Chương 83: Vạn linh là cờ
Chương 83: Vạn linh là cờChương 83: Vạn linh là cờ
Trên đường đi điểu thú tuyệt tích, nhưng cũng không phải không kiếm được tí thịt nào.
Trong nhà dân chúng hay quan phủ ít nhiều cũng có chút thịt muối dự trữ, Từ Hàn cướp đi không ít cứ điểm của Sâm La điện, nhưng thứ nhất số lượng quá nhiều khó mang theo, thứ hai quả thật không đành lòng nhìn thấy những bách tính kia bụng đói đến kêu vang, cho nên Từ Hàn chỉ đành lấy một ít thức ăn nước uống mà thôi, còn lại đều chia cho những bách tính nọ.
Hắn vốn nghĩ rằng dù những bách tính này đều bị Thánh dược kia mê hoặc tâm trí, nhưng chỉ cần bình phục loạn tượng do Sâm La điện nhấc lên, tất nhiên có thể tìm được biện pháp khôi phục bọn họ lại nguyên trạng. Nhưng lúc này nghe Chu Uyên suy luận, tâm tư hắn không khỏi chìm xuống tận đáy...
Nghĩ tới đây, chân mày Từ Hàn nhăn sâu lại.
Nhưng cách làm như vậy lại khiến cho Chu Uyên nghĩ rằng mình đã chọc giận hắn, lão vội vàng nói: "Nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi."
Từ Hàn nghe vậy nghiêng đầu qua, nhưng Chu Uyên lại không biết hắn làm vậy là có ý gì, theo bản năng thối lui một bước.
Từ Hàn thấy thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó hứng thú hỏi: "Ngươi rất sợ ta sao?"
Trong lòng Chu Uyên âm thầm oán thán: Bộ xương già này của ta đã nhiều lần suýt chút nữa chết trong †ay ngươi, ngươi nói xem ta có sợ hay không?
Nhưng trên mặt lão lại ra vẻ nịnh nọt: "Các chủ đại nhân là thân thể Tiên nhân, bộ xương khô như phàm nhân của lão hủ tất nhiên không tránh khỏi sinh lòng sợ hãi, lo sợ bất an."
Từ Hàn cười, lời này nghe rất quen tai, tựa như đã từng có không ít người từng nịnh hót đám người Tư Không Bạch, Chúc Hiền như vậy.
"Lời này nói không đúng, nhưng ngươi làm tốt lắm." Từ Hàn dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Chu Uyên chợt nói, ánh mắt cũng lạnh thêm vài phần: "Ngươi nên sợ ta, người trên trời cũng đang sợ ta, người trên vạn vực tinh không cũng đang sợ ta... Sợ ta mới có thể sống sót."
Chu Uyên làm sao hiểu được những lời nói thâm sâu này của Từ Hàn, gã chỉ có thể liên tục gật đầu, đáp ứng: "Vâng! Vâng!"
Từ Hàn cũng không có tâm tư nghiên cứu kỹ việc này cùng Chu Uyên, hắn nói xong lời này liền quay đầu, nhìn về phía xa.
Nơi đó có một ngọn núi cao vút trong mây đứng sừng sững giữa Lộc Giác Nguyên hoàng hôn ảm đạm, một vệt màu mực đậm đặc từ đỉnh núi lan tràn nhuộm cả nửa ngọn núi, không biết có phải là ảo giác của Từ Hàn hay không, hắn mơ hồ cảm thấy màu mực kia hình như vẫn đang không ngừng lan tràn xuống dưới núi.
"Nơi đó chính là Nha Kỳ sơn sao?" Từ Hàn chợt hỏi.
Chu Uyên bên cạnh nghe vậy, vội vàng đáp lại: "Đúng vậy, Thái Âm cung đang tọa lạc trên đỉnh núi. Chỉ là trước kia Nha Kỳ sơn không giống như vậy, không biết có phải đã bị Long khí Đại Chu tác động, cũng hóa thành cảnh hoang vắng như thế."
Từ Hàn khẽ gật đầu, híp mắt nhìn ngọn núi kia thật lâu, sau đó miệng hắn lại lần nữa phun ra một câu mà Chu Uyên nghe không hiểu.
Hắn nhẹ giọng nói: 'Y đến rồi" Tuyết vào đúng lúc đó rơi xuống......
Trời như đột nhiên bị người ta cắt đứt, tuyết rơi tâm tã.
