Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 725 - Chương 66: Ngàn Năm Ngộ Đạo

Chương 66: Ngàn năm ngộ đạo Chương 66: Ngàn năm ngộ đạoChương 66: Ngàn năm ngộ đạo

Vương Dương Minh vung vẩy trường kiếm trong tay, máu thịt trong đám người kia cũng bay tứ tung.

Lão đã giết thật lâu.

Kiếm trong tay lão đã bị tàn phá không chịu nổi, máu bẩn bao phủ thân kiếm đã từng kim quang loá mắt kia.

Đại quân bốn vạn Thánh tử cùng Thánh binh đã có khoảng gần vạn con chết dưới kiếm của lão, thi hài chất thành ngọn núi nhỏ, máu tươi tràn ngập bên ngoài Kiếm Lăng, như dòng suối chảy nhanh bên trên đại địa.

"A Man." Địa Tạng Vương híp mắt nhìn thân ảnh đang ra sức chém giết trong đám quái vật màu tím kia, trong miệng phun ra hai chữ.

Tráng hán cao hơn chín thước phía sau kia nghe vậy có chút chân chờ, hắn nhìn Địa Tạng Vương, cũng không hành động ngay.

"Không có việc gì, ta không chết được, tới giết hắn đi, hắn... cũng đã mệt mỏi." Địa Tạng Vương nhẹ giọng nói ra, ngữ điệu lạnh như băng xưa nay lại có thêm một phần kính trọng cực kỳ phức tạp.

Đúng như vậy, một Kiếm linh có thể giấu diếm người trong thiên hạ, một mình chống đỡ toàn bộ Kiếm Lăng Nam Hoang, bản thân chính là một chuyện đáng kính trọng.

Hiển nhiên nam nhân được gọi là A Man cũng không có nhiều tâm tư như hòa thượng, nghe đối phương nói vậy, tráng hán nhe răng cười, nhếch miệng nói: "Được rồi!"

Thế là gã nhanh chóng cất bước tiến lên, mỗi một lân hai chân chạm đất, mặt đất giống như không thể thừa nhận sức mạnh của gã mà chấn động một lần, tốc độ cũng lập tức nhanh hơn một phần.

Chẳng qua là đảo mắt, tốc độ của gã đã tăng lên tới cực hạn.

Thánh binh Thánh tử ngăn trước người đều bị cực kỳ thô bạo húc văng, gã tung người nhảy lên cao cao, mang theo uy thế dời núi lấp biển lao về phía Vương Dương Minh vừa mới chém rơi đầu ba vị Thánh binh.

Vương Dương Minh trong lòng cả kinh, theo bản năng muốn rút kiếm trở vê phòng ngự.

Nhưng lão thật sự quá mệt mỏi, tốc độ phòng thủ so với ngày thường chậm hơn không ít, mà cao thủ so chiêu xưa nay chính là sai một ly đi ngàn dặm.

Nắm đấm vô cùng sắc bén mang theo uy thế đủ để phá núi lấp sông, nện mạnh lên lông ngực Vương Dương Minh.

Âm!

Một tiếng trầm đục nổ tung.

Vương Dương Minh lui nhanh lại.

Trên thân kiếm màu vàng lúc đó bắt đầu lan tràn ra từng đạo đường vân tựa như rắn độc.

Đau đớn kịch liệt lan tràn khắp toàn thân lão nhân này. Lão ngửi thấy mùi vị của cái chết, không cảm thấy đau đớn gì. Ngược lại, một vài nghi vấn khiến lão hoang mang cả ngàn năm qua chợt được cởi bỏ. ...

Ngàn năm trước.

Cựu vương triều Đại Ly không cam lòng với vương quyền sa sút đã dẫn hai mươi vạn tàn quân tới ngoài Kiếm Lăng.

Bọn họ muốn lấy hung kiếm, gây dựng lại núi sông vương triều Đại Ly.

