Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 727 - Chương 68: Thí Tiên.

Chương 68: Thí Tiên. Chương 68: Thí Tiên.Chương 68: Thí Tiên.

Âm ầmI

Lời vừa nói ra, giữa thiên địa vang vọng một tiếng sấm rền.

Như nhận được vũ nhục lớn lao, trên mái vòm vừa rồi tinh quang còn lập loè, bạch quang trút xuống như thác nước bỗng nhiên mây đen dày đặc, lôi xà lay động.

Nụ cười trên mặt bóng người màu trắng kia tan thành mây khói, thời khắc này vẻ hiền từ trong mắt gã đã hóa thành lạnh như băng. Gã nhìn chằm chằm Vương Dương Minh đã hóa thành hình dáng thiếu niên, trâm giọng hỏi: "Ngươi nói lại lân nữa xem?”

"Một trăm lần cũng được, một ngàn lần cũng được." Vương Dương Minh nhìn thẳng vào ánh mắt của bóng người màu trắng, cũng không có bất cứ sợ hãi nào: "Ta không muốn."

Thiên địa chấn động, tiếng phạm xướng đầy trời dừng lại.

Trong mắt bóng người màu trắng hóa thành sát khí lăng liệt: "Tốt! Từ tuyên cổ tới nay ngươi là người thứ hai làm như vậy, vết xe đổ còn đó, nếu ngươi chấp mê bất ngộ, cũng đừng trách ta ra tay độc ác."

Bóng người màu trắng kia vừa nói xong, bạch quang trong thiên địa trút xuống đều tán đi, lôi vân trên mái vòm càng dày đặc, tâng tâng ép xuống phương thiên địa này, lặp đi lặp lại muốn phá hủy hết thảy trong thiên địa.

"Đạo của ta là đại đạo của chúng sinh, nhờ nguyện lực thương sinh thành vị trí Tiên nhân của ta, liên quan gì tới ngươi?”

"Đại đạo của ta, lực lượng của ta đã được chứng, thiên địa này đã nhận ta, hà tất cần ngươi tiếp dẫn?"

Vương Dương Minh vào lúc đó nhẹ giọng hỏi, ngữ điệu trầm thấp, tựa như nỉ non, nhưng âm thanh lại vang vọng bên tai mọi người, rung động như chuông vàng, tuyên truyền giác ngộ.

Bóng người màu trắng kia nghe vậy bỗng nhiên thối lui mấy trượng, sau đó bay lên cao trăm trượng, gã khi đó từ trên cao nhìn xuống Vương Dương Minh, cười lạnh nói: "Tuy ta sớm biết ngươi là dư nghiệt Ngụy Trường Minh lưu lại, nhưng niệm tình ngươi thân là một Kiếm linh có thể thành đạo này, quả thực là tu hành không dễ, cho nên mở một mặt lưới, cho ngươi đạt được tạo hóa. Nếu như ngươi đã ngoan cố không linh, vậy hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi thấy thân uy của phương thiên địa này, há là vật ngươi có thể khiêu khích!"

Lời vừa nói ra, lôi đình đầy trời như điện mãng tràn vào trong cơ thể bóng người màu trắng, vì vậy quanh thân gã hiện ra từng đạo áo giáp lôi điện màu tím.

Gã đứng trên không, một tay nắm chặt, lôi đình trên trời như có cảm giác chui vào trong tay gã hóa thành một cây lôi thương.

Vương Dương Minh híp mắt, ngửa đầu nhìn thân ảnh khí thế như cầu vồng kia, thần sắc lạnh như băng, cũng không nói gì.

Kiếm ý màu vàng cuồng bạo quanh người lão vào thời điểm đó quay cuồng biến thành một thanh trường kiếm màu vàng, theo ý niệm của lão vừa động, thân thể lão vào lúc đó cuốn theo kiếm ảnh đầy trời đánh giết tới vị Chân tiên nọ.

Hai người triền đấu với nhau, kiếm khí lôi quang lập lòe bên trên mái vòm, mỗi một lần giao thủ, thiên địa đều chấn động theo hai người, khí tức cuồng bạo không ngừng từ giữa hai người phóng ra, có dấu hiệu hủy thiên diệt địa. "Điện chủ, chúng ta?" A Man không ngừng thúc dục huyết nhục quanh người mọc ra cánh tay phải đã đứt lúc trước. Tráng hán cao hơn chín thước này phục hồi lại tinh thân từ trong cảnh tượng hai người đấu pháp, quay đầu nhìn về phía hòa thượng áo đen bên cạnh, chần chờ hỏi.

Vương Dương Minh lúc này đã bị Tiên nhân trên trời giáng xuống kiềm chế, còn Từ Hàn và Mông Lương vẫn khoanh chân ngồi như cũ, tôi luyện Kiếm linh trong cảnh giới vật ngã lưỡng vong. Đối với A Man xem ra đây là một thời cơ giết Từ Hàn và Mông Lương cướp đi hung kiếm khó có được.

Hòa thượng áo đen lại không đáp lại câu hỏi đầu tiên của A Man, y ngẩng đầu nhìn mái vòm, trong con ngươi màu đen không ngừng hiện ra điện mãng và kiếm khí.