Có người đang bôn ba ở đây, y xuyên qua hoang nguyên, xuyên qua gió cát đầy trời, cuối cùng cũng tới ngọn núi đen kịt ngay dưới trời tuyết. Y bước đi từng bước một, để lại từng dấu chân sâu hoắm trên mặt tuyết.
Uy áp từ trên đỉnh núi đánh xuống, làm cho bất cứ sinh linh nào đều không thể thi triển ra thuật ngự không, chỉ có một cách duy nhất đi bộ leo lên ngọn núi này.
Đây cũng không phải chuyện dễ dàng, ít nhất từ xưa đến nay cũng có tới mấy vạn thi hài chết trên con đường này.
Nhưng y làm được, dựa vào một đôi chân, một cỗ trung khí bò lên ngọn núi này trước khi tuyết phủ kín đường lên núi. Ô, đúng rồi, y còn mang theo một thanh đao.
Một thanh đao buộc lên một sợi dây đỏ, tên thanh đao là Triêu Mộ.
Y đứng trước cửa cung nguy nga, bây giờ tựa như quỷ vực kia, cầm đao trong tay dùng sức cắm xuống mặt đất.
Sau đó y chắp tay cao cao, cao giọng nói với cửa cung đang đóng chặt nọ: "Nhi tử của Mục vương Mục gia Đại Chu, cháu của Bắc Cương vương, Mục Thanh Sơn đến đây cầu kiến!"
Lời vừa nói ra, cửa cung đóng kín, trên đỉnh núi im lặng không một tiếng động.
Cho đến hơn mười hơi thở sau, cửa cung trong tiếng trâm đục trâm trọng mới từ từ mở ra.
Một đám nho sinh mặc áo trắng từ trong cửa cung đi ra, tiến tới trước người người nọ. Nho sinh cầm đầu khuôn mặt tuấn mỹ, khi đó chắp tay cúi đầu về phía Mục Thanh Sơn, nói: "Vô Thượng chân nhân đã sớm bế quan tĩnh tu, không ai có thể giải thích nghi hoặc cho khách nhân. Mời khách nhân trở về đi."
Mục Thanh Sơn nghe vậy cười một tiếng, y nhìn quang cảnh xung quanh, hỏi: "Nói như vậy là Mục mỗ không công bò lên núi này?”
"Chuyện ý trời, khách nhân không cần cố chấp." Nho sinh kia mỉm cười, hòa nhã đáp lời.
Lông mày Mục Thanh Sơn nhíu lại, một tay cầm chuôi đao trường đao bên cạnh, lại hỏi: 'Nếu ta không tin mệnh trời thì sao?”
Nho sinh chỉnh lại quần áo, chân thành nói: "Năm đó Bắc Cương vương Mục rất không tin thiên mệnh, muốn vận nước Đại Chu trở nên mạnh mẽ, ngắn ngủi không đến hai năm, Đại Chu bị diệt, hắn cũng bỏ mạng.
"Tần vương Mông Khắc của Trần quốc cũng không tin vào mệnh lệnh của Thiên đạo, nhất định phải bảo vệ xã tắc Trần quốc, cho nên không phải kết cục là mất mạng trong tay người sao."
"Người trong thiên hạ thích đi ngược dòng nước, luôn cho rằng đó là anh hùng hào kiệt, nhưng thật tình không biết Thiên đạo lặp đi lặp lại, tự có định số. Tiên nhân không sửa được, mà phàm nhân..."
Nói tới chỗ này, con ngươi Nho sinh kia nhíu lại, ngữ điệu ôn hòa cũng trở nên âm lãnh vài phần: "Lại càng không!"
"Cho nên không nói chuyện được?" Mục Thanh Sơn rút đao trên mặt đất lên, con ngươi cũng híp lại, một cỗ khí thế cuồng bạo trào ra, bao phủ trên đầu vai những Nho sinh kia.
Nho sinh cầm đầu biến sắc, gã thở dài một hơi, khẽ nói một câu đầy tiếc nuối: "Ngu muội..."
Sau đó một cỗ khí thế hùng vĩ tương tự cũng dâng trào ra sau lưng gã, cùng lực lượng Mục Thanh Sơn gọi ra đan vào nhau, cả hai va chạm, lập tức khí tức túc sát tràn ngập tại trên đỉnh núi Nha Kỳ.
Nhưng ngay lúc song phương giương cung bạt kiếm, một ngữ điệu ngân nga chợt vang lên.
"Cho hắn vào đi." Giọng nói kia vang lên.
Nho sinh cầm đầu lập tức biến sắc, gã vội cúi đầu, cung kính nói: "Vâng."
