Chương 58: Lời nói trong đêm
Chương 58: Lời nói trong đêmChương 58: Lời nói trong đêm
"Nhớ kỹ chưa? Chính là chỗ này.' Mông Lương đứng trước nhà tranh, nhìn Mười chín đang ngồi trên lưng Cự viên vừa khoa tay múa chân vừa nói cái gì đó với Từ Hàn. Gã có chút nghi hoặc, nhưng lại ngại mặt mũi không muốn tiến lên.
"Ừ, yên tâm đi, Mười chín nhớ kỹ." Tiểu Mười chín trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Làm xong việc thì đến Trần quốc hội hợp với đám người Tử Ngư”" Từ Hàn vuốt đầu tiểu Mười chín cười cười nói.
"Vậy Từ đại thúc thì sao? Ở đây một mình sẽ rất nguy hiểm." Tiểu Mười chín lo lắng hỏi.
"Yên tâm đi, không phải còn có Mông sư huynh ở đây sao." Từ Hàn an ủi.
"Ngài nói Mông đại thúc ư?" Mười chín nghe vậy ánh mắt đảo qua, nhìn vào trên người Mông Lương cách đó không xa.
Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Mông Lương vô thức dựng thẳng thắt lưng của mình, để cho phong thái của bản thân có đủ sức thuyết phục.
"Nhưng mà Mông đại thúc thoạt nhìn thật yếu, không giúp được Từ đại thúc." Tiểu Mười chín vẫn tuân thủ nguyên tắc trẻ em không biết chọn lời, lúc đó rất là khổ não nói.
Mông Lương lảo đảo suýt nữa ngã quy xuống đất, Từ Hàn không khỏi bật cười, lắc đầu nói: "Ta tự có chừng mực, ngươi trước tiên đi chỗ đó tìm người kia giúp ta, sau đó dẫn bọn họ cùng đi Trân quốc chờ ta. Chờ xong chuyện ở đây, ta sẽ tự tới tìm các ngươi."
Mười chín cũng biết việc này quan trọng thế nào, cho nên không chần chờ nữa, nàng gật đầu nói: "Vâng."
Vì vậy Cự viên hét dài một tiếng, cõng Mười chín và Chu Uyên lên lưng mình, sau đó thân thể ngừng lại, bỗng nhiên nhảy lên cao, chạy về phía Đại Chu. ...
"Ngươi bảo bọn họ đi đâu vậy?" Đợi sau khi Cự viên rời đi, Mông Lương vội vàng tiến đến trước mặt Từ Hàn, tò mò hỏi.
Cũng không thể trách Mông Lương nhiều chuyện, kể từ khi bọn họ đi vào nơi đây, Từ Hàn đã được Vương Dương Minh dẫn vào sâu trong Kiếm Lăng. Hai người ngây người cả ngày ở phía sau Kiếm Lăng mới trở về. Sau đó Từ Hàn gọi Chu Uyên cùng Mười chín đến, nói gì đó với bọn họ rồi để hai người rời đi. Toàn bộ quá trình có chút thần thần bí bí, điều này làm cho gã rất hiếu kỳ.
"Đi gặp đám người Tử Ngư ở Trần quốc, đại chiến buông xuống, lưu lại cũng không có chút lợi ích gì đối với bọn họ." Từ Hàn cười nói, tựa như cũng không muốn để lộ nội tình với sư huynh mình.
Thế nhưng Mông Lương lại không có chút tự giác mình vô duyên, gã vội vàng kéo Từ Hàn đang ở bên cạnh chờ đợi Tân Khả Khanh chuẩn bị cơm tối, chợt liếm môi cười nói: "Sư đệ làm như người ngoài vậy, vừa rồi còn nghe thấy ngươi muốn Mười chín đi tìm một người đúng không, là ai vậy?"
"Ý sư huynh là chúng ta không phải người ngoài sao?" Sắc mặt Từ Hàn có chút cổ quái hỏi.
"Sư đệ nói cái gì vậy, sư huynh đệ đồng môn chúng ta tự nhiên không phải người ngoài a." Mông Lương không nghỉ ngờ gì, nên lúc đó khẳng định.
