Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 723 - Chương 64: Sinh Mệnh Ta Đúc Kiếm Của Ngươi, Trong Lòng Ngươi Nhận Đạo Của Ta

Chương 64: Sinh mệnh ta đúc kiếm của ngươi, trong lòng ngươi nhận đạo của ta Chương 64: Sinh mệnh ta đúc kiếm của ngươi, trong lòng ngươi nhận đạo của taChương 64: Sinh mệnh ta đúc kiếm của ngươi, trong lòng ngươi nhận đạo của ta

Từ Hàn cau mày mở mắt ra, nhìn lão nhân bên cạnh, hoang mang hỏi: "Vì sao?"

Thần sắc trên mặt Vương Dương Minh cũng có chút ngưng trọng, lão nhìn hắn từ trên xuống dưới giống như đang đánh giá một vật cổ quái.

"Ta đã dùng bí pháp không ngừng rót kiếm ý cuồng bạo trong Kiếm Lăng vào trong cơ thể ngươi, coi như là một tên ngu ngốc trên kiếm đạo, chỉ cần có thể tiếp nhận cỗ kiếm ý này, cũng có thể ngưng tụ ra hình thức ban đầu của Kiếm linh."

"Vì sao ngươi lại không làm được?" Vương Dương Minh như đang hỏi, lại như đang thì thào tự nói.

Từ Hàn nhún vai, hắn nghĩ trong hai ngày này khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong Kiếm Lăng, lại không có thành tựu gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận một sự thật: "Có lẽ mình ngay cả kẻ ngu trên kiếm đạo cũng không tính.”

Khi đó Vương Dương Minh lại giơ tay đặt lên bả vai Từ Hàn, một luồng kiếm ý hạo nhiên dũng mãnh nhập vào cơ thể hắn. Từ Hàn không kịp phản ứng, chỉ có thể để mặc cho kiếm ý nhập thể. Sau trăm hơi thở, Vương Dương Minh cau mày thu tay, cũng thu hồi kiếm ý đang chạy trong cơ thể hắn.

"Sư bá có nhìn ra gì không?" Từ Hàn hỏi.

"Thể nội của ngươi tồn tại một cỗ ý chí cường hãn vô cùng, nó để cho ý thức của ngươi không cách nào ngưng tụ thành linh." Vương Dương Minh trầm giọng nói, nhưng lại cực kỳ lạ lùng không hỏi xem ý chí trong cơ thể Từ Hàn rốt cuộc là vật gì.

Mà Từ Hàn đối với đáp án này lại bình tĩnh lạ thường, hắn nhún vai một cái, nói: "Xem ra đệ tử không cách nào ngưng tụ thành Kiếm linh rồi, quả thực đã phụ sư bá dạy bảo."

Vương Dương Minh nhìn chằm chằm vào cặp mắt đục ngầu của Từ Hàn, hạ thấp giọng thì thào lẩm bẩm: 'Không, nhất định có thể."

Nơi sa trường bên ngoài Kiếm Lăng, giết chóc vẫn đang tiếp diễn.

Kiếm ý tràn ngập khắp nơi, nông đậm đến mức gần như ngưng tụ thành thực chất. Đó là thứ mà Kiếm linh và Thần kiếm đã chết đi phát ra, giống như oan hồn đã chết oan, đang khóc lóc, gào thét.

"Sư bá" Từ Hàn nghe được lời Vương Dương Minh nói, con ngươi hắn đột nhiên phóng đại, giờ phút này lão nhân vẻ mặt dữ tợn kia khiến trong lòng hắn không khỏi sinh ra một cỗ hàn ý, hắn chợt có chút không quá xác định, lão nhân trước mắt rốt cuộc có phải là lão giả hiền lành trong miệng Thương Hải Lưu cùng Mặc Trần Tử hay không.

Các Kiếm linh còn đang không ngừng chết trận nhưng lão nhân vẫn không hề nhúc nhích.

Mà ngay sau đó, lão nhân chợt xòe bàn tay ra hướng về hư không nắm chặt lấy. Ở trong chiến trường Mông Lương đang chém giết đẫm máu, Tần Khả Khanh thậm chí cả Huyền nhi và Ngao ô đều bị lão nắm chặt, thân hình không tự chủ được bay ngược về phía bên cạnh Từ Hàn, sau đó một đạo kiếm quang vẩy xuống, bốn phía xung quanh đám người liền tràn ngập một đạo kiếm trận vây khốn bọn họ lại.

Mông Lương như trâu chó ngã chổng vó trên mặt đất chật vật đứng dậy. Gã nhìn về phía Vương Dương Minh, không hiểu mà hỏi: "Lão đầu tử, ngài muốn làm gì?"

Lão nhân không trả lời câu hỏi này, ngược lại tự mình nói: "Ba vạn sáu ngàn Kiếm linh này ngày đêm hấp thu kiếm ý trong lăng, trong đó ẩn chứa lực lượng bàng bạc vô cùng, giờ phút này Kiếm linh đều đã chết trận, kiếm ý vạn năm đều tụ tập ở đây, kiếm ý này chính là từ Kiếm linh xuất ra, trong đó tự hàm linh thể, ta dùng bí pháp dẫn dắt kiếm ý này rót vào trong cơ thể hai người các ngươi, các ngươi mượn kiếm ý này có thể ngưng tụ ra Kiếm linh, thậm chí giải khai gông cùm thiên địa, bước lên Tiên cảnh!"