Một bên mang theo hận nước cừu nhà, một bên tuân theo khế ước từ viễn cổ đã lập xuống. Cho nên có một số việc không thể tránh khỏi...

Ngày hôm đó, bên ngoài Kiếm Lăng kiếm khí tung hoành, kiếm quang chói mắt như sao trời.

Ngày hôm đó, hai mươi vạn thi thể phủ kín cánh đồng hoang vu bên ngoài Kiếm Lăng, xương trắng mênh mông cuồn cuộn tựa như là luyện ngục không thấy phần cuối.

Cuối cùng, sau khi dùng một kiếm gỡ đầu lâu của vị vua mất nước kia xuống, lão nhân cũng quỳ trên mặt đất.

Hư ảnh một nam hài chợt hiện lên ở trước người lão, hắn cúi đầu nhìn lão giả khí cơ dần dần yếu ớt xuống, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Ngươi sắp chết sao?"

Lão nhân ngẩng đầu, nhìn đôi mắt không khác biệt lắm với mình lúc còn trẻ, trên mặt lộ ra ý cười gian nan, lão khẽ gật đầu, đáp lại: "Ừm."

Nam hài nhíu mày, suy tư một lát lại không biết làm cách nào để đối mặt với sinh ly tử biệt, cho nên chỉ có thể suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Vậy ta phải làm sao bây giờ?"

Lão nhân nghe vậy gian nan từ trên mặt đất đứng dậy, nam hài rất hiểu chuyện đưa tay đỡ lão nhân, một già một trẻ chậm rãi xuyên qua bão cát cùng hài cốt rải đầy bên ngoài Kiếm Lăng, đi vào bên trong đó.

Lão nhân ngồi xuống, sau đó đưa tay ra, chỉ vào Kiếm Lăng nói: "Trong lăng kiếm ý sung túc, ngươi ở đây được kiếm ý tẩm bổ, cho dù không có ta, ngươi cũng có thể sống khỏe mạnh."

Nam hài có chút hoang mang, hắn nhìn nhìn những thanh kiếm yên tĩnh nằm ở dưới cát vàng trong Kiếm Lăng, hỏi: "Giống bọn họ sao?"

Lão nhân nhíu mày, như ý thức được cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nói thật: 'Ừm, giống như bọn họ."

Dứt lời, lão nhân tựa như lọ sợ bị nam hài hỏi thăm điều gì đó, vì thế lão lại nói: "Ta cầu được hai vị đệ tử từ Ly Sơn cùng Linh Lung các coi như không tệ, đoán chừng đã trên đường đi tới rồi, ngày sau ngươi phải dạy cho họ thật tốt."

"Ngươi thân là Kiếm linh, nói thêm một chút đối với việc cảm ngộ kiếm đạo cùng bọn họ, hẳn là có trợ giúp rất lớn cho hai người kia sau này..."

"Ta...' Lão nhân chợt vươn tay nhẹ nhàng tựa vào bả vai nam hài, nói: "Có chút mệt mỏi, ngủ một lát..."

"Sau này, làm phiền ngươi rồi... lão hỏa kế."

Một ngày kia, nam hài ngồi ở Kiếm Lăng suốt một đêm, lão nhân liền dựa vào bên cạnh hắn ngủ ròng rã một đêm. Mà sau giấc ngủ này, lão nhân cũng không tỉnh lại nữa.

Kiếm Lăng táng ba vạn sáu ngàn thanh kiếm, mang ý nghĩa Kiếm Lăng có ba vạn sáu ngàn vị Kiếm linh.

Nhưng ba vạn sáu ngàn vị Kiếm linh này lại không giống như nam hài này.

Đúng, hắn đã định trước là khác với tất cả mọi người.

