Chương 84: Thiếu nợ trả tiền
Chương 84: Thiếu nợ trả tiềnChương 84: Thiếu nợ trả tiền
"Tướng quân một trận vạn cốt công, thiếp thân rơi hai hàng lệ đứt ruột."
Trong Trường Nhạc cung thành Kim Lăng, đào kép nhẹ giọng hát, ngữ điệu buồn bã, như khóc như kể, diễn dịch thù nước cừu nhà đến mức tận cùng.
Trần Huyền Cơ tóc trắng xõa dài, tùy ý tung bay, y ngồi trên đài cao của Trường Nhạc cung, híp mắt, thân sắc lười biếng đánh nhịp cùng đào kép kia, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên án đài.
"Đây là tư khúc đại gia Kinh Việt của Trân quốc sáng tác, tên là Trịnh Nam Điểu, thế nào, dễ nghe không?" Đợi đến khi bài hát kia kết thúc, Trần Huyên Cơ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía người ngồi dưới đài.
Người nọ cúi đầu, bất kể trên đài án trước người bày biện món ngon nhất, hay là tiếng ca dễ nghe bên tai, dường như cũng không thể khiến nàng chú ý. Cho đến khi giọng nói của Trần Huyền Cơ vang lên, nàng mới như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn về phía vị Hoàng đế trên đài cao, thấy khuôn mặt mà mình vô cùng quen thuộc kia nhưng bây giờ lại cực kỳ xa lạ, một lúc lâu sau mới hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Hả?" Trần Huyền Cơ dường như cũng không cảm nhận được vẻ bất mãn của nàng, sau khi nghe xong trên mặt y lộ ra vẻ hoang mang, lập tức vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía đối phương hỏi: "Tử Ngư cùng ta đã là đồng môn, lại được tính là thanh mai trúc mã, hôm nay ta mời nàng yến tiệc cùng ta, đơn giản chỉ là ôn lại chuyện cũ, đàm luận kinh lịch của mỗi người, chẳng nhẽ Tử Ngư cho rằng ta còn có ý gì khác?"
Phương Tử Ngư nhíu mày, đi vào Trân quốc đã hơn nửa tháng, trước đây nàng chưa từng gặp Trần Huyền Cơ, đương nhiên đối phương cũng không hề lãnh đạm, bất kể là hai vạn Mục Gia quân mà Mục Lương mang đến, hay là hơn mười vạn dân chúng cùng đi với bọn họ đều được quan viên do Trân Huyền Cơ phái tới an bài thỏa đáng.
Nhưng cha con Lý Định Hiền và Lý Mạt Đỉnh lại một lòng muốn nhờ Trần Huyền Cơ hóa giải khó khăn cho Đại Hạ, Tống Nguyệt Minh và phụ thân của nàng Ninh Trúc Mang cũng muốn Trân Huyền Cơ bố trí phòng ngự ở phía Nam, đề phòng có dị động, nhưng ngặt nỗi vị Đế vương Trân quốc này lại như đã quyết định chủ ý, đối với mọi người đều nhìn như không thấy, chỉ là hàng ngày phái người đến chỗ ở của bọn họ đưa đồ ăn.
Mãi đến hôm qua, Mông Lương từ Kiếm Lăng chạy đến, với thân phận con trai của Tân vương, chuyện gã muốn vào cung tự nhiên không ai dám ngăn trở. Gã một thân một mình đi tới Hoàng cung, sau đó liền có tin tức truyên đến Mông Lương bị cầm tù. Mọi người chấn động, đang nghĩ cách cứu viện, nhưng lại có một vị quan sứ trong cung tới, đơn độc mời Phương Tử Ngư vào cung.
Không ai mò được tâm tư của Trần Huyền Cơ lúc này, nhưng dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn người chết, cho nên Phương Tử Ngư mới kiên trì đi vào trong Trường Nhạc cung.
Vốn định hỏi han một câu, nhưng đối phương căn bản lại không cho nàng một chút cơ hội nào, chỉ một mực lắng nghe uống rượu.
