Chương 75: Hắc y
Chương 75: Hắc yChương 75: Hắc y
Thân thể Diệp Hồng Tiên dường như có chút run rẩy, đôi môi đỏ mọng của nàng mở ra như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy hai ba lần, thân thể của nàng càng run rẩy kịch liệt, nàng cắn thật chặt môi nhìn Từ Hàn.
Từ Hàn nói xong lời này liên cúi đầu, trầm mặc không nói.
Rống!
Nhưng vào lúc này, phía sau bọn họ chợt truyên đến một tiếng gầm giận dữ.
Là thanh âm của A Hoàng!
Từ Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, chỗ Tần Khả Khanh xảy ra biến cố, hắn và Diệp Hồng Tiên liếc nhau, song phương đều khôi phục tinh thần từ chuyện lúc trước. Hai người không chút chần chờ, thân thể chợt động, nhanh chóng chạy về phía doanh địa.
Lửa trại trong doanh trại đã tắt.
Huyền nhi mở to hai mắt nhìn, đồng tử màu hổ phách kéo thành hẹp dài, bộ lông trên người dựng thẳng lên như châm sắc.
Thân thể Ngao ô trở nên to lớn vô cùng, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Mà A Hoàng hóa thành Cự viên cũng đã ngã trên mặt đất, chỗ ngực có một lỗ máu thật lớn nhìn mà giật mình.
Cách đó không xa, thân ảnh bao bọc dưới hắc bào giống như quỷ mị cất bước đi tới, từng bước từng bước, hướng về Tần Khả Khanh sắc mặt cũng đang tái nhợt ngã xuống đất.
Trong thời gian trăm hơi thở khi Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên rời khỏi, nơi này đã xảy ra một trận chiến hoàn toàn thiên về một bên, một trận chiến dễ như trở bàn tay.
Một thanh kiếm vươn ra khỏi ống tay áo người áo đen, dí vào cổ họng Tần Khả Khanh, khiến cho nàng không thể động đậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người áo đen kia, dung mạo quấn chặt dưới mũ che đầu mơ hồ không rõ, chỉ có cặp mắt bao vây lấy phẫn nộ cùng giãy giụa lấp lóe trong ánh sao thưa thớt.
"Ngươi rốt cuộc là ai!" Tân Khả Khanh biết mình đã không còn đường lui, nàng cắn răng cố lấy dũng khí hỏi.
Nàng cũng không rõ vì sao người áo đen này lại như giòi trong xương, luôn theo đuôi sau lưng mình, vừa có cơ hội liền muốn tru sát.
Người áo đen thả lỏng thanh kiếm trong tay, mũi kiếm vừa lạnh như băng vừa sắc bén đã rạch một vết máu ngay cổ Tần Khả Khanh. Chỉ cần y muốn, một giây tiếp theo sẽ có thể dễ dàng lấy được tính mạng nàng.
Nhưng y không làm vậy.
Tay của y có chút run rẩy, ánh mắt lấp lóe cũng càng thêm lợi hại.
Y mở miệng, dùng giọng khàn khàn hỏi: "Ngươi còn có biện pháp, không thử một lần sao?"
Tần Khả Khanh đã chuẩn bị sẵn sàng giơ cổ chịu giết, nhưng rất nhanh phản ứng lại, cũng hiểu được ý trong lời nói của người áo đen này.
Sau đó nàng quyết đoán lắc đầu, nói: "Ta sẽ không làm như vậy nữa."
Người áo đen nghe vậy, trong miệng dưới mũ trùm kia chợt phát ra một tiếng cười lạnh: "Ngươi sao không làm? Ngươi không chỉ biết làm mà còn làm còn tàn nhẫn hơn bất cứ người nào, ác hơn so với ai khác!"
Tần Khả Khanh đối mặt với người áo đen giễu cợt, nàng trâm mặc lại, nhìn chằm chằm ánh mắt lấp lóe dưới áo choàng đen kia, sau một hồi lâu mới lần nữa nói: "Thật ra... ngươi muốn cứu hắn đúng không?"
Thân thể người áo đen chấn động, ngữ điệu của y chợt lớn hơn vài phần: "Cái gì?"
Đại khái là một ít nguyên do kinh hãi quấy phá, lúc này thốt ra hai chữ, ngữ điệu lại không khàn khàn như ngày thường nữa.
Đương nhiên Tần Khả Khanh cũng không chú ý tới điểm này, nàng cũng thấy rõ một chuyện, không còn hoảng sợ như trước, ngữ điệu bình tĩnh hơn không ít: "Ta với ngươi không thù không oán, nhưng ngươi lại không tiếc liều mạng cũng không muốn giết ta, lúc trước ta vẫn không hiểu. Mãi tới khi thấy Cổ ma ở Kiếm Lăng kia..."