Ngụy Trường Minh lấy kiếm của hắn, nấu kiếm thành tiền, rải tiền đồng khắp thiên hạ, mỗi một đồng tiên nho nhỏ lưu chuyển gần như trong nhân thế.Nó có thể là nguồn sống của kẻ ăn xin, có thể là phần thưởng của quý nhân cho kẻ dưới, có thể đổi lấy một món đồ chơi trông mà thèm hoặc là một xâu hồ lô. Nó có thể là rất nhiều thứ, nó chính mắt nhìn thấy sự tuyệt vọng, hy vọng còn có cả phẫn nộ của nhân gian.

Kiếm của hắn thừa nhận những thứ này, cho nên gã cũng có thể cảm nhận được.

Bởi vậy so với Kiếm linh bình thường, hắn có thể thấy nhiều hơn, suy nghĩ càng nhiều, cảm thụ cũng thêm sâu đậm.

Cho nên sau khi an táng thi thể lão nhân, hắn lần lượt đi đến trước những trường kiếm mai táng ở Kiếm Lăng, nói chuyện cùng bọn họ, hắn nói ra nghi ngờ của mình: "Người rốt cuộc là gì?"

Hắn từng cùng lão nhân tung hoành thiên hạ, khi còn trẻ bọn họ cầm kiếm đi xa, gặp chuyện bất bình, kiếm rời vỏ, gặp đồng đạo thì hát vang uống rượu.

Thiên hạ rộng lớn, tuy có trăm núi nghìn sông, nhưng bọn họ cũng đều đã dạo khắp bốn phương.

Hắn thích cuộc sống như vậy, đi từng bước một, nhìn từng chỗ một, tựa như trên đời này không có thứ phiền não, nếu như có, cứ rút kiếm là xong.

Thế nhưng ngày qua ngày, thiếu niên từng hăng hái cuối cùng cũng đã du ngoạn Tiên cảnh như ý nguyện, lão càng ngày càng mạnh nhưng cũng trở nên già nua hơn. Thân hình lão bắt đầu còng xuống, hai bên tóc mai đã sinh ra sương trắng. Lão không tiếp tục dẫn hắn tung hoành thiên hạ mà ngày ngày ở lại trên Ly Sơn, thở ngắn thở dài, uống rượu tiêu sâu.

Nói thật, nam hài cũng không thích những ngày như thế.

Cho nên hắn thường xuyên phi thân xuống trước mặt lão, giang tay ra, nói: "Chậc, chúng ta dạo thiên hạ một chuyến đi."

Lão nhân lại lắc đầu, xoa đầu hắn rồi nói: "Không đi được nữa rồi."

Sau đó lão nhân buông xuống tất cả, sau khi tán gẫu một hồi cùng vị lão nhân tới đón đi kia liền tự mình đi tới Kiếm Lăng.

Kiếm Lăng cô khổ, nhưng nam hài cũng không cảm thấy có cái gì khó khăn, chỉ cần chủ nhân ở bên cạnh, đối với Kiếm linh mà nói là vậy là đủ rồi. Nhưng lão nhân vẫn chưa vì vậy mà vui vẻ hẳn lên, lão thường xuyên ngồi một mình ngoài Kiếm Lăng, nhìn về phương Bắc. Nơi đó có tông môn, có cố quốc của lão, cũng có rất nhiêu người cũng giống như lão.

Nam hài rất nghi hoặc, đã không vui vì sao phải ở lại Kiếm Lăng. Hắn nhớ rất rõ, lúc lão nhân vẫn còn là thiếu niên đã từng nói với hắn, cuộc đời con người ngắn ngủi mấy chục năm, sống thì phải tiêu dao khoái hoạt, cái gì mà thương sinh thiên hạ, truyên thừa tông môn cũng đều là cái rắm chó, cuộc đời này ta có kiếm có rượu là đủ rồi, ai đi quản sông lớn vạn dặm sau lưng kial

Nhưng vì sao lão nhân lúc này đều quên sạch lời mình nói ra năm xưa?

