Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 745 - Chương 86: Thỉnh Cầu

Chương 86: Thỉnh cầu Chương 86: Thỉnh cầuChương 86: Thỉnh cầu

Đùng!

Trong tửu lâu số một số hai của thành Kim Lăng, tiểu Mười chín vỗ bàn đứng lên.

Nàng vẻ mặt bi thương, phẫn nộ trộn lẫn cùng một chỗ, không cam lòng nói: "Đây là lúc nào, Mông đại thúc còn có tâm trạng uống rượu?!"

Chu Uyên nghe vậy cũng không dám tham dự vào việc này, chỉ cố gắng cúi đầu ăn thức ăn phong phú trên bàn. Mà Tần Khả Khanh một bên lại lo lắng nhìn hai vị nam nhân đang nâng chén rượu mời khách cách đó không xa, đồng dạng không dám nói gì, cũng đồng dạng chỉ ở phía sau cúi đầu không nói.

Nửa khắc trước, đám người Từ Hàn vốn định đi tới phủ đệ Tần Vương, nhưng lại bị Mông Lương đột nhiên xuất hiện cản lại, sau đó liền không nói lời nào kéo cả đám đi tới quán rượu có tên là "Lạc Hà Cư” này.

Đã lâu không gặp, bất luận về tình về lý mọi người đều nên nâng cốc ngôn hoan một lần. Ngay cả tiểu Mười chín cũng nhìn ra được hành động của Mông Lương lần này cực kỳ cổ quái, mà càng quái lạ chính là sau khi vào trong tửu lâu này, Mông Lương vậy mà gọi hai bàn rượu và thức ăn. Một bàn để lại cho đám mười Mười chín, còn một bàn thì chuyển xuống góc quán rượu này, chỉ có gã và Từ Hàn ngồi đối ẩm nơi đó.

Trong lòng vốn nổi lên nghi vấn, Mười chín tuân theo tinh thần vỡ nồi đất truy hỏi đến cùng, túm lấy tiểu nhị đang bưng đồ ăn lên, vừa mở miệng làm quen, thuận miệng hỏi thăm hôm nay đến cùng là ngày hội gì, nhưng không ngờ tiểu nhị kia lại nghiêm trang nói: "Hôm nay cũng không phải là ngày lễ gì, nhưng ngày mai lại là ngày đại hôn của bệ hạ Trần quốc ta."

Lời này vừa nói ra, mọi người không tránh được lắm miệng hỏi một câu nhà gái là người phương nào.

Vì thế mới có một phen phẫn nộ của tiểu Mười chín lúc này. ...

Từ Hàn và Mông Lương ngồi cách đó không xa lại nâng chén đối ẩm, mà tiểu Mười chín cố ý cao giọng mắng mỏ cũng không gạt được hai lỗ tai của bọn họ.

Từ Hàn nghe xong câu này của tiểu Mười chín. Hắn cố tình quan sát thần sắc của sư huynh mình một phen, nhưng sắc mặt đối phương vẫn bình thường, hiển nhiên đã biết việc này từ lâu. Mặc dù vậy, Từ Hàn vẫn có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Ngày mai Tử Ngư thật sự sẽ kết hôn với Huyền Cơ?”

"Ừm" Mông Lương dùng ngữ khí cực kỳ chắc chắn khẳng định. Gã gật đầu một cái, sắc mặt liền như thường uống vào một chén rượu.

Gần như ngay lúc hỏi ra vấn đề này, Từ Hàn vẫn nhìn chăm chú vào Mông Lương. Từ đó có thể thấy rõ sư huynh mình đang suy nghĩ như thế nào, nhưng điều tiếc nuối là trên khuôn mặt của Mông Lương từ đầu đến cuối cũng không có nửa điểm biến hóa. Thậm chí sau đó gã rót đầy rượu, một lân nữa giơ chén rượu về phía Từ Hàn, trên mặt vẫn còn mang theo một ý cười nhàn nhạt.

"Sư huynh có chỗ khó xử gì cứ nói cùng sư đệ, mượn rượu tiêu sâu không phải là cử chỉ của đại trượng phu." Từ Hàn nhíu nhíu mày, có chút không thích nói.

Mông Lương nâng chén, nghe Từ Hàn nói vậy lại thấy vẻ mặt của hắn đầy nghiêm túc, cho nên biết chén rượu này chỉ có thể mình gã uống. Mông Lương khẽ cười khổ, nhưng vẫn ngửa đầu uống cạn rượu trong chén. Sau đó lại rót rượu cho mình một lần nữa, mà trong quá trình này Từ Hàn vẫn luôn cau mày nhìn gã, ánh mắt không lệch đi, đồng thời vẻ nghi hoặc giữa hai đầu lông mày cũng dần dần thêm đậm.

Đây thực sự là một chuyện rất không có đạo lý, với hiểu biết của Từ Hàn đối với Tử Ngư, trải qua rất nhiều chuyện trước đó, mặc dù hắn cũng nhìn ra được tâm tư của nàng đã sớm không còn trên người Trân Huyền Cơ, nhưng sao lại đáp ứng mối hôn sự này? Còn nữa, dựa vào tính tình Mông Lương, khi nghe được chuyện này, làm sao có thể an tâm ở nơi đây uống rượu?

"Ngươi đã tìm được tiểu hòa thượng kia rồi sao?" Nhưng Mông Lương vẫn làm theo ý mình như cũ, rồi tự mình uống cạn một chén rượu, hỏi ra một vấn đề không liên quan tới tình cảnh lúc này.

