Chương 63: Lấy hay bỏ.
Chương 63: Lấy hay bỏ.Chương 63: Lấy hay bỏ.
Đêm càng khuya.
Gió đêm càng hàn, ánh trăng càng lạnh.
Nhưng giết chóc ngoài Nam Hoang Kiếm Lăng lại một hơi hơn một hơi.
Khắp nơi có thể thấy được là những cánh tay cụt của quái vật màu tím kia, có thể thấy được những Thần kiếm gấy, chúng nó không còn cao ngạo và siêu nhiên trong Kiếm Lăng nữa. Chúng nó vỡ nát, gấy đôi, nằm yên tĩnh ở trên đại địa Nam Hoang, giống như một đống sắt vụn, gió thổi qua, mưa rơi xuống, những sắt vụn này sẽ mọc rỉ, mục nát, hóa tro bụi tan thành mây khói.
Chúng nó cũng từng được người nào đó cầm trong tay, hoặc trường kiếm vượt giang hồ, bễ nghễ thiên hạ.
Kiếm linh, gửi ở thân kiếm, nhưng lại sống vì Kiếm chủ. Đối với Kiếm linh mà nói, chúng nó không có khái niệm tử vong, tử vong thực sự đối với bọn nó mà nói chính là bị bỏ quên.
Người từng nắm chúng nó cũng chính là tất cả.
Nhưng sau đó, người kia không thể tránh khỏi chết đi, chúng nó được đặt ở Kiếm Lăng, tuân theo suy luận cổ xưa, đồng thời bảo vệ Kiếm Lăng cũng bảo vệ câu chuyện của người từng nắm chặt bọn họ trong tay. Theo Kiếm linh, chỉ cân chúng nó nhớ rõ bọn họ, bọn họ sẽ sống sót, vĩnh viễn tôn tại cùng chúng nó, thậm chí trong lúc lơ đãng còn coi mình là bọn họ.
Đây là một thứ con người rất khó lý giải được, nhưng nó quả thật tồn tại.
Nhưng bây giờ kiếm đã chết.
Mang theo đoạn chuyện xưa khiến lòng người run sợ, mang theo ký ức của người phong thái trác tuyệt kia vĩnh viễn chết đi.
Từ Hàn không phải là một người nhanh đau lòng mau nước mắt, nhưng giờ phút này từng thanh trường kiếm bị bẻ gãy, từng vị Kiếm linh hóa thành hư vô. Đối mặt với tình cảnh như vậy, trong lòng hắn vẫn không nhịn được trào ra một cỗ lệ khí.
Kiếm ý trên sa trường càng lúc càng nồng đậm, không phải vì Kiếm Linh càng đánh càng hăng, mà vì khí tức phát ra từ kiếm và Kiếm linh đã chết.
Từ Hàn đôi mắt đỏ như máu của lại lần nữa phát động tấn công về phía đại hán kia, hắn không nhớ rõ tấn công như vậy đã là lần thứ mấy.
Mỗi lần hắn đều dốc toàn lực nhưng đối phương cũng không lưu lại đường sống.
Thực lực song phương đại khái đều ngang nhau, nhưng thân thể Tiên nhân quả thực quá cường hãn, song phương ngươi tới ta đi, sát cơ khắp nơi, quyền quyền thẳng xuống chỗ hiểm, nhưng cuối cùng đều vì nhục thân cường hãn cùng lực lượng đáng sợ của địch nhân mà khó có thể đánh chết đối phương.
"Sảng khoái! Tiếp tục!" Tráng hán cao lớn chín thước toàn thân đẫm máu, trong con ngươi lại lóe ra hung quang sáng rực.
Gã liếm máu tươi bên môi, kéo quần áo tả tơi trên người xuống, lộ ra thân thể rắn chắc như đúc bằng đồng.
Đại hán nói xong lời này lần nữa trùng sát về hướng Từ Hàn, quần chiến với hắn.
Từ Hàn trong lòng lo lắng cho thương vong Kiếm Linh đang không ngừng khuếch đại, muốn nhanh chóng giải quyết nam tử trước mắt này, hắn ra tay càng lúc càng táo bạo, nhưng hai bên đều là đại năng hiếm có trên đời, nôn nóng cũng không cách nào thay đổi tình hình chiến đấu. Ngược lại phán đoán cơ bản nhất của hắn khi quá nóng vội nên đã bị tráng hán kia nhiều lân đắc thủ, một người. Bất đắc dĩ vừa đánh vừa lui.