Lão không chỉ quên tiêu dao khoái hoạt của mình, cuối cùng còn chết vì Kiếm Lăng. Khi đó lão già nua không tưởng tượng nổi, chật vật đến không thể tưởng tượng được. Nam hài rốt cuộc không thể từ trên người lão mà nhìn thấy bóng dáng thiếu niên năm đó.

Hắn rất hoang mang. Hắn hỏi hết tất cả kiếm trong Kiếm Lăng, lại không có một thanh nào có thể cho ra được đáp án.

Cho nên hắn liền hóa thành dáng vẻ của lão nhân, dùng thân phận của lão khi còn sống. Hắn kiến thức từng thế hệ truyên nhân Kiếm Lăng, hắn dạy bọn họ tu kiếm, dẫn bọn họ trông coi Kiếm Lăng. Từng thế hệ nối tiếp nhau, người tới Kiếm Lăng đại khái cũng không khoái hoạt, nhưng đều viết bốn chữ hộ vệ Kiếm Lăng vào trong lòng. Hắn nhìn bọn họ từ thiếu niên biến thành trung niên, rồi từ trung niên biến thành lão nhân, hắn nhìn bọn họ tới, cũng tiễn bọn họ chết đi.

Hắn hoang mang về sự kiên trì của bọn họ, cũng không hiểu được cố chấp của những người này.

Người đến tột cùng là cái gì, vấn đề như vậy một mực quấy nhiễu hắn ngàn năm, cho tới giờ phút này, khi tử vong rốt cục đi tới trên người hắn, hắn ngược lại có chỗ minh ngộ.

Trên thân thanh kiếm kia chằng chịt vết rạn, suy nghĩ ngàn năm qua hóa thân tiền đồng trong khoảnh khắc đó cũng ùa vào trong đầu Vương Dương Minh.

Nỗi buồn ly biệt, nỗi khổ của thế nhân vào lúc đó cũng dồn dập kéo tới.

Người, thật sự là thứ ngu xuẩn, bọn họ biết rõ sẽ chết nhưng vẫn cố gắng; biết rõ sau cùng sẽ hóa thành sinh ly hoặc tử biệt, nhưng lại vẫn phải phấn khích quên mình mà gặp lại...

Nhưng có lẽ có thể cố gắng sống, lại có thể thản nhiên chết đi, như vậy đời này mới có thể tính là thật sự sống.

Vương Dương Minh chợt giác ngộ được điều gì đó, lão hiểu được một đời của lão nhân kia, cũng hiểu được người đến tột cùng là cái gì.

"Thật sự là một thế giới tuyệt vời." Lão lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy thủ hộ ngàn năm không còn gian nan như trong tưởng tượng nữa, có thể bảo vệ thế giới như vậy, kỳ thực đối với lão mà nói là một chuyện may mắn. Ít nhất đến phút cuối cùng lão đã hiểu rõ vấn đề kia, một cảm giác thoải mái dễ chịu không nói rõ lan tràn khắp cơ thể, giống như được người ta thể hồ quán đính, toàn thân tràn đầy cảm giác mềm mại.

Người nghe được đại đạo, chiêu chết cũng không sao.

Lão nghĩ tới những lời này, chợt nở nụ cười.

Mà chính thời khắc đó thân thể lão bay ngược ra ngoài, ầm ầm rơi xuống, hung hăng nện ở trên mặt đất.

"Chết rồi?" A Man thân cao hơn chín thước nhìn lão nhân ngã xuống đất không dậy nổi, lắc đầu có vẻ còn chưa tận hứng.

Nhưng rất nhanh gã liền nhìn về phía Từ Hàn và Mông Lương đang nhắm mắt khoanh chân, quanh thân kiếm ý quanh quẩn cách đó không xa. Gã lè lưỡi liếm liếm bờ môi, nhe răng cười nói: "Đến lượt các ngươi."

Dứt lời, gã bước chân ra ngoài. Lúc đó ba vạn quái vật màu tím được tên tu sĩ gây còm kia điều khiển cũng ùn ùn ùn kéo tới chỗ mấy người Từ Hàn.

