Chương 77: Chu đại hiệp giấu dốt
Chương 77: Chu đại hiệp giấu dốtChương 77: Chu đại hiệp giấu dốt
Ở trong lòng Tần Khả Khanh, mặc dù Diệp Hồng Tiên cũng coi như người ít nói, nhưng không đến mức không thể ở chung.
Nhưng từ hôm qua khi người áo đen rời đi, Diệp Hồng Tiên giống như biến thành một người khác, dù không lộ ra vẻ ác ý với ai, nhưng dọc theo đường đi lại trầm mặc không nói nửa câu.
Vào cảnh nội Thanh châu, thỉnh thoảng quan đạo nơi đây lại bắt gặp binh lính tuần tra. Để phòng ngừa vạn nhất, Từ Hàn lại biến a Hoàng thành bộ dạng như khỉ vàng, mọi người đi bộ tới Diễn Hạ thành.
"Từ công tử, có phải hôm qua ngươi chọc Hồng Tiên tỷ tỷ tức giận rôi không?." Tần Khả Khanh sóng vai đi bên cạnh Từ Hàn nhẹ giọng hỏi.
Từ Hàn nghe vậy, nâng mắt nhìn thoáng qua Diệp Hồng Tiên trước mặt hai người, hắn lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh đáp lại: "Không có, tính tình Hồng Tiên cô nương xưa nay vốn như thế."
Tần Khả Khanh tất nhiên sẽ không nghe lời này của Từ Hàn, huống chi cách xưng hô đã từ Hồng Tiên biến thành Hồng Tiên cô nương kia có thể nhìn ra giữa hai người dường như có chút ngăn cách. Tần Khả Khanh nhìn nhìn Diệp Hồng Tiên đang buồn bực đi đường phía trước, lại nhìn Từ Hàn đang giả vờ bình tĩnh bên cạnh, nàng lại nói tiếp: "Có phải là chuyện của ta và công tử hôm trước bị Hồng Tiên tỷ tỷ hiểu lầm hay không, nếu như vậy, ta làm sáng tỏ với nàng là được..."
Từ Hàn liếc nhìn Tân Khả Khanh một cái rồi lại nói: 'Hôm qua người áo đen kia đã nói gì với ngươi?"
Phương pháp đánh trống lảng như vậy hiển nhiên không thể dùng cứng đối cứng để hình dung, nhưng Tân Khả Khanh cũng nhìn ra được Từ Hàn không muốn dây dưa bất cứ chuyện gì trên chủ đề lúc trước, nhưng phần lớn là áy náy từ đáy lòng quấy phá. Tần Khả Khanh lại còn muốn nói gì đó, nhưng chưa thốt ra lời, thanh âm Từ Hàn lại vang lên lần nữa.
"Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Hôm nay chúng ta ở trong bóng tối địch ở ngoài sáng, nếu không hiểu rõ mục đích của hắn, đối với ta với ngươi cũng không có nửa điểm lợi ích nào."
Ngữ khí của Từ Hàn cực kỳ cứng rắn, dù là Tân Khả Khanh cũng nghe ra được đối phương nói ra những lời này cũng không phải là thật sự để ý người áo đen kia, mà là đang truyền đạt cho mình dục vọng mãnh liệt muốn chấm dứt đi đề tài trước đó.
Tần Khả Khanh cuối cùng vẫn thỏa hiệp dưới thái độ của Từ Hàn, nàng lơ đãng nói: "Cũng không nói quá nhiều, chỉ là mơ hồ cảm thấy dường như hắn hiểu rất rõ chúng ta."
Tuy nhiên nói tới đây nàng hơi dừng lại một chút, nhớ lại những lời người áo đen kia nói lúc rời đi. Vẻ mặt lập tức ảm đạm đi vài phần, vì vậy không chắc chắn lắm: "Nhưng có một điểm ta cảm thấy dường như hắn cũng không muốn giết ta như chúng ta nghĩ."...
Giấy không gói được lửa.
