Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 729 - Chương 70: Cổ Ma Lâm Thế.

Chương 70: Cổ Ma lâm thế. Chương 70: Cổ Ma lâm thế.Chương 70: Cổ Ma lâm thế.

Tiên nhân do bạch quang ngưng tụ mà thành khống chế sấm sét, thân hình xuyên thẳng qua, từng chiêu từng thức uy năng to lớn phảng phất khiến thiên địa run rẩy.

Vương Dương Minh thúc giục kiếm ý quanh thân không ngừng ngăn cản, nhưng không chống đỡ nổi thế công liên miên không dứt của Tiên nhân sau khi nối liền khí cơ với thiên địa.

Sau một canh giờ giao chiến, lão đã lộ vẻ mệt mỏi, đột phải ngăn trái, khó tìm được cơ hội chiến thắng.

"Quả vị Tiên nhân, ngàn năm khó cầu, ngươi chỉ có thân thể Chân tiên, lại không có quả vị Tiên nhân, đánh tiếp, dù ngươi mệt chết cũng không giết chết được ta!" Tiên nhân kia nhìn chằm chằm Vương Dương Minh đang dần dần yếu đi, mở miệng châm chọc.

Vương Dương Minh nghe vậy cũng từ chối cho ý kiến. Lão híp mắt lân nữa huy kiếm, kiếm ảnh đầy trời tuôn ra, hung hăng đụng vào lôi xà ở phía chân trời. Cả hai âm ầm nổ tung, nhưng khó có thể làm đối phương bị thương.

Tiên nhân kia nhẹ nhàng như mây gió, tiếp tục cười nói: "Ngươi kiệt sức rồi, đánh tiếp sẽ cách cái chết không xa."

"Ngươi nói đại đạo của mình là chúng sinh trong thiên hạ cho, nhưng ngươi có thể thấy chúng sinh trong thiên hạ này có ai đáng để ngươi làm như vậy không? Cho dù đã tới nước này, bọn họ vẫn phải bận rộn tự đào mồ chôn vùi. Lý Đông Quân kia được tôn là Thánh tăng, nhưng hắn vẫn chấp mê bất ngộ như chúng sinh ấy?"

"Ngươi lại thấy kẻ tự xưng là đại nhân vật như người giám thị kia, ác quả của vùng thiên địa này là do hắn gieo xuống năm xưa, nhưng bây giờ hắn đang ở đâu? Cao cao tại thượng quan sát là được. Có thể cứu vùng thiên địa này chỉ có mình chúng ta, ngươi được đạo của ta, thay ta giết kẻ thù của thế giới này. Như thế phương thiên địa này mới còn có chút sinh cơ, dù gì ngươi cũng có thể đi theo ta nhảy ra khỏi vùng thiên địa này, không đến mức sau khi thế giới tan vỡ, nhân quả quấn thân, chôn vùi theo thế giới mục nát này."

Vương Dương Minh nghe những lời này, đến khi đó mới đứng lại.

Lão nheo mắt nhìn Tiên nhân, trâm giọng nói: "Ta tuy là kiếm, nhưng chuyện của thiên địa, mưa dầm thấm đất biết rõ cũng không ít."

"Người giám thị cũng tốt, những Tiên nhân ở cao tại bên ngoài Thiên môn này như các ngươi cũng được, hoặc là Xa Đao nhân của Quỷ Cốc tử cũng thế, ta nhìn không thấu đúng hay sai."

"Nhưng trụ trời là các ngươi hủy, ngàn vạn năm có vô số đại năng Tiên nhân ngồi trên đỉnh Côn Luân, chính là vì giữ các ngươi lại, nhưng các ngươi thì sao? Đáp lại chúng sinh như thế nào?"

"Có lẽ thiên địa này sắp đi đến đường cùng, nhưng ngàn vạn năm trước các ngươi đã sớm chuẩn bị bỏ xe giữ soái, hiện tại còn mặt mũi nào muốn bàn về sinh cơ thiên địa cùng ta?"

"Các ngươi không giết được hắn cho nên mới muốn mê hoặc ta tới diệt trừ hắn, buồn cười!"

"Hắn có phải là cực ác của thế giới hay không, ta không biết, nhưng ít nhất kiếm của hắn từ đầu đến cuối đều rút ra vì thiên hạ. Vậy là... đủ rồi!"

