Chương 59: Chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Chương 59: Chậm rãi chìm vào mộng đẹp.Chương 59: Chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm ba ngày sau, Tần Khả Khanh ngôi trên gò núi nhỏ, đầu gối chống khuỷu tay, khuôn mặt tựa vào bàn tay, kinh ngạc nhìn hai bóng người đang tung bay trong Kiếm Lăng.
Chỉ thấy hai mắt Từ Hàn sáng như đuốc, kiếm ý mênh mông của Kiếm Lăng trong chớp mắt bị Từ Hàn tác động, dùng một góc độ khó coi đâm về phía Mông Lương, mà thanh hung kiếm màu tím trong tay Mông Lương cũng phát ra một tiếng oanh minh, khuấy động cát vàng đầy trời, lôi cuốn khí thế như rồng, hung hăng đánh lên kiếm chiêu của Từ Hàn.
Âm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Trong Kiếm Lăng phong vân khuấy động, hơn mười hơi thở sau, kiếm ý cùng cát vàng đều tản đi.
Từ Hàn và Mông Lương đứng đối diện nhau, nhìn nhau cười một tiếng.
"Sư đệ công phu tốt." Mông Lương thu kiếm vào bao, miệng nói như thế.
"Đa tạ." Từ Hàn cũng cười nói, nhưng trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. Mặc dù hắn không vận dụng nửa điểm lực lượng nhục thân, nhưng tu vi đã đến nửa bước Tiên nhân cảnh, hắn chỉ có thể dùng ưu thế lực lượng thân thể mạnh mẽ áp chế tu sĩ Đại Diễn cảnh như Mông Lương, nhưng cho dù lấy được thắng lợi như vậy, hắn cũng phải ra hết sức lực của bản thân.
Từ điểm này xem ra, không thể không thừa nhận thiên phú trên kiếm đạo của Mông Lương quả thực mạnh hơn hắn mấy lần.
Từ Hàn nghĩ tới những điều này, Mông Lương đồng dạng cảm thấy làm sư huynh thua trong tay sư đệ ít nhiều cũng bị mất mặt, cho nên lại hỏi lần nữa: "Lại nào?"
Từ Hàn hơi suy tư liền muốn nhận lời, bên trong Kiếm Lăng dư thừa kiếm ý, vốn là thánh địa tu hành kiếm đạo. Mà võ đạo không thể so với Nho đạo, xa rời thực tế cuối cùng là pháp môn tầm thường, chỉ có thực chiến mới có thể thúc đẩy người ta tiến bộ nhanh chóng, tuy rằng đại chiến sắp tới không khỏi có chút nước dâng tận cổ mới nhảy, nhưng có thể mạnh hơn một phần, liền có thêm một đường sống, Từ Hàn chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Nghĩ tới đây, hắn đang định gật đầu, chợt một lão giả từ sâu trong Kiếm Lăng cất bước đi tới.
Hai người vội vàng ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía lão giả kia.
"Lão gia tử tỉnh ngủ rồi?" Mông Lương cười hì hì nói, hiển nhiên trải qua lần nói chuyện giữa gã và Từ Hàn ba ngày trước, uất ức tích tụ trong lòng đã giảm hơn không ít.
"Từ Hàn bái kiến sư bá." Lúc đó Từ Hàn cũng nói. Hắn xưa nay là người như vậy, ít khi vui vẻ cười đùa, nhất là khi đối mặt với trưởng bối.
Vương Dương Minh gật đầu, xem như đáp lại sự ân cần thăm hỏi của hai người, ánh mắt lập tức liếc nhìn bọn họ, miệng nói: "Không quá ba ngày, đại quân vong Sở chắc chắn sẽ tới, đại chiến sắp tới các ngươi nên nắm chắc tu hành."
Mông Lương nghe vậy trong lòng oán thầm, ba ngày chẳng lẽ còn có thể tu ra hoa sao? Nhưng miệng lại cười hì hì đáp lại: "Đó là đương nhiên, lão gia tử ngài cứ yên tâm đi!"
