Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 719 - Chương 60: Đối Thoại Thiện Ác.

Chương 60: Đối thoại thiện ác. Chương 60: Đối thoại thiện ác.Chương 60: Đối thoại thiện ác.

Ngày ba mươi tháng chín.

Thu cuối, Nam Hoang, đêm lạnh.

Trên một cánh đồng hoang vu cách Kiếm Lăng ba mươi dặm, một đám người đông nghịt đứng im như thủy triều. Thân thể bọn họ giống như tượng, không chút nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước, như ác quỷ, như sói dữ.

Không biết bọn họ đứng ở chỗ này bao lâu, trong một cái chớp mắt cũng giống như đứng vạn năm.

Mà trung tâm đoàn giáp sĩ đông nghìn nghịt này lại có một lều trại rộng khoảng ba trượng, bên ngoài lều có hai bóng người đứng thẳng, một vị thì thân cao hơn chín thước, toàn thân cơ bắp như đồng xanh đổ lên, một vị thì dáng người gầy yếu, khô như que củi tựa như một trận gió là có thể thổi ngã.

Trong lều vải màu trắng có một vị tăng nhân khoanh chân ngồi. Toàn thân y bọc trong cà sa màu đen, nơi cổ treo tràng hạt trắng hếu, đó là thứ được chế thành từ đốt ngón tay thứ ba trên ngón vô danh tay phải người sống, nếu đếm số lượng tràng hạt, vừa vặn một trăm lẻ tám.

Bộ dáng của y tuấn mỹ, tựa như Phật đà từ trong bức họa đi ra, nhưng giữa hai đầu lông mày lại tràn ngập một cỗ sát khí nông đậm, cả hai giao hòa cùng một chỗ khiến bộ dáng của y có chút quỷ dị cùng cổ quái. Giờ phút này trên trán y lấm tấm mồ hôi, trong miệng nói lẩm bẩm, cả người như rơi vào trong Trụy Ma cảnh.

Chợt một trận gió lạnh thổi qua.

Hai bóng người một cao một gây như có cảm giác, lông mi đồng loạt phát lạnh, mà âm phong kia lại đột nhiên đình trệ trước mặt bọn họ, sau đó ngưng tụ thành một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn. Nhưng dường như thân ảnh kia cũng không có thực chất, chỉ là dựa vào một ít bí pháp ngưng tụ thành hư ảnh, tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng đôi mắt màu tím kia lại sáng rực chói mắt trong bóng tối.

Đợi đến khi thấy rõ thân hình thiếu nữ mắt tím kia, hàn ý trên chân mày hai người một lớn một gây kia lập tức tán đi, hóa thành sợ hãi cùng cung kính, bọn họ vội vàng quỳ xuống trước thiếu nữ mắt tím nọ, trong miệng nói: "Bái kiến bệ hạ."

"Hai vị Diêm La vất vả rồi, Địa Tạng vương đâu?" Thiếu nữ hỏi, ngữ điệu lạnh như băng, không giống tiếng người.

Hai người nghe vậy đứng lên, sau đó liếc nhìn nhau, thần sắc như có ý chỉ.

Thiếu nữ mắt tím liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của hai người, nàng khẽ vuốt cằm, nói: "Ta biết rồi, để ta tự mình tiến vào xem hắn."

Hai người tất nhiên là không dám ngăn cản, vội vàng kéo rèm lầu cho thiếu nữ, tùy ý để nàng bước vào.

Nam nhân trong lầu vẫn bị mộng cảnh vây khốn, cau mày, sắc mặt trắng bệch. Thiếu nữ mắt tím chậm rãi đi tới trước mặt y, nàng nhìn nam nhân, trong con ngươi màu tím nổi lên hào quang phức tạp.

Sau khi hơi suy tư, nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên ống tay áo của nam nhân. ...

Thế giới u ám.

Màu xám u ám, màu xám trông như đã chết.

Có lẽ chính bởi vì tro bụi như vậy, tiếng gào rú vừa rồi vang vọng bên tai, giờ phút này mới lộ ra chói tai như thế. "Ngươi chết đi! Chỉ có ngươi chết chúng ta mới sống!"

"Một mình ngươi đổi mạng cho một trăm lẻ tám người chúng ta, như vậy vẫn tính là có lợi!"

Đỉnh núi hoang vu, một đám giáp sĩ quần áo lam lũ, thân sắc điên cuồng nhìn vị nữ tử dáng vẻ xinh đẹp lại bộ dạng chật vật kia.

Nữ tử hiển nhiên chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, nàng nhìn bọn họ với ánh mắt không thể tin được, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ sợ hãi.

"Công chúa, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Chúng ta cũng có vợ con già trẻ, chúng ta..." Giáp sĩ cầm đầu thần sắc điên cuồng nói."Chúng ta đã chạy trốn quá lâu rồi. Đại Sở chết, chúng ta không còn chỗ nào để đi nữa."

