Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 739 - Chương 80: Quân Tâm Như Lửa.

Chương 80: Quân tâm như lửa. Chương 80: Quân tâm như lửa.Chương 80: Quân tâm như lửa.

"Vậy Lưu Đinh Đương là ai?"

Ngay tức khắc khi vấn đề này được đưa ra, một cỗ hàn ý từ quanh thân tràn tới bao phủ toàn thân mọi người.

Lông tóc toàn thân bọn họ dựng đứng, có người không tự chủ được giật mình một cái. Trong lúc nhất thời, trên mộ phần của Ngưu Đầu lăng có vẻ lại âm lãnh thêm vài phần.

"Việc cấp bách trước mắt là tìm được Quảng Lâm Quỷ, mới có thể cởi bỏ điểm nghi hoặc này." Diệp Hồng Tiên tâm tư tinh tế, lập tức lấy lại tinh thần, nói một câu phán đoán hướng ởđi sự việc.

Từ Hàn cũng âm thầm gật đầu, việc này không chỉ liên quan đến Quảng Lâm Quỷ mà còn dính líu tới Lý Đông Quân, thậm chí còn có cả vị điện chủ Sâm La điện kia. Hắn nghĩ tới đây, đang định nói gì đó.

PhạchI

Phạch!

Nhưng lúc này, chân trời cách đó không xa chợt truyền đến từng trận thanh âm vỗ cánh, Từ Hàn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một con quạ màu đen đang bay tới. Long khí Đại Chu bị vong Long cắn nuốt, đất đai trong cảnh nội cùng thảm thực vật bị thối rửa mảng lớn, điểu thú hoặc là chết đói ở nơi đây, hoặc là di cư đi chỗ khác.

Tại nơi hoang vu này xuất hiện một con quạ đen, điều này có chút quỷ dị.

Còn con quạ đen kia lại không hề để ý tới suy nghĩ của mọi người, nó vỗ cánh xông lên, sau hơn mười hơi thở đã đáp xuống vai của Từ Hàn.

"Oal"

"Oal"

Khi đó miệng nó phát ra từng tiếng kêu kinh người, con mắt đỏ tươi như có linh tính, nhìn chằm chằm vào Từ Hàn.

Từ Hàn sửng sốt một hồi, chợt khóe mắt liếc qua chỗ mắt cá chân con quạ đen đang cột thứ gì đó, trong lòng hắn hơi động, liền ngay lúc đó đưa tay ra, gỡ vật đó xuống, thứ kia là một lá thư.

Hắn nhíu nhíu mày, buông con quạ đen kia ra, con vật kia liền giống như làm xong sứ mệnh, vỗ cánh lần nữa, kèm theo tiếng kêu dài thê lương "Oa" "Oa", bỏ chạy về phía chân trời.

"Đây là cái gì?" Mười chín tới gần, tò mò nhón chân muốn nhìn rõ thứ trong tay Từ Hàn.

Từ Hàn lắc đầu, nói: "Không biết."

Sau đó bàn tay hắn duỗi ra, chậm rãi mở bức thư được cuộn tròn kia, chỉ thấy trên giấy viết chữ ngay ngắn:

"Từ huynh thân mở, thấy chữ như gặp mặt."

"Từ lần từ biệt ngoài Cảnh Tú quan đã qua một tháng. Có câu một ngày không thấy cách ba thu, trong lòng Nguyên mỗ rất là nhớ mong, cho nên gửi thư để vấn an Từ huynh."

"Một trận chiến Kiếm Lăng, Từ huynh tái nhập Tiên Nhân cảnh, hào kiệt thế gian có địch thủ, thư này một là chúc mừng Từ huynh."

"Thứ hai, tại hạ hôm nay nhận được tin, Sâm La điện mặc dù gãy kích trầm sa ở Kiếm Lăng, nhưng trong điện nhân tài đông đúc, giờ phút này đã tìm được phương pháp đánh chết Yêu quân, không đến ba tháng đại quân tất binh lâm Đại Uyên sơn. Hành động này nếu thành, thiên hạ nguy rồi, Nguyên mỗ biết Từ huynh lòng mang thiên hạ, vì vậy gửi thư này đến báo cho Từ huynh”

"Nói đến đây thôi, mong quân trân trọng”

"Nguyên Tu Thành kính viết."

Từ Hàn đọc xong chữ viết phía trên, lông mày càng nhíu chặt.

Đối với hắn mà nói, Nguyên Tu Thành rốt cuộc muốn làm gì vẫn là một bí ẩn, nhưng dường như đối phương đã nắm như lòng bàn tay đối với mọi chuyện hắn, mà điểm này quả thực khiến trong lòng Từ Hàn phát lạnh. Hắn nghĩ những thứ này liên đưa thư trong tay ra, truyên cho mọi người xem, đợi đến khi bọn họ đọc xong những chữ trong thư này, Từ Hàn mới cười khổ nói: "Xem ra kế hoạch của chúng ta có chút biến hóa rồi."...

Trong đêm, Mười chín mang theo a Hoàng cao hứng phấn khởi về tới Tây Miên thôn.