"Ừ”" Vương Dương Minh khẽ gật đầu, lại nhìn sang Từ Hàn bên cạnh, nói: "Ngươi đi theo ta một chuyến."
Câu này vừa thốt ra, Mông Lương lập tức không vui, gã đứng thẳng người lên hỏi: "Lão gia tử ngài đến chén nước cũng phải giữ cho bằng chứ, sao lần nào cũng là Từ Hàn, luân phiên cũng đến lượt kẻ làm sư huynh như ta rồi chứ!"
Vương Dương Minh đã xoay người nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt hùng hùng hổ hổ bất mãn của Mông Lương, trong ánh mắt đục ngầu tràn đầy bình tĩnh.
Đại khái là im ắng thắng sấm sét, khí thế của Mông đại thiếu gia giảm đi vài phần, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều: "Tóm lại phải nói cho ta biết các ngươi định làm gì chứ?"
Vốn chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không chờ mong có thể được đáp lại cái gì. Nhưng thần kỳ là Vương Dương Minh sau khi trầm mặc một hồi lại mở miệng nói: "Dạy hắn luyện kiếm."
"Vậy tại sao không dạy ta! Tốt xấu gì ta cũng ở Kiếm Lăng cùng ngươi hơn một năm! Sao ngươi còn không nhớ tình cũ như thế, có mới nới cũ nha!" Mông Lương vẻ mặt u oán hỏi.
Nhưng đối mặt với lời oán giận như vậy, Vương Dương Minh chỉ bình tĩnh phun ra bốn chữ: "Theo tài năng tới đâu mà dạy."
Nói xong lời này, lão liền xoay người, cất bước đi vào chỗ sâu trong Kiếm Lăng. Từ Hàn thấy thế bất đắc dĩ nhún vai, sau đó thò tay tựa như an ủi vỗ vỗ thân thể Mông Lương, lúc này mới đuổi kịp bước chân của Vương Dương Minh.
Mong Lương đứng nguyên tại chỗ ngẩn người một lúc lâu, khi thấy bóng dáng của Từ Hàn và Vương Dương Minh đã biến mất trước mắt mình. Gã mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
"Lão đầu! Ngươi có ý tứ gì! Ngươi nói là bổn thiếu gia không có nổi tác dụng sao?"
"Ta chính là cao đồ Ly Sơn, hạ thân phận cao quý tới đây!"...
Cự viên là một Yêu vương thật sự.
Tốc độ của nó nhanh cỡ nào tự nhiên không phải người bình thường có thể tưởng tượng được, từ chỗ tiếp giáp giữa Thanh châu đến Lương châu, cự viên chỉ mất ba ngày đêm không ngừng bôn tẩu đã tới nơi này.
Dựa theo thư từ qua lại giữa tiểu hòa thượng và Từ Hàn, Ngưu Đầu thôn nằm ở vị trí giao giới giữa Lương châu và Thanh châu, cách Diễn Hạ thành khoảng ba mươi dặm về phía tây. Nhưng Cự viên bay quanh phạm vi năm mươi dặm quanh Diễn Hạ thành này cũng không tìm được cái gọi là Ngưu Đầu thôn.
Rơi vào đường cùng, tiểu Mười chín và Chu Uyên chỉ có thể nhảy xuống, để cho Cự viên hóa thành bộ dạng khỉ vàng đứng trên đầu vai, vốn định vào thành hỏi thăm vị trí cụ thể Ngưu Đầu thôn này, nhưng nơi đây cách Lương châu cực gần, Chu Uyên cẩn thận quan sát một phen, phát hiện bách tính trong thành phần lớn đều bị Thánh dược mê hoặc tâm trí, hơn nữa Mười chín tuổi nhỏ, khó thoát khỏi thân phận Thánh tử sẽ bị đám quân thủ vệ trong thành cưỡng ép bắt đi, cho nên hai người buông tha cho ý nghĩ như vậy.
Bọn họ ngồi xếp bằng hơn một canh giờ ở ngoài cửa thành, rốt cuộc đợi được một vị nông phu vào thành bán sản vật núi, Chu Uyên thấy bộ dáng của lão coi như bình thường, cũng không có vẻ âm trầm như những người đã ăn Thánh dược, liền cả gan lấy tiên mua sản vật trên tay lão, sau đó mới hỏi tung tích Ngưu Đầu thôn này.
