Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 728 - Chương 69: Ám Độ Trần Thương.

Chương 69: Ám độ trần thương. Chương 69: Ám độ trần thương.Chương 69: Ám độ trần thương.

Tiên nhân mang lôi giáp chỉ kinh ngạc trong phút chốc ngắn ngủi liền khôi phục bình tĩnh, gã nghiêng mắt nhìn thoáng qua hòa thượng áo đen chẳng biết đứng bên cạnh Vương Dương Minh từ lúc nào, hai con ngươi nhíu lại, trâm giọng nói: "Ngươi lại là thứ gì mà người không ra người quỷ không ra quỷ vậy?"

Hòa thượng không có tâm tư đáp lại câu hỏi của gã, hai tay y chắp lại thành chữ thập, cúi thấp đầu, bộ dáng bình tĩnh, miệng tụng Phật hiệu như tín đồ thành tín.

Mà khi đó sau lưng y lại xuất hiện một tượng Phật khổng lồ nhưng lại rất quỷ dị, bên trái kim quang sáng rực, mặt mũi hiền lành, bên phải đen tối như mực, lại nhe răng trợn mắt.

Theo từng đạo khí tức màu đen hiển hiện chợt tuôn ra từ phía sau tượng Phật, trong giây lát liền che phủ thiên địa, bao phủ mọi người trong đó. Thế là nơi này hoàn toàn rơi vào bóng tối khôn cùng.

Cho đến lúc này, hòa thượng mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiên nhân kia, sát khí trong con ngươi y dâng trào, ngữ điệu lạnh lẽo nói: "Người giết ngươi."

Tiên nhân kia sửng sốt, như chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt gã lập tức nheo lại, lẩm bẩm: "Hóa ra là ngươi."

Nhưng ngay lúc hai người đang nói chuyện, Vương Dương Minh bên cạnh nhìn hòa thượng một cái, dường như đang cân nhắc xem đối phương có đáng tín nhiệm hay không. Rất nhanh, lão liền từ sát khí dày đặc trên người hòa thượng xác định được điểm này.

Thế là thân thể lão chợt động, kiếm ảnh màu vàng đầy trời một lần nữa bị lão khu sử, mang theo sát cơ lăn liệt âm âm mà động.

Tiên nhân toàn thân bao bọc trong sấm sét thấy thế sững sờ, đâm mạnh thanh lôi thương trong tay về phía trước, khi đó hàng ngàn Lôi Long bao vây lấy thân thương tuôn về phía bóng kiếm đầy trời kia.

Một tiếng nổ mạnh vang lên.

Vương Dương Minh cầm kiếm đứng sang một bên, nhưng trường thương trong tay Tiên nhân mặc lôi giáp đã vỡ vụn. Thân hình của gã lập tức lui nhanh lại, mới miễn cưỡng dừng lại ở cách đó trăm trượng.

Khi đó gã kinh ngạc nhìn Vương Dương Minh, lạnh giọng hỏi: "Vì sao..."

Nhưng Vương Dương Minh không đáp lời, kiếm ý cuồn cuộn quanh thân, lại chém ra một kiếm. Tiên nhân kia mất đi lôi thương, Thiên cơ lại bị bí pháp của hòa thượng che đậy, không cách nào dẫn động Thiên lôi chữa trị thương thế, xu thế này vừa hiện ra đã binh bại như núi đổ. Gã liên tiếp bại lui dưới kiếm ý tập sát, thoáng chốc toàn thân bị thương, thân hình do bạch quang ngưng tụ thành trở nên lúc ẩn lúc hiện, khí thế trên người cũng càng lúc càng yếu ớt.

"Giết hắn." Hòa thượng nhìn bộ dáng chật vật của Tiên nhân lúc này, sát cơ giữa hai đầu lông mày càng sâu, y chuyển mắt nhìn về phía Vương Dương Minh, trong miệng thúc giục.

Y có thể che đậy thiên cơ, nhưng pháp môn như vậy cũng không thể kéo dài quá lâu, huống hồ trạng thái bản thân y cực kỳ không ổn, kéo dài càng lâu càng bất lợi đối với y.

