Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 724 - Chương 65: Mười Vạn Kim Quang Đúc Thân Ta.

Chương 65: Mười vạn kim quang đúc thân ta. Chương 65: Mười vạn kim quang đúc thân ta.Chương 65: Mười vạn kim quang đúc thân ta.

Lời vừa nói ra, căn bản không đợi Từ Hàn và Mông Lương có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, kiếm ý bao phủ trên sa trường kia đã bị lão điên cuồng dẫn dắt rót vào cơ thể hai người.

Dưới kiếm ý cuồng bạo, thân hình hai người không khỏi chấn động, thời điểm đó cả hai lâm vào yên lặng.

Bọn họ không dám chống lại cỗ kiếm ý này, bởi vì chống cự cỗ kiếm ý này chính là muốn chém giết ý chí bên trong những cỗ kiếm ý đó, bọn họ cũng không thể thờ ơ được, bởi vì kiếm ý dũng mãnh tràn vào cơ thể bọn họ nếu không bị luyện hóa, những kiếm ý này cuối cùng sẽ làm thân thể nổ tung.

Đối với bọn họ giờ phút này, lựa chọn duy nhất chính là ngưng tụ cỗ Kiếm ý này tu ra Kiếm Linh của mình.

Đúng như Vương Dương Minh đã nói, đây mới là sự kính ý lớn nhất đối với những Kiếm linh này.

"Nhận lực lượng của những người kia, bảo vệ đại đạo của bọn họ...

"Thì ra là đánh chủ ý này." Hòa thượng áo đen tuấn mỹ hạ xuống trước mặt Vương Dương Minh, y nhìn đám người Mông Lương bị một đạo kiếm trận bao phủ, lập tức hiểu được ý định của đối phương. Y cười nói: "Biện pháp phá rồi mới dựng của Kiếm tiên đại nhân thật đúng là làm cho bần tăng bất ngờ."

Sau đó khóe miệng y nhấch lên một chút ý cười khó hiểu, hỏi: "Các hạ cảm thấy bần tăng sẽ trơ mắt nhìn bọn họ đăng lâm Tiên cảnh sao?"

Vương Dương Minh nghe vậy thu hồi ánh mắt trên người đám Từ Hàn, lúc này mới nhìn về phía hòa thượng áo đen, giọng nói bình tĩnh: "Không phải còn có ta sao?"

"Ngươi?" Tăng nhân áo đen bật cười: 'Mặc dù Vương Kiếm tiên có bản lãnh rất cao, thân là Kiếm linh có thể điều khiển ba vạn Thần kiếm trong Kiếm Lăng, nhưng dẫu sao Kiếm linh cũng là Kiếm linh, huống chi Vương Kiếm tiên vẫn là một đạo Kiếm linh không có thân kiếm”"

"Linh không có kiếm, như lục bình không có rễ, sao dám đối địch với bần tăng."

Tăng nhân áo đen dứt lời, lại lắc đầu cười khổ một trận, giống như cười Vương Dương Minh nói bậy, lại như cười người trong thiên hạ si mê.

Mà lúc này vị Kiếm linh cuối cùng trong trận chém giết đẫm máu kia cũng đã ngã xuống dưới vuốt sắc của đại quân, ba vạn sáu ngàn đạo Thần kiếm của Kiếm linh lúc này đều diệt vong, kiếm gấy rơi đầy trên đồi núi, như thây chất đầy đồng.

Lúc này tám vạn đại quân Địa Tạng Vương mang đến cũng tử thương quá nửa, nhưng tổn thất như vậy cũng không tính là gì, dù sao từ một khắc Thánh hóa, kết cục của tám vạn cái gọi là Thánh tử Thánh binh này cũng đã được định trước.

Nghĩ tới nơi đây, hai đầu lông mày hòa thượng áo đen nhướng lên một ý cười càng thêm nồng đậm, đó là ý cười khi tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành.

Tay y chậm rãi vươn tới, từng đạo hắc khí từ lòng bàn tay tuôn ra, muốn đi về phía chỗ Từ Hàn và Mông Lương.

Nhưng vào lúc đó, một bàn tay chợt duỗi ra chặn lấy cánh tay của Địa Tạng Vương, cùng lúc đó một đạo kiếm khí tuôn tới, xóa đi toàn bộ hắc khí do Địa Tạng Vương kích phát ra.

"Hả?" Địa Tạng Vương nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay già nua kia.

Lúc đó trên mặt y hiện lên vẻ kinh hãi hiếm thấy. Kiếm linh không có kiếm, giống như nước hóa thành sương mù, ném đi hồn phách. Có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, có lẽ còn tôn tại nhưng không cách nào quấy nhiễu ngoại vật. Đây là đạo lý rất đơn giản, đơn giản tới mức không có bất cứ ai nảy sinh nửa phần hoài nghi đối với chuyện này.

Vậy Vương Dương Minh làm thế nào có thể ngăn được y? Làm sao kích phát ra kiếm khí chặt đứt lực lượng do y triệu hồi ra đây?

Những vấn đề này khiến Địa Tạng Vương không khỏi sững sờ.