"Ngưu Đầu thôn? Chưa từng nghe nói tới nơi này a?” Nông phu kia tiếp nhận ngân lượng, rất là mê mang nhìn hai người.
"Sao lại như vậy được? Ngài suy nghĩ kỹ một chút xem?” Chu Uyên nói xong lại từ trong ngực moi ra một viên bạc vụn nặng trịch, nhìn nông phu kia.
Bạc lấp lóe trong tay Chu Uyên khiến nông phu không thể rời mắt. Có câu trọng thưởng tất có dũng phu, nông phu kia vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, bỗng như bị người ta thể hồ quán đính, mạnh mẽ vỗ tay một cái.
"Nhớ ra rồi?" Chu Uyên thấy lão như vậy vội vàng hỏi.
"Ngưu Đầu thôn thì không có, nhưng ở phía tây Diễn Hạ thành ba mươi dặm lại có một cái Ngưu Đầu lăng!" Nông phu kia lên tiếng, trong lòng có lẽ là nghĩ Ngưu Đầu thôn và Ngưu Đầu lăng chỉ khác một chữ hẳn là không sai.
Mà sau khi nói xong lời này, nông phu trung niên liền nhìn về phía Chu Uyên với vẻ mặt mong đợi, khóe mắt lại cố ý vô tình rơi vào trên viên bạc vụn lấp lánh kia, nhìn bộ dáng nọ nói là thèm nhỏ dãi cũng không quá đáng chút nào.
Chu Uyên nghe vậy lúc này cũng coi như hồi phục tinh thân, vẻ mặt đầy nôn nóng của lão vào khoảnh khắc đó lại hóa thành phẫn nộ, duỗi một chân hung hăng đá vào trên người tên nông phu kia, trong miệng mắng: "Thằng nhóc con, mày dám lừa Chu gia gia hả?"
"Ta để ngươi tìm thôn! Ngươi lại chỉ lăng mộ cho ta. Chỗ đó là nơi cho người ở sao?"
Nông phu tuy rằng tham tiền, nhưng không có ý định lừa người ta, y lập tức xoa xoa đầu gối mình bị Chu Uyên đá sưng, cãi: "Tiểu nhân cũng không có ý này, nhà ta ở bốn mươi năm ngoài thành này, chớ nói ba mươi dặm... cho dù là ngàn dặm cũng chưa từng tìm được một thôn tên là Ngưu Đầu, chỉ có một chỗ Ngưu Đầu lăng. Chỗ đó quả thật hiếm có người ở. Ta cũng chợt nhớ tới mấy ngày trước khi đi lên núi hái thuốc, có trông thấy một tiểu hòa thượng mang theo tiểu cô nương đi về hướng ấy, mới nhớ ra một nơi như vậy.'
Chu Uyên xưa nay chưa từng là người lương thiện gì, nghe lời ấy lập tức nhướng mày, liền muốn mắng gì đó. Thế nhưng lời này còn chưa nói ra, tiểu Mười chín ở bên cạnh liền nhảy lên, vẻ mặt hưng phấn nói: "Chính là nơi đó, chính là nơi đó, ngươi dẫn chúng ta đi."
"Mười chín, chúng ta muốn đi Ngưu Đầu thôn, không phải là Ngưu Đầu lăng gì hết." Chu Uyên nghe vậy lập tức không hiểu nhìn vê phía Mười chín, nhỏ giọng nói.
"Sư phụ sao lại đần như vậy! Ngài không nghe trước kia Tử Ngư a di từng nói qua sao? Ngưu Đầu thôn bị diệt thôn, người sống trong thôn từ lâu đã không còn, bị chôn ở chỗ đó tự nhiên sẽ thành Ngưu Đầu lăng, huống chỉ người chúng ta muốn tìm không phải chỉ một hòa thượng và một thiếu nữ thôi sao?" Mười chín như ông cụ non vô cùng khí phách dạy dỗ Chu Uyên. Những chuyện xưa này chính là nàng được Phương Tử Ngư kể cho nghe lúc nhàm chán, trí nhớ cô bé cũng khá tốt, ghi nhớ kỹ chỉ tiết trong đó.