Phương Tử Ngư chưa bao giờ là người kiên nhẫn, huống chi nàng nhìn thấy hành động của Trần Huyền Cơ, trong lòng càng thêm bực bội, nàng chung quy không cách nào đè nén được cơn giận trong lòng, ngay lúc đó nói: "Ta tới Kim Lăng đã nửa tháng, mỗi ngày cũng đều có cầu kiến, ngươi đều không đồng ý, duy chỉ có sau khi Mông Lương bị bắt ngươi mới mở miệng triệu kiến, ngươi cảm thấy những lời này của ngươi, ta có nên tin hay không?” "Tử Ngư vẫn luôn nóng nảy như trước.' Trần Huyền Cơ híp mắt nói, sau đó y liền đứng lên, cất bước chậm rãi xuống đài cao, đi tới trước mặt Phương Tử Ngư. Lông mày y nhíu lại, cười hỏi: "Làm sao? Sợ ta giết hắn?"
Đáy lòng Phương Tử Ngư có chút khó chịu, giống như có một tảng đá lớn đè ép lên lồng ngực, làm cho nàng khó thở. Nàng rất khó tiếp nhận vị Đế vương trước mắt này từng là một thiếu niên áo trắng từng toả ra khí phách sáng ngời ở Linh Lung các. Nàng cố nén một hơi, có chút khô khốc nói ra: "Làm sao ngươi mới có thể tha cho hắn?"
Trần Huyền Cơ nhìn về phía Phương Tử Ngư, y tiến tới chỗ cách mặt nàng không quá nửa tấc, khi đó y đang đánh giá nàng, trong mắt lóe ra thân sắc cổ quái giống như giận mà không giận.
"Ngươi quan tâm hắn đến vậy sao?" Sau đó, Trần Huyền Cơ thấp giọng hỏi.
Không biết là vấn đề này đã thật sự đâm trúng chút nhược điểm nào trong lòng Phương Tử Ngư, hay là Trân Huyền Cơ dựa vào quá gần khiến nàng mất tự nhiên. Lúc đó vẻ mặt trở nên trì trệ, một hồi lâu sau mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Hắn đã từng cứu mạng ta, ta quan tâm hắn có gì kỳ quái chứ?" Phương Tử Ngư lạnh lùng nói.
Trần Huyền Cơ lại nhích lên phía trước vài phần, khi đó chóp mũi của y hầu như đã dán sát đến chóp mũi Phương Tử Ngư.
"Chỉ thế thôi à?" Y ý vị sâu xa hỏi.
Phương Tử Ngư lại ngẩn người, sau đó ánh mắt của nàng trầm xuống, ngữ điệu lại lạnh thêm vài phần: "Có phải chỉ vậy thôi không lại có liên quan gì đến Trần Huyền Cơ nhà ngươi?"
Trân Huyên Cơ nghe vậy thối lui vài bước, sau đó thần sắc trên mặt y chợt trở nên điên cuồng thêm vài phần, y lại nói: "Đương nhiên là có liên quan."
"Không phải rất quan tâm hắn sao, không phải ngươi muốn cứu hắn sao! Tốt!"
"Nước không thể một ngày không có vua, vua cũng không thể không có hậu. Chức vị Đế hậu Đại Trần ta còn bỏ không đó, không bằng ngươi gả cho ta thì ta tha cho hắn, như thế nào?"
Trần Huyền Cơ nói một phen như vậy, Phương Tử Ngư phản ứng không kịp, qua một lúc nàng mới khôi phục tinh thần, đột nhiên nói: "Vị Đế hậu kia của ngươi mới mất không đến một năm, ngươi đã muốn lập người khác, không sợ đối phương dưới Hoàng Tuyền mà lạnh lòng sao?”
"Ngươi nói Diêm Yến Yến sao?" Sắc mặt Trần Huyền Cơ trở nên thoải mái, cười ha hả nói: "Ta và nàng chẳng qua là kế tạm thời, chết thì chết, chẳng lẽ ta còn phải đau lòng vì người ta?"