Sau đó gã thu liễm khí thế quanh người, quay người hạ giọng nói: "Mời khách nhân."
Thái độ thay đổi nhanh chóng này đương nhiên khiến Mục Thanh Sơn bất ngờ, nhưng y cũng không để trong lòng, khi đó nhìn Nho sinh kia một cái, liền thu đao vào vỏ, từ đối phương dẫn đường, cất bước đi vào cửa cung tĩnh mịch này. ...
"Để ta đoán xem ngươi muốn hỏi ta cái gì?"
"Vì sao lại muốn đoạt Sinh mệnh cung của Tiên nhân của Mục Cực?”
"Vì sao lại dạy phương pháp vong Long phục sinh cho Sâm La điện?”
Trong Phượng Lai các, nam nhân tuấn mỹ mặc đồ đen ngồi trên đài, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mục Thanh Sơn dưới đài.
Mục Thanh Sơn nghe vậy nhíu nhíu mày, nhưng cũng không trả lời.
Nam nhân tuấn mỹ thấy y như vậy, khóe miệng lại cong lên một ý cười, gã giống như xem thấu tâm tư của Mục Thanh Sơn, lại nói: "Dĩ nhiên, những thứ này đều là chuyện ngươi muốn hỏi, nhưng cũng không phải điều ngươi muốn hỏi nhất."
"Ngươi muốn hỏi là..."
"Đường."
"Đúng không?"
Dưới ý cười chắc chắn của nam nhân, thân thể Mục Thanh Sơn chấn động, y dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn đối phương, ngay lúc đó tròng mắt đã trợn tròn lên.
"Ừm, bây giờ thì sao... Ngươi muốn hỏi ta làm sao biết? Đúng không?"
Nam nhân lại nở nụ cười, Mục Thanh Sơn không thể không thừa nhận, khuôn mặt tuấn mỹ kia giống như nụ cười trong tranh, cho dù đối phương là một vị nam tử, nhưng cũng rất xứng đáng để nói là nghiêng nước nghiêng thành.
Khi đó y đã ý thức được dường như mình đã đánh giá thấp vị Tiên nhân đã sống hơn sáu trăm năm này. Cho nên y trầm mặc, không nói tiếp nữa.
"Kỳ thực đây cũng chẳng phải là bản lĩnh lợi hại gì, ta gặp ngươi mười chín lần ở chỗ này, mỗi một câu mỗi một từ ta đều thuộc trong lòng, chúng ta nhất định sẽ là người phải chết trên một chiếc thuyền." Nam tử kia cười nói.
Mục Thanh Sơn đương nhiên nghe không hiểu gã đang nói cái gì, y không khỏi nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
Lần này nam nhân lại không trả lời, gã vươn tay chỉ về phía Mục Thanh Sơn, một chiếc giường nhỏ đặt một bàn cờ bỗng xuất hiện ở trước mặt y. Nam nhân lập tức đứng lên, cất bước đi tới trước bàn cờ, đến chỗ khoanh chân ngồi xuống, nói: "Từng nghe nói tạo nghệ của tiểu Bắc Cương vương trên phương diện kỳ đạo khá là nổi danh, hôm nay vừa có duyên gặp lại, không bằng đánh với ta một ván cờ."
Mục Thanh Sơn nghe vậy nhưng không đáp ứng vẫn đứng tại chỗ.
Nam nhân thấy thế cũng không vội, chỉ tự mình mở hộp cờ của bản thân ra, vân vê cờ đen, mới nói: "Trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc, vô cùng phẫn nộ, ta cam đoan ván này vừa xong, tất cả đều sẽ thông suốt ra."
Không biết là bị lời nói nhảm của nam nhân thuyết phục, hay là có tính toán khác, Mục Thanh Sơn hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời đối phương nói, ngồi xuống đối diện gã.
Hai bên đánh cờ, thủ pháp của nam nhân cực kỳ thành thạo, hạ cờ gần như không cần nghĩ ngợi, trong thời gian ngắn khó có thể nhìn ra tính toán của gã.
Trái lại Mục Thanh Sơn lại như đi trên băng mỏng, mỗi lần hạ cờ đều suy nghĩ thật lâu, trên mặt lại thỉnh thoảng còn cau mày.
Trong Phong Lai các đèn đuốc sáng trưng, thời gian một nén nhang đã trôi qua, ván cờ cũng đã đi quá nửa.
Cơ đen như bầu trời sao rải rác, vẫn như cũ không thấy sát cơ ở nơi nào, cờ trắng lại chiếm cứ bốn phương, khí thế hùng hổ.
