Chương 72: Chào tạm biệt
Chương 72: Chào tạm biệtChương 72: Chào tạm biệt
Nữ tử tự xưng là Liễu Tương kia rất mạnh.
Dù chỉ lơ đãng triển lộ ra khí thế cũng đủ để sánh ngang vị Tiên nhân đã trải qua ba kiếp kia mà Từ Hàn 'may mắn gặp được ở Đại Hạ - Tạ Mẫn Ngự.
Nhưng lúc Từ Hàn thấy đối phương động thủ, trong lòng hắn rùng mình, vô thức vung kiếm lên.
Chiêu kiếm kia ra khỏi vỏ rất là vội vàng, tuy rằng tu vi của Từ Hàn ở cảnh giới thân thể hay nội công đều đã tới cảnh giới Tiên nhân, nhưng một kiếm như vậy còn lâu mới đủ để đánh bại cường giả như Liễu Tương.
Thế nhưng đúng lúc hắn xuất kiếm thì Liễu Tương chủ động phi thân tiến về phía trước nghênh đón một kiếm này của hắn. Vì vậy trước ngực của nữ tử trần trụi kia bị chém rách một lỗ máu thật lớn, máu tươi phun đầy đất, văng tung tóe lên người Từ Hàn.
Thế công tuôn về phía đám người Tần Khả Khanh trong nháy mắt đó im bặt dừng lại, Liễu Tương lại khôi phục bộ dáng mỹ diệu của nữ tử kia.
Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên nụ cười hài lòng, thân thể ngã quy trong ngực Từ Hàn.
Nàng nhẹ nhàng tựa vào ngực Từ Hàn, ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó chậm rãi vươn tay ra, vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Đế quân... Liễu Tương may mắn không làm nhục mệnh... Nguyện Đế quân sớm ngày phá tan lông giam, quân lâm vạn vực tinh không..."
Dứt lời, cánh tay vươn ra của Liễu Tương liền mất hết sức lực, buông mạnh xuống, ngay cả sinh cơ của nàng cũng tiêu tán đi.
Từ Hàn tất nhiên cảm nhận được điểm này.
Vào lúc đó, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, một cỗ bi ai phát ra từ linh hồn chợt dâng lên, hai con ngươi trở nên đen kịt không gì sánh được, nước mắt chợt trào ra từ trong hốc mắt hắn.
Mà lúc này, thân thể của Liễu Tương dần dần hư hóa, thoáng chốc liền hóa thành một luồng hắc khí dày đặc. Hắc khí kia vây quanh Từ Hàn vài hơi thở, sau đó đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chấn động mạnh một cái, ngay lúc đó chui vào trong miệng của Từ Hàn.
Từ Hàn không ngờ tới sẽ có biến cố như vậy, hắc khí điên cuồng tràn vào, hắn dường như cũng không cách nào ngăn cản được chuyện như vậy, chỉ có thể biểu tình trên mặt trở nên thống khổ không thôi, miệng không ngừng phát ra từng tiếng kêu rên thống khổ.
"Từ công tử!"
"Sự đệt"
Tần Khả Khanh và Mông Lương thấy thế cuối cùng cũng khôi phục lại tỉnh thần từ biến cố kia. Hai người bước nhanh đến bên người Từ Hàn ý đồ giúp đỡ hắn giải trừ khó khăn. Thế nhưng hắc khí kia lại cực kỳ quỷ dị, Mông Lương và Tần Khả Khanh liều mạng cũng không thể xua tan cỗ hắc khí này đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn.
"Vô dụng thôi, lực lượng này đã vượt qua cấp độ thiên địa này..." Ngay lúc hai người thúc thủ vô sách, Vương Dương Minh khí tức yếu ớt ở bên cạnh chậm rãi đi tới trước mặt hai người, lão nhìn thoáng qua vẻ mặt thống khổ của Từ Hàn, thở dài, nói như thế.
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn sư đệ như vậy?" Mông Lương vừa vội vừa giận, ngữ điệu nói ra cũng lớn hơn vài phần. Nhưng gã cũng không chú ý tới khí tức quanh người Vương Dương Minh càng lúc càng yếu ớt.
Cuối cùng lại qua hơn mười hơi thở, hắc khí kia cuối cùng đều tràn vào trong cơ thể Từ Hàn. Hắn lập tức ngã xuống đất, mặc dù không lâm vào hôn mê nhưng lại như nhập ma, không ngừng đau đớn lăn lộn trên dưới đất, trong hai tròng mắt đen nhánh bắt đầu khởi động hung quang, không ngừng lẩm bẩm những lời mà mọi người nghe không hiểu. ...
Đau đớn, phẫn nộ cùng với bi thảm vô biên quanh quẩn trong lồng ngực Từ Hàn, điều này khiến hắn khó có thể tự kiềm chế.
Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng từng tâng từng tâng một, những cảm xúc tiêu cực chưa hề đứt đoạn đều đến từ vị Ma Thần đang ngủ say ở sâu trong cơ thể hắn, nhưng hắn không thể nào phân cách tâm tình cùng chính mình.