Vương Dương Minh dứt lời muốn ra tay lần nữa, có lẽ cũng bởi vì lời ấy đâm trúng chỗ đau của Tiên nhân kia. Khi đó sát khí trên lông mày gã bắt đầu khởi động, rốt cục mất đi kiên nhẫn khuyên bảo Vương Dương Minh. "Ngu xuẩn mất khôn."

Gã hừ lạnh nói, sấm sét gào thét phía chân trời như đang đáp lại.

"Giết sớm giết muộn, hắn chỉ có một con đường chết, các đại nhân vật chắc chắn sẽ không nhìn hắn đi ra khỏi mảnh thiên địa này, bất kể là người giám thị hay là Quỷ Cốc Tử đều như vậy. Phương thiên địa này ngay từ đầu chính là lồng giam để nhốt hắn vào. Ngươi đã muốn thông đồng làm bậy với hắn như vậy, hôm nay bổn tôn sẽ trấn áp ngươi, cùng hắn chôn cùng đi!"

Nói xong lời này, vị Tiên nhân kia vung tay lên, sấm sét phía chân trời ngay lúc đó ầm ầm giáng xuống, đánh thẳng vào mặt Vương Dương Minh.

Vương Dương Minh vận kiếm khí quanh thân ngăn cản lực lôi đình, nhưng Vương Dương Minh đã trải qua ác chiến từ rất lâu, dường như đã đến tình trạng nỏ mạnh hết đà. Kiếm khí lão triệu ra tan rã thành từng tâng dưới lôi đình mênh mông kia, cuối cùng tia chớp rơi xuống mũi kiếm lão đang giơ lên cao. Thanh kiếm kia là bản thể của lão, chịu tải nguyện lực của chúng sinh nên tất nhiên vô cùng cường hãn, lực lượng sấm sét kia đánh lên nó, trong thời gian ngắn khó mà đột phá được.

Tiên nhân do bạch quang ngưng tụ thành lúc đó nhíu mày.

Nhưng cũng không phải bởi vì thời khắc này Vương Dương Minh biểu hiện ra chiến lực quá mức cường hoành, mà hoàn toàn là bởi vì một vị Chân tiên được thiên địa tán thành không nên yếu ớt như thế...

Lão có thể có được vị trí Chân tiên, cho dù đạo thống của lão cũng là do Tiên nhân lúc trước dạy dỗ, nhưng có thể đi đến một bước này, bất kể tu vi hay thiên tư đều là trên hết, với tâm tư của lão đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ sai sót nào. Vương Dương Minh giờ phút này biểu hiện ra chiến lực thực sự mạnh mẽ, mặc dù lão chưa đạt được vị trí Chân tiên, nhưng thân thể Chân tiên lại đặt ở nơi đó rồi.

Nhân vật như vậy chớ nói đến đạo Thiên lôi này, ngay cả mười đạo cũng chưa chắc đã tiêu diệt được. Nhưng bây giờ nhìn bộ dáng Vương Dương Minh, một đạo Thiên lôi tiếp theo có thể chặt đứt kiếm trong tay, đánh hỏng đạo uẩn của lão.

Nghĩ tới đây, lông mày vị Tiên nhân kia lập tức nhíu chặt.

Gã nhìn thẳng vào Vương Dương Minh đang đau khổ chống đỡ dưới lôi đình, nghi ngờ trong lòng dần tuôn ra.

Mà lúc này trường kiếm trong tay Vương Dương Minh dưới lực lượng của Thiên lôi đã dần dần lộ ra vết rạn, có lẽ không cần đến một đạo Thiên lôi nữa, Vương Dương Minh đã thân tử đạo tiêu dưới đạo lôi kiếp này.

Đinh! ĐinhI

Nhưng lúc trong lòng gã sinh ra nghi ngờ thì cách đó không xa chợt truyền đến hai tiếng kiếm minh cao vút, đó là vật bay lên từ trong cơ thể Từ Hàn cùng Mông Lương cách đó không xa. Mà theo âm thanh này phát ra, quanh thân hai người khi đó nổi lên kiếm ý cuồn cuộn, bên trong những vệt kiếm ý này mơ hồ xen lẫn một chút kim quang.

Thân thể vị Tiên nhân kia chấn động, lập tức hiểu rõ ẩn tình trong đó.

"Ngươi đưa kiếm khí bổn mạng của mình cho bọn hắn?" Khi đó gã không khỏi tự kinh hô.

