Chương 82: Muôn dân trăm họ bị ép buộc
Chương 82: Muôn dân trăm họ bị ép buộcChương 82: Muôn dân trăm họ bị ép buộc
Ngày mười ba tháng mười.
Trên Lộc Giác Nguyên bên ngoài Kiếm Long quan Đại Chu nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên từ lúc vào đông đến nay.
Đại quân đông nghịt như thủy triều đứng bên ngoài Kiếm Long quan, tuyết màu xám rơi vào trên giáp trụ của bọn họ, như là gặp phải liệt hỏa nóng rực, trong nháy mắt tan rã. Mười chín tay cầm kiếm run rẩy nhìn đại quân giết tới, khuôn mặt non nớt tràn đây vẻ hoảng loạn.
"Đại thúc! Làm sao bây giờ?" Nàng quay đầu nhìn về phía sau, lớn tiếng hỏi.
Mà ở phía sau, ở trên lưng Cự lang, Từ Hàn thoải mái nằm ở chỗ đó, Huyền nhi nằm trong lòng hắn nghỉ ngơi, Tân Khả Khanh thì yên lặng ngồi xổm bên cạnh, cầm một cây dù che tuyết cho hắn, mà ở xa hơn, trên đỉnh đầu của Ngao ô, Chu Uyên đang ôm một đống lớn cổ thư đau khổ xem xét, a Hoàng ở một bên nhe răng trợn mắt, trong lòng uất ức cũng đang cầm một cây dù giấy dầu.
Nghe thấy tiếng cầu cứu của Mười chín, con mắt khép hờ của Từ Hàn mở ra một kẽ nhỏ, hắn uể oải nói: "Kiếm đạo của ta chú ý chính là độc nhất vô nhị, hướng chết mà sinh, ngươi muốn học đạo này trước tiên phải có lòng không sợ hãi, chỉ là ba ngàn giáp sĩ, có gì phải sợ?”
Mười chín nghe vậy thâm oán: "Ngươi là Tiên nhân, sao chúng ta có thể so bì được?"
Nhưng ngoài mặt nàng lại không dám nói ra lời này, dù sao lúc trước nàng đã khóc lóc cầu xin Từ Hàn dạy nàng thi triển kiếm pháp, nếu lúc này sợ hãi, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao, huống chỉ nàng rất rõ ràng, Từ Hàn chắc chắn không thể thấy chết mà không cứu được.
Nghĩ tới đây, tiểu Mười chín cắn đôi môi tái nhợt, lấy hết dũng khí xung phong về phía đại quân.
"AI" Mười chín nhắm mắt lại, điên cuồng vung vẩy trường kiếm trong tay một trận, đương nhiên "kiếm pháp" như vậy không có kết cấu gì, đừng nói ba ngàn giáp sĩ Từ Hàn này nghĩ biện pháp dẫn dụ ra trước mắt, dù là một võ phu tâm thường, chỉ sợ vào lúc này cũng có thể dễ dàng đoạt kiếm giết người. Huống chi ba ngàn giáp sĩ này cũng không phải là vật phàm.
Đám người Từ Hàn từ biệt Diệp Hồng Tiên xong liền ngựa không ngừng vó chạy tới Trần quốc, dọc đường đi trên đại địa một mảnh khô cẳn, nói là thây phơi đầy đất, đói khát cũng không sai, nhưng những thứ này mới thấy thì giật mình, thấy nhiều rồi cũng không khỏi sinh lòng chết lặng. Sau đó bọn họ đi tới Kiếm Long quan, mọi chuyện lại phát sinh làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Quân thủ vệ trên Kiếm Long quan không nhiều, hơn hai vạn người, trong đó không có quá nhiều chiến lực cấp cao, mạnh nhất cũng chỉ ba vị Thánh tử.
Đội hình như vậy hiển nhiên không phải đối thủ của Từ Hàn, hắn dứt khoát ra tay mạnh mẽ xông vào cửa, sau khi xử lý xong ba vị Thánh tử, hai vạn đại quân của bọn chúng chợt bạo tẩu, như là phát điên, tấn công bọn họ. Từ Hàn dốc hết thủ hộ, phế bỏ hơn phân nửa thủ quân dùng tay chân chém giết, cuối cùng cũng dần dần phát hiện không đúng.
