Chương 81: Quân lâm
Chương 81: Quân lâmChương 81: Quân lâm
Trong Thiên Sách phủ, các công khanh một lòng nghiên cứu đạo lý tiên hiên đã không còn bóng dáng, đám phủ quân mặc áo bào đỏ cũng đã không còn ai.
Trong Thiên Sách phủ chỉ có khí tức âm trầm u ám như ánh mặt trời không lọt vào bóng tối. Hình như ngoại trừ những lầu các còn như năm xưa, rốt cuộc không thể tìm ra hình dáng xưa cũ của tòa phủ đệ này nữa, ngay cả tấm biển treo trên phủ mấy trăm năm cũng được đổi, giờ phút này tên mới của nó là Thánh Vương phủ.
Tòa phủ đệ này thành lập nên chính là vì muốn tạo ra đồ vật Thánh vương vượt qua Thánh hậu cho Đại Sở.
"Khu khụ!"
"Khu khụ khụ!"
Giờ phút này, trong phủ đệ kia không ngừng truyền ra từng đợt ho khan kịch liệt, quanh quẩn thật lâu quanh bên ngoài Thiên Sách phủ.
Một bóng người chợt xuất hiện trước cửa Thánh Vương phủ, giáp sĩ hộ vệ hai bên cửa phủ theo bản năng vươn đao kiếm trong tay ra, muốn quát bảo người đột nhiên đến kia lui lại. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, khi bọn họ thấy rõ bộ dáng người tới thì hai vị giáp sĩ biến sắc, vội vàng thu hồi đao kiếm trong tay, quỳ xuống.
"Điện chủ đã trở vê?" Nhưng còn chưa đợi bọn họ quỳ xuống, một giọng nữ lạnh như băng đã phun ra từ miệng người kia.
Hai vị giáp sĩ nghe vậy sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng khi ánh mắt chạm đến người kia thì thân thể lại chấn động, vội vàng cúi thấp đầu, trong miệng sợ hãi nói: "Bẩm bệ hạ, hôm qua điện chủ đã trở về rồi. Chỉ là điện chủ đi chuyến này dường như cũng không quá thành công, sợ bệ hạ lo lắng, liền để cho tiểu nhân giấu việc này, mong bệ hạ thứ tội."
"Bên trên hạ lệnh thì có tội gì?" Người nọ thản nhiên nói, bước chân lại lập tức phóng ra. Hai người thấy thế cũng không dám ngăn trở, vội vàng thối lui, mặc cho người nọ cất bước đi vào trong đó. ....
"Khu khụ!"
"Khu khụ khụ!"
Sau khi đi vào Thánh Vương phủ, mặc dù không mang theo người hầu, nhưng dọc đường đi phàm là người thấy Quỷ Bồ Đề đều kịp thời quỳ xuống, hô to vạn tuế. Mà trong phủ lại vang vọng tiếng ho khan một khắc không ngừng, quanh quẩn trong cửa phủ.
Trong lúc mọi người quỳ rạp, Quỷ Bồ Đề thần sắc băng lãnh cuối cùng cũng đi tới lâu chính của Thiên Sách phủ.
Một vị tu sĩ vóc người khô gây cùng A Man thân cao hơn chín thước đứng ở hai bên cửa ra vào. Hai người thấy Quỷ Bồ Đề đến đều cùng lúc muốn quỳ xuống, nhưng Quỷ Bồ Đề lại giơ tay ra ngăn hai người: "Được rồi, các ngươi cũng đã vất vả, về nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta."
Lời Quỷ Bồ Đề nói làm cho hai người có chút chần chờ, nhưng dưới ánh mắt không thể nghi ngờ của đối phương, hai người vẫn chỉ có thể khẽ vuốt cằm, lập tức lui ra.
Lúc này Quỷ Bồ Đề mới đẩy cửa phòng kia ra.
Trong phòng lớn vẫn còn là đồ trang trí của Phu tử năm đó, điểm này mặc kệ Từ Hàn hay là Lộc tiên sinh, hoặc là chủ nhân tiếng ho khan kia đều chưa từng thay đổi.
Thấy cửa phòng bị đẩy ra, hòa thượng trọng thương ngồi dậy, sắc mặt y trắng bệch, nhưng khi đó vẫn cố nặn ra một nụ cười, nhìn Quỷ Bồ Đề nói: "Ngươi đã đến."
Nói xong, hòa thượng kia dường như còn muốn xuống giường hành lễ với Quỷ Bồ Đề.
Nhưng Quỷ Bồ Đề thấy vậy vội vàng vươn tay ra, một đạo lực lượng màu tím tuôn ra từ trong tay nàng, ngăn cản hành động của hòa thượng.
Hòa thượng khẽ giấy giụa không có kết quả, cuối cùng vẫn thỏa hiệp ngôi trở lại.
Quỷ Bồ Đề đi tới trước mặt hòa thượng, nàng lặng lẽ đứng tại chỗ, quan sát y trừ trên xuống dưới, một lúc lâu sau, khóe miệng nói ra câu đầu tiên của mình: "Ngươi sắp chết rồi."
Thanh âm nàng bình tĩnh như trân thuật một sự thực như vậy, giống như mặt trời mọc ở động lặn vê tây, tựa như sau khi xuân đi, chắc chắn sẽ có thu đến.
