Chương 71: Xin Đế quân ban được chết
Chương 71: Xin Đế quân ban được chếtChương 71: Xin Đế quân ban được chết
Hành động của thiếu nữ tuyệt mỹ này vượt quá dự liệu của đám người Từ Hàn.
Từ Hàn và Mông Lương liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía sau lưng Vương Dương Minh khí tức suy yếu đang được Tần Khả Khanh dìu lấy. Ánh mắt cả đám vừa kinh ngạc vừa cổ quái.
Từ Hàn cau mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng trâm giọng hỏi: "Cổ ma... là cái gì?"
Giờ phút này thiếu nữ kia quỳ sát bên người hắn không có ý định đứng dậy chút nào, nàng nghe thấy câu hỏi này, ngẩng đầu mở trừng hai mắt nhìn về phía Từ Hàn, nghi ngờ nói: "Cổ ma tất nhiên là Cổ ma."
Bộ dáng thiếu nữ kia vốn xinh đẹp, giờ phút này con mắt đen nhánh của nàng mở thật to, vẻ mặt nghỉ hoặc, người bên ngoài thấy bộ dáng như vậy chỉ có thể sinh ra cảm giác tràn đầy trìu mến.
Nhưng Từ Hàn không dám khinh thường, tình cảnh mà vị Tiên nhân kia tạo ra lúc trước còn rõ mồn một trước mắt, khí tức âm lãnh kia mặc dù đã vì sự xuất hiện của thiếu nữ mà tản đi, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác không rét mà run.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho đám người Mông Lương và Tần Khả Khanh lui xuống. Sau đó mới hỏi lần nữa: "Ngươi gọi ta là Đế quân?"
"Đúng vậy!" Thiếu nữ dường như không ý thức được động tác nhỏ của đám người Từ Hàn, vẫn không chút do dự đáp lại.
Từ Hàn thấy mọi người đều thối lui đến một vị trí tương đối an toàn, lúc này mới yên tâm một chút, miệng hỏi: "Đế quân lại là cái gì?"
Mà cùng lúc đó, hắn đã âm thầm vận khởi lực lượng thể nội quanh thân, cảnh giác nhìn thiếu nữ kia.
Đi được xa như vậy, bọn họ đã gặp qua nhiều người, Từ Hàn đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng thiếu nữ này có thể cả người lẫn vật đều vô hại, hắn mơ hồ cảm thấy đối phương tuyệt không phải là người lương thiện, nhưng lại muốn mượn cơ hội này hỏi ra một vài thứ liên quan đến thân phận của mình.
Dù sao thì bất kể lời nói của vị Tiên nhân kia lúc rời đi, hay từ khí tức cảm nhận được từ thiếu nữ mới thoát ra từ bên trong quả cầu thịt nọ, cũng không ai không nói cho Từ Hàn biết, thiếu nữ quỷ dị trước mắt này có một mối liên hệ rất khó nói rõ với hắn, nhưng lại thật sự tồn tại.
"Đế quân?" Thiếu nữ kia nghiêng đầu, rất kỳ quái nói: "Đế Quân chính là vua của Liễu Tương... Chính là tất cả của thuộc hạ..."
Câu trả lời như vậy đối với Từ Hàn mà nói không có nửa điểm trợ giúp, hắn không khỏi nhíu nhíu mày.
Hắn mơ hồ cảm thấy, rất có thể Đế quân trong miệng thiếu nữ kia chính là tục danh của vị Ma Thần trong cơ thể mình, nàng đã nhận mình là gã, Từ Hàn không dám chọc thủng nhận thức của nàng. Nếu chọc giận thiếu nữ này, vậy thì kế hoạch moi ra được tin tức gì đó từ trong miệng đối phương sẽ đổ sông đổ biển.
Còn chính mình rốt cuộc là cái gì, lo lắng như vậy một đường đi tới chỉ càng ngày càng nặng, nhưng lại không có ai giải đáp nghi hoặc cho Từ Hàn. Hôm nay cơ hội bày ra trước mặt hắn, hắn không chỉ muốn hỏi, mà còn muốn hỏi rõ ràng.