Lúc này lực lượng đạo Thiên lôi thứ nhất cũng đã tán đi, Vương Dương Minh đã là nỏ mạnh hết đà, lão chống trường kiếm chẳng chịt vết rạn, nửa quỳ trên mặt đất, nâng mắt nhìn vị Tiên nhân kia một cái, yếu ớt nói: "Dương hỏa tương truyền, mới có thể... không ngừng sinh sôi!"

Chẳng biết tại sao, Tiên nhân vừa rồi vẫn còn bình thản, ngữ điệu nhàn nhã khi thoáng nhìn luồng bản mệnh kiếm khí màu vàng trong cơ thể Từ Hàn và Mông Lương, nhàn nhã lúc trước giờ phút này đều tan thành mây khói, hai đầu lông mày gã phun trào sát khí, trên mặt nổi giận đùng đùng.

"Ngươi thật sự ngu xuẩn mất linh, trợ trụ vi ngược! Hôm nay ta muốn nghiền ngươi thành tro bụi!"

Gã nói xong, sấm sét phía chân trời nổ vang, thời khắc đó ầm ầm giáng xuống, đâm thẳng về phía Vương Dương Minh đã sắp không thể đứng thẳng.

Mà lúc này, trên mặt lão nhân kia lại mang ý cười, lão ngửa đầu nhìn Tiên nhân nổi giận đùng đùng, khóe miệng cong lên một ý cười, suy yếu nói: "Ngụy Trường Minh đã từng nói, càng phẫn nộ sẽ càng sợ hãi..."

"Hiện tại xem ra, các hạ... đã sợ đến cực hạn!"

Tiên nhân kia run rẩy toàn thân, thanh sắc nội liễm quát to: "Thiên uy tại thượng, há cho phép ngươi làm càn như vậy!"

Nói xong câu đó, Thiên lôi quấn thân, mắt thấy sẽ đánh cho Vương Dương Minh thân hình câu diệt.

Nhưng chính vào lúc này, một đạo thân ảnh chợt xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Dương Minh, một cỗ kiếm khí cuồn cuộn từ trong cơ thể của hắn dâng lên, kiếm khí hóa thành một đạo cự kiếm màu vàng, đâm thẳng lên trời, đạo Thiên lôi cuồn cuộn kia ngay lúc đó bị trường kiếm này cứng rắn chém thành hai đoạn.

Sau đó bóng người kia hạ xuống trước mặt Vương Dương Minh, lạnh lùng nhìn Tiên nhân bạch quang, trâm giọng nói: "Ngươi là người trên trời?"

Hai con mắt của vị Tiên nhân kia nhíu lại nhìn chằm chằm người nọ, trong mắt lóe lên hào quang lạnh lẽo: "Nghiệt súc, không ngờ ngươi vẫn có thể sống tới ngày hôm nay!"

"Lôi kiếp bên ngoài Linh Lung các không đánh chết được ta, Thiên lôi Hoành Hoàng Thành cũng không làm tổn thương đến tính mạng ta được, Từ mỗ không chỉ sống đến bây giờ, từ nay về sau còn phải tiếp tục sống cho các ngươi xem." Từ Hàn nói như thế, một cánh tay vươn ra không trung, thanh Thần kiếm màu đen kia ngay lúc đó xuất hiện trong tay hắn.

Mà Mông Lương lúc này cũng tỉnh lại, gã cũng giống như Từ Hàn, mặc dù ở vào cảnh giới lưỡng vong, không cách nào đứng dậy. Nhưng bọn họ đều biết rõ tất cả chuyện xảy ra bên ngoài này, gã lắc mình một cái đã đi tới trước mặt Vương Dương Minh, đưa tay đỡ lão nhân hơi thở yếu ớt dậy, giao cho Tần Khả Khanh ở phía sau, lúc này mới đứng ở bên cạnh Từ Hàn, gọi thanh hung kiếm Nghiệt Long kia ra, cũng trâm mắt nhìn Tiên nhân nọ, cười ha hả quan sát đối phương một phen rồi nói: "Tiên nhân trên trời cũng không nhiều hơn chúng ta một bàn tay."

Tiên nhân do bạch quang ngưng tụ mà thành khi đó trầm mắt nhìn về phía đỉnh đầu hai người Từ Hàn, không ngoài dự đoán của gã, trên đỉnh đầu hai người cũng không có lôi kiếp.