Nhưng kỳ lạ nhất chính là, mắt thấy Tiên nhân kia đã bước tới bước đường cùng, Vương Dương Minh chợt dừng động tác trong tay, đứng tại chỗ.

"Ngươi đang làm cái gì, mau giết hắn đi!" Hòa thượng kia nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Ngu xuẩn." Nhưng vào lúc này, còn không đợi Vương Dương Minh đáp lại, Tiên nhân vốn đã chật vật không chịu nổi kia chợt phát ra một tiếng cười lạnh, vẻ mặt thương hại nhìn vê phía hòa thượng áo đen kia, nói: "Ngươi cho rằng bằng vào pháp môn thô thiển của mình là có thể xóa bỏ một vị Chân tiên sao?"

Hòa thượng áo đen nghe vậy sững sờ, y đưa mắt nhìn về phía Tiên nhân kia. Đến lúc này mới phát hiện dù đã rơi vào tình cảnh như vậy, trên mặt đối phương vẫn không có chút bối rối nào, ngược lại bộ dạng nắm chắc phần thắng.

Y nhíu mày, cũng ý thức được chuyện này dường như không đơn giản như trong tưởng tượng của mình, nhưng lại không rõ rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.

"Chân thân của hắn không ở chỗ này." Giọng nói của Vương Dương Minh khi đó vang lên, nói toạc ra chân tướng sự tình.

"Hả?" Hòa thượng áo đen sững sờ, lúc này mới chú ý nhìn về phía bóng người được ngưng tụ từ bạch quang kia, nhưng đáng tiếc chính là không có cơ hội đạt tới cấp độ Chân tiên , y cũng không cách nào thấy rõ bản chất đạo bạch quang nọ.

Tách.

Trong lúc hòa thượng còn đang kinh ngạc, một tiếng búng tay vang thanh thúy vang lên từ trong tay vị Tiên nhân kia.

Theo một tiếng vang nhỏ nọ, bên ngoài bình chướng màu đen bao phủ vùng thiên địa này vậy mà xuất hiện một bóng người giống như đúc Tiên nhân kia. Mà lúc bóng người kia xuất hiện liền cười khanh khách với hòa thượng.

Tách!

Lại một tiếng búng tay vang lên từ bên ngoài bình chướng, cho nên lại có một bóng người xuất hiện.

Ngay sau đó từng tiếng búng tay vang lên liên tiếp, mà từng đạo thân ảnh Tiên nhân kia cũng xuất hiện, thoáng cái bên ngoài bình chướng màu đen của vùng thiên địa này liên hiện lên hàng trăm thân ảnh Tiên nhân.

Khi đó Tiên nhân trong bình chướng nhìn vê phía hòa thượng áo đen, mà mấy trăm bóng người bên ngoài bình chướng cùng lên tiếng nói với y: 'Không thể giết chết ta được."

Thanh âm kia như quỷ mị than nhẹ vang vọng bên tai hòa thượng, trong tích tắc đó sắc mặt y trở nên trắng bệch.

Y chấn động thân thể, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, tượng Phật to lớn sau lưng kia cũng vỡ nát, hóa thành tro tàn, cùng lúc đó bình chướng màu đen bao phủ cả vùng thiên địa này cũng theo đó vỡ tan.

Thân thể hòa thượng từ không trung rơi xuống, ngã trên mặt đất.

A Man cùng tu sĩ gầy gò cách đó không xa vội vàng tiến lên đỡ hòa thượng dậy, trong miệng kinh hô: "Điện chủ!"

Hòa thượng gian nan ngẩng đầu, sợ hãi nhìn mấy trăm bóng người phía chân trời, miệng suy yếu nhổ ra một chữ: "Trốn!"

Hai người cũng tận mắt thấy biến cố lúc trước, tự nhiên không nghi ngờ gì, vào lúc đó cũng không cần hỏi nhiều nữa.