"Người thường nói nhìn nước cờ như thấy con người, tiểu vương gia tâm tư kín đáo, thận trọng từng bước, thực sự xứng với danh thủ quốc gia." Nam nhân kia không thèm để ý tới kết quả suy tàn của mình trên bàn cờ.
Mục Thanh Sơn cũng không đáp lại câu nói ấy của gã, mà chỉ chú ý đến biến hóa trên bàn cờ.
Chợt y nhướng mày, lúc này mới phát hiện một quân đen từ góc trái ngọn núi bàn cờ hạ xuống, chỉ cần phong bế chỗ quân cờ kia lại, nó sẽ rơi vào tử cục.
Mục Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ, lại không thấy cờ đen có hậu thủ gì có thể phản chế, cho nên y cân nhắc lợi hại, cuối cùng vẫn đặt cờ lên bàn cờ, lựa chọn cứu sống quân cờ kia.
"Mục gia trấn thủ biên cương vì Đại Chu mấy trăm năm, nắm trọng binh mà không ép chủ, trấn quốc môn mà không ức hiếp dân, có thể nói cả nhà trung liệt, vì nước vì dân. Tiểu vương gia hạ bàn cờ này tựa như Mục gia mấy trăm năm nay, không cho tấc đất, không mất một dân." Nam nhân vẫn chậm rãi nói, mà cũng không cần nghĩ ngợi hạ quân cờ đen trong tay gã lúc này xuống.
Một quân cờ này vừa rơi xuống, sắc mặt Mục Thanh Sơn bỗng nhiên biến đổi, quân cờ đen này càng như lúc trước phong kín một mảnh quân cờ khác của y, chỉ để lại một con quân cờ sống.
Y mơ hồ ý thức được chính mình đã rơi vào trong bố cục do vị Tiên nhân này giăng ra, nhưng đồng thời y cũng không nghĩ ra điểm nào tốt hơn, cho nên sau một hồi chân chờ, y vẫn để quân trắng lại chỗ còn sống mà vị Tiên nhân kia cố ý chừa ra.
Sau đó, tốc độ hạ cờ của Vô Thượng chân nhân càng lúc càng nhanh, mà mồ hôi trên trán Mục Thanh Sơn cũng càng lúc càng dày.
Rốt cuộc sau khi qua lại hơn mười lần, ngón tay Mục Thanh Sơn sắp đặt lên bàn cờ chợt dừng lại giữa không trung, cả người y rơi vào trạng thái ngốc trệ trong chốc lát ngắn ngủi.
Vô Thượng chân nhân yên lặng chờ đợi hơn mười hơi thở sau đó mới cười khanh khách hỏi: "Tiểu vương gia vẫn chưa hạ cờ sao?"
Mục Thanh Sơn không phải không muốn hạ cờ mà là không hạ xuống được. Mấy lần ngươi ngăn ta cản, mấy quân cờ của y đã tụ tập cùng một chỗ trong lúc bức bách như vậy, chỉ cân một nước cờ này rơi xuống, hơn phân nửa quân cờ trắng sẽ liên kết với nhau, trở thành rồng lớn. Mà một khi nối liền thành rồng lớn, cờ đen trên bàn cờ sẽ có thể tụ tập thành tướng đồ long chỉ trong mấy bước...
Đấn lúc này y mới tỉnh ngộ lại, thì ra tất cả những chuyện mà Vô Thượng chân nhân làm lúc trước chính là để y làm thành đại long, mà đại long vừa thành, tướng đồ long mà gã sớm đã vùi giấu có thể hiển lộ hết sát cơ.
Một quân cờ cuối cùng này vẫn không được Mục Thanh Sơn đánh xuống, y giương mắt nhìn về phía nam nhân, tuy có không cam lòng, nhưng vẫn thật lòng nói: "Ta thua."
Vô Thượng chân nhân nghe vậy không lộ vẻ vui mừng, chỉ bình thản nói: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia, huống chỉ ván cờ này ta đã đánh mười tám lần, nhưng tiểu vương gia nên suy nghĩ cẩn thận, vì sao tiểu vương gia thua ván cờ này."
Từ khi đi vào Phượng Lai các này, Mục Thanh Sơn vẫn luôn bị Vô Thượng chân nhân nắm mũi dẫn đi, y tự nhiên không thích, cho nên khi đó trâm giọng nói: "Ngươi chớ cố lộng huyền hư, cờ đã chơi xong, đáp án mà ta muốn đâu?"