Hắn dùng hết toàn lực muốn giữ tỉnh táo, nhưng càng như thế, cỗ khí tức âm lãnh kia càng quanh quẩn trong lòng hắn.
Trong đầu của hắn bắt đầu không ngừng hiện lên từng đạo hình ảnh.
Hắn nhìn thấy trong ánh sao đầy trời có một vị nam nhân xách đao nhảy lên cao cao, chém về phía mi tâm hắn.
Hắn nhìn thấy bảy ngôi sao sáng lên, bao phủ hắn vào trong đó, sau đó hắn liên bị đánh vào vực sâu vô biên.
Hắn còn nhìn thấy vô số tinh thần và sinh linh bị hủy diệt trong tay hắn, dưới chân hắn chất đầy thi hài, trong tay hắn dính đây máu tươi, sau lưng của hắn là oan hồn hàng tỷ mà tính toán đang khóc lóc, gâm rú, rít gào...
"Đế quân nói cái gì thế? Đế quân chính là Đế quân, không có ai ở trong cơ thể của người khác, Đế quân chỉ còn chưa tỉnh ngủ mà thôi." Lời nói của Liễu Tương kia quanh quẩn bên tai Từ Hàn, không ngừng rung động trong đầu hắn.
Đầu óc Từ Hàn như muốn nứt ra, hắn bắt đầu hoài nghi có phải mình đúng như lời Liễu Tương nói không? Ma Thần trong cơ thể vốn là một người, người trên trời muốn giết hắn không phải là bọn chúng máu lạnh vô tình mà là bản thân hắn vốn tội ác tày trời, vốn là... tội đáng chết vạn lần...
Mà hắn càng suy nghĩ như thế thì đầu lại càng đau nhức.
Hắn cảm thấy vị Ma Thần trong cơ thể kia dường như đang thì thâm bên tai mình, gã nói: "Chúng ta vốn là một thể, kháng cự ta là tự kháng cự bản thân ngươi..."
"Ôm ta đi, ngươi có thể thoát khỏi cực khổ vô biên..."
"Tới! Tới đây! ôm lấy ta nào!"
Âm thanh kia kéo dài không dứt, chấn động nhân tâm, Từ Hàn cắn răng thủ vững tâm thần của mình, mới có thể khiến bản thân không bị Ma Thần kia đầu độc. Nhưng theo thời gian trôi qua, phòng tuyến trong lòng hắn lại dân dần suy yếu, bị nuốt hết chỉ là vấn đề thời gian. ...
"Lão gia tử, làm sao bây giờ?" Mông Lương nhìn Từ Hàn lúc này, trong lòng càng lo lắng. Mặc dù Vương Dương Minh đã khôi phục bộ dáng thiếu niên, nhưng giờ phút này gã cũng bất chấp nghiên cứu danh xưng như vậy rốt cuộc có hợp lý hay không.
Mà Tần Khả Khanh bên cạnh lại càng lo lắng ngồi xổm trước mặt Từ Hàn, muốn đỡ hắn dậy. Thế nhưng quanh người Từ Hàn lại gột rửa lấy từng luồng khí tức đáng sợ, Tần Khả Khanh gấp đến độ nước mắt không ngừng rơi nhưng vẫn không cách nào tới gần hắn. Vương Dương Minh sắc mặt trâm thấp đi tới trước mặt Từ Hàn, dưới ánh nhìn khẩn trương của hai người Tần Khả Khanh, lão vươn tay nhẹ nhàng ấn lên trán hắn. Khi đó vẻ mặt tái nhợt, dữ tợn của Từ Hàn khi Vương Dương Minh vươn tay ra đột nhiên dần dần yên tĩnh trở lại.
Khí tức làm người sợ hãi quanh thân hắn bắt đầu tán đi, vẻ dữ tợn trên mặt cũng dần dần bình phục.
Vương Dương Minh nghiêng đầu mỉm cười nhìn Mông Lương, nói: "Ta có thể ngăn cản lệ khí trong cơ thể hắn trong chốc lát, nhưng sau này thế nào, cũng chỉ có thể dựa vào vận mệnh của chính hắn mà thôi."
Mông Lương nghe vậy vui mừng, đang định nói cái gì, đã thấy thân thể Vương Dương Minh dần dần trở nên mờ nhạt, giống như ánh nến trong gió đêm, lúc sáng lúc tối, dường như chỉ chốc lát sau sẽ tiêu tán.
"Lão gia tử... ngài làm sao vậy?" Mông Lương không khỏi kinh hô.
"Bản mệnh kiếm khí của ta đã cho các ngươi, chết chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Vương Dương Minh mỉm cười nói, sắc mặt bình tĩnh vô cùng.
Đôi mắt của Mông Lương sau khi nghe vậy đột nhiên phóng đại, gã nhìn Vương Dương Minh bộ dáng như thiếu niên, vội vàng nói: "Như vậy đi, đệ tử trả lại kiếm khí này cho ngài là được, ngài yên tâm nếu không có kiếm khí này, đệ tử vẫn có thể tu thành Tiên nhân!"
Mông Lương nói xong, vội vàng thúc giục lực lượng quanh thân gọi đạo kiếm khí màu vàng trong cơ thể mình ra, chuẩn bị trả lại cho Vương Dương Minh.