Từ Hàn nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên ý cười: "Nếu không phải người ngoài, vậy vì sao sư huynh lại giấu diếm đệ chuyện xảy ra ở Trân quốc?"
"Hả?" Mông Lương lập tức biến sắc, thời khắc đó nụ cười trên mặt cũng thu liễm lại, tay y kéo áo Từ Hàn buông ra, trầm giọng nói: 'Lão nhân nói với ngươi rồi?"
Khi đi vào Kiếm Lăng, Mông Lương đã từng gặp Vương Dương Minh một lần, kể cho lão nghe vê chuyện xảy ra ở Trần quốc. Nhưng Vương Dương Minh lại dường như không có hứng thú quan tâm, chỉ bảo Mông Lương giải quyết đám mọi rợ đang vây bên ngoài Kiếm Lăng xong mới tiếp tục làm việc của mình.
Cho nên khi Từ Hàn đề cập đến việc này, Mông Lương tự nhiên cũng tỉnh ngộ ra là lão nói cho đối phương biết chuyện này.
"Vì sao sư huynh phải giấu giếm đệ?" Từ Hàn trâm mắt nhìn về phía Mông Lương, có chút khó hiểu hỏi.
Mông Lương tính tình phóng khoáng, nếu Từ Hàn đã biết được việc này, tất nhiên gã cũng sẽ không tốn tâm tư giấu giếm nữa. Gã cười khổ nói: "Đây là việc nhà của Trân quốc ta, nói với người khác thì có ích lợi gì chứ?”
Nói tới chỗ này, gã lại dừng một chút, nói: "Huống hồ quan hệ giữa sư đệ và Tử Ngư vốn thân mật, nếu nói việc này với sư đệ, có lẽ cũng không giấu được. Ta không muốn nàng bởi vậy mà có khoảng cách với Huyên Cơ..."
Từ Hàn tưởng tượng rất nhiều nguyên do vì sao Mông Lương lại lừa dối mình, nhưng chỉ có điều là không ngờ tới nguyên nhân thế này. Hắn không khỏi nhíu mày: "Chẳng lẽ sư huynh bỏ qua mối thù giết cha sao? Còn muốn tác hợp Trần Huyền Cơ và Tử Ngư? Đây chẳng phải là đặt nàng trong nước sôi lửa bỏng sao?"
Mông Lương cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Huyên Cơ... cũng là người đáng thương. ân oán trong chuyện này quá phức tạp, sư đệ đừng hỏi nhiều."
Mông Lương vừa dứt lời liền không cho Từ Hàn bất cứ cơ hội nào nói chuyện, gã quay người đi ra khỏi Kiếm Lăng, hiển nhiên không muốn dây dưa bất cứ chuyện gì với hắn nữa.
Từ Hàn nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, hơi sững sờ, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản sư huynh mình rời đi. ...
Ăn cơm tối xong, nhà tranh duy nhất trên Kiếm Lăng được nhường cho Tần Khả Khanh. Vương Dương Minh khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở chỗ sâu trong Kiếm Lăng, dường như đang chuẩn bị cho trận đại chiến sắp tới.
Mông Lương sau một phen nói chuyện với Từ Hàn, tâm tình cũng không được tốt, gã đi đến ngoài Kiếm Lăng dạo một vòng, vê sau một mực trầm mặc ít nói, ăn cơm xong lại một mình ngồi trước vách đá bên ngoài Kiếm Lăng, nhìn mấy ngôi sao thưa thớt phía chân trời đến xuất thân.
Gã nghĩ tới chuyện phát sinh những ngày này, đó đã không phải là hai chữ phức tạp là có thể nói rõ.
Mông Lương cũng không nguyện ý suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, bởi vì một khi nghĩ đến, trong lông ngực gã như có gánh nặng ngàn cân khó mà thở được. Nghĩ tới đây, gã chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng cũng đúng lúc này có một cánh tay chợt đưa tới, cùng lúc đó còn có một bầu rượu được cầm trên cánh tay kia.
Mông Lương sửng sốt, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy tai kia của Từ Hàn lúc này đang cầm một bầu rượu, mặt đầy ý cười nhìn mình.
Mông Lương cũng mỉm cười, đưa tay nhận lấy bình rượu, cởi bỏ nắp bình ra, khẽ chạm vào bình rượu trên tay Từ Hàn, sau đó ngửa đầu uống ừng ực một hớp.