"Nếu ta thật sự đến bước bị quái vật kia cắn nuốt, với tính tình của Từ công tử nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu. Lực lượng của một vị Cổ ma đã khiến cho hắn suýt chút nữa không thể kìm chế được, nếu hắn vì cứu ta mà thôn phệ Ma khí trong cơ thể ta..."
Nói tới đây, Tân Khả Khanh dừng một chút, thân thể chủ động bước về phía trước một bước, nàng lần nữa nói: "Nếu không có ta, phương pháp Long Xà song sinh làm sao hại được hắn. Ta không muốn làm vướng chân hắn nữa, cho nên, ngươi động thủ đi..."
Đúng lúc đó, thanh kiếm được người áo bào đen duỗi ra theo bản năng thu về. Y đang muốn nói thêm gì nữa, nhưng hai bóng người chợt từ sau lưng Tần Khả Khanh nhảy ra.
Phượng Hoàng cả người là lửa bừng thét dài, Thần kiếm màu đen gọi ra ba ngàn kiếm ảnh.
Sau đó hai sát chiêu chém tới, nhắm thẳng vào mặt người áo đen kia.
Người áo đen kia thấy thế, trong lòng rùng mình không dám coi khinh.
Y chỉ có thể vội vàng thu kiếm thối lui, đồng thời gọi ra sát ý trong cơ thể xua hai sát chiêu này đi, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.
"Lại là ngươi!" Từ Hàn đứng trước mặt Tần Khả Khanh lạnh lùng nhìn người bào màu đen kia, mà Diệp Hồng Tiên đồng dạng chạy tới cũng giơ tay đỡ lấy Tần Khả Khanh, quan tâm hỏi thăm tình hình của nàng.
Từ Hàn quay đầu lại nhìn Tân Khả Khanh ở phía sau một chút, xác định nàng chỉ bị chút thương thế mà không có gì đáng ngại, lúc này mới nhíu mày, quát hỏi lần nữa: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Cho dù cảm thấy chán ghét người này không thôi, hắn cũng không rõ lai lịch đối phương, nhưng đối phương dường như đã nắm rõ hắn trong lòng bàn tay. Thậm chí không chỉ có những công pháp của hắn mà cả đám người bên cạnh hắn, đối phương cũng dễ dàng hạ bút thành văn, đồng thời còn giống như âm hồn bất tán, nhiều lần ra tay, tìm hắn gây phiên phức.
Khác với tình cảnh giương cung bạt kiếm mấy lần trước, lúc này đây Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên cứu giúp đã phá vỡ âm mưu của y, nhưng y lại không tiếp tục ra tay chém giết với Từ Hàn, mà cứ đứng yên tại chỗ như vậy, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Khả Khanh phía sau lưng hắn.
Sau đó, y quay sang nói với Tần Khả Khanh: "Thân thể, kiếm đạo của hắn đã thành Thánh, ta đã không phải là đối thủ của hắn, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, không cần phải làm vướng víu kẻ nào." Dứt lời, người nọ không ngờ ngay lúc đó lại quay người qua, cất bước đi vào trong bóng tối.
Khi đó thân thể y dân hòa làm một với bóng tối, thoáng cái đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có thanh âm khàn khàn trầm thấp vẫn còn đó, vang vọng bên tai đám người Từ Hàn: "Bất kể là hắn, hay là thế giới này, hôm nay đều không chịu nổi liên lụy chút nào..."
"Các ngươi tự giải quyết cho tốt, ta cũng phải tự lo lấy......
Thanh châu, cách phía tây Diễn Hạ thành sáu mươi dặm có một thôn trang, gọi là Tây Miên thôn.
Dân cư trong thôn rất thưa thớt, không quá ba mươi hộ dân, bách tính lấy chăn nuôi cùng săn thú mà sống, chỉ là mấy ngày nay, quân đội bắt hài đồng không ngừng qua lại các nơi, tăng thêm thổ địa biến bệnh, dân chúng trong thôn đại khái đều rất sợ hãi, người trẻ tuổi dẫn đường chạy nạn, có thể tìm đến nương tựa thân thích, trong Tây Miên thôn này chỉ còn lại mấy vị lão nhân lớn tuổi.
Có lẽ cũng bởi vì cảm thấy nơi đây cũng không có gì béo bở, quân đội đã tới truy quét mấy lần, sau khi xác định trong thôn đã không còn tráng niên liên hoàn toàn ném chỗ này ra sau đầu, thậm chí cũng không có đặt xuống Thánh dược - Đại khái trong mắt những người cầm quyền, cho mấy lão nhân trong thôn một viên Thánh dược là chuyện cực kỳ lãng phí.