"Điện chủ?" Không có ai trả lời, A Man tiếp tục đặt câu hỏi. Tu sĩ gây còm lúc trước ở phía sau điều khiển mấy vạn đại quân cũng rơi xuống bên cạnh hòa thượng áo đen, nghi hoặc nhìn y, chờ mệnh lệnh của Điện chủ nhà mình.

Lúc này hòa thượng áo đen đã tỉnh táo lại, nhưng y ngẩng đầu nhìn lên chân trời, ánh mắt lại không dời đi nửa phần.

Vì thế y không nhúc nhích đầu, chỉ phun ra ba chữ: "Giết hắn đi."

A Man và tên tu sĩ gây còm kia liếc nhìn nhau, mặc dù có chút kỳ quái trạng thái của điện chủ nhà mình lúc này, nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với y, bọn họ cũng không hỏi nhiều.

"Vâng." A Man nhe răng cười gật đầu, rồi xoa tay định đi vê phía hai người Từ Hàn. Mà tu sĩ gây còm bên cạnh cũng ngay lúc đó đã thúc giục lực lượng quanh người của mình, một lần nữa khống chế mấy vạn con quái vật màu tím kia.

Chỉ là khi cả hai bước chân ra thì thanh âm của hòa thượng áo đen lại vang lên lần nữa.

"Ta nói, giết hắn."

"Hả?" Hai người nghe vậy sững sờ, đồng loạt dừng bước của mình lại.

Bọn họ không hiểu ý của Địa Tạng Vương, vì vậy khi đó dồn dập quay đầu nhìn về phía hòa thượng này, lại thấy đối phương vẫn ngẩng đầu nhìn lên chân trời, ánh mắt y có chút ngây dại, tựa như nhập ma, đặc biệt là mỗi lần ánh kiếm và lôi quang sáng lên, bạch mang kia chiếu rọi bên mặt y có chút đáng sợ và dữ tợn.

"Ý của điện chủ là..." Tu sĩ gầy còm nhíu mày, cuối cùng lấy dũng khí nhỏ giọng hỏi.

Đúng lúc đó, hòa thượng áo đen chậm rãi cúi đầu, y quay đầu nhìn về phía hai người gương mặt vẫn ngây ngốc, khi đó y há miệng nhỏ giọng nói: "Ta nói... Giết vị Tiên nhân từ trên trời giáng xuống kia, các ngươi nghe không hiểu à?"

Trong lòng hai người trâm xuống, lập tức biến sắc.

"Điện chủ..." Bọn họ theo bản năng muốn nói cái gì đó.

Dù sao đây cũng là chuyện rất không có đạo lý, mục tiêu của bọn họ hẳn là hung kiếm, mà hiện tại Vương Dương Minh bị Tiên nhân kia cuốn lấy, Từ Hàn cùng Mông Lương lâm vào cảnh giới vong ngã, đây quả thực là cơ hội trời ban. Chỉ cần giết hai người, bọn họ có thể công thành lui thân, nào có đạo lý lúc này không ra tay mà giúp đỡ Vương Dương Minh... ...

Vương Dương Minh càng đánh càng hăng, kiếm ý quanh thân liên tục dâng lên, lão liếc thấy một cơ hội, mũi kiếm rung động, nhằm thẳng mặt Tiên nhân đang bị bao phủ dưới sấm sét.

Kiếm khí cuồn cuộn như sông lớn chảy về đông, Tiên nhân kia né tránh không kịp, chỉ miễn cưỡng tránh khỏi chỗ yếu hại, nửa thân thể bên phải lúc đó bị kiếm ý cuông bạo càn quấy thành phấn vụn. Nhưng sau khi phi thân lui lại, Tiên nhân kia lại không lộ vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại mỉm cười liếc Vương Dương Minh một cái, cười nói: "Tuy ngươi có lực lượng Chân Tiên, nhưng còn chưa có vị trí Tiên nhân, khí cơ của ta đã nối liền với vùng thiên địa này, thiên địa bất diệt, ta sẽ vĩnh sinh, ngươi vĩnh viễn không giết được ta."

Tiên nhân kia nói như thế, dưới mái vòm lại có một tia chớp đánh vào trong cơ thể của gã, thân thể không trọn vẹn của gã dưới sự tẩm bổ của Thiên lôi kia, thoáng cái liền khôi phục nguyên trạng.

Vương Dương Minh thấy thế hơi nhíu mày, tâm tư lập tức trâm xuống.

Mà khóe miệng Tiên nhân kia cũng lộ ra nụ cười lạnh, nhưng ý cười này còn chưa kịp đẩy ra trên mặt gã, một đạo khí tức đen tối chợt vọt tới, dùng tốc độ nhanh kinh người bao bọc thân thể gã lại.

Sau đó, thanh âm của hòa thượng áo đen vang lên bên tai Vương Dương Minh.

"Ta có thể che đậy Thiên cơ một trăm tức, nắm chắc cơ hội..."

"Chúng ta, giết Tiên nhân này!"
Bình Luận (0)
Comment