Đợi đến khi gã buông bầu rượu xuống, lau đi rượu tràn ra bên miệng, Từ Hàn đã ngồi xuống bên cạnh gã.
"Ngươi tìm được rượu từ đâu hay vậy?" Mông Lương tò mò hỏi.
Nam Hoang căn cỗi, lương thực ở đây đại khái là một ít cây ăn quả được gieo trồng ở phía tây Kiếm Lăng cùng với cống phẩm những Man tử kia tiến cống hàng năm, tuy số lượng không nhiều, nhưng Kiếm Lăng vốn không có bao nhiêu người, hơn nữa bản thân cũng ngẫu nhiên săn được thứ gì đó, hầu như đủ thỏa mãn tiêu hao của Kiếm Lăng, nhưng loại rượu được ủ ra từ lương thực hiển nhiên là đồ vật quá mức xa xỉ, theo Mông Lương biết bên trong Kiếm Lăng không có đồ vật như vậy, cho nên hai vò rượu Từ Hàn mang đến này thực sự vượt quá dự liệu của gã.
Từ Hàn cũng một mình ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười nói: "Trước kia khi theo sư phụ đồng hành, ngài ấy từng nói với đệ đã lén lút dùng lương thực ở Kiếm Lăng ủ một ít rượu, nhưng sợ bị hai vị sư bá phát hiện liền vụng trộm chôn rượu này ở một chỗ Kiếm Lăng, vừa rồi đệ đi tìm, đúng là tìm được, liên mang tới cho sư huynh uống cùng."
Mông Lương nghe vậy sững sờ, kinh ngạc với Thương Hải Lưu có thể làm ra được chuyện hoang đường như thế, càng kinh ngạc với xưng hô đột nhiên đổi của Từ Hàn đối với lão.
Thế nhưng gã cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu, lập tức trâm mặc lại lần nữa.
"Vương sư bá nói với đệ rất nhiều chuyện." Từ Hàn liếc qua nhìn Mông Lương, dường như cũng không cảm giác được đối phương giờ phút này cũng không có tâm tình tốt, lại phối hợp nói tiếp.
"Vê Kiếm linh của Thương Hải Lưu, chuyện có liên quan tới Côn Luân, hung kiếm từ xưa tới nay hay còn là bán yêu từ thời đại Thái cổ."
"Ngài ấy nói với ta vê chấp niệm của Thương Hải Lưu, ta suy nghĩ một chút, mặc dù là ngài ấy tính kế ta, nhưng lại ôm áy náy lớn như vậy, thế cho nên Kiếm linh vẫn nhớ mãi không quên chuyện này, cuối cùng vì cứu ta mà hy sinh bản thân. Kỳ thật tính ra ngài ấy có ân rất lớn với ta, hơn nữa nếu không phải có ngài ấy, Mặc sư bá cũng sẽ không vì ta mà phá hỏng Mệnh cung, cuối cùng..."
"Cho nên ta phải nhận ân này của ngài ấy, gọi một tiếng sư phụ cũng là chuyện đương nhiên."
Nghe Từ Hàn nói như thế, Mông Lương không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn, đang muốn nói cái gì đó, nhưng thanh âm của đối phương lại lần nữa vang lên.
"Khả Khanh bị đám người Lộc tiên sinh đẩy bảo tọa đế vương, nàng sinh ra là bán yêu, mà vì có Long khí quấn thân cho nên trở thành Thần chủng chân chính. Khi đệ cứu nàng ra Trường An, nàng từng vì thân thể suy yếu mà lâm vào hôn mê, khi đó đệ dò xét tình hình trong cơ thể nàng, cảm nhận được trong cơ thể có tôn tại một lực lượng cường đại nào đó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt nàng."
"Mà đệ cũng có cỗ lực lượng này, ở sâu trong cơ thể đệ cũng cất giấu thứ nọ. Nó còn mạnh hơn gấp trăm lần, ngàn lần, thậm chí vạn lần lực lượng trong cơ thể Khả Khanh, đệ không cách nào xác định chính mình và loại bán yêu Thần chủng này có tồn tại những liên hệ gì đó hay không, nhưng việc này cực kỳ trọng yếu đối với thân thế của đệ. Đương nhiên cũng là vì không để cho Sâm La điện tìm được Thần chủng, cho nên đệ để Mười chín đi Ngưu Đầu thôn Thanh châu một chuyến, tìm giúp một người."