Trong kho quan võ Diễn Hạ thành, gần một phần lương thực mất trộm, Thánh tử đại nhân tọa trấn Diễn Hạ thành điều tra việc này, rất nhanh bọn họ liên phát hiện trong Tây Miên thôn cách Diễn Hạ thành sáu mươi dặm có chút biến cố.
Tráng niên nơi đây đại khái đều đã chạy nạn, lương thực trong thôn vốn cũng không nhiều lắm, quan phủ lại vơ vét vài lần, lương thực dư lại đánh giá cũng đủ cho những lão nhân này ăn đến giữa tháng mười, theo lý thuyết những lão nhân kia lúc này hẳn là nhập không đủ xuất, tràn đầy nguy cơ. Nhưng mấy ngày nay lại có người phát hiện mấy lão nhân ở Tây Miên thôn còn có thể mang theo lương thực đi tiếp tế cho người thôn lân cận. Chuyện này rất nhanh đưa tới người hữu tâm chú ý, mấy lần dò xét, phát hiện trong mấy chỗ phòng bỏ trống Tây Miên thành vậy mà chất đầy cốc lương.
Cứ như vậy, đến giờ trưa, lúc tiểu Mười chín cùng Chu Uyên đang ăn cơm trưa nghỉ ngơi, chỗ cửa thôn chợt truyền đến một hồi tiếng vó ngựa dồn dập.
Hai người cảnh giác đứng dậy, đi ra ngoài phòng, đã thấy một đám giáp sĩ mặc giáp đen đang đứng ở cửa thôn, lớn tiếng quát lão nhân đến đây bái kiến.
Nhưng cách quá xa, Mười chín nghe không rõ, chỉ là mơ hồ nghe được hai chữ như "điều tra" "lương thực" "trị tội". Tiểu Mười chín tâm tư kín đáo, rất nhanh liền liên tưởng tới chuyện a Hoàng lấy được cho bọn họ. Xem chừng rốt cuộc cũng đã bại lộ mất rồi.
Mà lúc này, những giáp sĩ kia dường như cũng đã nảy lên xung đột với các lão nhân, lập tức có cực kỳ đông giáp sĩ từ trong đội ngũ tuôn ra, nhìn bộ dáng có vẻ muốn ra tay với những lão nhân này.
Tiểu Mười chín thấy thế cuống cuồng muốn tiến tới, thế nhưng vừa mới bước chân ra, sau lưng liền có một người vươn tay kéo thân thể của nàng lại.
Trong lòng Mười chín hoảng hốt, nàng đang vô ý thức muốn kêu cứu thì một cánh tay khác của người nọ lại duỗi ra, che miệng nàng lại.
Mười chín sửng sốt, lúc này mới nhìn rõ người đứng phía sau chính là sư phụ của nàng - Chu Uyên.
Thấy nàng đã nhận ra mình, Chu Uyên cũng yên lòng, đưa ánh mắt ra hiệu cẩn thận nhìn Mười chín, lúc này mới chậm rãi buông tay nàng ra.
Nhưng ai ngờ Mười chín thoát khỏi Chu Uyên trói buộc lại lập tức thay đổi sắc mặt, khó hiểu nói: "Sư phụ, ngài làm cái gì vậy, ngài không thấy những người xấu kia muốn động thủ với các vị a bà a công saol" Dứt lời, Mười chín lần nữa xoay người, làm bộ muốn xông lên.
"Làm gì vậy?!" Chu Uyên thấy thế lập tức vong hồn đại mạo, lão vội vàng đưa tay ra, giữ lại đối phương, trong miệng lo lắng hỏi.
"Cứu người!" Mười chín đương nhiên nói, tay còn không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi trói buộc của Chu Uyên.
"Cứu cái gì mà cứu!" Chu Uyên vừa gấp vừa giận, lão duỗi ngón tay ra chỉ về phía hai vị thiếu niên mặc áo trắng trong đám giáp sĩ, nói: "Ngươi thấy rõ chưa? Hai gia hỏa kia chính là Thánh binh đó! Ngươi không phải đối thủ của bọn chúng!"
