, hỏi: "Sư huynh cảm thấy nàng hát như thế nào?”

Sở Cừu Ly đang đang đánh nhịp cùng khúc hát của linh nhân kia nghe vậy bỗng nhiên dừng lại, y mở miệng nói: "Coi như tạm được, nhưng so với sư muội thì còn xa mới bằng."

"Vậy sao?" Nhiễm Thanh Y nghe vậy mỉm cười, lập tức đứng dậy đi tới trước mặt đại hán thô kệch kia.

Linh nhân thấy thế thần sắc lập tức có chút sợ hãi, cô vội vàng dừng tiếng ca của mình lại, cẩn thận từng li từng tí nhìn Nhiễm Thanh Y. Đến khi đối phương đưa cho cô một ánh mắt cho phép rời đi, nét hoảng sợ trên mặt nữ tử này mới biến mất, sau đó cô khẽ gật đầu như được đại xá, bước nhanh ra khỏi cửa phòng, nhìn bộ dáng kinh hoảng kia như e sợ ở lại thêm một lúc là sẽ mất mạng.

Khi đó Nhiễm Thanh Y dịu dàng đứng trước mặt Sở Cừu Ly, ngữ điệu nhẹ nhàng như mưa bụi ở Giang Nam.

Nàng nói: "Vậy để Thanh Y hát một bài cho sư huynh nghe được không?”

Sở Cừu Ly dường như không nghĩ tới đối phương sẽ có hành động này. Y hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần, nâng chén rượu trong tay lên uống một ngụm, sau đó liên tục gật đầu, nói: "Tốt! Tốt! Tốt!"

Nhiễm Thanh Y thấy bộ dáng khẩn thiết kia cũng không giận, ngược lại phong tình vạn chủng lườm y một cái, lập tức hai tay nàng khẽ vân vê ống tay áo, cúi đầu nhắm mắt lại.

Nhạc nhân ngồi sau tấm bình phong nhẹ nhàng gảy dây cung, một điệu nhạc vui vẻ vang lên.

Hai con ngươi Nhiễm Thanh Y bỗng nhiên mở ra, sau đó cổ tay nàng khẽ múa, trong miệng liền hát.

"Giang Nam vừa độ xuân, nên gọi lang quân chu du.”

"Hồ có uyên ương múa, cây có liền cành."

"Nghiêng mắt nhìn lang quân, muốn nói chuyện nữ nhi xấu hổ, chỉ biết cúi đầu, vân vê ống tay áo."

"Nhưng ba thu không gặp được quân, lúc gặp lại chàng, trăng đã khuất trời đã lặn."

"Đợi đến khi trời sao rời xuống, cuối cùng chỉ biết thổ lộ tâm tư mình."

"Thiếp thân chỉ có tam nguyện, xin lang quân chớ quên: Nhất nguyện lang quân thiên tuế (nghìn tuổi), nhị nguyện thiếp thân luôn trẻ, tam nguyện như yến trên xà nhà, năm rộng tháng dài vẫn có thể gặp nhau." Giọng nói của nàng mềm mại uyển chuyển, một cái nhăn mày một nụ cười đều là nữ nhi thẹn thùng.

Sở Cừu Ly vừa võ tay vừa rung đùi đắc ý, trong mắt đầy say mê.

Nàng hát xong một khúc, dư âm đã dứt, nhưng Sở Cừu Ly vẫn si mê trong đó.

Y vẫn một mình hát: "Tam nguyện như yến trên xà nhà, năm rộng tháng dài..."

“Năm rộng tháng dài...' "Có thể gặp nhau..."

Nhiễm Thanh Y thấy y như vậy không khỏi hé miệng cười, nàng vui vẻ đi tới trước mặt Sở Cừu Ly, khẽ khom người xuống, nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh, nghe có êm tai không?"

Lúc này Sở Cừu Ly tựa như từ trong mộng tỉnh lại, y mở mắt, nhìn vào gương mặt trước mắt mặc dù trải qua năm tháng nhưng không để lại chút dấu vết nào, vẫn đẹp không tả nổi.

Ùng ục.

Sở Cừu Ly bất nhã nuốt nước miếng xuống cổ họng. Anh hùng khó vượt qua ải mỹ nhân, không bàn chuyện y có thể coi là anh hùng hay không, chỉ riêng ải mỹ nhân khó qua lại là biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người y.