Quân đội do Diễn Hạ thành phái tới đều nộp mạng, bên kia thấy quân đội phái đi mãi không về tất nhiên sinh nghi, lúc đó tránh không được phái nhân thủ đến đây xem xét, đám người Từ Hàn cũng không cách nào ở đây lâu. Cho nên Từ Hàn liền để Mười chín mang theo a Hoàng đi vào chỗ sâu trong núi, mở ra một sơn động, lại mang những bách tính này đưa đến nơi đó, để lại những lương thực đủ để những bách tính này ăn một năm, nếu như một năm sau đại loạn dẹp yên thì bọn họ tự nhiên có thể ra khỏi núi sâu, an nhàn tuổi già.

Mà nếu như... tai họa này không cách nào lắng xuống được, đừng nói là bọn họ, sinh linh của toàn bộ thế giới này e rằng sẽ cùng nhau tan thành tro bụi, như vậy con đường lui của bọn họ sẽ không còn quan trọng nữa.

Ăn qua loa một chút cháo đơn giản, mọi người lâm vào ngủ say.

Mười chín lần nữa lặng lẽ rời giường như trước kia, Từ Hàn ngồi dậy, ngẫm nghĩ rồi lại thu hồi ý tứ đuổi theo.

Mỗi người đều có bí mật, hắn không hề có tâm tư tìm tòi nghiên cứu, mặc nàng đi là được. Nghĩ tới đây, hắn ôm Huyền nhi đang ngủ ở một bên, đặt nó lên gối, đang muốn ngủ tiếp.

Két két!

Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng hắn bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Mà người đứng ở cửa kia rõ ràng là Diệp Hồng Tiên.

Nàng mặc bộ áo đỏ như cũ, tay cầm trường kiếm, vai quấn bọc hành lý, có lẽ sắp đi xa.

"Tiễn ta." Nàng nôn ra hai từ với Từ Hàn rồi lập tức quay người, căn bản không để cho hắn có cơ hội đáp ứng hay cự tuyệt.

Từ Hàn ngẩn người, mãi tới khi bóng người Diệp Hồng Tiên biến mất trong bóng đêm, hắn mới khôi phục lại tinh thần. ...

Hai người sánh vai đi tới ngoài Tây Miên thôn, Từ Hàn cuối cùng nói: "Ngươi sẽ về Trường An sao?"

Đây cũng không phải chuyện khó đoán, dù sao cha mẹ Diệp Hồng Tiên còn đang ở Trường An, nếu không đưa bọn họ ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ không yên lòng.

"Ừm"" Diệp Hồng Tiên khẽ gật đầu, thần sắc bình tĩnh nói: "Ta sẽ nghĩ cách mang bọn họ ra Trường An, đến lúc đó tự tới tìm ngươi, ngươi không cần lo lắng." Từ Hàn lại sửng sốt, hắn ngược lại thật sự có chút lo lắng chuyện Diệp Hồng Tiên tức giận váng đầu, làm ra cử chỉ không khôn ngoan gì đó, nghe lời ấy mới cảm thấy mình quả thực là tự mình đa tình một chút.

Hắn đang muốn gật đầu đáp ứng, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Diệp Hồng Tiên bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.

Nàng nhìn Từ Hàn, ánh mắt lạnh như băng, dùng một giọng điệu bình tĩnh nói: "Phu Tử gia gia đã không còn nữa, nhưng lúc trước Ninh chưởng giáo đã biết chuyện của hai chúng ta, chờ ta mang cha mẹ tới Trần quốc, đến lúc đó lời của phụ mẫu vẫn còn, mai mối kia vẫn phải thực hiện, nếu ngươi còn muốn chống lại, ta sẽ...

Nói tới đây, thần tình trên mặt Từ Hàn lập tức trở nên trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Hồng Tiên lại có thể nói ra những lời như vậy.

Bộ dạng của Từ Hàn như vậy dường như trúng ngay tâm ý của Diệp Hồng Tiên.

Chỉ thấy con ngươi của nàng dần dần cong lên, hàn ý trong mắt tan rã, mơ hồ như mở ra một nụ cười. Môi nàng hé mở, thân thể hơi nghiêng về phía trước, áp sát trước người Từ Hàn khẽ hà hơi như lan, nói: "Ta chặt đứt thằng nhỏ của ngươi."

Từ Hàn giật mình, thầm cảm thấy nơi nào đó có hàn ý dâng lên.

Diệp Hồng Tiên thấy hắn như vậy, tiếu ý trên khóe miệng càng đậm, giọng nói của nàng cũng càng lúc càng dịu dàng: "Ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì ở Kiếm Lăng, nhưng có những thứ ngươi đã sớm viết trên mặt, trong miệng nói thế nào là chuyện của ngươi, nhưng nghe không nghe là chuyện của ta, ta tin tưởng những gì ta thấy."

"Chờ ta làm xong chuyện nơi đây, đến lúc đó..."

"Nếu ngươi nghe ta, đương nhiên sẽ cử án tề mi, bạc đầu giai lão."

"Nếu ngươi không nghe, cho dù là trói, Diệp Hồng Tiên ta cũng phải trói ngươi vào động phòng!"

Dứt lời, Diệp Hồng Tiên nhìn về phía Từ Hàn ngọt ngào cười cười, sau đó liền xoay người, cất bước nhẹ nhàng đi về phía xa xa.

Từ Hàn muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không thể phát ra tiếng.

Khi đó hắn chỉ nhìn bóng lưng thiếu nữ kia, bóng người màu đỏ tựa như ngọn lửa cháy lên con ngươi, bùng lên trong lòng hắn...
Bình Luận (0)
Comment