Chương 76: Thụ pháp.
Chương 76: Thụ pháp.Chương 76: Thụ pháp.
Người tới chính là Chu Uyên.
Thế nhưng Mười chín chẳng biết tại sao lão lại mặc một bộ áo đen hiếm thấy, khí tức quanh thân có chút biến hóa khó hiểu.
Nhưng Mười chín xác định lão nhân trước mắt này chính là sư phụ Chu Uyên của nàng!
Nàng nhẹ nhàng thở ra, cũng không có tâm tư đi xem kỹ một ít biến hóa trên người lão, mà lòng tràn đầy lửa giận hỏi: "Sư phụ hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới đây hù dọa người làm cái gì!"
Chu Uyên ngoài dự liệu của mọi người cũng không lập tức trả lời vấn đề của Mười chín, lão cúi đầu nhìn nàng, trâm mặc một hồi lâu, sau đó mới cất bước đi tới vách đá, ngồi xuống. Tiếp đó lão võ vỗ phiến đá bên cạnh, lại nghiêng đầu nhìn Mười chín cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Lại đây ngồi."
Đáy lòng Mười chín có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng cũng không có ý đi ngỗ ngược Chu Uyên, nghiền ngẫm nghi hoặc ngồi xuống bên người lão.
Chu Uyên ngẩng đầu nhìn chân trời.
Ánh sao rực rỡ lại như cách rèm lụa, không thể chiếu vào phương thiên địa này.
Trên mặt Chu Uyên lộ ra vẻ uể oải, lão quay đầu lại nhìn Mười chín bên cạnh, cười hỏi: "Gần đây thế nào rồi?"
Đây đương nhiên là một vấn đề rất kỳ quái, Mười chín mỗi ngày đều ở cùng Chu Uyên, nàng sống như thế nào, lão đương nhiên cũng rất rõ ràng.
Cho nên vẻ mặt Mười chín không khỏi càng nghi hoặc, nàng mở trừng hai mắt, nghiêng đầu hỏi: "Sư phụ thật kỳ quái, Mười chín mỗi ngày đều đi cùng ngài, ngài hỏi câu này làm gì?"
Chu Uyên ngẩn người, dường như lúc này mới khôi phục tỉnh thần, lão mỉm cười, giơ tay sờ sờ cái đầu Mười chín, lại nói: "Ở chung một chỗ không có nghĩa là ta biết ngươi đang suy nghĩ gì."
Mười chín nghe vậy tuy không hiểu gì cả, nhưng vẫn thuận theo ý của Chu Uyên, sau khi suy nghĩ một chút lại lên tiếng: "Vẫn không tệ, sư phụ khỏe mạnh, đám người Từ đại thúc cũng an nhiên. Chỉ có điêu Mười chín ngốc đi một chút, không học được bao nhiêu công phu của một ai."
Nói tới chỗ này, Mười chín hình như có chút buồn rầu, lúc đó cau mày cúi đầu.
"Đứa nhỏ ngốc, nếu công phu thiên hạ này đều dễ học như vậy, thế nào lại có nhiều yêu nghiệt thiên tài bị nhốt ở trước một cảnh giới kia, đến chết cũng không thể bắt được trọng điểm." Chu Uyên cười ha hả nói, sau đó ánh mắt vừa nhìn tới trên trường đao đeo một bên hông Mười chín. Hào quang trong đôi mắt Chu Uyên ngưng tụ, một tay lúc đó vươn ra hư không nắm một cái, thanh đao kia lập tức bay vào trong tay lão.
Lão nắm thanh đao kia, ánh mắt đảo qua đảo lại trên thân đao, trong miệng không để ý hỏi: "Đao này... của ngươi?"
"Sư phụ hôm nay sao lại kỳ quái như vậy, mấy ngày trước đây, ngài mỗi ngày đều nhìn đệ tử câm gậy gỗ luyện đao, sau đó đích thân dẫn ta xuống Diễn Hạ thành tìm thợ rèn a!" Mười chín vẻ mặt hồ nghi hỏi.
"Thật sao?" Chu Uyên cúi đầu nhìn thanh đao kia, miệng không cho ý kiến đáp lại. Mà cũng vào lúc đó, tay của lão chợt vươn ra, vuốt ve thân đao trường đao, từ chuôi đao bay thẳng đến chỗ lưỡi đao, sau đó chợt cong ngón tay búng ra.
Leng keng, leng kengl Một tiếng giòn vang lên, đao minh không ngừng, có chút chói tai.
Mười chín kinh ngạc với hành động lần này của Chu Uyên, còn lúc đó Chu Uyên cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng.
Khoảnh khắc đó ánh mắt lão trở nên sắc bén hẳn lên, trầm giọng hỏi: "Chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng nói chuyện với đao khách họ Tô kia à?”
"Hả?" Mười chín sửng sốt, nàng cảm thấy Chu Uyên hôm nay không chỉ kỳ quái mà còn đặc biệt dễ quên."Trước đó sư phụ đã từng nói như vậy, nhưng sau này khi sư phụ nghe đệ tử thỉnh cầu Tô Mộ An dạy công pháp không phải cũng không ngăn cản, còn chủ động giúp đệ tử, sao hôm nay lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
Nói tới chỗ này, quai hàm tiểu Mười chín phồng lên, nhìn bộ dáng dường như rất là tức giận.
