Chương 74: Phó Thương Hải
Chương 74: Phó Thương HảiChương 74: Phó Thương Hải
Mùng chín tháng mười.
Lúc này sắc trời đã dân âm u, mặt trời trên cao phía chân trời như bị phủ kín bởi một tâng sương mù, ánh nắng sớm đã chiếu xuống, nhưng lại không có bao nhiêu hơi ấm, ngược lại còn mang theo vài phần âm lãnh.
Thời điểm cuối thu đông tới, có lạnh đi một chút cũng không phải là chuyện lạ...
Nhưng hàn ý bao phủ ở Đại Chu giờ phút này lại không phải là thứ lạnh lẽo nhất, đó là một loại khí lạnh có thể xuyên thấu qua tầng da đến tận cốt nhục, tựa như châm cực nhỏ lại cực kỳ sắc bén bị người bất thình lình đâm vào trong cơ thể của ngươi, cảm giác quả thật làm cho người ta cực kỳ khó chịu.
Mà điều càng làm cho Từ Hàn khó chịu chính là hai người lúc này đang ngồi trên người Cự viên cười cười nói nói kia.
Nhất là thân ảnh mặc áo đỏ nọ, mỗi lần như có như không quay đầu lại nhìn Từ Hàn một cái đầy thiên kiều bá mị, hắn lại càng giống như ngồi trên đống lửa.
Vương Dương Minh dùng một chút kiếm khí cuối cùng tạm thời áp chế được Thần Ma đang xao động trong cơ thể Từ Hàn, sau đó hắn liền cùng Mông Lương và Tần Khả Khanh rời khỏi Nam Hoang, một đường tiến bắc, chuẩn bị đi Trần quốc.
Nhưng vừa lúc đến Tứ Thủy quan thì gặp con Yêu vương khỉ vàng bị Huyền nhi thu phục được đưa đám người Mười chín vào Trần quốc rồi trở về, một mình nó tìm được đám người Từ Hàn, còn mang theo một phong thư.
Một phong thư đầy chữ viết xiêu vẹo của tiểu Mười chín.
Theo trong thư ghi lại, bọn họ dựa theo lời dặn dò của Từ Hàn đi về hướng Ngưu Đầu thôn phía tây Diễn Hạ thành ba mươi dặm. Nhưng ở nơi này cũng không có Ngưu Đầu thôn tồn tại, tự nhiên cũng không tìm được tung tích Quảng Lâm Quỷ và Lưu Đinh Đương.
Về phần những thứ khác trong thư cũng không nói rõ, chỉ là để bọn người Từ Hàn chạy tới chỗ kia.
Tuy tiểu Mười chín nghịch ngợm tùy hứng một chút, nhưng nghĩ lại sẽ không hồ ngôn loạn ngữ trong chuyện như vậy. Nếu đã để Từ Hàn tự mình đi một chuyến, hẳn là đã gặp phải chỗ quỷ dị. Bởi vậy sau một phen thương nghị, Từ Hàn và Mông Lương liên chia làm hai đường, một mình Mông Lương đi tới Trân quốc, Từ Hàn thì dẫn theo Tần Khả Khanh đi vòng qua Ngưu Đầu thôn Thanh châu.
Mà đêm qua, khi Tân Khả Khanh và Từ Hàn đang còn thổ lộ tiếng lòng...
Diệp Hồng Tiên sau khi hoàn thành việc riêng của mình, rốt cuộc cũng tìm được hai người.
Cho nên mới có cảnh tượng Diệp Hồng Tiên và Tần Khả Khanh ngồi trên người cự viên do A Hoàng hóa thành, còn Từ Hàn thì run sợ đi theo phía sau. ...
Nghĩ tới chuyện đêm qua Diệp Hồng Tiên bỗng nhiên xuất hiện, dùng ánh mắt cổ quái khó dùng lời nói hình dùng được nhìn qua mình và Tần Khả Khanh, cảnh tượng kia hiện lên trong đầu khiến cho trong lòng Từ Hàn phát lạnh.
Vì vậy hắn thở dài một hơi thật sâu, Huyền nhi đang ngồi trên đầu vai cũng nghiêng đầu liếc nhìn Từ Hàn, cũng khó hiểu nguyên do hành động này của đối phương. Nhưng nó cũng rất nhanh bỏ đi tâm tư, tiếp tục cúi đầu nghỉ ngơi.
Từ Hàn cúi đầu, đi theo Cự viên. Tần Khả Khanh dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó hơi chần chờ một chút, nhìn Diệp Hồng Tiên bên cạnh, nói: "Hồng Tiên tỷ tỷ, Từ công tử mấy ngày trước trải qua đại chiến còn có thương thế, có thể..."
"Có thể để hắn ngôi lên không?" Khoé miệng Diệp Hồng Tiên như cười mà không phải cười, hỏi ngược lại.
Tần Khả Khanh không rõ tâm tư của Diệp Hồng Tiên, nhưng xuất phát từ quan tâm đối với Từ Hàn, cho nên ngay lúc đó nàng vẫn cắn răng khẽ gật đầu, nói: "Ừm."