Những giáp sĩ kia nói xong, liền chậm rãi đi về phía đỉnh núi nơi nàng đang ở, bọn họ hoặc là do quá mệt mỏi, đường núi nhìn như cũng không tính là gồ ghề, bọn họ lại không thể không dùng tay chân trèo lên phía trên, tựa như một con sói dữ cực đói khát, đã cùng đường mạt lộ.

Sắc mặt nữ tử ở đỉnh núi trắng bệch. Đương nhiên nàng sợ hãi cái chết sẽ đến, nhưng càng thêm nghỉ hoặc với hung tướng của đám giáp sĩ này.

Rõ ràng là sau khi thất thủ ở đô thành, nàng một đường thu nhận những tên bại quân này, mang theo bọn họ trốn đông trốn tây, nhưng vì sao đến lúc này, ngược lại bọn họ còn muốn giết nàng?

Không phải nàng không có tu vi, chỉ là một đường bảo hộ những bại tướng tàn binh này, nhiều lần ác chiến, giờ phút này mỏi mệt không chịu nổi.

Nàng có chút không cam lòng, nhất là khi những giáp sĩ kia đi tới trước mặt muốn gỡ đầu của nàng xuống, thì sự không cam lòng này càng thêm nồng đậm. Nàng giãy giụa nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng bởi vì quá mức suy yếu mà bị lôi kéo xuống mặt đất, quần áo của nàng bị xé rách, lộ ra thân thể tuyết trắng.

Khoảnh khắc đó ánh mắt các giáp sĩ biến đổi, trở nên điên cuồng, trở nên có phần tham lam.

"Công chúa đối xử với chúng ta không tệ, hôm nay nếu như công chúa muốn chịu chết, chúng ta cũng nên để công chúa sảng khoái chết đi. Các ngươi thấy sao?" Tên giáp sĩ câm đầu chợt buông đao trong tay, cởi bỏ áo giáp rách nát của gã.

Thế là đám người chen chúc nhau lên, bao phủ lấy nữ nhân, giống như sói dữ chia thịt dê béo.

Tiếng rít gào dữ tợn của nam nhân, cùng tiếng gào thét thống khổ của nữ nhân vang vọng sơn cốc, thật lâu không thôi... ...

Vào lúc đó hòa thượng tuấn mỹ và thiếu nữ mắt tím đồng thời từ trong mộng cảnh tỉnh lại.

Hòa thượng mở mắt ra nhìn về phía thiếu nữ, trong ánh mắt bình tĩnh như có ngôi sao mai một.

"Hắn sắp tỉnh lại rồi." Hòa thượng sau mấy tức trầm mặc chợt nói.

"Vậy ngươi sẽ như thế nào?" Thiếu nữ mắt tím hỏi ngược lại.

Hòa thượng lại trâm mặc một lúc lâu, rồi mới nói: "Có lẽ sẽ chết, cũng có lẽ không."

Câu này nhìn như cũng không thật sự trả lời vấn đề của thiếu nữ, nhưng thiếu nữ mắt tím lại giống như hiểu ý trong lời nói này, khẽ cau mày.

Nàng lại hỏi: "Mộng kia chính là nguyên nhân ngươi làm những chuyện này sao?"

Hòa thượng đứng lên nhìn thiếu nữ, nhưng không trả lời lại vấn đề này, y cất bước định ra khỏi lều vải. "Thời gian không nhiều lắm, ta phải kịp làm xong việc giúp ngươi trước đó, chỗ này ngươi không cần lo lắng, làm chuyện mình nên làm đi."

Thiếu nữ nghe vậy hai đầu lông mày lóe ra hào quang, nàng nghiêng đầu nhìn về phía bức màn bị gió đêm vén lên, theo khe hở kia, xuyên thấu qua bóng đêm nồng đậm, mơ hồ có thể thấy tòa Kiếm Lăng xa xa. Nàng có chút sầu lo nói: "Ta từng đáp ứng hắn, không động thủ với Kiếm Lăng."

"Dù sao con người cũng phải lựa chọn." Hòa thượng nhẹ giọng nói.

"Nhưng lựa chọn như vậy nhất định là đúng sao?" Thiếu nữ lại hỏi.

"Ít nhất không kém hơn." Hòa thượng đáp lại.

Vào lúc đó thiếu nữ mắt tím dường như cảm nhận được quyết ý của hòa thượng, nàng biết nói thêm chỉ vô ích, chỉ có thể gật đâu một lần nữa, sau đó thân thể từ từ tản đi, biến mất ngay tại chỗ.

Hòa thượng thấy thế thần sắc trên mặt hơi trì hoãn, y đang muốn bước ra, rời khỏi lêu vải kia.

Nhưng lúc này, trước mắt y hiện lên một vệt kim quang, một vị hòa thượng bộ dạng giống y như đúc, lại thân mang cà sa màu vàng lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y.

Hòa thượng kia bình tĩnh làm Phật lễ với y, ngữ điệu thanh tịnh như nước trong khe núi.

"A di đà phật."

Hòa thượng áo đen thấy hòa thượng áo vàng kia xuất hiện, hơi sững sờ, sau đó nhún vai nói: "Đúng là nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến."