"Ngươi!" Phương Tử Ngư không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Trân Huyền Cơ, nàng làm sao cũng không nghĩ ra được vị sư huynh đã từng che gió chắn mưa vì mình ở Linh lung các lại nói ra những lời lang tâm cẩu phế như vậy.
"Sao ngươi lại trở nên như thế..."
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Trân Huyền Cơ lập tức biến đổi, y giang hai tay ra, tú văn màu vàng trên Long bào rộng thùng thình dưới ánh nến lập lòe của Trường Nhạc cung ánh lên hào quang lạnh lẽo và huy hoàng.
"Ta làm vậy thì có gì không tốt chứ? Luận về địa vị, ta chính là Hoàng đế danh chính ngôn thuận của Trần quốc, luận tu vi ta cũng đã đạt đến Tiên nhân, chẳng lẽ ta không xứng với ngươi sao?"
"Còn nữa, cho dù ta không chịu nổi như thế, các ngươi không phải đang từng tên từng tên đến van cầu †a giúp ư?” Trân Huyền Cơ nói ở chỗ này, trên mặt lại hiện lên ý cười gần như ngông cuồng.
Phương Tử Ngư cúi đầu, nàng rốt cuộc cũng không có hứng thú cùng Trần Huyền Cơ nói tiếp nữa, nàng biết giờ phút này đối phương đã không còn là đại sư huynh trong Linh Lung các năm xưa nữa, có nói nhiều hơn cũng chẳng có ích gì.
"Cho nên... chỉ cần ta gả cho ngươi, ngươi sẽ thả Mông Lương đi sao?" Sau một hồi lâu, Phương Tử Ngư rốt cuộc thấp giọng hỏi.
Tròng mắt Trân Huyền Cơ trợn tròn, y nghiêng người về phía trước, thần sắc điên cuồng nói: "Ta không chỉ Mông Lương, các ngươi muốn ta trấn thủ Đại Uyên sơn thì ta cũng sẽ xuất binh, nếu có dư lực thì cũng không hẳn là không thể hỗ trợ phía tây Đại Hạ, nhưng đều phải xem ngươi có muốn gật đầu hay không."
Phương Tử Ngư ngẩng đầu lên, cắn răng chăm chú nhìn nam nhân có một đầu tóc bạc trắng trước mắt.
Cuối cùng nàng cũng thỏa hiệp, vào lúc đó gật đầu, nói: 'Được.'...
"Nói cách khác, Tử Ngư a di vốn là một đôi với Hoàng đế của Trần quốc, sau đó Mông đại thúc dẫn vị Hoàng đế kia đi, bản thân thừa dịp hư nhược mà vào? Sau đó Hoàng đế kia giận chó đánh mèo, giết phụ thân của Mông đại thúc... Oa, sao thế giới của người lớn các ngươi lại phức tạp như vậy." Mười chín ngồi trên người Ngao ô, rạch ngón tay định lý quan hệ giữa ba người, nhưng suy nghĩ đó một khắc sau liền nhanh chóng kết thúc mối quan hệ giữa ba người bọn họ, Mười chín hiển nhiên là không hiểu rõ lắm.
Trường Vũ quan đã ở trước mắt, tiếp mang theo những giáp sĩ tựa như cương thi tự nhiên không quá thực tế. Từ Hàn sớm đã xử lý sạch sẽ ba ngàn giáp sĩ kia, mà Mười chín mất đi đối thủ cũng không dám tịch mịch, lôi kéo Từ Hàn hỏi đông hỏi tây. Từ Hàn không để ý tới, nàng liền đặt mục tiêu lên người Tân Khả Khanh.
Tính tình Tân Khả Khanh vốn nhu hòa điềm tĩnh, làm sao là đối thủ của tiểu Mười chín tinh quái này, sau khi được nàng miễn cưỡng nói một hồi liền thỏa hiệp. Nói cho nàng biết chuyện giữa Trân Huyền Cơ và Phương Tử Ngư, chỉ là tiểu hài tử không nắm bắt được mấu chốt sự việc, cho nên mới có phán đoán nửa vời như trước đó.