Kết quả là Tây Miên thôn trở thành một nơi thế ngoại đào nguyên, ít nhất thảm kịch phát sinh khắp nơi cũng chưa diễn ra ở nơi này.
Tuy nhiên thổ địa biến bệnh, khiến hoa màu và gia súc khó có thể sống sót, cộng thêm tráng niên trong thôn rời đi, săn thú hiển nhiên cũng không phải chuyện mấy lão nhân trong thôn có thể làm được, dường như ngoại trừ chờ chết, đối với những lão nhân này mà nói đã không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng may mắn mấy ngày trước, một cô bé cùng một lão nhân đi tới nơi đây tá túc. Sau khi phần lớn người trong thôn chạy nạn, rất nhiều phòng ốc trong thôn đều bỏ không, các lão nhân thật ra cũng không có ý làm khó, bỏ ra một căn nhà tranh liền để cho một già một trẻ tự xưng là thầy trò này ở lại. Mà không nghĩ tới hai người nhìn như phong trần mệt mỏi này lại thành cứu tinh cho mấy vị lão nhân còn sót lại của Tây Miên thôn.
Khi đó cô bé kia còn mang theo một con khỉ vàng, nhìn cũng không thần kỳ gì, nhưng sau khi nghe nói về tình hình gân đây của lão nhân trong thôn, ngày thứ hai đầu thôn bọn họ bỗng chất đống lương thực tràn đầy như ngọn núi nhỏ. Tiểu cô nương nói đây là do bọn họ đưa, các lão nhân mang ơn, liền xem cô bé này là Thần tiên trên trời phái tới, càng thêm kính trọng.
Ban đêm, vị tiểu Thần tiên trong lòng lão nhân Tây Miên thôn này chợt từ trên giường ngôi dậy, nàng rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng cách vách, theo khe cửa nhìn vào bên trong, sau khi xác định Chu Uyên mặc áo gai màu lam đã ngủ say, nàng lại rón ra rón rén cất bước ra khỏi phòng, sau đó một đường chạy chậm, đi tới bên cạnh một khe núi trống trải ở cửa Tây Miên thôn.
Tiểu gia hỏa lúc đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có nửa điểm mây đen, trên mái vòm dày đặc sao sáng.
Nhưng nói đến cũng kỳ quái, tinh quang như vậy lại tựa như gặp phải chút trở ngại nào đó, cũng không cách nào hoàn toàn chiếu vào phương thiên địa này, bóng đêm tối đến đáng sợ, giống như ngôi sao trên trời chỉ là bài trí vậy. Một trận gió đêm thổi qua, hàn ý thấu xương làm cho tiểu gia hỏa không khỏi rùng mình một cái.
Tiểu Mười chín cuối cùng cũng thở dài, bộ dạng như ông cụ non: "Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn ngày trước rất nhiều..."
Thế giới này đang xảy ra một số biến hóa, nàng không thể nào nói rõ rốt cuộc thay đổi ra sao, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Điều này khiến Mười chín rất bất an, nàng phải làm những gì đó mới có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ sư phụ, đương nhiên còn có đám người Từ đại thúc. Tiểu Mười chín cảm thấy bọn họ đều là người rất tốt.
Nghĩ tới đây, tiểu gia hỏa siết thật chặt nắm đấm của mình, sau đó rút từ sau lưng mình ra một thanh đao còn cao hơn cả thân thể của nàng một cái đầu, nắm nó trong tay.
Nàng bắt đầu vung đao.
Một đao lại một đao, động tác có chút vụng về, thần sắc lại cực kỳ chăm chú.
Tô Mộ An từng nói, đao pháp trên đời này có lợi hại đến đâu đi nữa cũng không tránh được một chém, nhảy lên, đảo tay, lại bổ một nhát. Luyện tốt mấy chiêu này, sau này học đao pháp gì cũng sẽ làm ít mà hiệu quả nhiều.
Mười chín từng không tin lời gã, cũng từng hỏi đám người Từ Hàn Mông Lương có nghiên cứu công pháp của bọn họ, tuy nàng đều ghi nhớ những công pháp này trong lòng, nhưng những thứ kia đối với nàng bây giờ thì vẫn còn quá mức cao thâm. Tựa như điều duy nhất nàng có thể học bây giờ chính là "Biện pháp ngu ngốc" mà Tô Mộ An dạy cho nàng.
Dù bây giờ đáy lòng nàng vẫn có chút hoài nghi đối với lời nói của Tô Mộ An, nhưng đây cũng là chuyện duy nhất nàng có thể làm. Chỉ có làm những chuyện này mới khiến sự bất an trong lòng dịu đi một chút.