Chu Uyên nghe vậy hơi sững sờ, trong lúc nhất thời cũng không bắt bẻ được lời nói của Mười chín.
"Cũng đúng, là đạo lý này, nhóc con thông minh." Chu Uyên sờ đầu nàng, cưng chiều nói.
Đối với người xưa nay miệng lưỡi độc địa của tiểu Mười chín, lại cực kỳ biết nịnh hót vị sư phụ của mình, khi đó nàng rất ngọt ngào cười nói: "Đều là sư phụ dạy giỏi."
Nông phu đứng lên bên cạnh nghe hai người đối thoại, cẩn thận từng li từng tí muốn nhắc nhở cái gì đó.
"A, những bạc này ngươi cầm xem như bồi thường vừa bị đá, ngươi dẫn chúng ta đi tìm đến Ngưu Đầu lăng kia, chúng ta cho ngươi thêm năm lượng bạc!" Mà y cũng không có cơ hội nói ra miệng, một thỏi bạc nặng trịch bị Mười chín ném vào trong tay.
Cảm nhận được trọng lượng nặng trịch của bạc, lời đến bên miệng của nông phu kia trung niên liền bị y cứng rắn đè ép trở vê.
"Thật sao?" Y nuốt nước miếng, lòng tràn đầy chờ mong hỏi. Mười chín cầm không ít bạc từ chỗ Từ Hàn làm ra phong thái hào khí mười chín mây vỗ vỗ bộ ngực mình, nói: "Chỉ nhiêu không ítI"...
Sâu trong Kiếm Lăng, kiếm ý cuồn cuộn, kéo dài không dứt như nước sông dâng trào.
Vương Dương Minh mặc một bộ áo trắng tung bay, giơ tay ra hiệu với Từ Hàn đứng đối diện, cười nói: "Có thể cho ta mượn thanh kiếm vừa rồi của ngươi xem một chút không."
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, hắn cũng không rõ chuyện Vương Dương Minh gọi mình tới đây là chuyện gì, nhưng cũng không dám hoài nghi, sau vài nhịp thở liên đưa cái hộp gỗ đựng thanh trường kiếm màu đen mà người giám thị tặng cho tới tay Vương Dương Minh.
Sau đó Từ Hàn nhắc nhở: "Kiếm này cực kỳ thần kỳ, ban đầu được Tô Mộ An đeo trên người nhưng không cách nào rút ra được, chưa hề xuất hiện trên đời. Sau khi người giám thị đến đây đã mang kiếm này tặng cho đệ tử, lúc này đệ tử mới có thể sử dụng. Nhưng người khác vẫn không cách nào làm được, cho dù Tô Mộ An cũng không có biện pháp, nếu sư bá muốn nhìn, đệ tử có thể kích phát ra ba ngàn..."
Lời nói bình bình của Từ Hàn chợt ngừng lại ngay tại lúc đó.
Chỉ thấy Vương Dương Minh sau khi vuốt ve thân kiếm tối đen như mực chợt cầm lấy chuôi kiếm, hai tay lập tức chấn động, một luồng kiếm ý từ trong cơ thể lão tuôn ra, thế là thân trường kiếm màu đen phát ra một tiếng thanh minh, ba ngàn luồng kiếm ảnh màu vàng trào dâng từ trong thân của Thần kiếm màu đen, như những binh lính đứng xung quanh thanh kiếm này, không chút rung động. Chỉ có kim quang rực rỡ và kiếm ý trùng trùng điệp điệp tràn ngập toàn bộ Kiếm Lăng, khi đó Từ Hàn có thể cảm giác rõ ràng những thanh trường kiếm chôn quanh nơi này đang bắt đầu run rẩy, như đang vui mừng, lại như đang sợ hãi.
