Chương 78: Nơi tối.
Chương 78: Nơi tối.Chương 78: Nơi tối.
Hai vị thiếu niên mặc áo trắng, ngươi nhìn ta nhìn ngươi, sửng sốt một lúc lâu.
Mười chín cũng mở to con mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Chu Uyên ngồi dưới đất khóc rống, nàng quả thực không nghĩ ra sư phụ mình sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Hai vị Thánh binh sững sờ trong chốc lát, sau đó cũng phục hồi tinh thần lại, trên mặt của bọn họ lập tức hiện ra ý cười lạnh như băng, trong miệng hừ lạnh nói: "Ta còn tưởng là đại nhân vật nơi nào tới nữa, hóa ra chỉ là thằng hề nhảy nhót thôi."
Vì thế sau khoảng một trăm hơi thở, mấy vị lão nhân của Tây Miên thôn bị nhiều giáp sĩ dùng dây thừng buộc lại với nhau, hai vị Thánh binh đại nhân từ Diễn Hạ thành tới kia chợt đổi chủ ý, thâm nghĩ lương thảo trong kho được đưa tới nơi đây mà quan lại không hề phát giác, trong đó còn tồn tại rất nhiêu điều kỳ lạ, cho nên muốn áp giải mọi người về Diễn Hạ thành thẩm vấn.
Mười chín bị dây thừng trói chặt hai tay, nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Nàng không rõ Chu Uyên đêm qua đã biểu diễn cho mình xem đủ loại công pháp, như thế nào hôm nay lại trở nên yếu đuối không chịu nổi một kích như thế. Dựa vào nguyên tắc khác thường, trên đường đi Mười chín trâm mặc không nói, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, chợt hai mắt nàng sáng ngời, nhìn về phía Chu Uyên sau lưng, hỏi: "Sư phụ! Ngài làm vậy là cố ý giả vờ? Sau đó liền đánh thẳng vào trận địa địch, giết tên ác đồ ở Diễn Hạ thành kia đúng không?”
Chu Uyên nghe vậy chỉ như kẻ câm uống thuốc đắng, liền nói không nên lời.
Lão cũng không biết Mười chín có bao nhiêu tin tưởng đối với mình, nhưng bản thân lão có chút bản lãnh, đối phó những sĩ tốt bình thường này còn phải phí thêm chút ít tay chân, càng đừng nói đến Thánh binh tu vi thẳng đến Ly Trần cảnh kia.
Nghĩ tới đây, Chu Uyên liền muốn nói gì đó.
"Sư phụ, đệ tử hiểu ý của ngài, lát nữa chúng ta sẽ chọn thiếu niên áo trắng kia khai đao trước. Hắn mới rồi nhục mạ sư phụ, Mười chín nhất định phải để cho hắn sống không bằng chết!" Thanh âm của Mười chín đã giành trước khi Chu Uyên lên tiếng, hơn nữa khi nói tới đây, mặt mày tiểu gia hỏa kia còn tỏa sáng, vẻ mặt tràn đây chờ mong.
Chu Uyên thực sự không rõ, vì sao Mười chín tuổi tác như vậy lại cảm thấy hứng thú với chuyện chém chém giết giết, nhưng lão cảm thấy dường như nên để nàng nhận thức rõ sự thật trước mắt mới là chuyện đứng mũi chịu sào.
Vút vút!
Nhưng lần này, lời của lão cũng không kịp phát ra, một tiếng xé gió đã vang lên.
Một vị sĩ tốt đang xua đuổi đám người Mười chín, Chu Uyên tiến lên chợt thân thể chấn động, vào lúc đó liên ngã xuống đất.
Đám người đang tiến lên chợt khựng lại. Hai thiếu niên áo trắng cầm đầu cau mày nhìn về phía giáp sĩ ngã xuống đất không dậy nổi, mà sắc mặt đám người xung quanh cũng biến đổi, không rõ ràng cho lắm.
"Đi, xem thử đã xảy ra chuyện gì." Một thiếu niên áo trắng lên tiếng.
Ngay sau đó liền có một vị giáp sĩ ra khỏi đội ngũ đi đến trước mặt người ngã xuống kia, gã dò xét kỹ càng tình huống đối phương một phen, sau đó đứng dậy muốn báo cáo với hai vị Thánh binh.
Vút vút! Nhưng tay gã vừa mới giơ lên, lại một tiếng xé gió truyền đến, khi đó giáp sĩ kia giống như người lúc trước ngã xuống đất.
"Hả?" Một vị thiếu niên áo trắng trong hai vị Thánh binh cất bước đi ra, sát khí dâng lên giữa hai hàng lông mày, gã đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó trâm giọng nói: "Bọn đạo chích từ nơi nào tới, có dám ra ngoài gặp mặt!"
Tiếng nói của gã quanh quẩn trong núi rừng trống trải lại tĩnh mịch, thật lâu không có ai đáp lại.