Mông Lương nghe đến đây hơi sững sờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gã nghe nói chuyện như vậy, nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần, nói: "Ý ngươi là đi tìm tiểu hòa thượng kia?"
"Ừ, thiếu nữ đi theo Quảng Lâm Quỷ kia là bán yêu được Tinh huyết Yêu quân tẩm bổ, tính cả nàng thì những Thần chủng đã tồn tại trên đời này cũng chỉ có ba người mà thôi. Đầu tiên ta lo lắng bọn họ sẽ trở thành mục tiêu truy sát của Sâm La điện, thứ hai muốn hiểu rõ đồ vật bên trong cơ thể đến tột cùng là cái gì, vì vậy nên mới để Mười chín đi đón bọn họ một chuyến." Đáy lòng Mông Lương không khỏi có chút kinh ngạc, về tình huống giữa bán yêu và Từ Hàn, gã chỉ mơ hồ nghe đám người Phương Tử Ngư nói qua một chút, nhưng cụ thể như thế nào thì những người kia còn nói không rõ thì gã làm sao biết được.
Nhưng gã vẫn đè nén sự khác thường trong lòng xuống, ra vẻ bình tĩnh hỏi: 'Đệ biết bọn họ ở đâu?"
"Ừm”" Từ Hàn gật đầu,'Đúng là vẫn còn có chút liên hệ, thời gian trước nhận được thư của bọn họ, nói là thân thể Lưu Đinh Đương đã tốt hơn một chút, Quảng Lâm Quỷ liền mang nàng về Ngưu Đầu thôn ẩn cư, nhưng với tình hình hiện giờ, ta nghĩ cuối cùng vẫn chỉ có thể là một bên cam chịu."
"Hóa ra là vì việc này." Mông Lương gật đầu, cũng coi như minh bạch hôm nay Từ Hàn để Mười chín rời đi là có ý gì. Nhưng gã nhanh chóng khôi phục tinh thần, vẻ mặt cổ quái nhìn đối phương hỏi: "Vì sao đệ phải nói với huynh những điều này?"
Mông Lương rất rõ ràng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, có một số bí mật không thể nói, có những bí mật thì không cần phải nói, mà những lời Từ Hàn nói hiển nhiên là thuộc về vế thứ nhất, giờ phút này đối phương đột nhiên nói với mình lại có chút cổ quái.
Từ Hàn nở nụ cười, hắn mở trừng hai mắt nói: "Bởi vì sư huynh nói, chúng ta là người một nhà."
Mông Lương lúc này lại sửng sốt, gã lập tức phản ứng lại, nói: 'Không phải đệ nói những lời này là để vi huynh nói cho đệ biết chuyện của Trần quốc chứ?"
Từ Hàn không trả lời vấn đề gã ngay lập tức. Hắn cầm bầu rượu trong tay giơ lên kính một cái với Mông Lương, uống một ngụm rồi mới nói: "Vậy phải xem sư huynh có coi sư đệ là người một nhà hay không."
Chiêu lấy lùi làm tiến này đại khái chọc đúng đau đớn của Mông Lương, gã cười khổ cũng uống một ngụm rượu trong miệng, nói: "Sao đệ lại muốn biết chuyện của Trần quốc như vậy?"
"Theo lý mà nói đây là chuyện nhà của sư huynh, đúng là kẻ làm sư đệ không nên hỏi đến." Từ Hàn nghe xong chợt nghiêm sắc mặt, nói: "Nhưng trước khác nay khác, có một số thứ không nên hỏi, sư đệ cũng chỉ cả gan mà thôi."
"Đệ muốn biết cái gì?" Dường như cũng bị bộ dạng của Từ Hàn ảnh hưởng, con ngươi của Mông Lương cũng lập tức trầm xuống.
Hai mắt Từ Hàn như đuốc, nhìn chằm chằm vào sư huynh mình, ngay lúc đó hắn gắn từng chữ một: "Phụ thân của sư huynh, cũng chính là Tân vương Mông Khắc rốt cuộc đã chết như thế nào?”