Trên thực tế hai người giờ phút này thức tỉnh tuy nhìn không khác trước, nhưng lấy nhãn giới Tiên nhân chỉ liếc một cái liền xuyên thủng hai người này mượn kiếm khí của Kiếm Lăng Nam Hoang cùng bản mạng kiếm khí của Vương Dương Minh đã phá vỡ tâng gông cùm xiềng xích cuối cùng, đăng lâm cảnh giới Tiên nhân.

Tuy là Chân tiên cao quý trên trời, nhưng có chút quy tắc cho dù là gã cũng không thể ngó lơ.

Những quy tắc này là thứ tồn tại từ lúc thiên địa được khai sáng, trừ khi phiến thế giới này tiếp cận với biên giới bị nghiền nát, nếu không bọn họ vĩnh viễn không cách nào có thể bỏ qua loại quy tắc như vậy.

Người trên trời không thể động thủ với sinh linh nhân gian. Chỉ có thể dựa vào Thiên lôi diệt sát kẻ cần giết. Mà muốn dẫn Thiên lôi tới, chỉ có người độ kiếp kia mới được.

Thí dụ như Ngụy Trường Minh, nếu như có thể, những Tiên nhân này đã sớm muốn trừ khử cho nhanh, nhưng vướng vào quy tắc như vậy, bọn họ chỉ có thể giáng xuống Côn Luân kiếp hoặc là thêm chút tay chân trong Thiên kiếp, để tiêu diệt người cần giết.

Nhưng giờ phút này Từ Hàn và Mông Lương tuy đã đạt đến Tiên cảnh, nhưng lại không có Thiên lôi bị đưa tới, có câu không bột đố gột nên hồ. Bởi vậy trong lòng vị Tiên nhân kia lúc này đã có sát cơ vạn trượng nhưng cũng không có chỗ thi triển.

Tuy rằng kết quả như vậy cũng không ngoài dự liệu của gã, trên thực tế khi Vương Dương Minh đưa bản mệnh kiếm khí của mình cho hai người, gã liền nghĩ đến điểm này —— Vương Dương Minh đăng lâm Chân tiên cảnh cũng không gọi tới Thiên kiếp, bởi vì trên thực tế Ngụy Trường Minh đã giúp lão ngăn cản trước rồi.

Năm đó trên Long Ẩn sơn, Ngụy Trường Minh diễn một trò hay, lừa gạt tất cả mọi người.

Thiên kiếp do lão đưa tới căn bản không phải là lôi kiếp vì lão đăng lâm cảnh giới Chân tiên dẫn tới, mà là Thiên kiếp của Thần kiếm bị nóng chảy thành mười vạn đồng tiền ở trong lồng ngực lão, lão ngăn cản kiếp thay kiếm này, Vương Dương Minh trong lòng có điều hiểu ra, không cần đối mặt với nửa điểm Thiên lôi, cũng đã bước vào Chân tiên cảnh.

Mặc dù bởi vì lão là một đạo Kiếm linh, cho dù đăng lâm Chân tiên cảnh cũng không cách nào làm được chuyện Ngụy Trường Minh muốn làm, nhưng việc này cũng đã tạo thành phiền toái không nhỏ đối với bọn họ. Gã không thể hao phí một cái giá lớn hàng lâm ở nơi đây một cách vô ích, nếu không cách nào chiêu hàng, vậy thì phải diệt sát.

Nhưng gã lại không nghĩ đến Vương Dương Minh sẽ quả quyết như vậy, tình nguyện liều mạng đánh đổi tính mạng của mình, rót bản nguyên kiếm khí của bản thân vào trong cơ thể hai người kia. Dùng pháp quyết ám độ trần thương bảo tôn một phần lực lượng Chân tiên, điều này có nghĩa là hai người Từ Hàn và Mông Lương muốn đạt tới cảnh giới như vậy sẽ dễ dàng hơn không chỉ gấp trăm lần so với người bên ngoài...

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiên nhân kia liền chồng chất lên một cỗ tức giận.

Thời khắc này, sinh cơ Vương Dương Minh đã tắt, lão đã cách cái chết không xa, giết hay không giết đã không còn quan trọng, quan trọng là hiện tại Từ Hàn và Mông Lương đã đăng lâm Tiên cảnh, đã ẩn chứa kiếm khí bản mệnh của riêng mình, nếu không tiến hành ngăn cản, bảo đảm sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đến kế hoạch của bọn họ sau này, nhưng hết lần này tới lần khác trở ngại quy tắc thiên địa, gã không cách nào làm gì được bọn họ.