Y liên tục gật đầu, nói: "Nghe hay lắm, êm tail"

Thấy y như thế, ý cười trong mắt Thanh Y càng sâu. Nàng vươn hai tay vuốt cổ Sở Cừu Ly, một mùi thơm nhiếp hồn quanh quẩn trên chóp mũi đại hán nọ, cả người y khi đó trở nên mơ mơ màng màng, trước mắt trừ người đẹp đến kinh tâm động phách kia đã không còn vật gì khác.

Nhiễm Thanh Y khi đó dứt khoát ngồi thẳng vào ngực Sở Cừu Ly, thân thể nhẹ nhàng như không xương dính sát tới rất gần lông ngực đại hán nọ, một đôi môi đỏ mọng đẹp đế tiến sát tới mép y, hơi thở như lan.

"Vậy không bằng sư huynh ở lại, Thanh Y say này, ngày ngày sẽ hát cho huynh nghe, được không?”

Sở Cừu Ly bị mê tới hồn phách điên đảo, dường như đã không phân biệt được đông tây nam bắc, y thì thào hỏi: "Sư muội thật lòng ngày ngày cũng hát cho ta nghe?”

Thấy y như thế, vẻ mị hoặc giữa hàng lông mày của Nhiễm Thanh Y càng đậm, nàng lại chen lấn vào trong ngực Sở Cừu Ly, đôi môi đỏ mọng gần như dán sát vào miệng đại hán nọ: "Chuyện thiếp thân đều nghe theo sư huynh."

"Vậy sao?" Sở Cừu Ly bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, ôm phần eo thon của Nhiễm Thanh Y, nói: "Vậy sư muội liền theo ta đi thôi."

Nói xong, Sở Cừu Ly mở hai mắt ra, trong mắt không còn nửa phần men say. Y nhếch miệng cười một tiếng, tiếp tục nói: "Như vậy sư muội có thể ngày ngày hát cho huynh nghe rồi."

Dường như không nghĩ tới Sở Cừu Ly còn có chiêu này, sắc mặt Thanh Y lập tức biến đổi, lông mày lạnh lẽo.

Nàng bỗng nhiên vươn cánh tay ra, vỗ vào lồng ngực Sở Cừu Ly, thân thể thừa cơ đứng lên, thối lui mấy bước. Sau đó sắc mặt nàng trâm xuống nhìn về phía Sở Cừu Ly, lạnh giọng nói: "Ngươi lừa ta!?"

Lúc này nàng không còn nửa điểm nhu tình như nước và phong tình vạn chủng lúc trước, lần nữa hóa thành vị Nhiễm Diêm La lạnh như băng kia, chuyển biến nhanh chóng như vậy làm cho người ta ở trong hoảng hốt gần không phân rõ người nào mới thực sự là nàng.

Trái lại giờ phút này Sở Cừu Ly cũng thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường, y cười lần nữa bưng chén rượu bên tay lên, ngửa đầu uống cạn, nói: "Ta tu luyện Đạo Thánh môn chính là hai môn lừa gạt trộm cắp, ta lừa gạt sư muội, sư muội không phải là đang gạt ta ư?"

"Ta chỉ muốn tốt cho ngươi." Nhiễm Thanh Y cau mày nói.

"Trùng hợp vậy sao?" Sở Cừu Ly nhướng mày cười nói: "Ta cũng chỉ vì tốt cho sư muội thôi."

"Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta, vậy thì nên giúp ta mới đúng." Ánh mắt Nhiễm Thanh Y hiện lên một tia lạnh lẽo. Trong mắt Sở Cừu Ly lại nhiều thêm một ý cười: "Ta cũng đang giúp ngươi."

"Giúp ta? Ngươi đã quên lời phụ thân ta trước khi chết năm đó, lúc Đạo Thánh môn bị diệt môn, ngài ấy từng nói rồi sao?"

"Ngài ấy bảo ngươi phải chấn hưng Đạo Thánh môn với tat"

"Tuy Đại Sở vong nhưng cũng từng lập tông môn ta làm quốc giáo, mấy đời tiền bối Đạo Thánh môn mới tạo ra được Tàng Thiên hạp, phương pháp nghịch thiên cải mệnh gần trong gang tấc! Hưng Sở liền có thể hưng tông, vì sao ngươi luôn không hiểu thấu đạo lý như vậy?"

"Mấy năm nay ta cẩn trọng, một khắc chưa từng có lười biếng, mà ngươi thì sao? Chọn một tử lộ, liền muốn một đường đi đến tận cùng! Ta thật không biết ban đêm ngươi có thể trằn trọc đi tới đi lui không thể chợp mắt, cũng không biết ngươi còn ghi nhớ di mệnh của phụ thân trong lòng không!"

