Chương 67: Ta không muốn
Chương 67: Ta không muốnChương 67: Ta không muốn
Vạn vực tinh không, đỉnh Thần sơn nguy nga có bảy ngôi sao chiếu rọi, ánh sao như thác nước trút xuống chiếu lên người nam nhân ngôi trên vương tọa.
Nam nhân lưng đeo đao kiếm, trong mắt ẩn chứa liệt dương, giờ phút này đang cúi mắt nhìn lão nhân ở bên dưới.
Gã nhìn hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ngươi tính toán ta."
Lão nhân tóc trắng lại mặc áo gai cúi đầu, ngữ điệu già nua đáp lại: "Sao tôn thượng nói ra lời ấy, lão hủ không dám..."
Nam nhân mắt như liệt dương nhẹ nhàng nhìn lão nhân một cái, lập tức đứng lên.
Gã cất bước từng bước một đi xuống dưới bậc thang vương tọa, tinh quang trên trời khi đó cũng không ngừng di chuyển theo bước chân của gã...
"Ngàn năm hành tẩu, mười vạn công đức. Đó là vốn liếng để ngươi đăng lâm Tiên cảnh, nhưng ngươi cuối cùng lại để lại nơi đó, đưa cho người ngoài."
"Ngươi đã sớm biết các Tiên nhân trên trời vì giết mình mà không từ thủ đoạn, ngươi đã sớm hiểu mình không thể chống lại đạo Thiên kiếp kéo dài không dứt kia, cho nên ngươi chống lại mười đạo Thiên kiếp vốn không phải kiếp của chính ngươi, mà là kiếp của thanh kiếm kia, đúng không?"
"Cho nên từ ngàn năm trước ngươi đã mưu đồ cạm bẫy này, ám độ trần thương, nhìn như lấy mình độ kiếp, kỳ thực là đang giúp người độ kiếp..."
"Tiên sinh thật giỏi tính toán, ngay cả ta cũng bị ngươi che mắt."
Nam nhân vừa đi vừa nhẹ giọng nói, đến cuối cùng, hắn nâng mắt nhìn về phía lão nhân, trong khe mắt híp lại lấp lóe hào quang màu vàng, như có Kim Ô bơi giữa lông mày.
Lão nhân nghe xong lời này vẫn cúi đầu, không có ý ngẩng lên, càng không có ý đáp lại nam nhân.
Nam nhân thấy thế cũng không tức giận, hắn tiếp tục nói: "Chỉ là ta rất tò mò, tiên sinh làm sao có thể nghĩ ra biện pháp này?”
Nói tới chỗ này, nam nhân lại dừng một chút, mới bổ sung thêm: "Hoặc có thể nói, là ai chỉ cho tiên sinh một con đường sáng như vậy..."
"Ở trong mắt tôn thượng, chúng ta rốt cuộc là cái gì?" Lão nhân cúi đầu trầm mặc một hồi lâu chợt mở miệng nói, ngữ điệu của lão trầm thấp, mang theo một mùi vị khó có thể nói thành lời.
Nam nhân kia tựa như không nghĩ tới sẽ gặp vấn đề này, nhất thời lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra dị sắc hiếm thấy.
"Cho dù là linh dương trong núi cũng sẽ không bước vào một cạm bẫy giống nhau..." Lão nhân dường như vẫn chưa cảm ứng được dị trạng của nam nhân, lão lẩm bẩm nói, nhưng khi đó đầu lại chậm rãi nâng lên, nhìn thẳng về phía nam nhân con ngươi tựa như liệt dương kia."Chúng ta thua ròng rã mười tám lần, chẳng lẽ tôn thượng cho rằng chúng ta ngay cả một con linh dương cũng không bằng sao?"
Nam nhân ngây ngẩn cả người.
Gã nhìn vào đôi mắt của lão nhân, nhìn trong con ngươi có sự bi thương cũng như phẫn nộ đang ẩn hiện. Gã cứ nhìn như vậy, nhìn hồi lâu...
Bỗng nhiên gã mỉm cười, thu hồi ánh mắt, cất bước tiếp tục đi tới vương tọa vàng son lộng lẫy của mình. Cũng không hỏi lão nhân kia nhìn ra điều gì, chỉ trâm ngâm một chút rồi nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự rất giống một vị trưởng bối của ta trước đây..."
Ngay lúc đó ánh mắt gã trở nên có chút sâu muộn: "Ngươi để lại phân nhân quả kia ở vùng thiên địa đó, sẽ nhất định không nhảy ra khỏi thế giới kia, cho dù là ta cũng không bảo vệ được ngươi, đợi đến khi nghiệp lực nhân quả của vùng thiên địa kia bị nghiền nát, thế giới bị hủy, kết cục chờ ngươi..."
"Ta đã sớm minh bạch những gì mà tôn thượng nói, nếu lão hủ gieo phần 'nhân' này, đương nhiên cũng làm xong chuẩn bị nhận lấy 'quả kia." Trong con ngươi đục ngầu của lão nhân chợt lóe ra quang mang, ngữ điệu kiên định đến mức không thể nghi ngờ.