"Các hạ không đi sao? Hay là muốn ở lại trò chuyện cùng Từ mỗ và sư huynh?" Từ Hàn dường như cũng hiểu rõ điểm này, lúc đó hắn nheo mắt, cười hỏi.

"Muốn ăn bữa cơm ở Nam Hoang ta? Vậy không thể được, phải giao bạc ra." Mông Lương đăng lâm Tiên cảnh cũng có tâm tình tốt, có nhàn hạ châm chọc đối phương.

Tuy Tiên nhân kia không cam lòng, nhưng cũng biết giờ phút này không cách nào làm gì hai người Từ Hàn, gã nghiêm nghị nói: "Để cho các ngươi đắc ý thêm chút thời gian..."

Dứt lời, gã liền muốn phất tay áo rời đi, nhưng lúc này khóe mắt lại chợt liếc sang đám người Địa Tạng Vương rời đi cách đó không xa, ba vạn con quái vật màu tím còn lại đã loạn thành một bây. Lông mày gã nhíu lại, lập tức nghĩ tới cái gì đó. Trên mặt lộ ra nụ cười, vì thế thân sắc cổ quái nhìn về phía Từ Hàn, nhướng mày hỏi: "Nghiệt súc, không phải ngươi muốn biết mình rốt cuộc là cái gì sao?" "Hừ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết rốt cuộc mình là thứ gì!"

Tiên nhân kia dứt lời, cũng không đợi Từ Hàn kịp phản ứng, một tay của gã liền vung về phía mấy vạn quái vật tàn sát bừa bãi phía xa, năm ngón tay của gã mở ra, một đạo bạch mang chói mắt từ lòng bàn tay tuôn ra, bao phủ những quái vật nọ vào trong đó.

Lập tức, dưới bạch quang kia chiếu xuống, những quái vật kia giống như gặp được hàn băng sóng nhiệt, lân giáp màu tím cứng rắn quanh thân chợt bắt đầu tan ra, sau đó máu thịt phía dưới lân giáp cũng bắt đầu hòa tan, một tầng tiếp theo một tâng, rất nhanh mấy vạn quái vật kia dưới bạch quang chiếu rọi biến thành từng bãi từng bãi bùn nhão do máu thịt ngưng tụ thành.

Lúc này bàn tay vị Tiên nhân kia mở ra bỗng nhiên nắm một cái, những quái vật hóa thành bùn nhão ngay lúc đó được gã điều khiển không ngừng dựa sát vào, dung hợp lại với nhau.

Rất nhanh, những huyết nhục kia liền tan thành một bãi huyết nhục hình cầu thật lớn, mặt ngoài là từng đạo huyết nhục nhúc nhích qua lại, thỉnh thoảng còn có huyết nhục hóa thành chất lỏng dinh dính từ trên quả cầu kia nhỏ xuống. Khi rơi xuống đất, vật đó tựa như mang theo một cỗ ăn mòn đáng sợ, thế mà ăn mòn đại địa Nam Hoang thành từng vết lõm đen sì.

"Còn kém chút đồ." Nhìn đoàn máu thịt khổng lồ kia, khóe miệng Tiên nhân lộ ra một ý cười đắc ý, ánh mắt gã lóe lên, trong mắt còn mang theo một chút đắc ý, giống như sắp hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật trác tuyệt, gã lẩm bẩm như thế, đầu chợt chuyển hướng phía chân trời phương bắc.

Ánh mắt gã như đuốc, xuyên qua tầng tầng bóng đêm, thẳng đến đầu tường thành Trường An, gã cách xa vạn dặm lại nhẹ nhàng vuốt một cái.

Cự Long màu đen đáng sợ trên đầu Trường An thành kia phát ra một tiếng kêu rên, râu mép nó lay động lại bị Tiên nhân kia cứng rắn tháo xuống một sợi.

Sau đó Tiên nhân kia cong ngón tay búng ra, sợi râu của Vong Long kia giờ phút này hóa thành một đạo hắc khí dũng mãnh tiến vào trong đoàn huyết nhục to lớn nọ.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Vật ấy vào trong cơ thể, đoàn máu thịt kia giống như được rót vào sinh mệnh, nó bắt đâu không ngừng nhúc nhích, từng tiếng nổ mạnh tựa như tim đập cũng bắt đầu không ngừng từ bên trong đoàn máu thịt kia truyền ra.

Có thứ gì đó muốn từ trong huyết nhục tỉnh lại!