Huyền nhi chỉnh lại thân thể, bộ lông ngăm đen trên người dựng thẳng lên như mũi kim sắc nhọn; Ngao ô gào lên một tiếng, thân hình lần nữa trở nên to lớn, trong miệng không ngừng truyền ra từng tiếng gầm nhẹ; Tần Khả Khanh cũng ngăn ở trước mặt Từ Hàn và Mông Lương, quân áo của nàng tung bay, một loại hắc khí nào đó hiện lên, sát khí ngập trời.

Nhưng mặc dù bọn chúng đã bày ra tư thế, cũng biểu hiện ra đầy đủ quyết tâm, nhưng hiển nhiên A Man không để bọn họ vào mắt. Lúc đó gã siết tay nhe răng cười, đang muốn đi thẳng tới chỗ Tần Khả Khanh đứng chắn ở phía trước đội ngũ.

Gã có thể vặn nữ nhân này lên. Nhìn nàng gian nan giãy giụa ở trong tay mình, dần dần mất đi khí tức, cuối cùng chết đi.

Gã rất hưởng thụ cảm giác như vậy, bởi vậy hai đầu lông mày lúc đó dâng lên một cỗ cuồng nhiệt.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, vẻ cuồng nhiệt này đột nhiên lại đọng lại. Một đạo kiếm quang màu vàng hiện lên, lấy tốc độ nhanh kinh người bắn tới, sau đó cánh tay gã duỗi ra liền hiện ra một vết máu theo chỗ bạch quang kia, vết máu kia lan tràn, quấn quanh cánh tay của gã...

Sau đó nương theo một tiếng vang nhỏ, cánh tay của gã lấy một mặt cắt cực kỳ bằng phẳng từ bả vai tách ra.

A Man ngây ngẩn cả người, gã ngơ ngác nhìn bả vai trống không của mình, lại nhìn cánh tay trên mặt đất, rồi lại quay đầu nhìn về phía sau, vẫn có chút sững sờ nhìn về phía cách đó không xa.

Người đứng ở chỗ đó là một vị lão giả - chủ nhân của đạo kiếm mang kia, quần áo đều trắng, sợi tóc được chải chuốt tỉ mỉ, giữa lông mày Thần quang lóng lánh như ngôi sao, trong tay của lão cầm một thanh trường kiếm, thân kiếm lóng lánh kim quang, như mặt trời rực rỡ chói mắt.

Lão là Vương Dương Minhi

A Man sững sờ đứng tại chỗ, gã không rõ tại sao lão nhân lúc nấy vẻ mặt còn chật vật, quần áo tả tơi lại bỗng nhiên có tinh khí, toàn thân lão từ trên xuống dưới tựa như vốn không trải qua trận đại chiến vừa rồi, hoàn hảo như lúc đầu, giống như được chăm sóc tỉ mỉ, sắp đi tham gia một hồi nghi thức long trọng. Thanh kiếm vốn nên tan vỡ không chịu nổi kia giờ phút này trở nên bóng loáng hoàn mỹ, không tìm được nửa điểm tổn hại.

"Ngươi...' A Man nói như thế, nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng lại chợt khựng lại.

Không có bất kỳ ai, làm bất cứ chuyện gì cắt ngang gã, mà cảnh tượng trước mắt đã khiến gã không thể nói ra nửa chữ.

Cảnh tượng nọ quả thực khiến người ta rung động cõi lòng.

Lão nhân cả người bao trùm kim quang mãnh liệt, kiếm ý mênh mông như biển từ trong cơ thể lão dâng trào ra, chúng nó chậm rãi quay quanh lão nhân, không ngừng xoay quanh không ngừng nhảy múa, như là bách điểu triều phụng, hoặc như là chúng tinh củng nguyệt.