Từ Hàn nhìn chằm chằm vào Mông Lương, miệng đáp: "Không có."

Mông Lương tiếp tục uống rượu, miệng truy hỏi: "Bước kế tiếp thì sao? Ngươi muốn làm thế nào?”

"Sư huynh thật sự muốn quan tâm chuyện này?" Từ Hàn trầm mắt hỏi.

Mông Lương có vẻ đã hơi say, gã híp mắt như cười mà không phải cười nhìn Từ Hàn: "Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, thế nào, trong mắt ngươi Mông mỗ còn chẳng được tính là thất phu sao?"

Từ Hàn trâm mặc một lúc, sau đó cũng dứt khoát bưng chén rượu của mình lên, kính một cái với Mông Lương, nói: "Nếu sư huynh lòng mang thiên hạ, sư đệ đương nhiên sẽ không ngăn trở."

"Chắc hẳn sư huynh cũng nhìn thấy lực lượng của Sâm La điện rồi. Mấy hôm trước đệ nhận được tin tức, nói là các đại nhân vật trong Sâm La điện tìm thấy một phương pháp mà không cần hung kiếm cũng có thể hàng phục được Yêu quân. Thế nên đệ phải lập tức bỏ qua chuyện tìm kiếm Quảng Lâm Quỷ, chạy tới Trân quốc."

"Mà muốn đối phó với Sâm La điện, lực lượng dưới Tiên nhân có thể tạo thành tác dụng cực kỳ bé nhỏ, cho nên phóng nhãn nhìn khắp Trân quốc chúng ta, nhân thủ có thể sử dụng chỉ có một vị Diễn Kiếm tiên Ly Sơn Kiếm tông của sư huynh, cùng với... Trần Huyền Cơ đã tu thành Tiên nhân..." Nói tới chỗ này, Từ Hàn cố ý dừng một chút, ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào Mông Lương, nhưng lại không phát hiện sau khi nghe thấy cái tên này, trên mặt đối phương lại không có thêm nửa phần biến đổi. Hắn chỉ có thể tiếp tục nói: "Nhưng Trân Huyền Cơ có khí vận của Trần quốc, nếu hắn chết trận, hậu hoạn vô cùng... Cho nên người có thể trợ giúp với chúng ta chỉ có thể là Diễn Kiếm tiên..."

Nghe đến đó, Mông Lương gật đầu: "Nhưng tính ra như vậy thì chúng ta vẫn thế đơn lực bạc, châu chấu đá xe.

Từ Hàn lại nở nụ cười, hắn mở miệng nói: "Cho dù là sư huynh đệ chúng ta hay là Diễn Kiếm tiên, đều chỉ là người cứu giúp trong trận đại chiến này, chủ lực chân chính không phải là chúng ta."

Mông Lương sửng sốt, gã dường như nghĩ tới điều gì, nhưng lại không hỏi nhiều, ngược lại nói: "Xem ra chuyện thuyết phục sư phụ này phải giao cho ta làm."

"Người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm, đương nhiên chỉ có thể làm phiền sư huynh." Từ Hàn nâng chén nói.

"Không bằng như vậy, ta giúp ngươi giải quyết vị sư phụ kia, ngươi cũng giúp ta làm một việc, nếu ngươi làm thành công việc này, ta còn có thể nắm chắc tìm hai vị Tiên nhân đến trợ trận giúp ngươi." Mông Lương nhíu mày, nháy mắt ra hiệu với Từ Hàn.

Từ Hàn không ngờ trong cảnh nội của Trân quốc còn có thể có tu sĩ Tiên nhân cảnh có thể tới cứu viện, nhưng hắn cũng hiểu được Mông Lương chắc chắn là không đùa cợt trên chuyện lớn như thế này. Cho nên hắn không hỏi hai vị Tiên nhân trợ chiến từ miệng Mông Lương là người nào, mà trực tiếp nói: "Sư huynh muốn sư đệ làm cái gì, cứ nói thẳng là được."

Mông Lương lại ngửa đầu uống một chén rượu, nói: 'Huyền Cơ lợi dụng việc ta bị nhốt bức bách Tử Ngư ngày mai phải lập gia đình với hắn. Tử Ngư thì biết thân biết phận, nhưng đám người Sở Cừu Ly ngày thường ngoài mặt luôn cười hi hi ha ha, nhưng thấy nàng như thế, ta phỏng chừng bọn họ nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu, ngày mai chắc chắn ra tay giải cứu Tử Ngư, cho nên ta muốn..."

Từ Hàn nghe vậy cười thâm trong bụng: Rốt cuộc sư huynh của mình vẫn kìm nén không nổi, hóa ra đang nghĩ đến tiết mục cướp dâu oanh động thiên hạ.

Hắn đương nhiên vui mừng vì chuyện này, cho nên còn chưa đợi Mông Lương nói xong, đã tiếp lời nói: "Sư huynh yên tâm, ngày mai chỉ cần ta còn một hơi thở, Tử Ngư không thể bái đường cùng người khác được."

Vốn tưởng rằng nói xong lời này, đối phương sẽ trăm ân ngàn vạn tạ, nhưng không nghĩ tới, Mông Lương ngay lúc đó lại lắc đầu, nhẹ giọng nói.

"Ta muốn ngăn bọn họ lại”

"Để cuộc hôn sự này có thể cử hành đúng thời điểm."
Bình Luận (0)
Comment