Bọn họ đỡ hòa thượng lên không dám quay đầu lại, thân thể hóa thành một đạo lưu quang bỏ chạy về phía xa. ...

Bóng dáng màu trắng liếc mắt nhìn ba người như chó nhà có tang chạy trốn, mỉm cười nhưng không truy kích. Sau đó tay gã vươn ra lần nữa, nhẹ nhàng búng, có một tiếng búng tay vang vọng trên đại địa Nam Hoang này.

Theo âm thanh này vừa rơi xuống, thân ảnh đầy trời giống gã như đúc mà gã gọi đến lúc đó đều hóa thành lưu quang tràn vào trong cơ thể gã, thời khắc đó thương thế trên người gã đều được chữa trị, mà khí thế quanh người cũng không ngừng tăng lên gấp trăm lần.

Làm xong những thứ này, gã mới lần nữa quay đầu nhìn vê phía Vương Dương Minh, khóe miệng mang theo mỉm cười hỏi: "Ngươi còn muốn đánh với ta sao? Không bằng ta cho ngươi một cơ hội, ngươi thay ta giết tiểu tử đứng đằng sau kia, tiếp nhận đạo của ta, theo ta đăng lâm Thiên giới, từ nay về sau vạn vực tinh không mặc ngươi du ngoạn, trường sinh vô ưu tiêu dao tự tại, chẳng phải rất đẹp sao?"

Vương Dương Minh liếc nhìn hai người Từ Hàn đang ngồi khoanh chân phía sau lão, kiếm khí quanh người dâng lên, không hề có ý yếu thế. Lão nhẹ giọng nói: "Nhận đạo của ngươi, chuyện như vậy đã phát sinh còn ít sao? Ngươi muốn ăn đạo của ta, nên phải dựa vào kiếm trong tay, chứ không phải miệng lưỡi."

Tiên nhân bị chọc thủng tâm tư không tức giận chút nào, gã cười nói: "Xem ra Ngụy Trường Minh từng nói rất nhiều chuyện với ngươi, nhưng vậy thì sao, ngươi giết không chết ta, trừ phi phương thiên địa này vỡ nát, nếu không ta sẽ là vĩnh sinh bất diệt. Ngươi nhập đạo của ta, ta truyền cho ngươi trường sinh, ngươi trả cho ta đạo, có gì không thể?"

Vương Dương Minh nhẹ nhàng vung kiếm, kiếm ý dâng lên đầy trời, hóa thành kiếm khí sắc bén theo lưỡi kiếm chỉ thẳng vào miệng của Tiên nhân kia, khi đó lão lạnh lùng phun ra hai chữ: 'Không thể."

Tiên nhân nhướn mày, như đang nghi hoặc: "Biết rõ là chết mà còn nói vậy, chẳng hóa ra ngu ngốc tới cực điểm."

Trên thân kiếm của Vương Dương Minh sáng lên kim quang vô cùng chói mắt. Kiếm ý trong khoảnh khắc đó lại lần nữa hóa thành cột sáng xông thẳng lên trời, lão cao giọng nói.

"Ta tuy là kiếm, lại thừa nhận ý nguyện của thương sinh."

"Chúng sinh biết rõ là chết, cũng phải nỗ lực mà sống."

"Đạo của ta được sinh ra vì thương sinh, nên ứng với không màng sống chết, lấy đó thủ hộ chúng sinh!"

Thanh âm kia lớn như long ngâm, vì thế sau khi nói xong lời này, lão vào lúc đó tung người phóng lên trời, trực tiếp giết vê phía Tiên nhân kia.

Đầy trời kim quang mãnh liệt, chiếu rọi Nam Hoang hắc ám tựa như ban ngày.

Mà có lẽ cũng chính bởi vì kim quang này quá thịnh, vị Tiên nhân đang đứng thẳng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xem Vương Dương Minh đánh tới cũng không phát hiện. Trên thân thể Vương Dương Minh đang xung phong liều chết kia chợt tràn ra hai đạo kiếm ý vàng óng, ào ào lao về phía hai người Từ Hàn và Mông Lương...
Bình Luận (0)
Comment