"Cái gì?" Mông Lương nghe vậy biến sắc.

Còn Từ Hàn bên cạnh lại càng giận dữ, hắn nhớ lại đoạn đối thoại với Vương Dương Minh ở sâu trong Kiếm Lăng ngày ấy, lập tức bất ngờ hỏi: "Ngài làm những thứ này chỉ để ta ngưng tụ thành Kiếm linh?"

Đối mặt với chất vấn của hai người, Vương Dương Minh thần sắc lãnh đạm như thường: "Chỉ có trở thành Tiên nhân, các ngươi mới có thể thủ vững hung kiếm này."

Giọng điệu của lão cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người ta khó có thể nghi ngờ, bình tĩnh đến mức người ta hầu như không để ý tới cái giá lấy hàng vạn tính mạng Kiếm linh đổi lấy phía sau đó.

Mà càng là như thế, Từ Hàn càng cảm thấy lão nhân trước mắt này lại cực kỳ lạ lãm.

"Lấy máu thịt chất chông thành Tiên nhân như vậy, ta cần làm gì?" Sắc mặt Từ Hàn lạnh lẽo xuống, bình tĩnh hỏi ngược lại.

Vương Dương Minh bình tĩnh đáp lại Từ Hàn: "Kiếm linh không phải người."

Lời vừa thốt ra, sắc mặt Từ Hàn đột nhiên biến đổi. Kiếm linh đương nhiên không phải người chân chính, nhưng đã sinh ra linh trí, thậm chí có thể nói chuyện với người khác. Người như vậy lẽ nào chỉ vì một câu "Kiếm linh không phải người" mà coi thường sinh tử của đối phương sao?

Từ Hàn không cách nào chấp nhận điều kiện như vậy, hắn nói: "Vậy thì sao?"

"Sinh tử đối với Kiếm linh cũng không quan trọng, ngươi không phải Kiếm linh, vĩnh viễn không thể lý giải điểm này, ngươi chỉ cần yên lặng tiếp nhận phần quà tặng này là được." Vương Dương Minh thản nhiên nói.

"Ngài cũng không phải là Kiếm linh, chẳng lẽ có thể thật sự hiểu rõ bọn họ không quan tâm sinh tử của mình sao?" Ngữ điệu của Từ Hàn lớn hơn vài phần, đương nhiên hắn biết lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để nội chiến, nhưng sau khi trải qua biến cố Long Xà song sinh ở thành Trường An, Từ Hàn cảm thấy chuyện một phía tình nguyện xác định sinh tử của người khác như vậy, ngược lại vô cùng bất hợp lý.

Huống chi Vương Dương Minh còn muốn hắn dùng Kiếm linh sau khi chết tẩm bổ cho bản thân, dùng cái này để đăng lâm Tiên cảnh.

Từ Hàn xem ra hành vi như vậy có khác gì ma quỷ ăn thịt người kia đâu?

Nghĩ tới đây, lệ khí trong mắt hắn hiện lên, hắn định nói thêm gì nữa, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã lập tức dừng lại.

Hắn trợn tròn hai mắt, nhìn lão nhân như thể thấy được chuyện bất khả tư nghị trên đời. Khi đó thân hình Vương Dương Minh chợt hư hóa, Từ Hàn lúc này mới thấy rõ, lão nhân được gọi là Kiếm tiên đệ nhất thiên hạ này không hề có thực thể, thân thể của lão cũng do kiếm ý mênh mông ngưng tụ mà thành, lão không có thân thể, cũng chỉ là Kiếm linhI!!I

Trong khoảnh khắc đó, tâm thần Từ Hàn rung động không thôi, ngực như bị búa tạ đập, không thể tự chủ được nữa.

"Kiếm linh, là kiếm, là linh."

"Bọn hắn cũng tốt, ta cũng được. Đều thừa nhận ý chí của người cầm kiếm lúc trước. Sống ở Kiếm Lăng một năm lại một năm, chúng ta tịch liêu, chúng ta phủ bụi, chúng ta ngày đêm nhớ mong chính là hình dáng người cầm kiếm lúc trước."

"Chúng ta sinh ra vì bọn họ, lại không thể chết vì họ." "Chúng ta chỉ tuân theo nguyện vọng của bọn họ là để bảo vệ Kiếm Lăng, bảo vệ hung kiếm. Đối với chúng ta, trừ chuyện đó ra không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn chuyện này."

"Các ngươi nhận phần quà tặng này, bảo vệ Hung kiếm cho tốt, đây chính là kính trọng tốt nhất đối với Kiếm linh."

Vương Dương Minh nói như thế, kiếm ý giữa thiên địa bắt đầu cuồn cuộn, mơ hồ có từng bóng người hiện lên ở sau lưng lão, bọn họ hoặc nam hoặc nữ, hoặc già hoặc trẻ, bọn họ đứng chung một chỗ, giống như Thiên Nhân giáng thế, khóe miệng ngậm ý cười, ánh mắt tràn đầy bình tĩnh.

Bọn họ nhìn Từ Hàn và Mông Lương, giống như là nhìn bộ dạng người cầm kiếm năm đó.

Thế là bọn họ mở miệng, âm thanh tụ tập lại với nhau, như Thánh nhân thì thào, như tiếng trời vang vọng.

"Mệnh ta đúc kiếm của ngươi, ngươi nhận đạo của ta."

"Đạo này không đoạn tuyệt, sao nói là ta mất?"
Bình Luận (0)
Comment