Chương 73: Người mình muốn làm...
Chương 73: Người mình muốn làm...Chương 73: Người mình muốn làm...
Ba ngày sau.
Ở cảnh nội Sung châu Đại Chu.
Trong một chỗ núi rừng cách biên quan sáu mươi dặm.
Từ Hàn ngồi xổm cạnh đống lửa, nhìn lửa trại đến mức xuất thần.
Tần Khả Khanh bưng chén cháo, cẩn thận đưa tới trước mặt Từ Hàn, cúi đầu khẽ nói: "Công tử, ăn chút gì đi"
Từ Hàn quay đầu lại nhìn nàng một cái, lúc này mới khôi phục tinh thần, hắn nhìn Tân Khả Khanh cười cười nhàn nhạt. Mặc dù đã cố hết sức để nụ cười như vậy coi như không việc gì, nhưng Tần Khả Khanh vẫn phát hiện ra đắng chát sau lưng nét cười này.
"Cảm ơn." Từ Hàn nhẹ giọng nói, nhận lấy chén cháo, đặt lên miệng bắt đầu ăn.
Đống lửa lắng lặng cháy lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang tí tách nhỏ, nhưng cũng không ồn ào, ngược lại để cho màn đêm như vậy có vẻ càng thêm tĩnh mịch.
Huyền nhi dựa vào Từ Hàn, Ngao ô dựa vào Huyền nhi gắt gao ngủ say.
Tần Khả Khanh nhìn Từ Hàn đang yên tĩnh ăn cháo, cắn chặt răng, mới cố lấy dũng khí ngồi bên cạnh hắn. Nàng cúi đầu, gương mặt ửng đỏ nhẹ giọng nói: "Gần đây nổi lên nhiễu loạn, khắp nơi đều có chút hỗn loạn a, ta vốn định vào thành mua chút cá nướng cho công tử ăn, nhưng trong Tứ Thủy quan loạn cào cào, có thể mua được chỉ có bấy nhiêu."
Nói tới đây, đầu của Tần Khả Khanh càng cúi thấp hơn, dường như rất là xấu hổ.
Từ Hàn có chút không tập trung, nghe vậy ngẩng đầu sững sờ một hồi lâu, rồi mới phản ứng kịp.
Hắn nhìn núi rừng xung quanh một chút.
Thật ra nơi đây đã không thể gọi là núi rừng nữa, khắp nơi đều là cây khô chết héo, không phải là loại héo rũ cuối thu mùa đông đến, mà là hoàn toàn mục nát từ bên trong ra ngoài. Khắp nơi cũng có thể thấy được xương trắng động vật, mặt đất tỏa ra từng đợt mùi hôi thối, thậm chí ngay cả một chỗ nước có thể dùng để uống cũng khó có thể tìm được.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn khắp nơi.
Giống như những gì Vương Dương Minh đã nói, thế giới này đang chết đi.
Chỉ là hiện tại nhìn thấy tình cảnh này, tâm cảnh Từ Hàn nặng nề hơn không biết gấp mấy lần so với lúc nghe lão nhân kia nói.
Đây mới là căn nguyên của loạn tượng.
Từ Hàn như mất đi sức lực cúi đầu, thở một hơi thật dài, nói: "Không sao, so với làm ăn mày năm đó thì còn tốt hơn nhiều."
Tần Khả Khanh nghe vậy cũng cúi gằm đầu xuống, nàng có thể cảm nhận được tâm tư của Từ Hàn lúc này, không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Hai bên cứ trâm mặc như vậy vài hơi thở, chợt một trận gió đêm thổi tới, hàn ý đêm đông theo sát phía sau, phía chân trời có từng đạo sự vật màu trắng chậm rãi bay xuống.
Tuyết rơi rồi. Tần Khả Khanh vươn tay ra muốn đón lấy bông tuyết đang rơi xuống, tuyết rơi vào bàn tay, hàn ý chợt đến rồi thoáng cái tan rã.
Nàng lẩm bẩm: "Năm đó trong đống tuyết này, ta bị bán vào Linh Lung các..."
Từ Hàn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, dường như không hiểu tại sao hiện tại nàng lại nói ra lời này.
"Khi đó ta là con gái của một nông phu tâm thường ở Thượng Vân thành, nhưng trong chớp mắt liền bị bán cho một phú thương, tiền đồ chưa biết, là làm nô tỳ làm thiếp hay là kỹ nữ... Ta không biết, ta rất sợ hãi, nhưng ta không dám phản kháng, chỉ yên lặng chuẩn bị sẵn để chờ vận mệnh như vậy. Sau đó một lão đầu xuất hiện, lão đã mua ta đưa vào Linh Lung các, ta lại trở thành đệ tử của tông môn này..."
Nói đến đây, Tân Khả Khanh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn tuyết lớn rơi xuống đầy trời, trên mặt chợt gợi lên một ý cười.
"Nhưng bất luận là ai, trở thành người nào ta đều cố gắng thích ứng với thân phận như vậy, bởi vì khi ta là con của nông phu thì cha mẹ ta thường xuyên nói cho ta biết ta phải là người như thế nào, lại cần phải trở thành người ra sao. Cứ như ta không làm như vậy, đó là một chuyện rất sai lầm."