"Không phải như ngươi nghĩ đâu." Tân Khả Khanh nghe xong Mười chín phán bậy liền có ý định sửa lại hiểu biết sai lâm của đối phương.
Nhưng Mười chín lại hoàn toàn không nghe lọt tai lời của nàng, lúc đó liên tiến đến trước mặt Từ Hàn, tò mò hỏi: "Nếu Mông đại thúc và tên Trân Huyên Cơ kia có thù giết cha, vậy chúng ta còn đi Trân quốc làm gì? Đi giúp Mông đại thúc giết lão già Hoàng đế kia ư?"
Từ Hàn nghiêng đầu nhìn Mười chín, tức giận nói: "Chuyện của người lớn nào đơn giản như ngươi nghĩ"
Tiểu Mười chín nhất thời không phục, nàng phồng má lên, rất bất mãn nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, tức giận nói: "Thù giết cha không đội trời chung! chuyện này có cái gì phức tạp không phức tạp, không lẽ Mông đại thúc còn phải cúi đầu xưng thần với kẻ thù giết cha kia sao?"
Từ Hàn nhìn sang thành quách Trường Vũ quan đã dần dần hiển hiện trên quan đạo ở phía xa xa, hắn liền vỗ vỗ đầu vai Huyền nhị, tiểu gia hỏa kia mắt ngái ngủ ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới tỉnh ngộ lại, vì thế nó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng: "Meo ôi!”
Ngao ô hóa thành thân hình thật lớn như nhận được sắc lệnh, lúc đó rút nhỏ thân hình, đoàn người cũng lập tức từ trên người nó nhảy xuống chỗ gần Trường Vũ quan, lấy thân hình to lớn của Ngao ô tất nhiên sẽ dẫn tới dân chúng hoảng loạn, Từ Hàn không muốn nhìn thấy điểm này. Đoàn người cũng không hỏi nhiều, cả đám đồng loạt nhấc bọc hành lý của mình lên, lại cất bước đi tiếp, nhưng tiểu Mười chín kia thấy Từ Hàn không đáp lại câu hỏi của mình lại càng thêm bất mãn, xông tới lẩm bẩm: "Hay là vì kế hoạch tạm thời lấy lòng Hoàng đế lão nhân kia, bảo hắn giúp chúng ta đánh đám người xấu nọ?"
Từ Hàn nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, hắn biết với bản tính vốn có của tiểu Mười chín thì hôm nay nếu không nói cho nàng biết một hai ba, chắc chắn nàng sẽ luôn nhắc tới.
Đến Trường Vũ quan còn có chút khoảng cách, Từ Hàn ngẫm nghĩ, liền dứt khoát thỏa mãn tâm nguyện của tiểu gia hỏa này, vì vậy khi đó nói: "Binh lực Trân quốc không bằng một phần hai của Đại Chu, thế nhưng Đại Chu đã không phải là đối thủ của Sâm La điện, huống chỉ là Trân quốc xưa nay gầy yếu."
"Nói vậy là chúng ta cũng không yêu cầu gì với Hoàng đế lão nhân kia?" Mười chín lập tức vui vẻ.
Từ Hàn lại lắc đầu, hắn cực kỳ kiên nhãn giải thích: "Ba châu Đại Hạ bị Sâm La điện nắm trong tay, địa vị ngang với Lý Du Lâm, trong thời gian ngắn có thể duy trì cục diện này là tốt rồi. Muốn bình định, diệt dư nghiệt nước Sở trên khu vực ba châu dưới thế cục hiện giờ xem ra cũng không có chút cơ hội nào. Đại Chu giờ phút này đã bị diệt vong trong tay, nói là diệt quốc cũng không quá đáng."
"Cho nên hiện giờ ba nước chỉ còn dư lại Trân quốc này mà thôi, đối với các chỉ sĩ có chí hướng trong thiên hạ muốn đứng đối lập với Sâm La Điện này, Trần quốc chính là hy vọng duy nhất, cũng là cứ điểm cuối cùng."