Bởi vậy hắn ngay lúc đó nhíu mày, đầu óc không ngừng nghĩ làm thế nào để thiếu nữ tên là Liễu Tương này nói ra cái gì đó.
Nhưng Đế quân cũng tốt, Cổ ma cũng được, đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên này. Từ Hàn hoàn toàn không biết gì về nó, cộng thêm quá mức để trong lòng, Từ Hàn vốn nhạy bén lúc này lại chân chờ, trong lúc nhất thời không biết nên đặt câu hỏi như thế nào.
Nhưng nữ hài cũng không thúc giục, nàng nghiêng đầu đánh giá Từ Hàn, trong con ngươi đen nhánh có chút hiếu kỳ, lại mang theo một cỗ cuồng nhiệt xen lẫn kính sợ cùng sợ hãi.
Sau đó, hai người trâm mặc hơn mười hơi thở.
"Đế quân đang nghĩ muốn hỏi thuộc hạ như thế nào sao?" Thiếu nữ kia chợt lên tiếng, thanh âm thanh tú động lòng người vang lên, một câu đã xuyên thủng tâm tư của Từ Hàn.
Trong lòng Từ Hàn run lên, hắn vốn cảm thấy thiếu nữ này vừa mới thức tỉnh, hình như cũng không cách nào phân biệt được khác biệt giữa hắn và Thần Ma trong cơ thể hắn. Cho nên hắn muốn phủ nhận việc này, dùng cách này để hỏi thăm, nhưng nghe lời nói của thiếu nữ kia, dường như đã nhìn ra tâm tư của hắn.
Nghĩ tới đây, quần áo Từ Hàn đột nhiên lay động, khi đó kiếm ý trong cơ thể hắn đã sắp phá thể mà ra.
"Đế Quân muốn giết thuộc hạ, Liễu Tương để cho ngài giết là được." Thiếu nữ liếc Từ Hàn làm bộ muốn cầm kiếm giết ra, nhẹ giọng nói, ngữ khí cũng không có chút sợ hãi hay phẫn nộ nào, ngược lại cực kỳ bình tĩnh. Bình tĩnh như thể đang trần thuật một việc nhỏ không chút liên quan tới mình. Nàng nói xong, lại không hề quan tâm đến việc Từ Hàn nghe được lời ấy, thân thể rõ ràng đang trở nên căng cứng, mà chỉ nghiêng đầu, mang theo một chút ý cười lại nói: "Nhưng Đế quân không muốn hỏi thuộc hạ chuyện gì đó, sau đó lại giết thuộc hạ mới tốt hơn sao?"
Trên trán Từ Hàn túa ra mồ hôi lạnh, tâm tư của hắn như bị thiếu nữ trước mắt này xuyên thủng hoàn toàn. Tuy hiện tại thiếu nữ này không thể hiện chút khí thế nào nhưng càng như thế nàng càng khiến đám người Từ Hàn có cảm giác sâu không lường được.
Khi đó hắn nuốt khan một ngụm nước miếng, ngữ điệu có chút khô khốc hỏi: "Ngươi nhìn ra rồi?"
"Cái gì?" Thiếu nữ có chút không hiểu, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn vẫn tràn ngập nghi hoặc.
"Ta không phải là hắn... Đế quân mà ngươi nói." Từ Hàn thầm cân nhắc được mất một phen, rốt cuộc cũng nói như vậy: "Hắn chỉ là đang ẩn núp trong cơ thể ta mà thôi..."
Đây không phải Từ Hàn lỗ mãng, hắn có suy nghĩ riêng của mình. Nếu đối phương đã nói ra những lời kia, hiển nhiên đã thấy rõ nên tảng của hắn, nếu tiếp tục giấu giếm, nghĩ cũng không ích lợi gì. Không bằng đi thẳng vào vấn đề, đến lúc đó chiến hay hòa đều tự có định luận. Huống hồ hắn cũng không cho rằng vị Tiên nhân kia tạo ra thứ này là xuất phát từ hảo tâm, giúp hắn giải thích nghi hoặc.
Bởi vậy ngay lúc nói xong lời này, Thần quang trong hai tròng mắt Từ Hàn bắt đầu khởi động, thanh Thần kiếm bên trong hộp gỗ cũng rục rịch muốn động.