"Về sau ta làm đệ tử Linh Lung các, sư phụ nói cho ta biết, ta phải cố gắng tu hành, tông môn cho ta mọi thứ, ta phải hồi báo tông môn, làm một đệ tử Linh Lung các hợp cách. Cho nên cho dù ta không hiểu biết gì về y đạo, cho dù ta tu hành gian nan, ta vẫn cố gắng học, làm việc. Bởi vì bọn họ nói để ta làm như vậy, tựa như ta không phải một người hợp cách..."
"Tiếp sau đó." Nói tới đây, Tân Khả Khanh dừng một chút, lại mới lên tiếng: "Lộc tiên sinh bỗng nhiên nói cho ta biết, ta là Hoàng đế Đại Chu, ta tên là Vũ Nam Cảnh. Ta sẽ đăng cơ kế vị, ta sẽ dẫn dắt lê dân bách tính Đại Chu đi tới thái bình thịnh thế... Tựa như nếu ta không làm như vậy, liền có lỗi với mấy chục năm mưu tính của bọn họ, cũng xin lỗi bách tính Đại Chu..."
"Nhưng lúc này, ta cũng không muốn nghe những người kia." Tân Khả Khanh lúc đó chợt quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.
Hai ánh mắt nhìn nhau, dưới ánh lửa, trong con ngươi của thiếu nữ tựa như cũng có sóng lửa đang nhảy nhót, nóng rực, đồng thời cực kỳ rung động lòng người.
Khi đó nụ cười trên mặt nàng càng tươi hơn, nàng dùng một loại ngữ điệu gần như chắc chắn khiến người ta tin tưởng: "Mà người khiến ta hạ quyết tâm như vậy, chính là công tử người đấy..."
Từ Hàn đại khái không ngờ Tần Khả Khanh lại nói ra những lời như vậy. Hắn nhất thời sửng sốt, không biết phải làm thế nào để đáp lại câu chuyện của Tần Khả Khanh.
Trên thực tế, Tân Khả Khanh cũng không có ý này, khi đó nàng nheo mắt lại, hình dáng như trăng lưỡi liềm. Nàng mỉm cười nói tiếp: "Bởi vì ta quen Từ công tử, từ ăn mày ở Thượng Vân thành, sát thủ của Sâm La điện đến đệ tử Linh Lung các, Phủ chủ của Thiên Sách phủ, thân phận công tử cũng đang biến hóa, nhưng từ đầu tới cuối công tử vẫn là người kia."
"Ta nghe nói công tử gặp một cô nương ở Đại Hạ, cô nương đó nói bề ngoài công tử lạnh như băng, nhưng đáy lòng lại lập lòe nắng ấm. Ta cảm thấy nàng nói rất đúng, công tử từ trước đến giờ luôn là người như vậy, bất kể người khác nói gì, công tử vẫn không thay đổi, ta nghĩ..."
Nói tới chỗ này, Tần Khả Khanh lại dừng một chút, trên mặt nàng trồi lên hai rặng mây đỏ: "Ta nghĩ đây là nguyên nhân... ta một mực yêu thích công tử."
Từ Hàn kinh ngạc. Hắn tất nhiên biết tâm tư của Tần Khả Khanh dành cho mình, nhưng đối phương nói thẳng thắn như thế, hắn nhất thời cũng không biết làm sao đáp lại. "Công tử không cần để ý, Khả Khanh không có quá nhiều yêu cầu xa vời, ta nói những điều này chỉ để công tử biết..." Tân Khả Khanh nhìn thấy dị trạng của Từ Hàn, nàng cũng có chút bối rối. Vừa vì chính mình xúc động nhất thời, cũng lo lắng lời nói như vậy sẽ khiến Từ Hàn sẽ càng giữ vững khoảng cách với nàng.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng tiếp tục giải thích: "Ta chỉ là muốn nói với công tử, tựa như công tử nói với ta vậy. Người khác nói ngươi là ai, muốn ngươi trở thành người nào cũng không quan trọng, quan trọng là công tử muốn trở thành người thế nào."
"Ta tin tưởng công tử, cũng xin công tử tin tưởng bản thân mình."
Nói xong lời này, Tân Khả Khanh cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn.
Hai mắt đối diện, đôi gò má đỏ ửng của thiếu nữ mang theo mị lực dị biệt. Mặc dù còn lâu mới bằng Diệp Hồng Tiên quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng có lẽ là do mấy ngày nay Từ Hàn đã trải qua quá nhiều chuyện khiến tâm thần hắn rung động, hoặc là vẻ ôn nhu của Tần Khả Khanh làm cho người ta không thể không động tâm, hắn nhất thời có chút hoảng hốt.
Một bâu không khí vi diệu bắt đầu lan tràn giữa hai người trong khoảng thời gian này...
Đát đát.
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang nhỏ chợt truyền đến.
Đó là tiếng một chân đạp nát tuyết mỏng chồng chất trên mặt đất.
Hai người cảnh giác quay đầu nhìn về phía âm thanh kia truyên đến, nơi đó một vị bóng người mặc áo đỏ đang đứng cách đó không xa, cười khanh khách nhìn bọn họ.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, người nọ hé miệng, nhẹ giọng nói.
"Xem ra ta tới không đúng lúc?”