Chu Uyên thấy thế không nhịn được bật cười, lão lắc đầu thở dài một tiếng: "Có vài thứ chung quy vẫn không thể thay đổi."
"Ý sư phụ là sao?" Mười chín hỏi.
"Giống như mặt trời đang lên ở đằng đông, sông lớn chảy về biển... Rất nhiều người nhất định sẽ gặp, mặc kệ thế nào cuối cùng cũng sẽ hội ngộ. Bất kể ngươi cố gắng như thế nào, thử nghiệm qua bao nhiêu lần, chuyện phát sinh vẫn sẽ phát sinh." Chu Uyên buồn bực nói.
Nói xong lão lại quay đầu nhìn về phía Mười chín, thấy tiểu gia hỏa mặt mày ủ rũ, dường như muốn cố gắng hiểu rõ ý trong lời nói của mình. Chu Uyên bật cười khanh khách, nhưng rất nhanh thần sắc lại nghiêm túc, miệng thì nói: 'Mười chín."
Mười chín nghệch đầu, trừng mắt nhìn, đáp: "Vâng?"
"Nếu... Ta nói là nếu ngươi biết một người sẽ làm một chuyện sai, sai lầm cực lớn, tuy rằng bản thân việc sai lầm này không phải xuất phát từ bản ý của hắn, chỉ là vì sự tồn tại của hắn nên mới xảy ra một chuyện như vậy, bản thân người này cũng không có bất kỳ sai lầm nào, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Lời nói của Chu Uyên quả thực quá mức phức tạp, Mười chín sau khi nghe xong qua một hồi lâu mới hỏi: "Người kia là bằng hữu của sư phụ sao?"
Chu Uyên dường như không nghĩ đến Mười chín sẽ hiểu thành như thế, lão suy nghĩ một chút, cuối cùng không thể không gật đầu.
Mười chín nghe vậy lập tức cười ngọt ngào một tiếng, nàng làm ra vẻ như ông cụ non võ võ bả vai Chu Uyên, nói: "Vậy thì sư phụ nên nói cho hắn biết đừng làm như vậy thì tốt rồi? Tựa như Từ đại thúc cũng thường xuyên dạy đệ tử chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể. Cũng như Tô Mộ An nói tập võ không phải để bắt nạt ai mà là để bảo vệ người thân mình. Tuy đệ tử không thích nghe bọn họ lải nhải liên miên, nhưng cũng biết bọn họ vì muốn tốt cho đệ tử, cho nên đệ tử vẫn ghi nhớ trong lòng..."
"Nếu người đó là bằng hữu của sư phụ, đệ tử nghĩ hắn cũng sẽ khắc ghi lời sư phụ vào trong lòng."
Chu Uyên không khỏi bật cười, nói: "Nếu thế sự có thể đơn giản như ngươi nghĩ, vậy thì tốt rồi."
Quai hàm của tiểu Mười chín lại khua lên lần nữa, bất mãn nói: "Vốn là như vậy, đúng là sư phụ suy nghĩ quá phức tạp!"
Chu Uyên lắc đầu, không muốn tranh chấp thêm với nàng về vấn đề này nữa, lão nói ngược lại: "Ngươi nói gân đây việc tu hành của ngươi gặp phải khó khăn sao?”
"Ừ" Tiểu Mười chín dù sao cũng là tính tình trẻ con, nghe những lời nói này lập tức ném tranh chấp vừa rồi ra sau đầu, nàng nói: "Học như thế nào cũng không được, sư phụ nói có phải Mười chín quá ngốc rồi không?.'
"Sao ngươi lại đần được chứ? Chẳng qua không đúng cách mà thôi." Chu Uyên vừa cười vừa nói: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi đi ra ngoài một mình, ta dạy ngươi công pháp được chứ?"
"Đương nhiên được!" Mười chín lập tức mặt mày hớn hở, nhưng rất nhanh lại chần chờ: "Nhưng sư phụ có công phu sao?”
"Không có công phu trong thiên hạ này mà vi sư không biết, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điểm, chuyện ta dạy ngươi, ngươi không thể đề cập... Ừm, chính là ban ngày thấy ta cũng không thể nói, nếu không ta cũng không dạy ngươi chút công phu nào nữa." Chu Uyên dặn dò.
Tiểu Mười chín không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, đang định hỏi tiếp.
"Vậy dạy đao pháp này đi." Khi đó Chu Uyên lại cầm đao đứng lên, sau một khắc lão đột nhiên tung người nhảy lên cao, lưỡi đao nâng quá đỉnh đầu.
Ánh mắt lão như rồng, đao mang như biển, trong khoảnh khắc đó chiếu sáng toàn bộ bóng đêm...
Mười chín thấy được khí thế như vậy, ánh mắt bỗng chốc dại ra, lẩm bẩm nói: "Hóa ra sư phụ thật sự... lợi hại..."