Sau khi đám giáp sĩ này không còn Thánh tử lại giống như không còn thần trí vậy. Bọn chúng giẫãm lên thi thể đồng bào không ngừng đi về phía trước, trên mặt ngoại trừ phẫn nộ cùng sát cơ cũng không tìm được nửa điểm sợ hãi. Đây đương nhiên là một chuyện rất không bình thường, để hiểu rõ nguyên do trong đó, Từ Hàn dứt khoát dẫn ba ngàn giáp sĩ này cùng tiến lên, vừa bồi luyện Mười chín, vừa để cho Chu Uyên tinh thông đạo này nghiên cứu kỹ trong đó một phen.
Nhưng đây vốn là chuyện đương nhiên, lại không xảy ra ở giáp sĩ giết tới trước mặt Mười chín. Khi các giáp sĩ thần sắc điên cuồng sắp vung đao kiếm trong tay về phía Mười chín, Từ Hàn thảnh thơi ngồi trên người Ngao ô chợt cong ngón tay búng ra. Từng đạo kiếm quang lăng liệt theo đó bắn ra, lấy mười chín làm trung tâm hóa thành một đạo kiếm trận, ngăn cản những giáp sĩ kia ở bên ngoài.
Từ Hàn ngẩng đầu nhìn phía chân trời không ngừng có những bông tuyết màu xám đang bay lơ lửng, đưa tay vỗ vỗ đầu Huyền nhị, nói: "Đi xem một chút, một lần một người."
"Meo ôi!" Huyền nhi gọi một tiếng dài, sau đó cực kỳ nhu thuận nhảy khỏi thân thể của Từ Hàn, dừng lại trên kiếm trận kia, nó trừng lớn đôi mắt màu hổ phách của mình, nghiêng đầu nhìn vào đám giáp sĩ thần sắc điên cuồng, không ngừng va chạm với kiếm trận. Cuối cùng nó nhìn chuẩn một người, liền vung vuốt võ nhẹ xuống, giáp sĩ kia lập tức bị nó ném vào trong kiếm trận.
Khi đó Từ Hàn khẽ nhíu mày, nhìn lại Mười chín đang còn nắm trường kiếm trong tay múa may lung tung: "Chỉ có lá gan thì còn chưa đủ, còn phải có đầu óc."
"Mở mắt ra nhìn đối thủ của ngươi, nghĩ cách giết hắn."
Giọng nói trâm thấp của Từ Hàn truyền đến, Mười chín lúc này mới như bừng tỉnh từ trong mộng tỉnh mở mắt ra. Nàng nhìn vị giáp sĩ thân sắc dữ tợn trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng xuống cổ họng, vô thức quay đầu lại nhìn Từ Hàn một cái, đã thấy hắn lại nằm xuống lần nữa, hưởng thụ khoảng nghỉ ngơi khó có được. Mười chín biết lúc này hiển nhiên sẽ không có ai ra tay giúp nàng, vì vậy sắc mặt nàng trầm xuống, rốt cuộc lấy hết dũng khí, xung phong xông lên, quần chiến với giáp sĩ cổ quái kia.
"Đi thôi." Tuy Từ Hàn vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng luôn để tâm đến tình cảnh chỗ này.
"Ngao ôI"
Ngao ô ô nghe vậy, hưng phấn ngửa đầu thét dài một tiếng, động tác như vậy lập tức làm cho Chu Uyên đang ngồi ở trên đỉnh đầu nó gà bay chó sủa, suýt nữa ngã xuống đất. Mà a Hoàng ở bên cạnh đỡ ô che cho Chu Uyên lại càng tìm được một thằng ngu tới phát tiết lửa giận của mình, nó vung mạnh một quyền với cái đầu của vị Lang vương nọ.
Ngao ô chịu đau, lại không dám phát tác với kẻ thân là Yêu vương như A Hoàng.
Chỉ có thể ủy khuất kêu hai tiếng "Ô ô', lúc này mới chở mọi người cất bước đi lên.