"Ta nói rồi, còn có ta cơ mà." Vương Dương Minh cười nói, cánh tay đỡ lấy Địa Tạng Vương hơi chấn động, như kiếm khách vung kiếm.

Thân thể Địa Tạng Vương như bị trọng thương bay ngược ra ngoài. Vị tráng hán cao hơn chín thước cách đó không xa thấy thế, vội vàng phi thân lên đón lấy thân thể y bay ngược ra.

Địa Tạng Vương cố hết sức từ trên người tráng hán kia rơi xuống, đứng trên mặt đất, nhưng y dường như có chút suy yếu, phải để tráng hán kia đỡ mới có thể đứng thẳng lên được.

"Các hạ nên lo lắng cho chính mình mới tốt, ta xem sinh cơ trong cơ thể ngươi yếu ớt, đã gần đất xa trời rồi, Diêm Vương gia nhìn thấy các hạ hay tại hạ trước, ta thấy vẫn chưa nói trước được." Vương Dương Minh đứng chắp tay, nheo mắt cười nói.

Địa Tạng Vương lại căn bản không quan tâm đến thương thế của mình, y cau mày nhìn Vương Dương Minh, ánh mắt sáng như đuốc, như muốn xem rõ ràng vị lão nhân trước mắt này, nhưng kết quả lại khiến y thất vọng. Y không nhìn thấu được đối phương, cho nên chỉ có thể mở miệng hỏi: "Không có Kiếm linh, làm sao có thể kích phát lực lượng?"

Vương Dương Minh mặc một bộ áo trắng rung động trong gió đêm, tay lão chợt duỗi ra, híp mắt cười hỏi: "Điện chủ đại nhân nhìn rõ chứ, kiếm của ta xưa nay chưa từng rời đi."

Địa Tạng Vương nghe vậy biến sắc, y nhìn chăm chú vào bàn tay đang vươn ra của Vương Dương Minh. Vẻ kinh hãi giữa hai đầu lông mày lần nữa ngưng trọng thêm mấy phần. ...

Cách sáu mươi dặm bên ngoài Trường Vũ quan của Trần quốc.

Đám người Phương Tử Ngư rời Kiếm Long quan một đường chạy trốn rốt cuộc cũng có thời gian thở phào một hơi, mấy ngày qua bọn họ ngày đêm không ngừng bôn tẩu, giờ phút này rốt cuộc đã tới bên ngoài biên giới Trần quốc. Dựa theo tốc độ của bọn họ, đến trước lúc trời tối ngày mai là có thể đến Trân quốc.

Đây đương nhiên là một chuyện rất đáng để cao hứng, bất kể là đối với những bách tính chạy trốn từ Đại Chu, hay là đại quân do Mục Lương dẫn đầu còn lại không nhiều lắm. Thậm chí đám người Lý Định Hiền trong lòng cũng đã cực kỳ mong đợi, nếu Đại Chu đã rơi vào tay giặc, Trần quốc liền thành minh hữu duy nhất mà Đại Hạ có thể dựa vào hiện giờ.

Nhưng trong lòng Phương Tử Ngư lại có buồn rầu, nàng ngồi cạnh đống lửa nhìn mọi người vui vẻ ra mặt chung quanh, cuối cùng không thể cảm thấy vui vẻ chút nào.

Trân Huyền Cơ ở Trần quốc...

Sau khi nhìn thấy bộ dáng ân ái của y và nữ tử kia, Phương Tử Ngư không biết làm sao đối mặt với vị đại sư huynh mà nàng đã từng tuyên bố không phải y sẽ không lấy chồng kia.

Nghĩ đến đây, nàng bất đắc dĩ thở dài, Ninh Trúc Mang thấy vậy cũng biết suy nghĩ của nữ nhi mình, đang muốn tiến lên an ủi vài câu.

Nhưng vào lúc này, trong đám người chợt vang lên một tiếng thét kinh hãi. Phương Tử Ngư cùng Ninh Trúc Mang thầm tưởng có biến cố gì đó đều theo bản năng đứng dậy nhìn vê phương hướng âm thanh kia truyền tới, đã thấy trong doanh địa đã dập tắt đại đa số lửa trại chợt sáng lên từng luồng ánh vàng.

Chúng nó lấp lóe trong bóng đêm giống như sao trời.

Tiếng kinh hô của đám người càng lúc càng lớn, lúc này bọn họ mới nhìn rõ phần lớn kim quang là từ trong quần áo của những người kia. Trong bọn họ có một hàng người Từ Hàn cứu ra từ Cảnh châu, cũng có bách tính đến từ Ký châu, đồng thời không thiếu bộ hạ cũ của Mục Gia quân.

Luồng ánh vàng lập loè ở trong quần áo bọn họ càng ngày càng sáng, gần như khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Sau đó quần áo bọn họ đội lên, giống như có thứ gì từ bên trong phá kén chui ra, đại khái là chưa từng gặp qua dị tượng như vậy. Đám người kinh hô càng lúc càng lớn, thậm chí còn có vài người có tư thế chạy trối chết.

Phốc!