Mười chín nghe vậy cũng bình tính lại, nàng cau mày nhìn hai người kia, nhưng đúng như Chu Uyên đã nói, trẻ tuổi lại mặc áo bào trắng, nhất định là Thánh binh đến đây. Tuy nhiên lo lắng này rất nhanh chóng lại bị Mười chín đè ép xuống, ánh mắt nàng chợt sáng lên quay đầu về phía Chu Uyên nói: "Đệ tử không phải đối thủ, không phải còn có sư phụ ở đây sao? Sư phụ mau đi cứu chư vị a bà a công đi!"
Chu Uyên thì sửng sốt, lập tức liên tục xua tay lắc đầu: "Không thể, ta nào có bản lĩnh này, ngươi xem cánh tay nhỏ chân yếu này của vi sư, đi lên chắc chắn sẽ bị những tên kia ăn sống nuốt tươi!"
"Sư phụ!" Mười chín lập tức bất mãn dậm chân: "Ngày thường ngài giấu tài thì thôi, bây giờ còn che che giấu giấu đến lúc nào, hôm qua ngài cũng đã dạy cho đệ tử, hôm nay còn muốn diễn kịch nữa!"
"Hôm qua? Ngày hôm qua cái gì?" Chu Uyên mở trừng hai mắt, lòng tràn đây nghi hoặc, dường như không hiểu câu nói của Mười chín chỉ ý gì.
Nhưng bộ dáng này lại khiến Mười chín càng tức giận, nàng lại giậm chân, nói: "Vậy sư phụ cứ nhìn đệ tử chết dưới kiếm của bọn họ đi!" Nói xong Mười chín liền vung một tay gạt tay Chu Uyên ra, bước nhanh về phía đầu thôn.
Tiểu Mười chín xưa nay vốn thông minh, tuy nàng cảm thấy tức giận bỏ đi nhưng trong lòng sớm đã có tính toán sẵn. Nàng biết rõ Chu Uyên xưa nay thương nàng, chắc chắn sẽ không thấy nàng rơi vào hiểm địa, lát nữa chỉ cần những giáp sĩ kia thật sự dám ra tay với mình, sư phụ chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.
Nghĩ tới đây, đáy lòng tiểu Mười chín không khỏi âm thầm đắc ý, nàng nhìn về phía giáp sĩ đã chuẩn bị quyền cước về phía các lão giả kia, trong lòng cũng cực kỳ tự tin.
Cho nên ngay lúc đó, nàng dùng thanh âm non nớt của mình cao giọng quát: "Dừng tay!"
Những giáp sĩ kia có chút sửng sốt, lúc này mới phát hiện bóng dáng của tiểu Mười chín. Giáp sĩ cầm đầu liếc nhìn hai vị thiếu niên áo trắng bên cạnh, còn đối phương thì đưa cho gã một ánh mắt an tâm chớ vội. Tên giáp sĩ câm đầu kia không dám ngõ nghịch, vội vàng để giáp sĩ xung quanh thu tay, chính mình lập tức cung kính thối lui ra phía sau hai vị thiếu niên áo trắng kia.
"Ngươi chính là tiểu Thần tiên trong miệng mấy lão già này?" Một vị thiếu niên híp mắt nhìn Mười chín, mở miệng hỏi.
Khí thế của Thánh binh kia theo lời nói của thiếu niên mà triển lộ ra không bỏ sót, bao phủ về phía Mười chín, khiến nàng lập tức cảm thấy khí tức toàn thân không thông, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, nhưng vừa nghĩ tới phía sau mình còn có sư phụ, nàng liền thẳng lưng, học cách nói của những đại hiệp trong chuyện xưa mà tiên sinh hay kể kia: "Đúng vậy! Ngươi là ai?"
"Ta là ai?" Thiếu niên kia nghe vậy cười lạnh một tiếng, lại tròng mắt lạnh lẽo nhìn những lão nhân đang quỳ trên mặt đất xung quanh một cái, lại nói: "Các ngươi thật to gan, lại dám tư tàng ấu đồng, hừ, người đâu, đến bắt đứa nhỏ này lại cho ta, đưa về Thánh phủ tiếp nhận tẩy lễ!"
"Đại nhân! Đầu là do chúng lão hủ sai, khẩn cầu đại nhân tha cho tiểu Thần tiên!!"