"Được." Diệp Hồng Tiên ngoài dự liệu đáp ứng theo yêu cầu của Tần Khả Khanh. Dứt lời, nụ cười trên mặt nàng càng đậm, quay đầu sang nhìn Từ Hàn.
Dường như nàng cố ý làm vậy, khi đó dùng ngữ khí dịu dàng đến mức khiến xương cốt cũng phải mềm lại hỏi: "Tiểu Hàn, chàng có muốn ngồi chung không?”
Từ Hàn giật mình, hắn nhìn gương mặt giảo hoạt của Diệp Hồng Tiên, liên tục lắc đầu, miệng nói: "Đi, đi một chút mới tốt, có thể nhanh khôi phục thương thế."
"Thật không? Nhưng Khả Khanh muội muội đang rất lo cho chàng." Diệp Hồng Tiên tiếp tục hỏi, gương mặt đầy vẻ phức tạp.
"Không sao, không sao." Từ Hàn ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười vội vàng trả lời,"Ta chỉ thích đi bộ thôi."
"Ừm"' Diệp Hồng Tiên nghe vậy cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, nàng nhìn Từ Hàn với vẻ phong tình vạn chủng: "Vậy chàng đi đi."
Dứt lời, nàng liên quay đầu đi, bất đắc dĩ nói: 'Muội muội xem đi, tiểu Hàn không muốn lên đây."
Tần Khả Khanh cũng ngửi được mùi vị trong đó, nàng cúi đầu không nói gì nữa. Diệp Hồng Tiên nhìn Tân Khai Khanh một cái thật sâu, cũng dứt khoát trâm mặc. ...
Ban đêm, sau một ngày nhanh chóng trôi qua, ba người đi tới biên cảnh Sung châu. Dựa theo tốc độ như thế, ngày mai bọn họ có thể đến Diễn Hạ thành Thanh châu.
Lúc này, bên trong Đại Chu đã hoàn toàn phụ thuộc vào dưới trướng của Sâm La điện, vì cố gắng hết sức tránh những phiền toái không cần thiết kia, ba người Từ Hàn cũng không có ý định vào thành nghỉ ngơi, mà chỉ tùy tiện tìm một chỗ sơn lâm kín đáo làm nơi đặt chân.
Cơm tối vẫn đơn giản là lương khô và lương thực Tần Khả Khanh mua được không nhiều lắm trong Tứ Thủy quan. Ba người ba yêu tùy ý ăn chút cơm chiều xong, sau đó đều tự mình ngủ.
Mấy ngày nay Từ Hàn cũng trải qua rất nhiều chuyện, dù là thân thể hay là trên tinh thân đều có nhiều mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Chỉ là hắn còn chưa kịp hưởng thụ một phân yên tĩnh hiếm thấy như vậy, bên hông liên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.
Từ Hàn theo bản năng mở mắt, định gọi ra Thần kiếm của mình. Thế nhưng một khắc sau, khi hắn thấy rõ gương mặt mang theo ý cười kia thì tâm tư như vậy lập tức tan thành mây khói.
Diệp Hồng Tiên đang véo da thịt bên hông Từ Hàn, thấy hắn tỉnh lại mới buông tay ra, sau đó đứng lên nói: “Đi theo ta một chút."
Dứt lời, Diệp Hồng Tiên căn bản không cho Từ Hàn thời gian phản ứng, xoay người cất bước đi tới cách đó không xa. Từ Hàn thấy Tần Khả Khanh đang ngủ say, nghĩ tới có A Hoàng ở đây, chắc hẳn cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới vội vàng đứng dậy đuổi theo bước chân thiếu nữ kia.
Hai người sóng vai đi trong bóng đêm. Chung quanh đều là cỏ cây khô héo, trong núi rừng yên tĩnh đến đáng sợ, không có nửa điểm tiếng vang, như là mảnh rừng núi này đã chết rồi...
"Biết ta bảo chàng đi ra là muốn nói cái gì không?" Diệp Hồng Tiên quay lại nhìn Từ Hàn, nhẹ giọng hỏi.
Từ Hàn có chút chột dạ, nói với nàng: "Không biết."
"Hừ, đoán bừa chút xem." Diệp Hồng Tiên thông minh bực nào, sao có thể không nhìn ra hắn đang qua loa, nàng lại hung hăng liếc mắt nhìn thiếu niên, thoáng nhìn qua lại có vẻ phong tình vạn chủng.
Từ Hàn không nói, chỉ cúi đầu trâm mặc.
Diệp Hồng Tiên dứt khoát dừng bước, nàng nói: "Lúc trước hôn ước giữa ta và chàng vốn là kế tạm thời, ở giữa xảy ra đủ loại chuyện lại thực sự không được như ý người."
"Nhưng nếu ta đã nhận định là chàng, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ đứng ở bên cạnh chàng không quay đầu lại."