Hắn bị tráng hán kia bức lui lần nữa, đối phương nhíu nhíu đầu lông mày, vẫn chưa sinh ra nửa phần vui sướng đối với bản thân lấy được cơ hội thắng, ngược lại cực kỳ không vui nói: "Ai! Gia hỏa ngươi có chuyện gì vậy? Đánh nhau thì hảo hảo đánh, còn nhìn đông nhìn tây làm gì?"
Từ Hàn cau mày không chút quan tâm nào tới lời đùa cợt của tráng hán này. Hắn liếc nhìn thế cục dưới mặt đất, Vương Dương Minh đứng ở trên bầu trời phía xa xa thúc dục những Kiếm linh kia, không tự mình tham chiến, mà chỉ chít kiếm ý quanh thân lão nối liên thành một mảnh cùng Kiếm Lăng, không thanh lý đại đa số Kiếm linh, hiển nhiên cũng không có biện pháp tạo thành thương tổn quá lớn đối với lão.
Khi chiến tuyến do các Kiếm linh mở ra cũng bị những quái vật màu tím kia không ngừng xơi tái, mỗi một giây đều có Kiếm linh bỏ mình. Đồng thời ngay cả đám người Mông Lương Huyền nhi trong ác chiến lâu dài cũng dân dần lộ ra vẻ mệt mỏi.
Từ Hàn biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, bất kể là vì đám Kiếm linh liều chết này hay vì bản thân mình, hắn đều phải giải quyết hết đám tráng hán trước mắt này. Sau đó mới đánh tan tu sĩ gây gò kia để tranh thủ cho phe mình một cơ hội chiến thắng.
Nghĩ tới đây, Từ Hàn chợt duỗi cánh tay phải ra, trong con ngươi lấp loé ánh tím, trên cánh tay phải lộ ra huyết nhục nhúc nhích, tựa như có vật gì đó muốn phá kén từ bên trong chui ra.
Tráng hán híp mắt nhìn cánh tay phải của Từ Hàn, miệng nói: "Đây là vật gì?"
Ánh tím trong mắt Từ Hàn càng ngày càng đậm, hắn lạnh giọng nói: "Vật lấy mạng của ngươi!"
Cánh tay phải của hắn lay động ra từng đợt Yêu khí bàng bạc, đó là cánh tay phải thuộc về vị Yêu quân Đại Uyên sơn kia, trong chín Yêu huyệt còn có một cái Yêu huyệt cuối cùng chưa mở ra. Một khi cái Yêu huyệt cuối cùng này được mở, lực lượng trên cánh tay phải này sẽ hoàn toàn cởi bỏ, đó là lực lượng thuộc về Yêu quân. Cho dù chỉ là một cánh tay phải nhưng cỗ lực lượng này cũng đủ để sánh ngang Tiên nhân bình thường, thêm nữa thân thể của Từ Hàn vốn đã là Tiên nhân cảnh, lực lượng hai thứ cùng nhau bộc phát ra đâu chỉ là cường đại đến mức khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Từ Hàn không sử dụng vật ấy là lo sợ hắn hiện tại khó có thể khống chế lực lượng cánh tay phải, mà càng sợ hãi hơn chính là Ma thần trong cơ thể sớm đã rục rịch kia đã ở trong tình trạng có thể ra tay bất cứ lúc nào. Nhưng hiện tại, lựa chọn bày ra trước mặt hắn hiển nhiên cũng không nhiều.
Cho nên sau khi hắn nói xong câu đó, sắc mặt càng âm trâm, chợt quát: "Yêu huyệt thứ chín! Mở..."
Một chữ "Mở' cuối cùng đẩy lên yết hầu, vừa phun ra một nửa liền chợt ngừng lại.
Một gương mặt tuấn mỹ đi tới trước mắt Từ Hàn, đôi mắt đầy tinh thân mang theo ý cười nhìn hắn, sau đó y nhẹ giọng nói: "Đánh chơi thì có thể, nhưng như vậy lại không được."
Nói xong người nọ vươn một bàn tay, ngón trỏ nhếch lên, nhìn như nhẹ bẫng, kì thực mang theo phong lôi cuốn lấy biển mây, điểm tại mi tâm Từ Hàn.
Mọi chuyện đều tới cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, sau một khắc thân thể Từ Hàn nhanh chóng như bị trọng thương, cuối cùng hung hăng ngã quy xuống dưới thân Vương Dương Minh.