"Hiện tại, Đại Sở đã thế không thể đỡ, thứ ngươi chứng kiến hôm nay chẳng qua chỉ là một góc núi băng lực lượng của Đại Sở. Ta cho ngươi một con đường sống, vì sao ngươi còn muốn một lòng một dạ đi tới con đường chết kia?"

Nhiễm Thanh Y nói đến chỗ này, dĩ nhiên đã có chút thất thố, đây đại khái cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy trong mấy năm nay.

Sở Cừu Ly sau khi nghe được lời này, ý cười trên mặt cũng thu liễm lại, y cúi đầu lẩm bẩm: "Đường chết không nhất định là đường sai, đường sống cũng chưa chắc đã là đường đúng."

Thấy Sở Cừu Ly vẫn hồ đồ ngu xuẩn mất linh, Nhiễm Thanh Y vung tay áo lên, ngữ điệu cũng lớn hơn vài phần: "Nhưng ngươi chết rồi, cái gì cũng chẳng còn. Ngươi lấy cái gì chấn hưng tông môn? Ngươi có mặt mũi gì đi gặp phụ thân?”

Thật ra chuyện xưa về Đạo Thánh môn không phải quá phức tạp.

Năm đó vận số của Đại Sở đã hết, vì kéo dài tính mệnh mà Hoàng đế Đại Sở lúc đó từng tìm đến Đạo Thánh môn, muốn bọn họ nghịch thiên cải mệnh cho Đại Sở. Chỉ là còn chưa đợi đến khi Đạo Thánh môn làm được việc này, Đại Sở đã sụp đổ, sau đó ba nước phong cương liệt thổ, Đạo Thánh môn không có triều Sở che chở, chỉ có thể trốn vào thâm sơn, lánh đời không ra.

Sau đó Đạo Thánh môn chọc giận Thiên uy, tông môn bị diệt chỉ còn sót lại hai vị đệ tử, Nhiễm Thanh Y đi theo di tộc Sở quốc, mà Sở Cừu Ly thì...

"Ta vẫn luôn không quên lời sư phụ dặn dò, cũng vẫn luôn..." Dưới sự răn dạy của Nhiễm Thanh Y, Sở Cừu Ly cũng dần dần cúi thấp đầu xuống nhẹ giọng nói.

"Ngươi vẫn luôn nhớ?" Nhưng còn chưa nói hết lời này, lại giống như chọc trúng đau đớn của Nhiễm Thanh Y. Nữ tử kia bước nhanh về phía trước, lực lượng trên cánh tay nhìn như yếu đuối lại mạnh mẽ đến không ngờ. Nàng bắt lấy cổ Sở Cừu Ly, một tay nhấc nam tử này lên.

"Ngươi chính là Tiên nhân Đạo Thánh môn! Đã sớm tu Khi thiên trộm mệnh đến cực hạn! Ngươi vốn có bản lĩnh chấn hưng tông môn, nhưng ngươi làm cái gì? Ngươi cứu Nguyên Quy Long! Cứu Lâm Thủ! Cứu Mục Ngọc Sơn! Ngươi lấy mạng, tu vi của ngươi còn có tương lai của Đạo Thánh môn kéo dài tính mạng cho những kẻ không liên quan này! Ngươi xem bản thân hiện tại có khác gì một bãi bùn nhão chứ!"

Nhiễm Thanh Y giận dữ hét lên, trong đôi mắt nàng lúc đó có một vật óng ánh nhưng lại không rơi xuống. Mà nói đến đây nàng dường như là đang phát tiết ủy khuất và lửa giận chồng chất những năm gần đây trong lồng ngực mình. Nàng nhấc thân thể Sở Cừu Ly lên, hung hăng vung tay, quăng thân thể đối phương sang một bên.

Sở Cừu Ly ngã mạnh xuống bàn gõ. Khi đó bàn gỗ quý giá bị y đè thành từng mảnh nhỏ, rượu rơi lả tả khắp mặt đất.

Sở Cừu nằm dưới đất mấy hơi thở mới phục hồi tinh thần, sau đó y chậm rãi bò dậy, đưa tay nhẹ nhàng phủi đi vết rượu cùng bụi bặm trên người mình, rồi sau đó lại nhìn về phía Nhiễm Thanh Y sắc mặt giận dữ kia.

Lại mấy hơi thở trâm mặc, y chợt vươn tay, có chút cung kính chắp tay với Nhiễm Thanh Y.

Cũng không biết có phải vì quá lâu rồi y chưa làm việc này hay không, bộ dáng hành lễ nhìn qua có chút cổ quái, nhưng Sở Cừu Ly dường như không hề phát giác được chuyện này.