Ánh mắt của Mông Lương vào lúc đó bắt đầu nheo lại, gã ra vẻ bình tĩnh nhấc bầu rượu lên, miệng nói: "Không phải lão nhân đã nói với sư đệ rồi sao? Bởi vì bệnh nặng nên mới qua đời."
Từ Hàn sao có thể bị những lí do ngu ngốc như vậy của Mông Lương lừa gạt được, hắn nhíu mày hỏi: "Sư huynh không muốn nói sao?"
Lời vừa nói ra, thân thể Mông Lương bỗng nhiên chấn động, gã đặt bầu rượu trong tay lên môi, ngửa đầu há miệng uống ừng ực. Một bầu rượu đầy cứ như vậy bị gã uống một hơi cạn sạch chỉ trong mấy hơi thở.
Sau đó gã giơ tay ném mạnh bình rượu kia xuống cánh đồng hoang vu dưới chân, bầu rượu kia rơi xuống dưới lực lượng như vậy, chỉ trong chớp mắt đã vỡ tan.
Mông Lương vuốt mái tóc mình, cao giọng nói: "Ta có thể làm sao? Ta có thể làm sao!"
"Một người là đệ đệ của ta, một người là phụ thân của ta! Đệ đệ của ta giết phụ thân ta, sau đó phụ thân ta con mẹ nó để lại cho ta một phong di thư!”
"Lão bảo ta không cần báo thù! Lão muốn ta trợ giúp kẻ thù giết cha! Lão nói chỉ có như vậy lão ở dưới Hoàng Tuyền mới có thể an tâm nhắm mắt!I"
"Bây giờ ta còn phải bảo vệ Kiếm Lăng này vì Trần quốc, có trời mới biết có thể còn sống trở về, có thể báo thù, có thể nắm lấy cổ Trần Huyền Cơ hỏi hắn tại sao lại làm ra chuyện như vậy hay không!"
Mông Lương nói xong, dần mất khống chế tâm tình mình, một số cảm xúc mấy ngày nay bị gã áp chế trong lòng rốt cuộc không thể chịu nổi, cuồn cuộn tuôn ra.
Từ Hàn nhìn Mông Lương giờ phút này, trên mặt đối phương có chút ướt át, nhưng hắn lại không thể từ đó nhận ra những thứ kia đến tột cùng là giọt rượu lưu lại hay là nước mắt chảy xuống.
Hắn chỉ trầm mặc đưa tay vỗ vỗ vai Mông Lương, cũng không nói ra câu gì đầu tiên để an ủi đối phương.
Đúng như Mông Lương nói, dù sao đây cũng là việc nhà của Trần quốc, nếu gã muốn báo thù tất nhiên hắn sẽ dốc sức giúp đỡ. Mà giờ phút này, Mông Lương e ngại di thư của phụ thân nên không thể lựa chọn được. Hắn với tư cách người đứng ngoài xem không biết rõ ẩn tình, đương nhiên không cách nào đưa ra đề nghị.
Nhưng từ sau khi tới Nam Hoang, Từ Hàn đã nhìn ra dị trạng của sư huynh mình, thậm chí mơ hồ cảm giác được tử chí phát ra trong lời nói của gã. Từ Hàn chưa bao giờ cho rằng đây là một chuyện tốt, hắn cảm thấy muốn một người mang tử chí sống sót trong trận đại chiến sắp bùng nổ ở Nam Hoang này hiển nhiên sẽ là một chuyện rất khó khăn.
Cho nên sau khi hắn nghe thấy việc này liền bức bách Mông Lương lộ ra tiếng lòng, dạng này hoặc nhiều hoặc ít có thể khiến cho tâm tình đè nén bấy lâu của đối phương tốt hơn một ít.
Lại qua gần trăm hơi thở, tâm trạng của Mông Lương dần dịu lại, gã cũng dần dần trở nên bình tĩnh. Từ Hàn thấy vậy mới tiếp tục nói: "Sư huynh có biết không? Trước đây đệ chỉ là đứa trẻ ăn xin ăn bữa hôm lo bữa mai ở Thượng Vân thành Thanh châu, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đói."