"Cái này..." Từ Hàn sững sờ nhìn Vương Dương Minh đang cầm trường kiếm trong tay, lại nhìn thoáng qua bóng kiếm màu vàng đầy trời kia, trong lòng kinh hãi tột độ.
Về thanh kiếm này, đương nhiên hắn có đầy đủ quyền nói chuyện, hắn đã từng đưa kiếm này cho Ngụy tiên sinh xem qua, nhưng lấy tu vi của đối phương cũng không cách nào vận dụng kiếm này. Lão từng nói: "Có thể vận dụng kiếm này chỉ có hai người, người được người giám thị tán thành, thứ hai chính là người có tu vi vượt qua người giám thị kia mới có thể mạnh mẽ phá vỡ cấm chế trên thân kiếm."
Người giám thị mạnh tới mức nào, tất nhiên người như Từ Hàn không thể đo lường được, nhưng vị Vương Dương Minh này tuy rằng có thể xuất cùng thời kỳ với Ngụy tiên sinh, nhưng Từ Hàn lại không cho rằng lão có thể sánh vai với người giám thị. Còn về việc vì sao lão có thể thúc giục thanh Thần kiếm màu đen này, đối với hắn mà nói lại càng là một bí ẩn.
Mà Vương Dương Minh giờ phút này dường như không ý thức được cuối cùng mình đã làm một chuyện kinh thiên động địa như thế nào, lão nghiêm nghị nhìn kiếm ảnh màu vàng đầy trời kia, trong mắt quang mang lập loè, dường như đang hồi ức lại.
Lão vươn tay chậm rãi chạm đến những kiếm ảnh màu vàng kia, từng thanh từng thanh, mỗi một lần chạm đến đều khiến cho kiếm ảnh kia rung động, giống như đang kể ra những chuyện gì đó cho lão nhân nghe.
Từ Hàn trong lúc hoảng hốt lại sinh ra một ảo giác - Vương Dương Minh thật sự có thể nói chuyện với những kiếm này.
"Mỗi thanh kiếm đều có chuyện xưa của mình, chẳng qua là xem ngươi có hiểu hay không." Dường như là để đáp lại ảo giác của hắn, lão nhân chợt nói.
"Hả?" Từ Hàn nghe vậy không khỏi hiếu kỳ: "Vậy sư bá đã nghe được câu chuyện về thanh kiếm này chưa?”
Vương Dương Minh lắc đầu, tay cầm chuôi kiếm hơi run run, kiếm ảnh màu vàng đầy trời kia vào khi đó đều tản đi, dung nhập vào trong thân kiếm của Thần kiếm màu đen nọ. Sau đó kiếm ý đầy trời cũng lập tức biến mất, lão vươn tay trả thanh kiếm lại cho Từ Hàn, trong miệng nói: "Thanh kiếm này không có chuyện xưa..."
Đáp án này có hơi vượt quá dự liệu của Từ Hàn, hắn hỏi: "Có ý gì?"
"Thanh kiếm này... Kiếm linh chết rồi." Vương Dương Minh trả lời.
"Chết rồi?" Từ Hàn lần đầu tiên nghe thấy chuyện như vậy, đáy lòng không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần. Lấy chiến lực cường đại mà thanh kiếm này biểu hiện ra, xem ra nếu nó có được Kiếm linh hẳn là Linh thể khó mà khống chế được như hung kiếm bình thường. Mà trên thực tế, trong quá trình sử dụng nó cũng không có bất kỳ giao tiếp gì, bởi vậy bộ lý do thoái thác Vương Dương Minh có chút hợp lý.
"Chuyện này đối với ngươi mà nói hẳn là một chuyện tốt." Vương Dương Minh lần nữa nói.
"Vì sao?" Từ Hàn không hiểu.
"Thân là kiếm tu, nếu muốn đạt đến cảnh giới cực cao kia, tu ra Kiếm linh mặc dù không tính là chuyện bắt buộc phải đi qua, nhưng có Kiếm linh tọa trấn, thực lực kiếm tu sẽ cao hơn không chỉ một bậc. Kiếm này không có Kiếm linh, nhưng đủ để so sánh với Thần vật như ba đại hung kiếm, nếu ngươi có thể tu ra Kiếm linh, uy lực kích phát ra chỉ sợ còn mạnh hơn hung kiếm gấp mấy lần." Vương Dương Minh cực kỳ kiên nhẫn giải thích.