Nam nhân thở dài, nói: 'Các ngươi căn bản không rõ mình sắp đối mặt cái gì, cho dù nhóm Chân Tiên trên trời kia cũng đã chuẩn bị tốt để thoát khỏi phương thiên địa nọ, còn ngươi thì sao? Lại muốn vội vã nhảy vào..."
Lão nhân hơi hơi chắp tay, đáp lại: 'Lão hủ ngu muội, học không hiểu phương pháp nhân quả kia, chỉ hiểu được một môn vấn tâm không thẹn."
Nam nhân nghe nói lời này lại nhìn chằm chằm lão nhân hồi lâu, chợt trên mặt gã lộ ra một mảng ý cười chân thành.
Sau đó gã khoát tay áo, nói: "Ngươi lui xuống đi, lúc này những lão gia hỏa Quỷ Cốc Tử kia tất nhiên cũng biết ngươi lưu lại ở hậu thủ trong thiên địa nọ, ngươi làm rối loạn tính toán của bọn chúng, có lẽ giờ phút này đang trên đường tìm ta lý luận."
Lão nhân nghe vậy sửng sốt, sau khi làm ra quyết định như vậy, lão cũng đã chuẩn bị sẵn sàng gánh vác lấy hậu quả, nhưng có điều lão không ngờ được, vị người giám thị này thế mà dễ dàng buông tha mình như thế, thậm chí nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, còn muốn đỡ cho lão qua một kiếp này, điêu này ít nhiều cũng năm ngoài dự đoán của lão nhân.
"Đi thôi, lưu lại chỗ này chờ ta và đám lão bất tử kia thật sự đánh nhau, ngươi chống đỡ không nổi đâu. Nếu ngươi thích phương thiên địa đó như thế, vậy phạt ngươi đi chỗ khác tránh đầu sóng ngọn gió đi, ít nhất bây giờ tay bọn chúng còn chưa đưa tới chỗ kia đâu." Nam nhân tựa như nhìn thấu tâm tư lão nhân, lúc đó khoát tay nói.
Lão nhân nghe vậy trong lòng lập tức cả kinh, lão theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân kia, đã thấy trên khuôn mặt nghiêm nghị của đối phương, trong đôi mắt ẩn chứa liệt dương nọ lại rõ ràng mang theo một tia ý cười như có như không. Lão sao lại nghe không hiểu, nam nhân sao có thể là đang phạt, mà rõ ràng là đang giúp mình...
Nhưng còn chưa đợi lão nói ra nghi hoặc trong lòng, nam nhân kia lại như nghĩ tới điều gì, một tay bỗng nhiên vươn ra về phía trên vòm trời, sau đó bỗng dưng nắm một cái, trong bảy ngôi sao trên đỉnh đầu liền có một viên hóa thành một đạo lưu quang rơi vào trong tay gã. Sau đó gã cong ngón tay búng ra, viên tinh quang kia liền nhanh chóng bay tới trước người lão nhân.
"Thuận tiện đưa vật này cho hắn, dù sao vật này vốn là của hắn.......
Bên ngoài Kiếm Lăng, Nam Hoang.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn tình cảnh quỷ dị trước mắt.
Bạch quang chiếu rọi khắp bầu trời rơi trên người Vương Dương Minh, kiếm khí màu vàng quanh người hắn bắt đầu khởi động, hai thứ đan xen vào nhau, tỏa sáng rực rỡ.
Bóng người do bạch quang ngưng tụ thành nhìn Vương Dương Minh, nhẹ giọng nói.
"Ngươi ngàn năm khổ tu, nhận được đại đạo này." "Ngàn năm thủ hộ, công đức này nên có."
"Đạo của ngươi quá mạnh, tâm của ngươi quá sáng. Hôm nay ta (thừa)nhận đạo này, có thể thành Chân Tiên."
Nói tới chỗ này, bóng người do bạch quang ngưng tụ thành dừng một chút, khóe miệng cong lên một ý cười, lại nói: "Ngươi có bằng lòng không?"
Thanh âm kia cũng không lớn, nhưng mơ hồ tác động lên một chút quy tắc thiên địa, ngữ điệu nhu hòa, như mẹ hiền gọi về, như giai nhân thủ thỉ lang quân, khiến người ta hầu như không thể tránh khỏi sinh ra cảm giác thân cận với lời nói này.
Đương nhiên đây không phải một lời thỉnh cầu có thể bị cự tuyệt.
Chân Tiên có nghĩa là gì, đó là đại tiêu dao, đồng thọ cùng thiên địa, đồng huy với nhật nguyệt. Đó là đại thân thông mở miệng thành phép, ý động núi sông, đại trí tuệ. Thứ người ta truy tìm ngàn vạn năm qua, không ai có thể từ chối đề nghị này.
Vương Dương Minh nhìn bóng dáng được ngưng tụ từ bạch quang trước mặt, đôi mắt trong veo như làn nước mùa xuân kia không chút gợn sóng.
Lão lập tức cúi đầu xuống nhìn kiếm trong tay mình, sau đó chậm rãi mở miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chắc chắn.
"Ta không muốn."