Nhưng dù đã đến nước này, thiếu nữ kia vẫn không có nửa phần địch ý đối với hắn.
Nét mặt nàng đầy cổ quái quan sát Từ Hàn một phen, sau đó nhẹ giọng nói: "Đế quân nói gì vậy? Đế quân chính là Đế quân, không có ai trong cơ thể của người khác, chẳng qua ngài chưa tỉnh ngủ mà thôi."
Từ Hàn không hiểu nàng nói lời ấy là ý gì, nhưng thấy đối phương không có ý định ra tay, hắn cũng không đánh rắn động cỏ.
Thiếu nữ kia dường như nhìn ra nghi hoặc của Từ Hàn, nàng khi đó quay đầu nhìn về phía đám người xung quanh, ánh mắt chợt dừng lại trên người Tân Khả Khanh. Nghi hoặc trên hai đầu lông mày của nàng lập tức tiêu tán, vì thế nàng chậm rãi đưa tay ra, ngón tay như ngọc chỉ về phía Tần Khả Khanh.
"Đế quân đang nói nàng ư?" Nàng nhẹ giọng nói.
Từ Hàn đương nhiên không hiểu nàng đang nói gì, nhưng bản năng là thấy nàng đưa mắt về phía đám người Tần Khả Khanh. Ngay lúc này, sát cơ mà Từ Hàn vừa đè xuống lại không thể kìm được vọt ra ngoài.
"Đế quân yên tâm, Liễu Tương sẽ không làm gì với bọn họ." Nàng che miệng cười nói: "Chuyện Đế quân không thích, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm."
Đại khái muốn khiến Từ Hàn buông lỏng cảnh giác, nữ tử kia nói xong liền thu hồi ánh mắt của mình, sau đó lập tức đứng dậy. Mái tóc đen dài của nàng buông xuống, che đi vị trí yếu hại lõa thể trên người, sau đó nàng thi lễ với Từ Hàn, nói: "Đế quân không giống nàng."
"Nàng là vật chứa mà người có lòng tạo ra, còn ngài từ khi sinh ra đã là Đế quân."
"Vật chứa?" Nghe nói lời này, Từ Hàn biến sắc. Hắn nghĩ ngay tới cỗ lực lượng đáng sợ gần như giống nhau trong cơ thể Tân Khả Khanh và hắn.
"Ừ”" Liễu Tương khẽ gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía chân trời xa xa, tay nàng duỗi ra, nhẹ nhàng gạt một cái, mây đen đầy trời lập tức tản đi, hình ảnh Vong Long chiếm cứ trên bầu trời Trường An lập tức hiện lên trước mắt đám người Từ Hàn: "Đế quân ngài xem."
"Đó là Tướng do khí vận của vùng thế giới này tụ tập mà thành."
"Một nửa người, một nửa yêu, cộng thêm máu huyết Yêu tộc được thiên địa tạo hóa từ thời Thượng cổ, lại thêm một tia khí vận của thiên địa, liền thành vật chứa tốt nhất của chúng ta."
Từ Hàn giật mình, giọng điệu cũng trở nên khô khốc, hắn chợt nói: "Ý ngươi là, thật ra cái gọi là bán yêu Thần chủng kia là... vật chứa để Cổ ma sống lại?"
Dường như Liễu Tương cũng không phát hiện ra sắc mặt khó coi của Từ Hàn, nàng cực kỳ chắc chắn gật đầu, ra vẻ đương nhiên đáp lại.Bằng không Đế quân cho rằng rốt cuộc những lực lượng kia đến từ đâu? Trên đời này chưa từng có bữa cơm trưa nào miễn phí, đương nhiên cũng không có lực lượng từ hư vô mà đến. Tất cả đồ vật của bọn họ đều là chúng ta cho mượn."
Ùng ục.
Từ Hàn nuốt khan một ngụm nước miếng.
Một cỗ ý lạnh thấu xương đã bao phủ toàn bộ người hắn từ trong ra ngoài.
Nếu lời Liễu Tương nói không phải là giả, con đường của bán yêu Thần chủng kia đến cuối cùng chính là bị Cổ ma nhập vào người...