Sau đó luồng kiếm ý cuồn cuộn tụ quanh người lão nhân càng lúc càng nhiều, cuối cùng gần như ngưng tụ thành thực chất.

Nhưng điều này chỉ mới là cảnh tượng bắt đầu của dị tượng này.

Bỗng nhiên luồng kiếm ý đang tụ lại cùng một chỗ kia giống như rốt cuộc không cách nào đè nén được cỗ lực lượng cuồng bạo trong cơ thể chúng nó.

Keng, kengl

Theo một tiếng kiếm ngân cao vút, kiếm ý quanh quẩn ở trên người lão nhân chợt phóng lên cao. Kiếm ý hội tụ cùng một chỗ hóa thành một cột sáng màu vàng, chúng nó như sét giữa trời quang xé ra bóng đêm nồng đậm trên Nam Hoang, sau đó hóa thành Cự Long màu vàng xông lên chín tâng trời.

"Đây là... Hai đầu lông mày Địa Tạng Vương chợt hiện lên vẻ kinh hãi chưa từng có, miệng y khẽ mở ra, đang định nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra được.

Y nhìn Kiếm linh tên là Vương Dương Minh, nhìn gương mặt đối phương tắm rửa trong hải dương màu vàng, y kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt kia đang xảy ra một số biến hóa nào đó.

Nếp nhăn bắt đầu tản đi, hốc mắt hãm sâu bắt đầu phồng lên, mái tóc bạc trắng có màu đen lan ra từ dưới gốc, thân thể còng xuống dần thẳng tắp, thậm chí...

Bộ áo trắng của lão cũng bắt đầu có màu vàng lan ra từ trong ra ngoài...

Trong lúc bừng tỉnh, y đã khó có thể phân biệt trước mắt mình rốt cuộc là một vị Kiếm linh đã sống ngàn năm, hay là một vị Thần chích nữal Nghĩ tới đây, thân thể Địa Tạng Vương chợt chấn động, y mở miệng rốt cuộc phát ra âm thanh, nhưng là tiếng gào thét khàn khàn xen lẫn hoảng sợ.

"Hắn sắp thành Tiên rồi!"

Phía chân trời, tu sĩ gây ốm điều khiển mấy vạn quái vật nhíu mày, trên mặt đất A Man thân hình cao hơn chín thước lông mày âm trầm xuống.

Bọn họ cũng không hiểu rõ rốt cuộc Địa Tạng Vương đang nói cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được khí thế từ trên người Vương Dương Minh tràn ra. Khí thế kia không cuồng bạo, nhưng mang theo uy nghiêm trấn áp thiên địa. Giống như quân vương nhìn xuống thần tử, tựa như Thần linh quan sát sinh linh.

Cự Long màu vàng phóng lên trời, phá vỡ tầng tâng sương mù phía sau, rốt cuộc đi tới đỉnh thiên khung.

Nhưng nó lại như gặp phải một vài trở ngại. Không cách nào xuyên qua được tầng gông cùm xiềng xích cuối cùng này. Cự Long bắt đầu gào thét, gâm rú, không ngừng dùng thân hình của mình va chạm với đỉnh thiên khung kia, như là thú dữ chuẩn bị phá tan lồng giam.

Nó đã thử nghiệm hết lần này tới lần khác, nhưng lại không có được hiệu quả.

Đó là đạo bình chướng cuối cùng các Tiên nhân trên bầu trời hạ xuống, ngăn cản phàm nhân đăng lâm Tiên cảnh, bao nhiêu năm qua, bao nhiêu kỳ tài ngút trời đã thua dưới tầng bình chướng này. Chỉ có thể cúi đầu với các Tiên nhân trên bầu trời, hạ mình cùng đợi bọn họ cho phép mới có thể bước ra bước cuối cùng này.

Tựa như, Vương Dương Minh cũng gặp phải phiền toái lớn như vậy...

"Ma Lạp!" "Ma Lạp!" "Ma Lạp!"