Chợt một tiếng vang nhỏ xuất hiện trong đám người, quần áo một vị giáp sĩ chợt bị phá vỡ một lỗ hổng không lớn, kim quang kia lúc đó giống như là dòng lũ mãnh liệt tìm được cửa ra vào nhảy ra, mà theo sát là những người có kim quang lấp lóe ở đây, quần áo từng người đều bị chọc thủng một lỗ, những kim quang kia hóa thành ánh vàng bay nhanh, dũng mãnh lao vê phía nam.

Phương Tử Ngư lúc này mới có thể nhìn thấy rõ, những kim quang kia chính là những đồng tiền trên thân những người được Từ Hàn cứu ra lúc trước!

Không chỉ ở đây, mà chuyện này cũng phát sinh ở khắp nơi trong thế giới này.

Có người tranh thủ bóng đêm trốn tránh trong rừng rậm đợi người tới bảo hộ, có người kết thúc một ngày canh tác ngồi trước cửa viện, tay bông em bé nhìn vào sắc trời.

Có người ở biên quan nhìn bóng đêm phương xa, mong muốn có thể bình an vượt qua được đội quân phòng vệ hôm nay, có cha mẹ mang theo trẻ con đi trên đường gập ghêềnh.

Tuổi tác của bọn họ không giống nhau, nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ hoặc tổ tiên của bọn họ, ở mỗi một năm nào đó từng đi ngang qua một nơi nào đó, thấy một vị lão nhân cõng hòm gỗ to lớn, ở nơi đó nhẹ giọng hát một khúc cho bọn họ nghe.

Bọn họ hoặc nghe hiểu chuyện xưa trong đó, hoặc chỉ là cảm thấy lão nhân đi lại không dễ, cho nên khẳng khái mở hầu bao, khi lão nhân đưa cái bát sứ cầu tiền thưởng đã bỏ vào trong bát một mai tiền đồng.

Vì thế một đoạn nhân quả kết xuống, rất nhiều năm sau, lão nhân kia đứng một mình ở đỉnh Long Ẩn sơn, lôi kiếp mười phương gia trì, người giám thị vạn vực tinh không khâm điểm mang lão đến chỗ nọ.

Lão nhân tuy còn sống, nhưng lấy lực lượng bản thân chứng đại đạo, thay đổi lý tưởng của phương thiên địa này chung quy lại trôi theo dòng nước.

Trong lòng lão có hổ thẹn, thẹn đối với các vị bằng hữu cũ từ ngàn năm trước liều mình trợ giúp lão, cũng thẹn với thiện ý của lão đối với chúng sinh trong ngàn năm qua. Cho nên trong nháy mắt rời phương thiên địa này, lão cong ngón tay búng, mười vạn đồng tiền như sao rơi, như chim về tổ, chúng nó trở lại bên cạnh chủ nhân trước kia, đây là một chuyện cuối cùng lão nhân làm cho phương thiên địa này.

Hiện tại những đồng tiền này lóe ra kim quang chói mắt trốn vào chân trời, cả thế giới đều trong cái chớp mắt đó bị xua tan, ánh vàng đầy trời tụ tập cùng nhau, chúng nó hưởng ứng triệu hoán từ ngàn năm trước, hiển lộ hình dáng mình trước mắt thế nhân lần nữa. ... Vương Dương Minh nắm chặt trong tay một đạo kiếm ảnh từ hư vô hiện ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Địa Tạng Vương, từng đạo kim quang từ phía chân trời xa lao nhanh đến, tràn vào bên trong đạo kiếm ảnh nọ.

Vì vậy một thanh trường kiếm không dài quá ba thước, quanh thân kiếm kim quang lưu chuyển đang chậm rãi ngưng thực ở trong tay Vương Dương Minh.

Kiếm ý như thủy triều trào ra, bao phủ trên không Kiếm Lăng, kiếm ý bàng bạc như hóa thành thực chất, rất có thế mây đen áp thành.

Thời khắc này, Vương Dương Minh đưa tay vuốt ve thân kiếm màu vàng. Thân kiếm theo ngón tay của lão mà run rẩy một hồi, dường như là thổ lộ hết, lại như là hoan hô.

"Đã lâu không gặp.'

Vương Dương Minh nhẹ giọng nói.

"Hắn đã không ở đây nữa, lân này chỉ còn ngươi và ta."

"Nhưng chúng ta cũng phải đánh tiếp, như vậy mới không làm mất uy danh của hắn, cũng không làm mất đi uy danh của ngươi."

Nói đến đây, Vương Dương Minh hơi dừng lại, cánh tay vuốt ve thân kiếm cũng lập tức ngừng, sau đó lão lại hỏi.

"Ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Leng keng, leng kengl

Một tiếng thét dài như long ngâm từ trên thân kiếm bay lên.

Vương Dương Minh phi thân lao đi, giết thẳng về phía đám quái vật màu tím giống như thủy triều màu đen kia.

Khi đó, kiếm ý ở chân trời cuồn cuộn như biển lớn, thân kiếm trong tay nổi lên ánh vàng sáng chói như ngân hà.

Lão nhân tóc trắng tung bay, như ngàn năm trước, người nọ lại tới...
Bình Luận (0)
Comment