"Đúng vậy thưa đại nhân! Tiểu Thần tiên là thấy chúng ta đáng thương mới mang lương thực tới cho chúng tal"
Những lão nhân kia thấy giáp sĩ công kích Mười chín người lập tức biến sắc, vội vàng quỳ sát đất xin tha thứ.
"A công, a bà không cần lo lắng, những người này không phải đối thủ của Mười chín đâu!" Nhưng Mười chín lại tràn đầy tin tưởng nói, nàng nhìn những giáp sĩ khí thế hung hăng đánh tới kia, trên mặt không có nửa phần bối rối, thậm chí còn ngoắc ngón tay về phía bọn họ khiêu khích.
Mà tình hình như vậy vẫn diễn ra cho đến khi những giáp sĩ kia đi tới trước mặt nàng, trong đó có một vị xách thân thể nho nhỏ của nàng lên cao như xách gà con, nàng sau một phen phản kháng không có kết quả lúc này mới vừa phản ứng lại, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng, nghĩ xem vì sao sư phụ của mình đến bây giờ còn không ra tay cứu mình. Nhưng lại phát hiện chỗ Chu Uyên vừa tránh né lúc nãy, giờ phút này đã không tìm thấy bóng dáng của lão.
Tiểu Mười chín trong lúc đó càng giấy giụa kịch liệt, miệng cao giọng hô: "Sư phụ! Ngài mau tới cứu Mười chín!"
"Nếu đệ tử chết rồi, ngài sẽ không còn đồ nhi nữa! Ai nuôi ngài lúc về già, ai bưng trà rót nước cho ngài đây!"
"Nếu ngài già thì đi không nổi, mà một mình lẻ loi hiu quạnh thì làm sao bây giờ?"
Tiểu Mười chín sau một hồi la hét cũng không có kết quả, mà lúc này những tên giáp sĩ kia đã xách nàng đến trước mặt hai thiếu niên áo trắng kia. Thiếu niên áo trắng liếc mắt nhìn Mười chín một cái, sau đó chuyển mắt nhìn những lão giả đang quỳ dưới đất, trong miệng phun ra hai chữ lạnh như băng: "Giết."
Lời vừa thốt ra, đám giáp sĩ phía sau lập tức tiến tới, rút trường đao bên hông mình ra. Thấy tình hình này, Mười chín lập tức luống cuống tay chân, nàng tiếp tục không ngừng hô to về phía chỗ Chu Uyên vừa đứng, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Mắt thấy đao trong tay đám giáp sĩ giơ lên cao, muốn chém về phía cổ của những lão nhân kia.
Hai mắt Mười chín ngây dại ra, hình ảnh tàn nhẫn như vậy đối với nàng mà nói vẫn quá mức đáng sợ một chút.
Mà ngay khi nàng cho rằng đã không thể vãn hồi nữa...
"Đợi một chút!" Một thanh âm già nua chợt truyên đến, Chu Uyên bỗng nhiên từ nơi không xa cất bước đi tới.
Trong lòng Mười chín thầm vui mừng, lập tức vui vẻ ra mặt: "Sư phụ!"
"Sư phụ ta tới, các ngươi xong đời rồi!" Mười chín tràn đầy lòng tin thay đổi thái độ lúc trước, hung hăng vung nắm đấm với giáp sĩ kia.
Mà khi đó hai vị thiếu niên áo trắng kia cũng nhíu mày, hai tay nơi ống tay áo siết chặt, quanh thân nổi lên sát khí trùng điệp, một phái như lâm đại địch.
Lúc này Chu Uyên đã đi tới trước mặt mọi người.
Sau đó dưới ánh mắt hi vọng của Mười chín, dưới ánh mắt ngưng trọng của giáp sĩ cùng thiếu niên...
Bịch bịchI
Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, Chu Uyên đúng lúc đó quỳ xuống.
Lão vừa dập đầu vừa cầu khẩn: "Chư vị đại nhân, đồ nhi có mắt như mù, kính xin chư vị đại nhân đại nhân đại lượng, xem tiểu nhân và đồ nhi như cái rắm, thả đi!"