"Bản mệnh kiếm khí đã hợp thành một thể với ngươi, giờ phút này càng là căn bản của Kiếm linh, ngươi còn cho ta, liên không giữ được tính mạng của mình nữa." Vương Dương Minh cười lắc đầu, bộ dáng của lão lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu già đi, thoáng qua liên biến thành bộ dáng lão nhân lúc trước. Trong mắt lão tràn đây yêu thương nhìn Mông Lương, nói: "Hai đạo bản mệnh kiếm khí này chính là đạo của ta, cổ nhân nói sớm sáng tỏ chiều chết cũng được. Ta không chỉ có được đạo, đạo này còn truyền xuống, làm một đạo Kiếm linh, ta may mắn hơn nhiều so với đại đa số người trên thế giới này."
Khi Vương Dương Minh nói những lời này, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức người ta không thể nào hoài nghi.
Nhưng lão càng như thế, đáy lòng Mông Lương càng khó kiềm chế khó chịu, thân thể gã bắt đầu run rẩy, trong con ngươi nhìn về phía Vương Dương Minh không ngờ lại nước mắt tuôn trào. Gã nức nở nói: "Nhưng ngài cũng không cần chết a. Ngài có thể sống sót, lại dạy kiếm đạo của mình. Ngài yên tâm, lân này đệ tử nhất định sẽ nghiêm túc học tập, tuyệt đối không giống như dĩ vãng hai ba ngày đại náo muốn ra ngoài, rời khỏi Kiếm Lăng..."
"Đứa nhỏ ngốc này." Vương Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó vẫy vẫy tay với Mông Lương, nói: “Ngươi lại đây.'
Mông Lương quỳ xuống, dùng hai đầu gối bò đến trước mặt Vương Dương Minh, mặt đầy nước mắt nhìn lão nhân trước mặt.
Tính kỹ lại, năm nay Mông Lương đã có hai mươi lăm tuổi, tuổi như vậy tăng thêm thân phận và lịch duyệt của gã, bộ dáng trẻ con như thế thật sự là không thể tưởng tượng được. Nhưng cái chết của Mông Khắc mấy tháng trước chồng chất lên một chỗ với Vương Dương Minh hôm nay sẽ rời đi, rốt cục làm cho gã không thể nén được bi thương trong lòng, cho nên mới thất thố như thế.
Vương Dương Minh đưa bàn tay đã trở nên già nua của mình ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt gã. Lão nhẹ nhàng nói: "Người thấy Điện chủ Sâm La điện, cũng thấy qua Thần tiên trên trời, hay là Cổ ma tồn tại từ thời viễn cổ rồi đó."
"Người trên trời không muốn thấy còn có Chân tiên đắc đạo, nếu ta nhập đạo của hắn thì ta đã không còn là ta nữa, chẳng khác nào chết."
"Nếu ta không nhập đạo của hắn, ta đánh không lại, đánh tiếp cũng là một chữ chết."
"Ta đưa bản mệnh kiếm khí của ta cho các ngươi, các ngươi liền truyên đạo này xuống."
"Sau này thế giới còn có phiền toái, có bản mệnh kiếm khí này của ta, nếu các ngươi tu luyện tốt, thế giới này hẳn là còn có một chút hy vọng sống."
"Đây là điều ta có thể nghĩ ra, biện pháp tốt nhất cũng là duy nhất"
Vương Dương Minh nói xong, thu tay đặt lên trán Từ Hàn lại, lúc này một chút lực lượng cuối cùng cũng đã nhập vào cơ thể Từ Hàn, lực lượng chống đỡ thân thể lão triệt để tán đi, thân hình càng thêm ảm đạm, thanh trường kiếm màu vàng trong tay cũng dày đặc vết rạn nứt, đã đến sát biên giới vỡ vụn.
"Cho nên không có gì phải bi thương, dẫn theo sư đệ ngươi hảo hảo sống sót, bất kể người khác nói cái gì, chỉ cần các ngươi thủy chung nhớ rõ các ngươi là ai, vậy là đủ rồi."
Lão nhân dứt lời, đưa tay ra cung kính chắp tay với Mông Lương, nghiêm nghị nói: "Con đường phía trước gian nguy, chuyện sau này...
"Phải phiền tới các ngươi..."
Lời này vừa dứt, thân thể lão nhân rốt cuộc triệt để tản đi, thanh trường kiếm màu vàng lơ lửng khi đó ầm ầm rơi xuống đất.
Leng keng, leng kengl
Kèm theo một tiếng vang giòn, trường kiếm màu vàng lúc rơi xuống đất lập tức hóa thành bột phấn, điểm sáng màu vàng tản ra, ngay lúc đó bao phủ đại địa Nam Hoang ngoài Kiếm Lăng...
Hào quang chiếu rọi đêm đen như ban ngày...
Vì thế cuộc đời của vị Kiếm linh trấn thủ Kiếm Lăng ngàn năm này đã hạ màn ở trong kim quang đầy trời như vậy.
Để cho người khác dưới kim quang, đôi mắt đột nhiên rơi lệ...