"Hoàng đế của Trần quốc là Trân Huyền Cơ. Hắn có ân oán tạm thời với gia tộc nhà họ Mông. Nhưng hắn làm Hoàng đế thì khí vận của Trần quốc đều ở trên người hắn. Nếu hắn chết, khí vận sẽ sụp đổ. Dĩ nhiên Sâm La điện đã như hổ đói nhìn chằm chằm từ lâu để tìm cơ hội, đến khi nuốt được Trần quốc thì số mệnh của vùng thiên địa này sẽ đi vào trong cơ thể của con vong Long kia. Cũng không cần Sâm La điện làm gì nữa, chỉ cần chờ đến lúc vùng đất của Trần quốc cũng bị hoại tử như ở Đại Chu, chúng ta sẽ vì đói ăn mà chất..."
"Cho nên bất luận trong lòng sư huynh hận Trần Huyền Cơ tới mức nào, hắn cũng tuyệt đối không thể giết được đối phương ngay lúc này."
Mười chín nghe được cái hiểu cái không, nhưng ngoại trừ tiếc nuối bởi không thể nào nhất tiếu mẫn ân cừu, nhưng cũng không cảm thán quá nhiều, chẳng qua nàng lại nhớ tới một việc khác, cho nên mới hỏi: "Từ đại thúc, ngươi nói xem thổ địa Đại Chu đã nát bét thành cái dạng này, không trông được hoa màu, vậy Sâm La điện làm như vậy, chẳng phải cũng sẽ khiến bản thân chết đói sao?"
"Hả?" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua chỉ lo nghĩ xem đối phó với Sâm La điện như thế nào. Giờ phút này nghe tiểu Mười chín nói vậy mới ý thức được sự cổ quái trong đó. Hắn không khỏi nhíu mày, âm thầm suy nghĩ nếu như vong Sở thật sự muốn thôn tính thiên hạ, vậy đối với Sâm La điện, đạt được một thế giới mục nát như vậy có ý nghĩa gì?
Từ Hàn không thể hiểu Sâm La điện cất giấu hậu chiêu gì, hay là bọn họ đã bị dục vọng phục quốc làm choáng váng đầu óc.
"Từ đại thúc! Từ đại thúc?" Trong thời gian Từ Hàn xuất thần này, Mười chín ời không ngừng thúc giục hắn, muốn hắn trả lời vấn đề của mình.
Từ Hàn khôi phục tinh thân, nghiêng đầu nhìn Mười chín một cái, lắc đầu dưới ánh mắt mong đợi của tiểu gia hỏa, nói: "Bây giờ phải đi hỏi vị Hoàng đế Đại Sở kia rồi, hắn nghĩ gì không phải là chuyện mà ta có thể đoán được."
"Nhưng bất kể hắn muốn làm như thế nào, ta đều sẽ không để hắn thực hiện được."
Tiểu Mười chín nghe vậy đáy lòng cũng sinh ra hào khí. Nàng nhìn Trường Vũ quan đã xuất hiện ở không xa, hai tay nắm lại, hưng phấn nói: "Từ đại thúc yên tâm, ngươi dạy công phu cho tiểu Mười chín, tiểu Mười chín nhất định sẽ giúp ngươi."
Từ Hàn liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa này một cái, nhất thời bật cười khanh khách, hắn cười nói: "Ngươi bớt gây chút phiền toái cho ta đã là trợ giúp tốt nhất rồi."
"Ta nào có! Mười chín là ngoan nhất!" Mười chín bất mãn nói.
"Ừm, vậy thì tốt quá rồi, đến lúc đó đi tới thành Kim Lăng thì hảo hảo ở đó, không được đi đâu nữa."
"Vậy Từ đại thúc thì sao? Muốn đi đâu?"
"Dẫn các ngươi tới chỗ kia, nếu mọi chuyện trong thành Kim Lăng vẫn yên ổn thì ta sẽ rời đi một thời gian ngắn."
"Đi đâu?”
Từ Hàn lúc đó sờ cánh tay phải của mình, ánh mắt chợt trâm xuống, nhẹ giọng nói: "Đi trả đồ cho người ta.