Diệp Hồng Tiên nói đến đây chợt dừng một chút, nàng lấy lại tinh thần, tiếp tục nói: "Nhưng nếu chàng ăn bát nhìn trong nồi, muốn hưởng thụ phúc phận đào hoa người đời thường nói kia, vậy ta chỉ có thể tặng cho chàng ba chữ: không có cửa!"
Giọng điệu Diệp Hồng Tiên đầy kiên quyết, Từ Hàn liên tục cười khổ nói: "Chuyện như thế, Từ mỗ chưa bao giờ nghĩ qua."
"Không nghĩ tới?" Ngữ khí Diệp Hồng Tiên có chút cổ quái, không khí bỗng ngập tràn một hương vị chua chát: "Ta thấy nếu hôm qua tới muộn một hồi, chàng không phải không nghĩ tới vấn đề này đấy chứ."
Từ Hàn sửng sốt, nhìn vẻ mặt không cam lòng của thiếu nữ trước mắt, lúc này mới tỉnh táo lại, thì ra Diệp Hồng Tiên bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm qua.
Nhưng nghĩ đến cũng không kỳ quái, trên đời này nếu thật có một nữ tử có thể không thèm để ý chút nào đối với chuyện như vậy, thì nữ tử kia chắc hẳn cũng sẽ không thích người nọ.
Từ Hàn nghe đến chỗ này, đương nhiên theo bản năng muốn giải thích.
Nhưng lời này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thanh âm Diệp Hồng Tiên lại vang lên.
"Ta biết Khả Khanh có ân cứu mạng chàng, chàng không muốn phụ người ta."
"Nhưng chuyện như vậy kéo dài càng lâu, cũng không phải là chuyện tốt đối với ta..."
"Nếu như chàng thật sự thương tiếc chúng ta, chẳng bằng cho chúng ta một cái thống khoái, cũng hơn lo được lo mất..."
Giọng nói của Diệp Hồng Tiên trâm xuống, mang theo vẻ cô đơn. Đây là lần đầu tiên Từ Hàn thấy nàng trở nên cô độc như vậy.
Hắn có chút đau lòng, đáy lòng sinh ra một loại xúc động muốn ôm thiếu nữ trước mắt vào trong ngực.
Mà lúc này, Diệp Hồng Tiên ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn.
"Cho nên..."
"Chọn một người đi." Diệp Hồng Tiên nói.
Chợt có cơn gió đêm thổi tới.
Mái tóc đen nhánh của nàng bị gió đêm thổi tung lên.
Khóe miệng nàng nhếch lên mang theo ý cười, khóe mắt thấp thoáng hào quang, dường như có chút sợ hãi, lại cố chấp nhìn Từ Hàn. Diệp Hồng Tiên là một người rất kiêu ngạo, nàng xuất thân từ Hầu gia, là minh châu trên tay Diệp Thừa Thai, nàng có thiên tư vượt qua yêu nghiệt cùng thế hệ, bây giờ khó khăn lắm mới tới hai mươi tuổi, dựa vào cảm ngộ của mình mà tu luyện tới cảnh giới vượt xa người thường.
Có thể khiến nữ tử nói ra những lời như vậy, đặt trong ngày thường, dù là Từ Hàn cũng khó tránh khỏi có chút đắc ý nho nhỏ.
Nhưng giờ phút này, hắn lại không có tâm tư như vậy, tâm tình của hắn bị xúc động, mở miệng muốn nói cái gì đó.
"Cứ chờ đợi như vậy cuối cùng sẽ mất đi, ta nghĩ cũng không bằng bây giờ đối mặt với kết quả như vậy.
"Ta không sợ mất đi, chỉ là sợ mất đi sau khi có được nó."
Thiếu nữ há miệng ra, lần nữa nói.
Sau đó nàng trầm mặc xuống, yên lặng chờ đợi Từ Hàn cho ra đáp án.
Nhưng Từ Hàn khi đó vốn định nói ra một vài lời, lại chợt nghe thấy lời này thân thể chấn động, lời nói đến bên miệng bị hắn gắng gượng nuốt vào.
Sắc mặt của hắn biến ảo liên tục, nhưng chỉ trong giây lát đã ép dị trạng như vậy xuống.
Sau đó dường như để ổn định chút ít trong lòng mình, hắn hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía Diệp Hồng Tiên lân nữa.
Đầu của hắn thấp xuống, thân thể cũng lập tức cong lại.
Hắn cực kỳ nghiêm túc bái Diệp Hồng Tiên một cái thật sâu, ngữ khí run rẩy lại kiên định.
"Hồng Tiên tình sâu như biển, có thể được ân huệ này, lòng ta sợ hãi."
"Như nàng đã nói, Khả Khanh có ân cứu mạng với ta, ta tuyệt đối không thể phụ."
"Chỉ có thể mang thâm tình hậu nghị đời này của nàng phó Thương Hải, mặc Đông Lưu..."
"Nhưng nếu có kiếp sau, Từ mỗ nguyện ngậm cỏ kết vòng hồi báo..."