Ý niệm này không thể tránh khỏi hiện lên trong đầu mọi người.

Ùng ục.

Mông Lương nuốt nước miếng, vừa rồi vì đăng lâm Tiên cảnh mà trong lòng vui mừng, giờ phút này hoàn toàn tản đi. Theo từng tiếng thình thịch như tim đập, từng đạo khí thế âm lãnh nhưng lại vô cùng cường đại từ trong huyết nhục kia trào ra. Dưới khí thế đó, cho dù là Mông Lương thân là Tiên nhân cũng có chút khí tức không thông.

Lúc này gã mới hiểu, tu vi Địa Tiên cảnh so với địch nhân mà bọn hắn đang đối mặt, chung quy vẫn quá yếu một chút.

"Đây rốt cuộc là... thứ gì?" Rốt cuộc gã cũng không đè nén được nỗi nghi hoặc trong lòng, lúc đó sắc mặt khó coi hỏi. Trong lòng Từ Hàn trâm xuống, cũng không biết làm thế nào cho phải.

Hắn không cách nào trả lời câu hỏi của Mông Lương, bởi vì hắn cũng không biết đoàn huyết nhục làm người ta buồn nôn kia đến tột cùng là vật gì, nhưng lại có thể từ đoàn huyết nhục kia ngửi thấy được một chút khí tức giống như vị Ma Thần đáng sợ trong cơ thể mình.

"Là thứ gì?" Vị Tiên nhân kia thấy bộ dạng của Mông Lương Tử và Từ Hàn như vậy, nụ cười trên mặt càng đậm. Gã giơ tay chỉ vào Từ Hàn, nói: "Ngươi không phải là thứ này sao?”

Nói xong lời này, đạo hình chiếu này dường như bởi vì tạo ra quái vật kia mà lực lượng tiêu hao quá nhiều, dần dần trở nên mơ hồ, trước khi thân ảnh biến mất, gã cười lạnh nói: "Hôm nay, ngươi cứ nhìn cho kỹ xem rốt cuộc mình là loại quái vật gì đi."

Nói xong lời ấy, thân thể của gã ngay lúc đó cũng không cách nào chống đỡ bản thân tồn tại ở vùng thiên địa này nữa, đến lúc đó triệt để tán đi.

Rống!

Mà ngay sau khi gã biến mất, trong quả cầu thịt khổng lồ hư thối kia vậy mà truyền đến từng đợt tiếng gầm nhẹ tựa như dã thú. Theo tiếng gầm nhẹ như vậy, khí tức âm lãnh từ bên trong quả cầu tràn ra kia cũng càng ngày càng nặng.

Phốc!

Ngay sau đó, trên viên cầu chợt nứt ra một khe hở, khe nứt giống như độc xà lan tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua toàn bộ viên cầu.

Sau đó có một cánh tay chợt vươn ra từ bên trong quả cầu thịt kia.

Đó là một bàn tay trắng noãn như ngọc vô cùng tinh tế, sau đó bàn tay kia duỗi ra, hai tay sờ sờ ở hai bên khe hở của quả cầu thịt, sau đó mạnh mẽ dùng lực, liên tách quả cầu thịt kia từ bên trong ra, một bóng người bò ra từ bên trong đó.

Đó là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, lưng quấn một mái tóc đen, trên người không có một mảnh vải.

Nàng giống như vừa tỉnh ngủ, sau đó từ trong quả cầu thịt bò ra, vuốt vuốt hai con ngươi của mình, sau đó mở to đôi mắt đen nhánh dò xét bốn phía một hồi, trong mắt như có tò mò.

Chợt nàng nhìn thoáng qua đám người Từ Hàn, trong mắt sáng lên vẻ hưng phấn.

Vậy mà cứ mang thân thể trần truồng như thế, cũng dùng bàn chân mịn màng một đường chạy chậm, dưới ánh mắt đề phòng của đám người Từ Hàn đi tới trước người bọn họ.

Đám người Từ Hàn theo bản năng định nhấc trường kiếm trong tay lên chuẩn bị cho việc đánh một trận, nhưng khi đó thiếu nữ đi tới trước mặt bọn họ chợt cung kính quỳ xuống trước mặt Từ Hàn.

Nàng dùng thanh âm nhẹ nhàng đến cực điểm nhẹ giọng nói.

"Cổ Ma - Liễu Tương bái kiến Đế quân."
Bình Luận (0)
Comment