Sâm La điện có thể tạo ra đủ nhiều bán yêu, đại quân tám vạn bán yêu tập kích Kiếm Lăng này là minh chứng tốt nhất, hơn nữa bọn họ có được Vong Long chi tướng, gân như nuốt chửng phân nửa khí vận thiên hạ. Bây giờ bọn chúng chỉ còn thiếu một chút máu huyết của Yêu quân. Nếu thật sự để bọn chúng tìm được biện pháp đuổi bắt Yêu quân, tạo ra hàng loạt đại quân, như vậy hậu quả là gì thì không cần nói cũng biết.
Nhưng may mắn duy nhất là hung kiếm bây giờ vẫn còn trên tay bọn họ, không có hung kiếm, Sâm La điện muốn giết Yêu quân tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Từ Hàn nghĩ tới đây, đè nén sự kiêng kị trong lòng xuống, trầm giọng lại hỏi: "Cho nên vị Thần Vô Song trên Thái Âm cung kia là người của các ngươi? Hắn làm vậy là vì muốn để các ngươi giáng lâm chốn thiên địa này?"
Theo hắn biết, tất cả biện pháp chế tạo bán yêu Thần chủng ngay từ đầu chính là được vị Thần Vô Song kia tiết lộ ra, Từ Hàn hoài nghi đương nhiên không phải bắn tên không đích.
Liễu Tương nghe vậy, vào lúc đó mỉm cười, nói: "Lời này của Đế quân không đúng."
"Thứ nhất Thần Vô Song là cái thá gì? Nhiều nhất chỉ có thể coi là một tên sứ giả mà thôi, chỉ bằng như vậy hắn muốn trở thành người của chúng ta, chênh lệch quá xa."
"Thứ hai chúng ta không cần giáng lâm vùng thiên địa này, chúng ta đã tồn tại ở chỗ thiên địa này từ lúc sinh ra, thiên địa này chính là lao lồng được xây dựng nên để giam nhốt chúng ta."
"Ba... Chỉ cần chúng ta nghĩ, chúng ta đều có thể giáng lâm bất cứ lúc nào, chỉ là sinh linh của vùng thiên địa này quá mức yếu đuối, không cách nào chịu nổi lực lượng của chúng ta, cho nên chúng ta cần dẫn đường cho bọn chúng chế tạo ra từng cỗ phôi thể hoàn mỹ cho chúng ta."
"Thí dụ như nữ nhân mà Đế quân để ý kia, nếu như chúng ta muốn ăn mòn thân thể của nàng thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm được, nàng tuy đã đủ ổn định, nhưng còn kém một chút, nếu thật sự hoàn toàn giáng xuống trên người nàng. Không quá mười ngày, thân thể của nàng sẽ bởi vì không cách nào thừa nhận lực lượng cường đại của chúng ta mà tử vong. Nhưng Đế quân không cần lo lắng, nhìn khắp vạn vực tinh không, mỗi sinh linh đều có dục vọng của chính mình, mà chỉ cần có dục vọng, cuối cùng trốn không thoát khỏi bàn tay của chúng ta."
"Ngài nhìn những người kia mà xem, bọn hắn bán tín bán nghi tạo ra bán yêu, chúng ta liền cho đám bán yêu một chút lực lượng, bọn hắn liền mừng rỡ như điên, sau đó lại càng si mê tìm kiếm tinh huyết của Yêu tộc thượng cổ, thu thập khí vận của vùng thiên địa này. Cuối cùng chờ bọn hắn làm xong, chúng ta sẽ xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, để cho chúng biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân, ai mới là nô bộc..."
"Đấn lúc đó...' Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Tương chợt trở nên vặn vẹo, từng đạo sát khí nồng đậm hiện lên giữa hai đầu lông mày nàng, nàng đè thấp thanh âm, dùng một loại ngôn ngữ khàn khàn nói: "Chúng ta có thể tiếp tục sứ mệnh mình nên cóI!"
