Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 744 - Chương 85: Thành Kim Lăng

Chương 85: Thành Kim Lăng Chương 85: Thành Kim LăngChương 85: Thành Kim Lăng

Cương vực của Trần quốc không tính là lớn, đám người Từ Hàn ngoại trừ gặp phải một chút vấn đề trong lúc tra hỏi ở Trường Vũ quan ra thì cũng không gặp phải phiền toái gì lớn cả. Dọc theo đường đi, nơi không người liền hóa ra chân thân vội vã hành quân, chỗ có người liền từ a Hoàng hóa thành cự viên, trực tiếp độn lên trời, trong đó nguyên nhân chủ yếu nhất là vì a Hoàng thân là Yêu vương dường như cũng không thích để cho yêu vật thấp hơn nó một cấp như Ngao ô ngồi trên người.

Không đến mức vạn bất đắc dĩ, a Hoàng không muốn thỏa hiệp, Từ Hàn cũng không muốn nổi lên tranh chấp cùng nó.

Cả đoàn người bôn tẩu khoảng hai ngày, cuối cùng cũng tới được quốc đô Kim Lăng.

Hai ngày đi tới đối với mấy tên nhóc kia mà nói, có thể gọi là đặt mình vào thiên đường bình thường. Mặc dù nhận lấy ảnh hưởng lớn từ Đại Chu, rất nhiều dân chạy nạn tràn vào Trần quốc, cho dù không tính hơn mười vạn dân chạy nạn bị đám người Phương Tử Ngư đưa vào, chính là dân chúng từ Đại Hạ và Đại Chu chạy loạn tới cũng có hơn sáu mươi vạn, dân số lớn như vậy tràn vào, cộng thêm đất đai Đại Chu bây giờ bị mục nát, lương thực khan hiếm, tự nhiên liền tạo thành cảnh tượng nhu cầu hàng hóa bên trong Trần quốc tăng trưởng nhanh chóng.

Nhưng tăng trưởng như vậy không có nghĩa là Trần quốc sẽ không tìm được bất kỳ cửa hàng nào như trong cảnh nội Đại Chu. Từ Hàn mang theo đầy đủ ngân lượng trên người, bởi vậy cứ đến ban đêm cách hai ngày, mọi người sẽ tìm đến một chỗ thành trì nghỉ ngơi, điều không thể không tránh khỏi chính là một hồi ăn uống tiêu xài vô độ.

Cũng bởi vì thỏa mãn dục vọng miệng lưỡi, tâm tình mọi người coi như không tệ, tạm thời cũng quên đi tình cảnh của bọn họ.

Cho đến khi cửa thành Kim Lăng hiện ra trước mắt, có một số vấn đề không thể không phải đối mặt mới hiện lên trong đầu bọn họ.

Tần Khả Khanh cúi đầu xuống, nàng cẩn thận từng li từng tí không chút dấu vết nhìn Từ Hàn bên cạnh, đáy lòng có chút chua xót. Sáng sớm hắn đã nói rõ ý định sắp xếp ổn thỏa mọi người ở Kim Lăng xong thì sẽ rời đi. Đi đến đâu, hắn không nói tỉ mỉ, Tân Khả Khanh cũng không dám hỏi nhiều.

Nàng biết rõ việc Từ Hàn muốn làm tất nhiên vô cùng nguy hiểm, cũng chính vì thế nên hắn tuyệt đối không thể mang nàng theo. Trên người nàng còn mang theo một chút Long khí, đối với thế giới hiện tại mà nói, Long khí quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì khác, chỉ cần Long khí lưu lại trên người nàng, thế giới này mới còn có một con đường sống. Bởi vậy bất kể suy nghĩ vì chính mình, hay là vì đại cục, Tân Khả Khanh đều phải bảo vệ tốt bản thân. Cho nên nàng đè ép tâm tư muốn đi theo Từ Hàn, ngậm miệng không đề cập tới chuyện hắn sắp rời đi.

Nàng rất nghiêm túc hưởng thụ hai ngày bôn ba vừa rồi, hai ngày vừa rồi trong lãnh thổ Trần quốc này cũng tạm được gọi là cuộc sống an nhàn. Cho dù một ngày qua nàng cũng không nói quá nhiều với Từ Hàn, cho dù hắn cả ngày tâm tư nặng nề, nàng lại không cách nào giúp được gì. Nhưng chính là như thế, chỉ đơn giản đi theo bên cạnh Từ Hàn, đối với Tân Khả Khanh mà nói cũng đã là một chuyện vô cùng tốt.

Dùng loại lý do giả vờ giả vịt cực kỳ sáo rỗng mà nói, nếu như đây chỉ là một giấc mộng, Tần Khả Khanh cũng rất thích được mơ như vậy.

Nhưng câu chuyện xưa này không phải nhất định sẽ có một kết thúc đẹp đẽ.

Tình cảnh ở thành Kim Lăng khác xa một trời một vực so với trong tưởng tượng của đám người Từ Hàn. Thành Kim Lăng tất nhiên không thể so với thành Hoành Hoàng và thành Trường An, đặc biệt là trong thời kỳ như vậy, bất kể ai cũng đều hiểu Trần quốc sắp đối mặt với một hồi đại chiến đến từ Sở quốc. Không nói tới thành Kim Lăng lòng người bàng hoàng, nhưng chung quy cũng không nên có bộ dạng như thế.