Vô Thượng chân nhân chỉ bàn cờ kia, nói: "Đây chính là đáp án."
"Ngươi lừa tal?" Hai đầu lông mày của Mục Thanh Sơn lập tức tuôn ra một tia sát khí.
Khi đó Vô Thượng chân nhân đã đứng dậy, phối hợp lẩm bẩm: "Bàn cờ này ta đã thắng tiểu vương gia mười tám lần, nhưng ván cờ tổng thể, ta cũng thua mười tám lần."
"Mỗi một lần thua cuộc, ta đều đang nghĩ xem vì sao ta lại thua, ta kém ở chỗ nào."
"Sau đó, một ngày ta bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra ta thua giống như tiểu vương gia." Vô Thượng chân nhân dừng lại ở chỗ này một chút, sau đó lại duỗi ngón tay ra chỉ về phía bàn cờ. Ngay lúc đó quân cờ trong bàn cờ kia cứ như thời gian chảy ngược liên tiếp bay ra khỏi bàn cờ, cuối cùng dừng lại ở chỗ quân cờ đầu tiên cân cứu mà Mục Thanh Sơn chưa hạ xuống.
Lúc này, Vô Thượng chân nhân kia mới lần nữa nói: "Tiểu vương gia mời xem, nếu lúc này, tiểu vương gia buông ba quân cờ này, quân cờ rơi ra ngoài ván, lấy ba quân cờ này làm mồi, không quá hai mươi chiêu, ta chắc chắn sẽ rơi vào tử cục."
"Nhưng tiểu vương gia không bỏ được ba quân cờ này, tựa như ta không nỡ từ bỏ thương sinh thiên hạ vậy...
Nghe đến đó, trên mặt Mục Thanh Sơn lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, giống như đang trào phúng.
Nhưng Vô Thượng chân nhân lại không để bụng, tiếp tục nói: "Tiểu vương gia là người thông minh, ngươi thấy rõ dị trạng của thiên hạ, tự nhiên hiểu được phương thiên địa này đang xảy ra những gì. Tiểu vương gia muốn phá cục, phải như ván cờ này, bỏ được tính mạng trăm vạn sinh linh, mang tới ức vạn nghiệt chướng tội ác...'
"Hừ." Nghe lời này, vẻ giễu cợt trên mặt Mục Thanh Sơn càng sâu, y lắc đầu nói: "Các hạ nói nhiều như vậy, nguyên lai chính là muốn dụ ta thông đồng làm bậy với ngươi."
"Thật tình không biết, người là sống, cờ là chết, nào có thể đánh đồng, sao có thể dùng cái này để giải vây sát nghiệt mà ngươi phạm vào!"
"Tiểu vương gia nói rất đúng." Vị Vô Thượng chân nhân kia vẫn bất biến như cũ, thậm chí không ngừng gật đầu đồng ý với lời nói của Mục Thanh Sơn.
Sau đó gã chuyển đề tài, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giơ tay vuốt ve bàn cờ, ánh mắt lại chăm chú nhìn Mục Thanh Sơn.
"Nhưng tiểu vương gia có từng nghĩ tới, kẻ đánh cờ với ta đã từng xem quân cờ trong bàn cờ này là vật sống chưa?"
"Tiểu vương gia so với ta, cũng như ta so với hắn. Tiểu vương gia muốn thắng ván cờ này của ta thì phải coi cờ là vật chết, ta muốn thắng bàn cờ của người trên trời kia cũng phải coi thương sinh là tử vật."
"Nếu không, ta sẽ thất bại thảm hại, tiểu vương gia cũng vậy."
Thân thể Mục Thanh Sơn chấn động mạnh, khi đó sắc mặt của y trở nên cực kỳ trắng bệch, hào quang trong mắt âm tình bất định.
"Tiểu vương gia... Đường ta đã chỉ cho ngươi, mời hạ cờ đi." Vô Thượng chân nhân nhìn Mục Thanh Sơn lúc này, nhẹ giọng nói.
Mục Thanh Sơn ngây ngốc đưa tay vân vê quân cờ trắng, lần nữa lơ lửng giữa không trung, do dự không đánh xuống được.
Ngay lúc y chần chờ, một tay chợt từ sau lưng y vươn ra, đặt ở trên tay của y, bỏ quân cờ kia ra ngoài cục.
Trong lòng Mục Thanh Sơn chấn động, y nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân đôi mắt như nước đọng đang ngồi trên xe lăn lại xuất hiện bên cạnh, khuôn mặt mỉm cười nhìn y...