"Đệ từ một tên ăn mày, từ sát thủ Sâm La điện đến phản đồ tổ chức này, lại tới trưởng lão Linh Lung các, Phủ chủ Thiên Sách phủ, Các chủ Chấp Kiếm các, chuyện làm ra là để cho đệ có thể sống sót, đây đương nhiên không phải chuyện đáng để khoác lác, dù sao mỗi người đều là như thế. Nhưng đệ cũng trải qua rất nhiều chuyện tuyệt vọng, thí dụ như bị Thiên Sách phủ phản bội, thí dụ như Thần Ma trong cơ thể mà không ai nói rõ được, sự tồn tại của bọn chúng đối với đệ mà nói đều là thứ giống như ác mộng."
"Đệ không dám nói tình cảnh của mình gian nan hơn so với sư huynh, nhưng bất luận như thế nào, sư đệ đều chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm tới cái chết."
"Đệ muốn sống sót, cho dù thế nào cũng phải sống."
"Bởi vì chỉ có như vậy, đệ mới có thể ở cùng với những người mà đệ thích, đệ mới có thể làm những thứ mà mình muốn làm, ngắm phong cảnh mà mình thích."
"Cho nên không có gì quan trọng hơn phải sống sót. Chỉ cần mình còn sống, thì mới có cơ hội đi tìm được đáp án mình muốn. Mặc kệ đáp án kia là gì, đệ cảm thấy sư huynh đều nên đi xem một chút, không phải sao?"
Mông Lương nghe vậy cả người chấn động, lúc này gã đã hiểu rõ ý của Từ Hàn, cũng đoán được hành động hôm nay của hắn là vì muốn giúp mình thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
Gã cảm kích liếc nhìn Từ Hàn, lại trầm mặc một hồi, mới từ đáy lòng nói: "Cảm ơn."
Từ Hàn thấy như vậy đã biết Mông Lương giải khai hơn phân nửa khúc mắc trong lòng, hắn cười nói: "Sư huynh không cần phải cảm tạ, nói đến cùng đệ cũng là vì bản thân, chỉ khi sư huynh đệ chúng ta một lòng mới có thể cầu lấy một con đường sống trong trận đại chiến này." "Đương nhiên để hồi báo, nếu đến lúc đó sư huynh thật sự muốn làm gì, sư đệ nhất định sẽ hết sức tương trợt"
Mông Lương đương nhiên biết lời ấy của hắn chỉ là để giữ lại chút mặt mũi cho mình, gã cũng cười nói: "Được! Đến lúc đó đệ giúp huynh trói Trân Huyền Cơ lại, chúng ta lột sạch y phục để hắn diễu hành đường phố thành Kim Lăng ba ngày, sau đó mới hỏi rõ ràng mọi chuyện."
"Vâng." Từ Hàn trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó nói: 'Kế này rất hay, đến lúc đó cứ làm theo lời sư huynh."
"Được!" Tâm tình Mông Lương tốt hơn nhiều, khi đó hai người nhìn nhau cười, sau đó vứt sạch những phiền não trong lòng, cười phá lên. ...
"Đúng rồi, sư huynh có biết hôm nay sư bá nói gì với đệ không?”
"Nói cái gì?"
"Ngài ấy bảo đệ mang theo sư huynh và hung kiếm rời khỏi Kiếm Lăng."
"Nếu nói như vậy thì hình như lão gia tử cũng không có tự tin, vậy ngươi đồng ý rồi?"
"Không hề."
"Vậy ngươi nói thế nào?"
"Đệ nói sư huynh của đệ là cao đồ Ly Sơn, lại được chân truyền của Mặc Trần Tử, được tôn là kiếm đạo đệ nhất thiên hạ, bây giờ tu vi cao thâm, thiên hạ không người có thể địch lại, đến lúc đó những tặc nhân kia giết tới, sư huynh chỉ cần một kiếm là có thể chém trăm vạn hùng sư, có gì phải sợ?”
"Ha hai Nói rất hay!"...
“Nhưng đệ thật sự nói như vậy.'
"Ừm, không sai biệt lắm."
"Còn kém chỗ nào?"
"Đại khái chính là... đổi sư huynh trong lời nói thành bản thân đệ..."
"MịalII"