Giờ phút này trời đã chạng vạng tối, cộng thêm đêm tối mùa đông vốn tới sớm một chút. Lúc đám người vào thành, sắc trời đã sớm tối đen, thậm chí phía chân trời còn có một ít tuyết rơi.

Nhưng trận hàn ý mà tuyết nhỏ mang đến này lại không cách nào thổi tan được cảnh tượng náo nhiệt trong thành Kim Lăng kia.

Hầu như trước cửa mỗi đình viện và cửa hàng đều treo đèn lồng đỏ thẫm, tùy ý cũng có thể thấy được một vài vật phẩm vui mừng được công tượng triêu đình trang trí ở khắp đường lớn ngõ nhỏ.

"Đây là... chơi hội sao?" Tiểu Mười chín nhìn thấy tình cảnh này, dùng đầu ngón tay tính toán tỉ mỉ, nhưng dường như hôm nay cũng không có ngày hội nào đáng để ăn mừng.

Từ Hàn cũng có chút kỳ quái đối với việc này, nhưng dù sao phong tục các quốc gia ít nhiều có chút khác biệt, hắn cũng không có lòng dạ nào nghiên cứu tỉ mỉ, chỉ nhíu mày một cái nói: "Trước tiên đến chỗ ở của bọn Tử Ngư rồi nói sau."

Mặc dù mọi người tách ra đã lâu, nhưng muốn tìm hiểu chỗ ở của đám người Phương Tử Ngư ở thành Kim Lăng này cũng không phải việc khó, đoàn người cũng sẽ không đi chất vấn quyết định của Từ Hàn, cho nên tùy ý đi bên đường hỏi thăm mấy người, liền nhận được chỉ dẫn, đám người Phương Tử Ngư đều được an bài ở phủ đệ Tần vương ở thành tây.

Tòa phủ đệ này chính là phủ đệ được phụ thân Mông Lương lưu lại sau khi chết.

Vốn nghe người qua đường nói Trần Huyền Cơ sắp xếp cho mọi người ở chỗ này, trong lòng Từ Hàn có chút cổ quái, tuy nguyên nhân cái chết của Mông Khắc tuyên bố ra bên ngoài là bệnh nặng không qua khỏi. Nhưng trong lòng Mông Lương và Trần Huyền Cơ biết rõ lão nhân này chết như thế nào, có lẽ do Mông Lương lo lắng đến đại cục sẽ không động thủ với Trân Huyền Cơ, nhưng ở chỗ cũ của phụ thân, Từ Hàn không cách nào tưởng tượng được trong lòng gã sẽ thống khổ như thế nào.

Mà khi hắn ôm suy nghĩ như vậy cùng đoàn người đi tới bên ngoài Tần vương phủ, thấy rõ cảnh tượng trước cửa phủ thì trong lòng chấn động.

Trước cửa của Tần vương phủ đứng đầy những giáp sĩ, vây chặt ba tâng trong ba tâng ngoài, có thể nói chật như nêm cối.

Mọi người theo bản năng thối lui tới dưới bóng đen ở bên ngoài phủ đệ, cảnh giác nhìn về chỗ đó.

"Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đám người Tử Ngư bị cầm tù ở chỗ này?" Tân Khả Khanh nhỏ giọng hỏi.

Nhưng Từ Hàn lại quả quyết lắc đầu, cau mày nói: "Bằng bản lĩnh của bọn hắn, những sĩ tốt này làm sao có thể trông chừng được?"

Đây cũng không phải lời nói suông. Từ Tô Mộ An, Phương Tử Ngư đến Tống Nguyệt Minh có ai không có chiến lực vượt xa Đại Diễn cảnh bình thường? Huống hồ còn có Lưu Sanh nắm giữ lực lượng bán yêu, toàn lực thi triển, tu vi áp sát Tiên nhân. Đương nhiên còn có người như Từ Hàn, nhận được một nửa bản mệnh kiếm khí của Vương Dương Minh là Mông Lương, đám người này hợp lại cùng một chỗ. Trừ phi điều một nửa binh lực của toàn bộ Trần quốc đến đây, nếu không tuyệt đối không có cách nào vây khốn bọn họ.

"Vậy bọn họ đang làm gì vậy?" Trong lúc đó Mười chín cũng mở miệng hỏi.

Từ Hàn lại lắc đầu, hắn cũng không phải toàn năng, đương nhiên không thể từ trong tình hình như vậy suy đoán ra quá nhiều thứ, cho nên sau một hồi trầm mặc lại nói: "Đi xem là biết."

Nói xong hắn liên dẫn mọi người đi về phía phủ đệ được sĩ tốt bao vây kia.

Nhưng cũng ngay lúc này, một bàn tay chợt xuất hiện sau lưng Từ Hàn, đè lên vai hắn.

Từ Hàn thâm cảnh giác, tay trái lập tức nắm lại, quay người định ra tay với kẻ đứng sau lưng. Nhưng quyền phong lăng liệt vừa tới mặt người nọ, thân thể Từ Hàn liền chấn động, ngừng nắm đấm định vung ra.

Mà người đột nhiên xuất hiện kia ở dưới khí thế của Tiên Nhân như Từ Hàn cũng không tỏ ra bối rối chút nào, ngược lại nhếch miệng cười với hắn, nói: "Theo ta uống một chén."
Bình Luận (0)
Comment