Mà theo Ngao ô cất bước, đạo kiếm trận chia cắt Mười chín cùng các giáp sĩ quỷ dị kia lúc đó cũng bắt đầu chậm rãi tiến lên, mà Mười chín cùng giáp sĩ thân ở trên đó trong triên đấu lại không cách nào nhận thấy chút biến hóa nào. Về phân một đám giáp sĩ chưa nhập trận, lại giống như hành thi theo sau kiếm trận kia, không biết mệt mỏi. ...
"Công tử, Mười chín đang còn nhỏ như vậy, có quá mức nóng lòng cầu thành hay không?" Tần Khả Khanh thấy giáp sĩ trong kiếm trận kia so với Mười chín cao hơn mấy lần, trong lúc nhất thời rơi vàng tình trạng cực kỳ nguy hiểm, nàng không khỏi có chút không đành lòng, cho nên sau khi chần chờ một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi.
Từ Hàn đang híp mắt chợt mở ra, liếc mắt nhìn Tân Khả Khanh một cái, nhẹ nhàng nói: "Thời loạn sắp tới, ai cũng không bảo vệ được ai. Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu."
Tần Khả Khanh nghe vậy sửng sốt, biết lời Từ Hàn nói không sai cho nên liền cúi đầu.
Nhưng sau khi trâm mặc một hồi, nàng lại cắn răng, nhẹ giọng hỏi: "Công tử, Hồng Tiên tỷ tỷ rời đi, có phải vì...
Câu hỏi này Tần Khả Khanh đã kìm nén rất lâu trong đáy lòng, nàng khó tránh khỏi cảm thấy áy náy với việc này, lại xấu hổ mở miệng, lúc này rốt cuộc mới cố lấy dũng khí nói ra. Chỉ là nàng còn chưa nói xong đã bị Từ Hàn cắt ngang.
"Không phải." Từ Hàn nhanh chóng bác bỏ vấn đề của Tần Khả Khanh. Đương nhiên nhiều lúc trả lời nhanh chóng như vậy cũng không đồng nghĩa với việc đáp án đáp lại có tính chân thật, ngược lại còn phát huy vô cùng rõ ràng đáy lòng giấu đầu hở đuôi.
Tần Khả Khanh cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần: "Nếu như vậy, công tử nên giữ Hồng Tiên tỷ tỷ lại, hiện giờ trong thành Trường An chắc hẳn nguy cơ bốn bề, sau khi nàng tới đó..."
"Chuyện nàng quyết định ai cũng không khuyên được, huống hồ nàng thân là Tiên nhân, trong thành Trường An mặc dù nguy cơ tứ phía, nhưng không chắc có thể bắt được nàng." Từ Hàn đại khái nhìn ra Tần Khả Khanh lo lắng cho tình cảnh của Diệp Hồng Tiên, cho nên liền mở miệng an ủi.
"Tiên nhân?” Nhưng Tần Khả Khanh ngay lúc đó sững sờ, có chút kinh ngạc.
"Ừ" Từ Hàn gật đầu: "Lúc chúng ta rời khỏi Đại Hạ, Hồng Tiên đã tới thời khắc phá cảnh, cho nên mới lưu lại một mình.”
"Vậy à... Tần Khả Khanh gật đầu một cái, vẻ mặt không khỏi cô đơn vài phần. Nàng khẽ lẩm bẩm: "Hồng Tiên tỷ tỷ thật tốt, có thể phân ưu cho công tử. Còn ta..." Tân Khả Khanh không khỏi lại nghĩ tới câu nói mà người áo đen kia đã nói với nàng hôm đó.
"Dù là hắn, hay là thế giới này, hôm nay đều không chịu nổi nửa điểm liên lụy..."
"Các ngươi tự giải quyết cho tốt, ta cũng phải tự lo lấy..."
Từ Hàn cũng không nghe rõ Tần Khả Khanh thì thào tự nói, chỉ thấy thần sắc nàng suy sụp, thầm tưởng rằng nàng vẫn còn áy náy vì chuyện của Diệp Hồng Tiên, liền trấn an: "Hồng Tiên làm việc tự có chừng mực, ngươi cũng không cần lo lắng."