Từ Hàn nghe vậy, tuy đại khái đã hiểu được ý của Vương Dương Minh, nhưng trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười khổ: "Việc này nói thì dễ, nhưng thực hiện lại khó như lên trời."
Trên đường rời Trường An, hắn đã từng nghĩ tới việc tu ra Chân linh của mình. Đối với rất nhiều kiếm tu, nó là hình thức ban đầu của Kiếm linh, nhưng lại không biết vì sao không quá khó khăn đối với đại đa số tu sĩ cùng cảnh. Đối với Từ Hàn còn khó hơn mấy lần so với đăng lâm cảnh giới Tiên nhân. Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa tu thành Chân linh.
"Ta biết, cho nên ta mới gọi ngươi tới đây, là muốn mượn kiếm ý mênh mông sâu trong Kiếm Lăng này để ngươi tu ra vật ấy." Vương Dương Minh bình tĩnh nói.
Lúc này Từ Hàn mới hiểu được ý của lão nhân này, nhưng hắn không khỏi có chút chần chờ hỏi: "Đại chiến sắp tới, thêm một phần lực lượng là thêm một phần sinh cơ. Nếu như sâu trong Kiếm Lăng này đã có công hiệu này, vì sao sư bá không để cho sư huynh cùng tới đây?"
"Ngộ tính của hắn cực cao, vốn là hạt giống tốt để tu kiếm, ngoại lực tẩm bổ tuy nhiên là tốt, nhưng vẫn không kịp, chính hắn nếu như có thể chậm rãi lĩnh ngộ, tu ra Kiếm linh tất nhiên là vô song thế gian." Vương Dương Minh bình tĩnh nói, lão liếc nhìn Từ Hàn: "Nhưng ngươi lại không giống, thiên phú kiếm đạo bình thường, có thể đi đến cảnh giới này là dựa vào kỳ ngộ cùng với tâm tính cứng cỏi, nếu không có kiếm ý mênh mông quán chú, ngươi dù tu nội công đến cảnh giới Tiên nhân chỉ sợ cũng không tu ra được Kiếm linh.”
"Theo tài năng tới đâu mà dạy, ngu ngốc thì tự nhiên phải dạy nhiều một chút."
Vương Dương Minh nhẹ nhàng kết luận, Từ Hàn vẻ mặt ngạc nhiên, thì ra nói cả buổi hắn mới là tên đệ tử không nên thân.......
Nông phu ra sức đẩy đám cỏ khô cao cỡ nửa người trước mắt ra, chỉ vào cách đó không xa, nói: "Chính là chỗ này." Mười chín cùng Chu Uyên theo nông phu trèo non lội suối thở hồng hộc xuyên thấu qua đống cỏ khô nhìn về phía sau, nơi đó là một mảnh đất bằng càng thêm hoang vu. Đương nhiên bọn họ cũng không rõ đến tột cùng nơi đây từ trước đến nay hoang vu, hay là bởi vì Long khí kia bị thôn phệ.
"Nơi này là?" Chu Uyên chỉ vào nơi cỏ khô mọc thành bụi, nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, chính là chỗ này." Nông phu khẽ gật đầu, chắc chắn trả lời.
"Con mẹ nó, ngươi giỡn mặt ta?" Chu Uyên lập tức giận không kìm được, vùng đất hoang kia không một dấu vết con người, cũng không thấy một mái nhà tranh nào, chỉ sợ ít nhất cũng đã mấy chục năm không có người tới đây, nhìn thế nào cũng không giống như là một thôn trang. Cho dù mấy năm trước nơi này là một thôn bị đồ sát, cũng không nên có bộ dáng như vậy, dù sao cũng phải có chút gian phòng đổ nát chứ?" Nghĩ tới đây, Chu Uyên càng chắc chắn là nông phu này thấy tiền nổi ý, cố ý lừa gạt bọn họ: "Nơi này có dấu vết người từng ở đâu!?"