Bởi vậy, lúc ban đêm khó ngủ mỗi ngày nàng đều một mình chạy tới nơi này luyện đao.
Tiểu Mười chín dù sao cũng mới chín tuổi, vung vẩy đại đao như vậy chẳng mấy chốc trên trán nàng đã lãm tấm mồ hôi.
Nàng có phần nhụt chí đặt đao trong tay qua một bên, phốc một cái liền ngồi xuống đất, trong miệng lẩm bẩm: "Bổn cô nương khổ cực như vậy, nếu biết đao pháp rách này là ngươi gạt ta, ngươi cứ chờ ta nắm lỗ tai của ngươi xách đi!"
Nghĩ tới đây, nàng lại thở dài, tiếp tục nói: "Nếu ta có bản lĩnh như Tô Mộ An thì tốt biết mấy."
Tuổi Tô Mộ An không lớn hơn nàng bao nhiêu, nhưng bản lĩnh lại rõ như ban ngày, tuy trong miệng thường thường vẫn dùng Tời hay ý đẹp' với đối phương, nhưng trong đáy lòng tiểu Mười chín vẫn rất hâm mộ đao pháp xuất thân nhập hóa của gã, nếu không sao nàng mỗi ngày đều phải vụng trộm luyện đao.
Cộc cộc.
Cộc cộc.
Tiểu Mười chín nghĩ tới những điều này, sau lưng chợt truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Đó là tiếng vang khẽ do giày ủng dẫm lên đất đá tạo ra, tiểu Mười chín lập tức hồi phục lại tinh thần từ suy nghĩ của bản thân.
Nàng cầm trường đao trên mặt đất lên, xoay người qua, ngay lúc đó ra vẻ lạnh lùng, miệng quát: "Ail"
Đương nhiên, bất kể tư thế của nàng có tốt đến đâu đi nữa, thanh trường đao cao hơn so với nàng một cái đầu bị nàng nắm đều làm cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười, không hề có lực chấn nhiếp chút nào.
Cộc cộc.
Cộc cộc.
Có lẽ cũng chính bởi vì thế, tiếng bước chân đang đi về phía nàng cũng không vì vậy mà có nửa phần dừng lại, y từ trong bóng tối cách đó không xa đi tới, tiếng bước chân càng ngày càng gân. Mười chín mơ hồ thấy rõ kẻ này dường như là một người áo đen gây còm, nhưng lại bởi vì sương mù mờ ảo mà không cách nào nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.
"Ngươi đừng tới đây!" Tuy ngày thường làm mưa làm gió trước mặt đám người Từ Hàn, nhưng rốt cuộc mình có bao nhiêu bản lĩnh Mười chín cũng hiểu rất rõ, nàng lui về phía sau một bước, lớn tiếng hô về phía người nọ. Nhưng cách làm như vậy lại không có bất cứ hiệu quả gì, người nọ vẫn cất bước đi càng gần nàng.
Mười chín luống cuống tay chân, theo bản năng muốn sờ Khốn Long Tán bên hông mình, lại phát hiện vật kia sớm đã bị sư phụ mình tiêu xài hết ở mấy ngày trước đây a Hoàng mang theo bọn họ đi tìm Từ Hàn.
Ý thức được chỗ dựa cuối cùng của mình đã không còn, Mười chín càng thêm bối rối, nàng tiếp tục lui bước, nhưng đối phương cũng không ngừng tiến về phía nàng. Rốt cuộc trong quá trình lui lại như vậy, Mười chín đã lui tới mép gò núi kia, chân nàng không chút cảm giác trượt đi, thân thể ngửa ra sau, mắt thấy sắp từ trên sườn núi ngã xuống.
Khi đó bóng người màu đen kia chợt bước nhanh lên, vươn một bàn tay già nua bắt lấy bàn tay nhỏ bé vì hoảng loạn mà vung loạn lên của Mười chín. Sau đó bàn tay già nua kia hơi dùng sức, thân thể của tiểu Mười chín được y nhấc lên, thoát khỏi hiểm cảnh sẽ rơi vào vách núi.
Tiểu Mười chín thoát khỏi nguy hiểm há mồm thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sau đó mới nhớ lại tình cảnh của mình.
Nàng có chút kinh hồn bạt vía ngẩng đầu nhìn về phía bóng người áo đen đứng trước người nàng. Trong đầu bắt đầu tính toán phương pháp thoát thân.
Nhưng suy nghĩ như vậy một khắc sau, khi nàng thấy rõ dung mạo người áo đen kia thì tan thành mây khói.
Nàng thay đổi thái độ sợ hãi trước đó, trong mắt nổi lên vẻ giận dữ, dậm chân, bất mãn nói.
"Sư phụ, người làm gì vậy! Dọa chết Mười chín rồi!"