Hòa thượng sẽ không đi hoài nghi kết luận như vậy, bởi vì y cũng rất rõ ràng chuyện này. Y cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, nói: "Thế gian có nhân thì có quả, vạn linh có sinh liên có tử, điều này cũng không kỳ quái."
"Cho nên ngươi cảm thấy ta không nên vì vậy mà có nửa phần không nỡ, đúng không?" Quỷ Bồ Đề hỏi, con ngươi màu tím như chiếc giếng cổ, không chút gợn sóng.
"Nếu sinh tử đều là chuyện định sẵn, vậy đương nhiên không cần phải từ bỏ, cũng không cần khổ sở." Hòa thượng nói xong lời này, lại tựa như nghĩ tới cái gì đó, cho nên lại nói: "Nhưng ngươi yên tâm, lần này tuy rằng xảy ra biến cố không có đoạt được hung kiếm, nhưng Hắc Sơn đã tìm được pháp môn, cho dù không có hung kiếm chúng ta cũng có biện pháp đánh bại Yêu quân, ta nhất định sẽ làm tốt chuyện cuối cùng này.
Quỷ Bồ Đề nghe vậy lại từ chối cho ý kiến, nàng vươn tay vuốt ve trang sức đeo trước ngực, đó là một thanh thốn kiếm tinh tế, sau đó mới nói: "Nếu vạn vật đã có nhân quả, có sinh có tử, vậy sao rồng chết rồi vẫn bò ra khỏi mộ?"
Một câu nhìn như lơ đãng của Quỷ Bồ Đề lại giống như một thanh kiếm sắc đâm vào lồng ngực hòa thượng.
Con ngươi hòa thượng đột nhiên phóng đại, tơ máu giăng đầy hốc mắt y, ngay cả sắc mặt trắng bệch cũng trong chớp mắt trở nên ửng hồng.
Sau lưng y có vô số gương mặt người dữ tợn hiện lên, bọn chúng dùng âm thanh bén nhọn đồng thời quát với hòa thượng kia: "Chuyện này không giống! Đây là bọn chúng nợ nàng!!!"
Nương theo này vô số thanh âm này tạo thành tiếng gầm thét, một cỗ khí tức đáng sợ giống như thuỷ triều vọt tới Quỷ Bồ Đà.
Quần áo của nàng tung bay, mái tóc dài xõa tung, nhưng cơ thể vẫn không hề lay động, hào quang màu tím trong con ngươi vẫn như một đầm nước lặng, chưa từng thay đổi chút nào.
Nàng nhìn chằm chằm hòa thượng, cho đến khi đám ác linh sau lưng tản đi, sắc mặt của nàng khôi phục lại trạng thái bình thường, nàng lúc này mới hỏi: "Hắn đã tiếp xúc được chân tướng sự tình. Dưới phong ấn trên người ngươi đang yếu bớt, đây chính là lý do ngươi gần chết sao?"
Hòa thượng dần bình tĩnh lại, y gật đầu: "Giống như ngươi không bao giờ nhấc mình lên được. Tương tự, ngươi cũng không thể giết chết được chính ngươi, điểm này không ai có thể thay đổi được."
Quỷ Bồ Đề đương nhiên biết rõ cái mà hòa thượng gọi là giết không chết được, mà một khi giết chết người đó, y cũng sẽ phải chết. Điều này cũng không mang đến bất kỳ sự thay đổi nào với tình cảnh hiện tại của y.
"Ngươi dưỡng thương cho tốt đi, chuyện trên Đại Uyên sơn tự mình ta sẽ đi làm, ngươi yên tâm, lần này sẽ không còn có bất kỳ vấn đề gì nữa." Quỷ Bồ Đề nắm chặt lấy thốn kiếm trước ngực mình, tay nàng dường như có một chút run rẩy rất nhỏ.
"Không cần, đã tới nước này rồi, một chút đường thôi thì để ta tự mình đi hết." Hòa thượng lắc đầu nói, tuy hơi thở vẫn yếu ớt như cũ, nhưng sau khi nói xong lời cuối cùng, con ngươi y lại bắt đầu tỏa sáng.
Quỷ Bồ Đề ngay lúc đó lại vươn tay ra, đặt tại trên ngực của hòa thượng, một đạo Yêu lực màu tím chạy vào trong cơ thể y, sau đó nàng nói: "Không, đường của ngươi vừa mới bắt đầu... Ta lấy danh nghĩa Hoàng đế mười sáu của Đại Sở ra lệnh cho ngươi, không thể chết!"
Ánh mắt Quỷ Bồ Đề trở nên lăng liệt, nàng gần từng chữ một: "Ta sẽ tìm ra biện pháp để ngươi sống sót. Đây là... ta... cũng là Đại Sở thiếu nợ ngươi."
Nói tới đây, cánh tay nắm thanh kiếm dài một tấc của Quỷ Bồ Đề chợt kéo một cái, thanh kiếm dài kia cũng bị nàng kéo xuống.
Tay nàng dùng sức nắm chặt, đạo kiếm quang kia ngay lúc đó cũng hóa thành thuốc bột.
Sau đó nàng nhìn hòa thượng kia thật sâu, sau đó kiên quyết xoay người, cất bước đi ra.
Hòa thượng nằm trên giường bệnh nhìn đống bột phấn trên mặt đất, ánh mắt biến hóa.
Y biết đó là bột do thốn kiếm vỡ nát, cũng là thi hài Quỷ Bồ Đề ở quá khứ...
Đó là một thiếu nữ chết đi, cũng là một vị quân vương lâm thế!