Lúc này Tần Khả Khanh mới lấy lại tinh thần từ suy nghĩ của mình, nghe vậy, nàng như hạ quyết tâm, cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hàn, nhưng lại lộ ra một nụ cười trên mặt: "Ừm, ta biết."...
Tuyết rơi dày đặc trên mặt đất, đến khi trời tối thì mới dừng lại.
Đội ngũ tiến về phía trước ngừng lại, Từ Hàn cong ngón tay búng ra, kiếm trận kia lập tức biến lớn, bao phủ ba ngàn giáp sĩ vào trong. Mà Huyền nhi cũng mang mặt mày xám xịt cõng Mười chín gân như kiệt sức trên lưng đi ra. Huyền nhi rất có linh tính, theo mệnh lệnh của Từ Hàn, mỗi một lần chọn ra đối thủ đều nằm trong phạm vi Mười chín có thể đánh bại, nhưng lại đủ để tạo thành uy hiếp cực lớn đối với nàng. Ngày hôm nay, Mười chín tuy rằng rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, thần sắc chật vật nhưng thực tế cũng không bị tổn thương quá lớn.
"Đi xem qua cho nàng." Từ Hàn quay sang Tần Khả Khanh đang đứng bên cạnh, lập tức nhảy xuống khỏi lưng Ngao ô.
Ngao ô thấy Huyền nhi đi tới lập tức hưng phấn hẳn lên, thân hình của nó hóa thành kích thước tầm thường, chạy lăng xăng tới bên cạnh Huyền nhi, điên cuồng lắc cái đuôi về phía đối phương. Nhưng Chu Uyên ngồi trên đầu nó liền lảo đảo, cả người lão ngã chổng vó, thư tịch chung quanh rải rác trên mặt đất, cực kỳ chật vật.
Lão không kịp cố ky thương thế trên tay chân, vội vàng nhặt những quyển sách cổ trên mặt đất lên. Mấy thứ này đều là do Từ Hàn dọc đường cướp sạch mấy cứ điểm của Sâm La điện, bên trong ghi rất nhiều loại, hơn nữa còn không thiếu thứ gì đó chạm vào mật thiết của Sâm La điện. Nếu như lạc mất mấy thứ này, đến lúc đó Từ Hàn truy cứu tới thì Chu Uyên không gánh nổi trách nhiệm, dù sao lão cũng biết sơ sơ thân phận của mình.
Nhưng ngay lúc lão nhặt quyển sách thứ bảy rơi trên đất tuyết, một bàn tay lúc đó chợt đưa tới nhặt quyển sách cổ trên mặt đất kia lên. Chu Uyên sững sờ ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy chủ nhân của cánh tay kia chính là Từ Hàn.
Lão giật mình, theo bản năng đứng dậy, sắc mặt phát khổ. Song Từ Hàn lại như không phát hiện được dị dạng của đối phương, lúc đó đưa sách trong tay cho lão. Chu Uyên vội vàng nhận lấy thứ đó, thần sắc vẫn còn sợ hãi.
"Nhìn ra cái gì rồi?" Giọng nói của Từ Hàn chợt vang lên.
Chu Uyên nghe vậy không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đáp lại: "Có một chút đầu mối, nhưng..."
"Nói một chút." Từ Hàn cắt đứt lời nói lão, sau đó đưa tay ra phía sau vẫy vẫy, a Hoàng vẻ mặt khó chịu đi tới, tiếp nhận sách trong tay Chu Uyên, sau đó cũng lần lượt nhặt lên từng quyển sách cổ.
Chu Uyên thấy thế vội vàng hắng giọng một cái, nói: 'Những sĩ tốt này đại khái là Tu La trước kia của Sâm La điện, công pháp tu luyện cũng là Tu La quyết do Sâm La điện sáng chế ra, môn công pháp này..."
"Chỉ trọng điểm." Từ Hàn nhíu mày, lần nữa cắt ngang lời nói của lão.