Nhưng lúc này, Mười chín vừa từ trong biến cố kia tỉnh lại, nàng mang vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Chu Uyên bên cạnh, hưng phấn nói: "Sư phụ ra tay đúng không! Đệ tử đã nói rồi, những tặc nhân này làm sao có thể là đối thủ của ngài được!"
Thiếu niên áo trắng đang tìm không thấy kẻ thủ ác lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Uyên, trong mắt chợt hiện hàn ý: "Là ngươi giở trò quỷ?”
Chu Uyên đương nhiên không chỉ hối hận vì đã lên chiến xa của Từ Hàn, càng thêm hối hận vì đã nhận làm sư phụ của Mười chín.
Nhưng mỗi một lần trước kia gộp chung lại cũng không bằng một phần ngàn hối hận lúc này.
Lão sợ tới vỡ mật, liên tục quay về Thánh binh kia xua tay nói: "Đại nhân, tiểu nhân đâu có bản lãnh như vậy, ngài không phải là đùa giỡn đấy chứ?”
"Sư phụ! Ngài đừng diễn nữa, đệ tử biết bản lĩnh của ngài! Mau thu thập những kẻ xấu này!" Mười chín nhảy ra, lớn tiếng hét lên.
Chu Uyên hận không thể ngay lúc này tìm một cây châm khâu miệng Mười chín lại, nhưng sự thật đối mặt sát cơ trong mắt thiếu niên áo trắng càng sâu theo thời gian, lão lại chỉ có thể ngoài cười nhưng trong lòng không cười vội vàng nói: "Đại nhân, thật sự không phải tiểu lão nhân a, đôi tay đôi chân nhỏ xíu của tiểu lão nhân làm sao có thể thương tổn thân thể Thần tiên của các vị đại nhân được?"
Nhưng dường như hôm nay có một số đồ vật muốn đối nghịch với Chu Uyên.
Lại một tiếng xé gió truyên đến, có thêm một vật bay ra, bắn vào trong cơ thể một vị giáp sĩ đứng một bên, giáp sĩ kia lần nữa ngã xuống đất.
Thiếu niên áo trắng kia không tìm được đầu mối, chỉ có thể trút giận lên người Chu Uyên.
"Hừ, các hạ đã sợ đầu sợ đuôi, ta đây cũng chỉ có thể để những tiện dân chôn cùng các tướng sĩ tat" Vào lúc đó gã cao giọng nói, một tay lập tức duỗi ra, làm bộ muốn rút đao, tử khí cuồn cuộn dâng lên trên bàn tay của gã.
Nhưng gã không ra tay ngay lập tức mà vẫn lạnh lùng nhìn bốn phía, như muốn uy hiếp kẻ nấp trong bóng tối kia.
Nhưng đối mặt câu uy hiếp của gã lại là âm thanh xé gió. Lần này thiếu niên kia nhìn rất rõ ràng, khi đó một mũi châm bạc bay ra, thẳng tắp đâm ra sau lưng gã, cũng giống như lúc trước, lại là một giáp sĩ ngã xuống đất.
Sát khí giữa hai đầu lông mày thiếu niên áo trắng cuối cùng trong khoảnh khắc đó biến thành sát cơ, tay gã đột nhiên nâng lên cao cao, dưới ánh mắt hưng phấn của Mười chín, dưới ánh mắt hoảng sợ của Chu Uyên bắn đi về phía cổ lão.
Mạng ta xong rồi, Mười chín lần này hại ta, chết không nhắm mắt, các loại suy nghĩ như vậy một mạch xông lên não hải Chu Uyên, toàn thân lão run rẩy, gần như đã nhắm tịt mắt lại.
Nhưng ngay lúc này, một bóng người chợt từ phía sau lão nhảy ra. Thiếu niên áo trắng thấy bóng người kia, khóe miệng nhất thời lộ ra nụ cười hung ác, gã nói: "Rốt cuộc cũng chịu ra...'
Chữ "ra" đến bên miệng cuối cùng vẫn không có cơ hội nói ra, một đạo hàn mang từ trong tay thân ảnh kia chém ra. Khi đó đầu của gã bị cứng rắn cắt xuống từ chỗ cổ...
Hai mắt gã trừng tròn xoe, trước khi đầu rơi xuống đất đã mất đi ý thức.
Hình ảnh cuối cùng gã nhìn thấy chính là Mười chín thở hổn hển dậm chân, chỉ vào bóng người đột nhiên giết ra kia mắng.
"Từ đại thúc! Ngươi làm gì vậy! Ta còn muốn cùng sư phụ xông thẳng vào lòng địch đấy!"...
Ban đêm, trong Tây Miên thôn, Từ Hàn vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Mười chín đang ôm hai gò má tức giận một bên, lúc này mới quay đầu hỏi: "Cho nên, ngươi thật sự không ra tay?"