Mà hòa thượng áo đen đẩy Từ Hàn ra sau đó phất tay áo đứng giữa không trung cười nói: "Người trên trời muốn lấy mạng của ngươi, chuyện này rất thú vị. Ta muốn nhìn một chút ngươi rốt cuộc là thứ gì, có thú vị tựa như Vương Kiếm tiên hay không, cho nên lưu ngươi một mạng." Từ Hàn đứng lên, không phải chịu bất kỳ thương thế nào, hắn không rõ vì sao vị Địa Tạng Vương này lại làm như thế, đương nhiên cũng không hiểu ý trong lời nói của y. Nhưng khi hắn cau mày muốn tiếp tục thúc giục cánh tay phải của mình, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Hắn phát hiện khí cơ cánh tay phải của hắn đã bị phong tỏa.
Tuy phong ấn như thế cũng không tính là quá mạnh mẽ, chỉ cần cho hắn khoảng một nén nhang là có thể phá tan phong ấn này. Nhưng ở trên chiến trường như vậy, thời gian một nén nhang cũng đủ để cho các Kiếm linh còn lại không nhiều ở đây tử thương hơn phân nửa.
Sắc mặt của hắn liên tục biến hóa, cuối cùng phi thân đến bên cạnh Vương Dương Minh, gấp giọng nói: "Sư bá, đệ tử đã tìm ra kế phá địch, trước tiên ngài triệu hồi Kiếm linh, chuyển công thành thủ, giảm bớt thương vong. Chỉ cần một nén nhang, đệ tử có thể phá vỡ trận pháp đối địch."
Từ Hàn xem ra đây là biện pháp tốt nhất lúc này, chỉ có như vậy mới có thể tranh thủ cho bọn họ một con đường sống, đồng thời cố hết sức giảm bớt thương vong cho Kiếm linh. Nhưng ngoài dự liệu của hắn chính là sắc mặt Vương Dương Minh cực kỳ yên tĩnh, tựa như cũng không nghe được những lời kia, vẫn thúc dục Kiếm linh không ngừng xung kích, bay múa trong trận địch, sau đó tử vong.
"Sư bái" Từ Hàn không hiểu Vương Dương Minh làm vậy là có ý gì, lúc đó ngữ điệu của hắn không thể tránh khỏi lớn hơn vài phần, cũng ẩn giấu thêm chút lo lắng.
Vương Dương Minh lúc này dường như nghe thấy Từ Hàn gọi vội nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lão bình tĩnh hỏi: "Ngươi nhìn không ra sao? Bọn chúng mạnh hơn chúng ta quá nhiều."
Từ Hàn sững sờ, vội vàng nói: "Nhưng bọn chúng đều dựa vào người nọ mới có thể điều động theo ý mình được, chỉ cần cho đệ tử thời gian phá tan cấm chế của cánh tay Yêu, đệ tử có thể giết người kia. Đến lúc đó những yêu vật này sẽ loạn thành một bây, chiến lực ít nhất tiêu giảm hơn phân nửa, chúng ta liên có cơ hội lần lượt đánh tan bọn chúng."
"Thắng cũng là thắng thảm, ngày sau bọn chúng lại tới, chúng ta nên ngăn địch như thế nào đây?" Vương Dương Minh hỏi.
Từ Hàn có chút không hiểu Vương Dương Minh giờ phút này đang khổ não suy nghĩ cái gì. Hắn lại nói lần nữa: "Giữ được lần này mới có thể có hậu chiêu. Sao sư bá có thể..."
"Hồ đồ ư?" Trên khuôn mặt Vương Dương Minh chợt lộ ra một vệt ý cười: "Ta cũng không hồ đồ, có một số việc còn thấy rõ hơn ngươi."
Cũng ngay lúc hai người đang nói chuyện, lại có gân nghìn đạo Kiếm linh chết trận, ba vạn sáu nghìn Kiếm linh giờ phút này thừa lại không đến một vạn.
"Ý của sư bá là gì?!" Từ Hàn vừa khẩn trương vừa giận hỏi.
Vương Dương Minh lúc đó nghiêng đầu nhìn về phía các Kiếm linh đang chém giết trên chiến trường kia, kiếm quang đầy trời chiếu rọi vào bên cạnh gương mặt già nua của lão, thần thái trên khuôn mặt cuồng nhiệt và cố chấp, thậm chí mơ hồ mang theo một chút mùi vị dữ tợn.
Lão đè thấp thanh âm của mình, lấy một loại ngữ điệu gần như ác quỷ lẩm bẩm.
"Rất đơn giản."
"Ta muốn các ngươi sống sót, hung kiếm sẽ không rơi vào tay bọn họ..."
"Mà chỉ khi bọn họ chết, các ngươi... mới có thể sống!"