Từ Hàn không thể giải thích được vì sao trong lòng Liễu Tương lại tuôn ra phẫn nộ, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự khinh miệt trong lời nói của đối phương đối với vị Thần Vô Song kia không phải là cố hết sức ngụy trang thành, mà là coi thường xuất phát từ linh hồn. Rất rõ ràng, đối với vị Vô Thượng chân nhân cao cao tại thượng trong lòng đám Cổ ma này dường như cũng không đáng nhắc tới.
"Sứ mệnh? Các ngươi muốn làm gì?" Từ Hàn lại hỏi, đáy lòng không hiểu ra sao lại có chút bất an.
"Không phải các ngươi, mà là chúng ta." Liễu Tương híp mắt cười nói, ý cười đẹp như tiên rơi vào mắt Từ Hàn, lại khiến hắn không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh."Chúng ta từ nhỏ sinh ra đã vì hủy diệt cùng giết chóc, sứ mệnh của chúng ta đương nhiên là lao ra khỏi chốn thiên địa này, hủy đi vạn vực tinh không đáng cười kia."
Mặc dù Từ Hàn đã có chuẩn bị đối với câu trả lời như vậy, nhưng khi nghe được nữ nhân kia nói ra những lời như vậy, trên mặt nữ nhân vẫn luôn nở nụ cười tươi vô cùng bình tĩnh. Trong lòng hắn không khỏi trâm xuống, miệng theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
Liễu Tương phất phất tay, tầng mây mà nàng đẩy ra kia lần nữa trở về, che phủ lại hình dáng con vong Long to lớn kia.
Nàng rất áy náy lại hành một lễ tiết cổ quái với Từ Hàn lần nữa, sau đó nói: "Đế quân còn chưa thức tỉnh, ta nói với Đế quân đã đủ nhiều rồi, giờ có nói tiếp cũng sẽ không có lợi cho ngài."
Sau đó nàng vừa dứt lời, tự ưỡn ngực lên, mái tóc đen bay bổng lập tức như ẩn như hiện, mà cái cổ của nàng cũng lập tức nhô ra trước mắt Từ Hàn.
Vẻ mặt của nàng trở nên cuồng nhiệt thêm vài phần, nói: 'Hiện tại... Đế quân có thể giết thuộc hạ."
Từ Hàn mặc dù không ngừng nói chuyện với Liễu Tương, nhưng cảnh giác trong lòng hắn lại chưa bao giờ buông lỏng, thậm chí hắn đã nghĩ, một khi cởi bỏ nghi ngờ của minh xong, hắn sẽ ra tay giết nữ tử cổ quái này trước. Nhưng hắn không ngờ, sau khi đình chỉ cuộc trò chuyện, nữ tử kia lại nói như vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng không hiểu được mục đích của thiếu nữ này, nhất thời có chút do dự.
Ngay lúc đó, Liễu Tương lại trừng mắt nhìn Từ Hàn, nghi ngờ nói: "Đế quân không động thủ sao?"
"Ngươi có ý gì?" Đến lúc này, Từ Hàn cũng không tin là thứ được Tiên nhân kia triệu hồi sẽ dễ dàng đưa cổ cho người chém như thế, cho nên hắn trầm mặt nhìn đối phương, miệng quát hỏi.
"Đế quân muốn giết thuộc hạ, cho nên thuộc hạ sẽ cam tâm để cho ngài giết. Đối với Cổ ma mà nói, đây là chuyện đương nhiên, vì lấy lòng Đế quân, chúng ta có thể hủy diệt tất cả, trong đó cũng bao gồm chính mình." Liễu Tương bình tĩnh nhìn Từ Hàn, rất kiên nhẫn giải thích.
"Thuộc hạ biết Đế quân rất kỳ quái, dù sao ngài còn chưa thức tỉnh, dựa vào quy luật của sinh linh phương thiên địa này sẽ rất khó lý giải, nhưng đợi đến khi Đế quân thức tỉnh, mọi thứ sẽ đều rõ.' Liễu Tương thấy vẻ mặt Từ Hàn vẫn còn nghi ngờ liền nói thêm. Nhưng nói xong lời này, dường như cảm thấy lời nói như vậy vẫn không thể giúp đối phương hiểu rõ, cho nên nàng lại nghiêng đầu suy nghĩ, lại nói: "Đổi cách nói này thì Đế quân có thể hiểu được."