"Ùng ục." Chu Uyên nuốt nước miếng một cái, lúc này mới nhớ tới Từ Hàn cũng xuất thân từ Sâm La điện, tất nhiên cũng biết cực kỳ rõ Tu La quyết. Lão thầm suy nghĩ, sau khi quy hoạch được những gì mà Từ Hàn muốn biết, lão mới nói tiếp: "Sâm La điện chỉ vì cái trước mắt, nghĩ tới dùng Yêu huyết đổi máu người, từ đó nhanh chóng đạt tới thành quả, khiến người ta bỏ qua quá trình tu hành Tu La quyết rườm rà chế tạo ra bán yêu mà bọn họ muốn. Nhưng đám người này khác với Tu La, Tu La bình thường đã bồi dưỡng từ nhỏ, lại dùng uy bức dụ dỗ, đại đa số tuyệt đối trung thành đối với điện."
"Mà những bán yêu được tạo ra kia tu vi cường đại, đồng thời phần lớn đều là những đứa trẻ vì cướp đoạt mà có được, một hai người còn dễ, nhưng nếu muốn chế tạo số lượng lớn, một khi những bán yêu này mất khống chế, đối địch với Sâm La điện, đây chính là cái được không bù mất."
"Vì vậy trong điện nghiên cứu ra thứ gọi là Thánh dược, công hiệu phối phương cụ thể thì ta không biết rõ, chỉ biết ăn Thánh dược này, bất kể là ai cũng sẽ trung thành tuyệt đối với Sâm La điện. Mà tự nhiên, với phong cách hành sự của tổ chức này, đám Tu La dưới trướng có số lượng lớn đều được sắp xếp để ăn thánh dược này."
Chu Uyên nói tới chỗ này chợt dừng lại, cẩn thận liếc mắt nhìn Từ Hàn, thấy trên mặt hắn không có vẻ gì là bất mãn mới nói: "Trong sách chúng ta lấy được mặc dù không có cách điều chế Thánh dược, nhưng có một chút ghi chú về dược liệu, trong đó có vài loại cực kỳ phổ thông, hơn nữa bất cứ cứ điểm nào của Sâm La điện đều sẽ có thể thu thập được số lượng lớn dược liệu này, có thể đoán được mấy vị dược liệu này đều là nhu yếu phẩm cần thiết của Thánh dược."
"Nói thật, ta thực không thể tưởng tượng nổi mấy thứ dược liệu không coi là hi hữu này kết hợp lại sao có thể có công hiệu khống chế tâm thần con người như vậy."
"Hơn nữa ta tra xét kỹ tình trạng những giáp sĩ kia, vì vậy đưa ra một phỏng đoán..." Lúc này, Chu Uyên trâm mặc lại lần nữa, tựa như có chút chần chờ.
"Suy đoán gì?" Từ Hàn nheo mắt, nhìn về phía lão.
Chu Uyên cắn răng, cuối cùng vẫn nói: "Ta cảm thấy rất có thể Thánh dược không phải mấu chốt khống chế lòng người, mà khả năng chỉ là một loại môi giới mà thôi."
Từ Hàn cũng không hoàn toàn hiểu ý trong lời nói của Chu Uyên, hắn hỏi: "Môi giới gì?"
"Môi giới kết nối người thi dược và người nhận dược." Chu Uyên dứt lời, theo bản năng nhìn về phía Từ Hàn, đã thấy đối phương trên mặt vẫn hoang mang như cũ, lúc này lão mới chợt hiểu lời giải thích như vậy vẫn quá mức cao sấu, e sợ Từ Hàn bất mãn, gã vội vàng giải thích lần nữa: "Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, những giáp sĩ nọ trước khi Thánh tử kia chết hâu như không khác gì người bình thường, tại sao lại đột nhiên nổi điên, ta cho rằng nguyên nhân trong đó rất có thể là ở trên người những Thánh tử kia."
“Ta sinh ra trong một tông môn lánh đời, trong môn phái tu hành chính là Luyện Yêu thuật, trong đó vì để có thể điều khiển được Yêu vật, tổ tiên tông môn từng sáng chế ra một đạo pháp môn, kết nối thần hồn người và yêu, người làm chủ, yêu làm nô bộc. Chủ nhân bị thương, nô bộc lập tức vong."