Nhưng vào lúc này, trên đại địa Nam Hoang chợt vang lên từng tiếng hô to thành kính, đó là những Man tộc lả tả ở vùng đất này, bọn họ ở trong bóng đêm thấy con Kim Long phóng lên cao, bọn họ cảm thấy đó là Thần tích đến từ Ma Lạp. Vì thế đều quỳ xuống, hô to với Ma Lạp, dâng lên kính ý cao nhất cũng là chân thật nhất của bọn họ.

Mà hò hét như vậy ở trong tối tăm bị ý chí nào đó dẫn dắt đến Nam Hoang, từng sự vật màu vàng từ trong cơ thể Man tộc tràn ra, cuối cùng tụ tập thành hải dương màu vàng óng tràn vào trong Cự Long màu vàng kia.

Kim Long nhận được thứ này như cá gặp nước, như hổ gần gió.

Thế là, Chân Long theo mây mà lên, kiếm ý băng băng dẫn hướng.

Kim Long thân hình cực lớn ở khi đó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài, tiếng Long ngâm thật lớn như hoàng chuông đại lữ tự Kiếm Lăng đẩy ra, vang vọng khắp đại địa Nam Hoang.

Sau đó thân hình của nó chợt động, một lần nữa bay thẳng lên trên mái vòm.

Âm!

Trong kim quang đầy trời, bình chướng vô hình không thể nhìn thấy trên mái vòm, cũng là gông cùm xiêng xích thương sinh mấy vạn năm của đám Chân Tiên lúc đó cũng ầm ầm sụp đổ.

Trong thiên địa tựa như có thanh âm gì vang lên, như là mưa đánh mái hiên, như là gió qua núi non, hoặc như là dòng sông lớn chảy về phía đông, ngươi không cách nào nói rõ thanh âm kia đến tột cùng là cái gì, nhưng lại có thể cảm giác được huyền diệu bên trong đó. Mà huyền diệu như vậy, gân như không thể nói bằng lời.

Sau đó từng luồng lực lượng ẩn chứa chí lý thiên địa từ giữa trời đất dâng trào đến, nhanh chóng tràn vào thân thể Vương Dương Minh.

Vương Dương Minh đã hóa thành hình dạng thiếu niên chậm rãi mở hai mắt ra, trong đôi mắt thanh tịnh không gì sánh được lóe lên tinh thần, lại như có nhật nguyệt thay đổi liên tục.

"Hắn... hắn thành công..." Địa Tạng Vương run rẩy nói lên tiếng.

Y kinh ngạc cũng không phải chuyện bé xé ra to, ngàn vạn năm có bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt truy tìm con đường này, lại buồn bực mà chết? Con đường lên trời này chôn vùi bao nhiêu hài cốt, đếm mãi cũng không hết. Tuy Ngụy Trường Minh là người cuối cùng cũng thua dưới tầng tầng trở ngại do đám Chân Tiên bố trí...

Mà hôm nay, ngay trước mắt hắn, một Kiếm linh phá vỡ gông cùm xiềng xích thiên địa, lấy lực bản thân chứng Tiên đạo.

Tựa như là đáp lại tâm tư của y, trên mái vòm xuất hiện một đạo bạch quang nhu hòa, chiếu rọi lên đỉnh đầu Vương Dương Minh lúc này...

Một bóng người toàn thân đắm chìm trong bạch quang hạ xuống trước người Vương Dương Minh, y mỉm cười nhìn lão, như là trưởng bối nhìn hậu sinh.

Y đưa tay ra với Vương Dương Minh, nhẹ nhàng nói.

"Ngươi ngàn năm khổ tu, nhận được đại đạo này."

"Ngàn năm thủ hộ, công đức này nên có."

"Đạo của ngươi quá mạnh, tâm của ngươi quá sáng. Hôm nay ta (thừa)nhận đạo này, có thể thành Chân Tiên."
Bình Luận (0)
Comment