"Đế Quân giết thuộc hạ, Ma khí trong cơ thể thuộc hạ sẽ trốn vào trong cơ thể ngài, tẩm bổ cho ngài, hòa hợp một thể .. Có như vậy thì Đế quân mới trở nên càng mạnh mẽ hơn, cũng sẽ càng sớm tỉnh lại. Dựa theo sinh linh của vùng thiên địa này mà nói, cái chết của thuộc hạ chính là để cho ngày chúng ta trở về sớm hơn. Cho nên, Đế quân cũng không cần chần chờ, giết thuộc hạ đi."
Dứt lời, thần tình trên mặt Liễu Tương bắt đầu trở nên nghiêm túc, giống như đang nghênh đón một nghi thức lớn.
Có lẽ đây là thỉnh cầu cổ quái nhất trong cuộc đời Từ Hàn, nhưng sau khi hắn nghe xong lời nói của thiếu nữ tên là Liễu Tương này, hắn không còn hoài nghi tới chuyện nàng muốn chết nữa. Thế nhưng đối phương đã nói đến mức như vậy, Từ Hàn làm sao có thể giết đối phương được?
"Ta không phải Đế quân mà ngươi nói, ta cũng không muốn để hắn thức tỉnh, cho nên ta sẽ không giết ngươi." Từ Hàn hơi suy nghĩ, sau đó mở miệng nói ra.
Liễu Tương nhìn Từ Hàn, cũng không biểu hiện ra quá kinh ngạc đối với đáp án như vậy. Nàng khẽ mỉm cười nói: "Không, hôm nay Đế quân nhất định phải giết thuộc hạ."
Từ Hàn nhíu mày, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng những lời nói của đối phương, nhưng cuối cùng lại có đồng tình với những lời nói vê Đế quân mà nàng nói lúc trước. Mà càng như vậy, hắn càng không thể để đối phương được như ý.
"Nếu ngươi đã có thể nhìn thấu tâm tư của ta, vậy ngươi nên biết, bất luận thế nào ta cũng sẽ không động thủ." Từ Hàn nói lần nữa, để xua tan ý niệm trong đầu thiếu nữ nọ.
"Vậy thật sự là đáng tiếc." Liễu Tương nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khổ não. Nàng cúi đầu, có chút tự trách nói: "Tuy rằng Đế quân không thức tỉnh, nhưng Liễu Tương cũng không muốn làm ra nửa chuyện khiến ngài không vui..."
"Nhưng nếu Đế quân khăng khăng làm như thế..."
Nàng nói xong câu này, đầu vốn đang cúi xuống chợt chậm rãi ngẩng lên. Khi đó đôi mắt đen nhánh của nàng bị hắc khí xâm nhiễm hoàn toàn, luông khí tức âm lãnh bao phủ đỉnh đầu tất cả mọi người lúc trước lập tức bị đẩy ra, lần nữa bao phủ toàn bộ thiên địa. Dưới khí thế như vậy, Từ Hàn có thể cảm giác rõ ràng được phương thiên địa này dường như cũng run rẩy ở dưới cỗ lực lượng kia.
Sau đó, tóc dài đen thui của Liễu Tương bắt đầu tự động không gió mà bay loạn lên, còn trên thân thể của nàng lại bị từng đạo lân giáp màu đen che phủ...
Ngay sau đó, sau lưng nàng vươn ra từng xúc tu từ huyết nhục hóa thành, lân giáp bao trùm những xúc tu kia, cuối cùng biến thành từng con rắn độc khí tức âm lãnh. Chúng nó quay quanh đầu của Liễu Tương, không ngừng phun ra nuốt vào cái lưỡi về phía Từ Hàn.
Lúc này, Liễu Tương mỉm cười với hắn, đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng hé ra, hóa thành một cái miệng lớn dính đầy răng nhọn.
Sau đó nàng nhe răng cười nói.
"Vậy thuộc hạ cũng chỉ có thể ép Đế quân làm như thế..."
Lời vừa nói ra, mấy con rắn độc sau lưng nàng bỗng nhiên động, dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Hàn, chúng lao thẳng về phía đám người Mông Lương và Tần Khả KhanhI