Chu Uyên vốn dĩ căn cứ đại nạn không chết cần phải ăn mừng, lão vẫn cúi đầu gặm bánh thịt nhiều ngày chưa được ăn, nghe vậy bèn vội vàng ngẩng đầu, liên tục lắc đầu với Từ Hàn, trong miệng ngậm một miếng lớn bánh thịt còn chưa nuốt xuống. Bỗng nhiên lão nói: "Nói đùa gì vậy, ta có bản lĩnh gì ngươi còn chưa rõ sao?"
"Rốt cuộc đó là ai?" Từ Hàn cau mày lẩm bẩm.
Trên thực tế, bọn họ vào lúc đó cũng mới đuổi tới, cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đám người Chu Uyên rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cũng không suy nghĩ nhiều, liên trực tiếp ra tay kết liễu tính mạng những Thánh binh cùng giáp sĩ kia. Còn vê chuyện phát sinh lúc trước, lấy tính tình Từ Hàn chắc chắn sẽ không vì tra tấn những giáp sĩ kia hoặc là trêu đùa Chu Uyên mà làm ra chuyện như vậy.
Ít nhất... dưới tình huống hiện giờ, Từ Hàn không có nửa điểm tâm tư như vậy.
Hắn nói xong lời này, thấy Chu Uyên vẫn một mực ăn bánh thịt. Với tu vi hiện giờ của Từ Hàn, tất nhiên không khó nhìn ra được lão nhân trước mặt quả thật có bản lĩnh như vậy. Nhưng sau khi nghe hai người nói mấy câu này xong, Từ Hàn liền tìm kiếm bốn phía một phen nhưng lại không phát hiện ra tung tích của người lạ, cho nên cũng chỉ tạm thời đè việc này xuống.
Nghĩ tới đây, hắn thu hồi tâm tư phí sức trong chuyện này, dù sao hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
Vì thế hắn nhìn thoáng qua Diệp Hồng Tiên đang ngẩn người ngồi ngây ngốc bên đống lửa cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Tần Khả Khanh đang trầm mặc không nói, Từ Hàn hít sâu một hơi, sau đó hỏi: "Vậy cuối cùng Ngưu Đầu thôn là thế nào?"
Nói đến chính sự, Chu Uyên cũng không dám hàm hồ, lão tiếc nuối buông bánh thịt trong tay xuống, nuốt hết phần bánh trong miệng, sau đó liền trâm giọng nói chỉ tiết mọi chuyện phát sinh trong quá trình ở Diễn Hạ thành.
Từ Hàn nghe xong lời này không khỏi nhướng mày, sau một hồi trầm mặc mới trầm giọng nói: "Ngưu Đầu thôn cũng được, Ngưu Đầu lăng cũng tốt, ngày mai ta phải đi xem trong này rốt cuộc cất giấu cổ quái gì"...
Đêm khuya.
Trăng lạnh.
Mười chín từ trên giường ngồi dậy.
Nàng vẫn trước sau như một, cẩn thận từng li từng tí lắng nghe động tĩnh của các gian phòng xung quanh. Sau khi xác định những phòng xung quanh đều truyền đến tiếng hô hấp ổn định, tiểu Mười chín mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Sau đó rón ra rón rén đẩy cửa phòng ra, cầm trường đao đặt sang một bên, đi ra tiểu viện này.
"Sư phụ hiện tại hẳn là đang đợi đệ tử. Đúng, đệ tử nhất định phải hỏi ngài vì sao hôm nay không chịu ra tay, có phải có nỗi khổ gì không." Mười chín tự hỏi, sau đó trên mặt nở một nụ cười, bước nhanh về phía đầu thôn.
Được tu hành đối với Mười chín một lòng muốn trở thành đệ nhất thiên hạ mà nói, đương nhiên là một chuyện tốt không thể tốt hơn nữa.
Nhưng một đường chạy chậm rời đi, có lẽ nàng cũng không thể tưởng tượng nổi. Sau khi bản thân đóng cửa phòng rời đi, Từ Hàn đứng cạnh cửa phòng cũng mở hai mắt ra.
Huyền nhi bên cạnh hắn cũng ngẩng đầu, trừng lớn con ngươi màu hổ phách của nó, cảnh giác nhìn Từ Hàn.
Từ Hàn thò tay xoa xoa đầu Huyền nhi, cười nói: "Việc lạ lùng như vậy trên đời này đúng là một ngày lại nhiều hơn một ngày, không sao, chúng ta nhìn qua từng cái một."
Dứt lời, cửa sổ căn phòng bên cạnh chợt mở ra, Từ Hàn tung người nhảy một cái thoát đi. Huyền nhi Ngao ô cùng với a Hoàng đang ngồi ngoài phòng ngủ gật cũng kịp tung người đuổi theo bước chân hắn, hướng về phía phương hướng Mười chín rời đi.
Bóng đêm càng sâu, ánh trăng càng lạnh.
Ở đầu thôn, người áo đen đứng chắp tay tựa như đang chờ đợi gì đó, khoảnh khắc đó y như cảm giác được, lông mày nhíu lại, lập tức thở dài một tiếng, thân thể liền tại lúc đó hư không tiêu thất ở đầu thôn...