Nhưng đảo mắt, ngữ điệu của hòa thượng áo đen thay đổi, sát khí giữa hai đầu lông mày lập tức dâng trào: "Ta tưởng ngươi đã suy yếu không chịu nổi rồi, sao vẫn còn có khí lực đi ra?" Nói xong y lại quan sát thân hình lắc lư của hòa thượng áo vàng kia một phen rồi lại nói: "Hay là ngươi cảm thấy bằng vào hiện giờ là có thể ngăn cản ta?"

"Ta và ngươi vốn là một thể, làm sao có thể ngăn cản ngươi?" Hòa thượng áo vàng đối mặt với sự khiêu khích của y, nhưng lại tựa như không có cảm giác gì, vẫn bình tĩnh đáp lại.

Hòa thượng áo đen nhíu mày, hỏi ngược lại: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

"Bước ra một bước này, thí chủ sẽ không quay đầu lại được, trời cao có đức hiếu sinh, ta muốn xin thí chủ nghĩ lại." Hòa thượng áo vàng nói như thế.

Hòa thượng áo đen cười lạnh một tiếng: "Ngươi không cảm thấy buồn cười à? Là ngươi sinh ra ta, ngươi ác đúc thành ta ác, bản thân ngươi không áp chế được tà niệm này, nhưng lại muốn dõng dạc nói ta quay đầu lại là bờ?"

Hòa thượng áo vàng vẫn không hề tức giận, chỉ trầm giọng nói: "Ta đang độ ngươi."

"Độ ta?" Hòa thượng áo đen giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời này, y ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, sau đó giơ tay nhấc Phật châu được làm từ xương ngón tay người sống lên, cười lạnh nói: "Được, vậy ngươi thử độ ta đi!"

Khoảnh khắc đó sau lưng hòa thượng áo đen đột nhiên xuất hiện từng con ác quỷ vẻ mặt dữ tợn, bọn chúng cắn xé, rít gào, vặn đánh lẫn nhau, tiếng rống giận thê lương tràn ngập toàn bộ lều vải!

"Đến đây, đến độ chúng ta al" Hàng nghìn hàng vạn ác quỷ giận dữ hét lên với hòa thượng. Thanh âm của bọn chúng tụ tập lại một chỗ, không thể phân biệt nam nữ, nhưng lại vô cùng quỷ dị.

Phật quang quanh thân hòa thượng áo vàng dưới quỷ khí tràn ngập toàn bộ lều vải dân dần trở nên ảm đạm, thậm chí ngay cả thân thể gã cũng biến thành lúc sáng lúc tối, dường như sau một khắc sẽ tiêu tán. Hòa thượng áo đen nhìn thân thể gã, giễu cợt nói: "Lý Đông Quân, ngươi còn chẳng độ được thương sinh thì làm sao độ mình?”

Ngay lúc này, hòa thượng áo vàng dường như không cách nào cãi lại lời nói của hòa thượng áo đen kia, trầm mặc một hồi.

Qua một hồi lâu gã mới nói: "Đây không phải kết quả nàng mong muốn."

Câu này vừa thốt lên, trong con ngươi của hòa thượng áo đen kia lập tức dâng lên sát khí nông nặc, hàng ngàn vạn lệ quỷ sau lưng y cũng gào thét, bọn chúng cùng nhau nói: "Vậy kết quả nàng muốn là gì, nàng đã chết! Bởi vì ngươi mà chết, ngươi không có tư cách nhắc đến nàng!"

Hòa thượng áo vàng cũng không nổi giận, thần sắc vẫn như thường, gã chỉ thở dài nói: "Ngươi là nhân do ta trông, cũng là quả mà ta phải nhận."

"Tội nghiệt của ngươi cũng là tội nghiệt của ta, đợi tới lúc nghiệp quả tiến đến, ta sẽ một vai gánh vác."

Hòa thượng áo vàng kia dứt lời, dường như không cách nào tiếp nhận quỷ khí bàng bạc trong lều vải nữa, thân thể dần dần hóa thành hư vô tản đi.

Mà hòa thượng áo đen kia thấy vậy cũng thu liễm quỷ khí quanh người, nhưng lửa giận vô hình giữa hai đầu lông mày lại càng cháy mạnh hơn.

Y bước chân ra khỏi lầu, hai người một cao một gây ngoài lầu vội vàng quỳ xuống, mà giáp sĩ lấy hàng nghìn để tính đứng ngây ngốc xung quanh kia lúc đó cũng đồng loạt quỳ xuống, trong miệng bọn họ hét to: "Bái kiến điện chủ."

Ánh mắt hòa thượng áo đen đảo qua từng mảng thủy triều màu đen này, cuối cùng nhìn về phía Kiếm Lăng đằng xa, lông mày y trâm xuống, cao giọng nói.

"Cuối tháng chín, lúc cuối thu."

"Kiếm Lăng sẽ diệt, Liên Hoa sẽ khô!"
Bình Luận (0)
Comment