Y nhẹ giọng nói: "Rượu đã uống cạn, ca khúc đã hát xong, đại nhân có thể để tại hạ đi không?"

Nghe nói lời này, thân thể Nhiễm Thanh Y chấn động, sự vật trong hốc mắt nàng lúc đó giống như đã không thể bao bọc nổi nữa, mắt thấy muốn rơi ra khỏi vành mắt, nhưng để không bị Sở Cừu Ly thấy được vẻ xấu hổ như vậy, nàng bỗng nhiên quay người, đưa lưng về phía y, miệng nói: "CútI"

Sở Cừu Ly nhìn bóng lưng kia một cái thật sâu, sau đó nhếch miệng cười một tiếng: "Đẹp quái"

Bên tai lập tức vang lên tiếng bước chân nam nhân rời đi, thân thể Nhiễm Thanh Y khẽ chấn động, hai hàng nước mắt vào lúc đó cuối cùng từ gương mặt chảy xuống. ...

Mọi người chờ đợi Sở Cừu Ly ở quan ngoại rốt cục cũng đợi đến lúc hán tử trung niên trở về. Đại quân mang theo hơn mười vạn bách tính ra khỏi Kiếm Long quan, trùng trùng điệp điệp bôn ba về phía Trần quốc.

"Haizz, họ Sở kia, rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với nữ nhân nọ?" Phương Tử Ngư đi trên đường cũng tò mò hỏi nam nhân bên cạnh.

Nam nhân gãi gãi đầu, cười nói: "Không chút quan hệ, chỉ là một trong ngàn vạn nữ tử năm đó bị vẻ đẹp và tài hoa của ta làm cho say như điếu đổ mà thôi..."

Đương nhiên Phương Tử Ngư sẽ không tin lời y, nàng bĩu môi nói: "Vậy ngươi xử lý nàng ta như thế nào? Không phải là..."

"Ừm, lấy thân nuôi sói, bảo vệ đại cục, Sở mỗ cũng không tiếc!" Sở Cừu Ly không quản trên mặt Phương Tử Ngư lộ ra vẻ chán ghét, vẻ mặt tự hào nói.

"Lấy thân nuôi sói là gì?" Lúc này Tô Mộ An ở một bên đi tới, chớp mắt khó hiểu hỏi.

"Đây là điều nam nhân vốn..." Sở Cừu Ly miệng không chọn lời, định nói cho Tô Mộ An biết suy nghĩ của mình, nhưng lời còn chưa dứt, Phương Tử Ngư ở bên đã hung hăng đạp y một cước, hán tử trung niên bị đau chỉ có thể thức thời ngậm miệng lại.

"Tóm lại chính là vì các ngươi, ta phải ăn đau khổ rất lớn là đúng rồi." Sở Cừu Ly thay đổi cách nói, thuận miệng bịa chuyện.

Lại không ngờ lời nói linh tinh như vậy khiến Tô Mộ An lộ vẻ xấu hổ. Tiểu gia hỏa kia thầm tưởng y đã nhận ủy khuất to lớn, cúi đầu nói: "Đầu là do Mộ An vô dụng, để Sở đại thúc chịu khổ rồi..."

Nhưng gã rất nhanh lại ngẩng đầu lên, tràn đầy ý chí chiến đấu nói: "Sở đại thúc yên tâm, ta nhất định chăm chỉ tu luyện, chờ tu thành Tiên nhân rồi, sẽ không còn ai có thể khi dễ ngươi nữa."

Phương Tử Ngư thấy thế cũng tiến tới, nói: 'Được, chúng ta đua xem ai có thể đến Tiên nhân cảnh trước?"

"Ừ" Tô Mộ An gật đầu, sau đó nhìn về phía Sở Cừu Ly ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Sở đại thúc muốn cùng đánh cược không?” Lời vừa nói ra còn không đợi Sở Cừu Ly trả lời, Phương Tử Ngư liền cười nói: "Chỉ với bộ dáng kia của hắn, tu thành Tiên nhân chỉ sợ chỉ có ở trong mộng thôi..."

Nói xong Phương Tử Ngư cười khẽ một tiếng, kéo Tô Mộ An đi về phía trước đội ngũ.

Sau khi đám người rời đi, Sở Cừu Ly ở cuối đội ngũ chợt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt y chợt tản đi, sau đó buồn bã mất mát nhẹ giọng nói.

"Tiên nhân... thật đúng là một giấc mộng a..."
Bình Luận (0)
Comment