Đối mặt với câu chất vấn của lão, nông phu kia lại có chút oan ức, y nói: "Ta đã nói nơi này là Ngưu Đầu lăng, vốn là chỗ không người!"
"Sao lại nói là mấy năm trước có một thôn, không đến mức một chút dấu vết đều không thấy?" Mười chín cau mày tiếp nhận nói.
Đối với lời của Mười chín, nông phu rất không giải thích được, y cực kỳ chắc chắn tiếp tục nói: "Cái gì mà mấy năm trước, từ khi ta sinh ra thì nơi này chính là như vậy, căn bản từ trước đến nay chưa từng có người."
"Như vậy sao?" Chu Uyên hiển nhiên cũng không tin lời của nông phu này, thậm chí trong lòng gán cho y một cái danh lừa đảo: "Không phải ngươi nói là còn nhìn thấy một tiểu hòa thượng và một thiếu nữ tới đây sao? Bọn họ đến đây, nơi này tự nhiên liền ứng với Ngưu Đầu thôn, hay là trước đó nghe được đoạn đối thoại giữa ta và đồ nhi, cố ý biên ra một bộ lý do như vậy để lừa gạt chúng ta?"
Nông phu hiển nhiên là một người thành thật, mà người đàng hoàng như vậy đại khái là không chịu nổi oan uổng, y lập tức vội vã dậm chân, chỉ vào cách đó không xa nói: "Mấy tháng trước ta đi ngang qua đây hái thuốc thật sự đã gặp một hòa thượng và một tiểu cô nương, bọn họ ngồi trước mộ cách đó không xa kia. Hòa thượng nọ vẫn luôn lớn tiếng la hét cái gì đó, cứ như bị bệnh vậy, thiếu nữ kia thì không ngừng an ủi hắn, bọn họ làm ầm ï dữ dội như vậy cho nên khi các ngươi vừa nhắc tới hai chữ Ngưu Đầu này ta mới lập tức nhớ ra."
Mười chín thấy vẻ mặt của nông phu này thành khẩn không giống như giả bộ, cộng thêm hòa thượng và nữ hài kia, với cái nhìn của nàng hẳn chính là Quảng Lâm Quỷ cùng Lưu Đinh Đương không thể nghi ngờ, cho nên lại nói: "Cái mộ kia ở nơi nào, ngươi dẫn chúng ta đi xem một chút đi."...
Ba người lần nữa đi xuyên qua một đoạn đường núi không tính dài, nông phu đi phía trước đào bới cỏ khô chồng chất trên đường núi. Sau đó một khu mộ hoang loạn táng bỗng nhiên hiện lên trước mắt hai người.
"Đây chính là Ngưu Đầu sơn."
"Tương truyền là lúc Đại Sở diệt quốc, một vị công chúa đào vong đến đây bị quân đội Đại Chu vây công, hộ vệ nàng mang đến đều chết trận, chính nàng cũng tự sát ở đây. Lúc ấy thi cốt chất đầy vách núi, sau lại có một vị cao tăng tới đây tìm người an táng bọn họ... Nơi này a, từ lúc ta sinh ra đã là như vậy rồi, cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ Ngưu Đầu thôn nào, chỉ có Ngưu Đầu lăng mà thôi!"
Nông phu kia nói như thế, lời nói kiên định, hiển nhiên cũng không hề nói dối.
Mười chín và Chu Uyên nhìn nhau một cái cổ quái, sau đó nhìn về phía đỉnh núi tràn đây mộ hoang. Có lẽ do đã lâu không tu sửa, nên bia mộ ở đây tổn hại khá lớn, chỉ còn lại một nửa, có bia đã nghiêng đổ, chỉ có một bia mộ chính giữa còn được bảo tôn nguyên vẹn.
Mười chín nheo mắt nhìn lại, miễn cưỡng nhận ra trên bia mộ kia có khắc chữ viết.
Mộ của Tĩnh Duyên công chúa - Đại Sở, ái thê Phương Khuynh Thanh - ngu phu Lý Đông Quân dựng.