"Đạo pháp môn này mặc dù đã thất truyền, nhưng ta xem quan hệ giữa các giáp sĩ cùng Thánh tử này lại cực kỳ giống. Thánh tử vừa chết những giáp sĩ này tựa như không có hồn phách, chỉ biết tuân theo bản năng giết chóc do Tu La quyết mang đến, không có một chút lý trí nào. Đây rất có thể là di chứng mang đến sau khi Thánh tử chết đi, thần hồn những giáp sĩ này lập tức cùng nhau mai một."
Từ Hàn mặc dù chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy, nhưng loại pháp môn mà Chu Uyên nói cũng không phải là hoàn toàn không thể thực hiện, cho nên hắn cũng không có ý kiến gì, nói: "Dự đoán như vậy quả thật có khả năng, nhưng suy đoán cũng chỉ là..."
"Không! Ta cảm thấy chân tướng Thánh dược mặc dù có thể chỉ là có chút liên quan đến điều này, nhưng tuyệt đối sẽ không kém quá nhiều." Có lẽ là liên quan đến chuyện mình am hiểu nhất, Chu Uyên thảo luận đến chỗ này lại hiếm thấy ngắt lời Từ Hàn.
Thế nhưng cũng may Từ Hàn cũng không tức giận đối với chuyện này, mà nhìn về phía Chu Uyên hỏi: "Giải thích thế nào?"
Chu Uyên như được cổ vũ, vào thời điểm đó một hơi nói ra: "Chính như ta nói lúc trước, cho dù mấy vị thuốc này thật sự là vật mấu chốt để chế Thánh dược, nhưng chúng nó hợp lại nhất định sẽ không có công hiệu thần kỳ như vậy. Trừ phi dùng thủ pháp luyện chế cực kỳ phức tạp, hoặc là trong số các loại dược tài này không có thuốc nào làm được. Mà cái trước cần hao tốn quá nhiều thời gian, cái sau... Dược vật có thể làm được công hiệu như vậy cực kỳ ít, thậm chí đã tuyệt chủng. Cho nên ta nghĩ, hai thứ này đều không thể thỏa mãn việc luyện chế số lượng Thánh dược lớn như thế."
"Nhưng nếu dùng những dược liệu này luyện chế ra Thánh dược làm vật dẫn, sử dụng bí pháp khống chế lòng người, ngược lại càng thực tế hơn. Huống hồ nếu làm như vậy, đối với Sâm La điện mà nói còn có một lợi ích cực lớn...'
Chu Uyên nói đến cao hứng, vậy mà lúc này lại thừa nước đục thả câu.
Nhưng khi lão quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, thấy trên mặt đối phương dần dần lộ ra vẻ không vui, lúc này Chu Uyên mới tỉnh ngộ lại, lão giật mình một cái, vội vàng nói: "Thử xem mấy vạn giáp sĩ này đều có liên hệ thần hồn với Thánh tử kia, Thánh tử vừa chết, những giáp sĩ này mặc dù nhìn như còn sống, nhưng hồn phách đã diệt, có gì khác biệt với chết..."
"Mà nếu thi triển bí pháp như vậy với dân chúng mấy châu Đại Hạ và toàn bộ bách tính trong Đại Chu để nối liền với thân hồn vị Hoàng đế Đại Sở kia... Dưới thiên hạ này, lại còn có ai dám giết nàng?”
Nghe nói lời này, Từ Hàn lập tức rùng mình một cái. Không nói đến việc ba châu đã rơi vào tay vong Sở, chỉ riêng Đại Chu đã có gần vạn sinh linh, nếu đúng như Chu Uyên suy đoán thì việc giết Hoàng đế Đại Sở tương đương với việc khiến thần hồn vạn sinh linh này vẫn lạc. Chỉ sợ bất cứ kẻ nào ra tay cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Dù Từ Hàn đã nhìn quen với âm mưu quỷ kế, đáy lòng vào lúc này cũng không thể không phát lạnh.
Dùng muôn dân trăm họ ép buộc...
Tính toán như vậy có thể nói là ác độc đến cực điểm.