Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 746 - Chương 87: Đón Dâu.

Chương 87: Đón dâu. Chương 87: Đón dâu.Chương 87: Đón dâu.

"Ai da! Ninh huynh cứ bình tĩnh một chút đi! Như vậy có khác gì đi tìm chết đâu?"

Trong phủ Tần vương thành Kim Lăng giờ phút này loạn hết cả lên. Sở Cừu Ly như một gốc cây già ôm lấy đùi Ninh Trúc Mang, miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Tống Nguyệt Minh đang đứng bên cạnh, nháy mắt ra hiệu.

Tống Nguyệt Minh hiểu ý, gã vỗ nhẹ đầu đứa trẻ trong lòng Hạ Tử Xuyên, lúc này mới cất bước đi tới trước mặt Ninh Trúc Mang: "Chưởng giáo, bình tĩnh đừng nóng nảy, không được gấp gáp."

Ninh Trúc Mang ngẩng đầu nhìn gã một cái, lại nói: "Ta biết ý tốt của hai người, nhưng năm đó ta đã phụ Nguyệt Nha, nếu để Tử Ngư thân hãm lao lồng, ta không biết làm sao đối mặt với mẹ con các nàng dưới Cửu tuyên!"

"Lúc trước Tử Ngư tỷ tỷ vì Mông đại ca mà vào cung, nhưng bỗng nhiên đáp ứng việc hôn sự này, có khi nào là đối phương dùng tính mạng của Mông đại ca làm mồi nhử nhằm bức bách Tử Ngư vào khuôn phép hay không." Lúc này, Hạ Tử Xuyên bế hài tử cũng tiến lên một bước, nhẹ giọng nói.

"Mông đại ca đã tu thành Tiên nhân, còn có thanh hung kiếm Nghiệt Long kia, Trần Huyền Cơ có thể bắt được huynh ấy, chẳng lẽ tu vi của chúng ta kém xa?" Tô Mộ An cũng tiếp nối câu này, cau mày nói.

"Thì đã sao? Cái mạng này của Ninh mỗ vốn là nhặt được, ta cần gì phải tiếc cái chết chứ?" Rõ ràng Ninh Trúc Mang đã bị choáng váng đầu óc, lập tức ngữ điệu cũng trở nên cao vút thêm vài phần.

"Chúng ta hiểu rõ tâm trạng của chưởng giáo. Tử Ngư cũng là bằng hữu của chúng ta. Chẳng lẽ chưởng giáo cho rằng chúng ta cũng là hạng người ham sống sợ chết sao?" Tống Nguyệt Minh thấy vậy vội vàng tiến lên một bước khuyên giải: "Bây giờ Tử Ngư đang ở nơi nào chúng ta cũng không rõ lắm. biện pháp tốt nhất là đợi đến ngày mai đội ngũ đón dâu tiến vào cung ra tay mới đúng!"

Ninh Trúc Mang nghe vậy sững sờ, động tác trên tay cũng bị chợt ngừng lại.

Sở Cừu Ly nằm rạp trên mặt đất ôm đùi Ninh Trúc Mang thấy vậy liền biết đối phương sẽ không làm càn nữa, y thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cũng đứng lên, thở hổn hển từng hơi một.

"Trước đó chúng ta thương lượng một phen, giờ Dần ngày mai chúng ta lén lút ra khỏi phủ Tần vương, mai phục ở cửa Trường Nhạc cung, giết hắn trở tay không kịp. Chỉ là còn chưa kịp nói gì với ngươi, ngươi liền...Sở Cừu Ly thở hổn hển nói, hiển nhiên lấy bản lãnh của y muốn giữ được Ninh Trúc Mang cũng không phải chuyện dễ dàng.

"Nhưng nếu như vậy sẽ đắc tội Trân Huyền Cơ, các ngươi lại làm..." Ninh Trúc Mang ngược lại hiểu rõ tính tình của mọi người, nhưng ở sâu trong nội tâm lại không muốn cả đám mạo hiểm cùng y. Dù sao thế cục thiên hạ hôm nay hỗn loạn, Trân quốc cũng là nơi yên bình cuối cùng.

"Trốn là được, còn nơi nào trong thiên hạ này mà chúng ta chưa tới? Quản gì hắn lên trời xuống đất, chúng ta đều không sợi" Sở Cừu Ly lau mũi, lộ ra vài phần khí khái anh hùng hiếm thấy.

Lúc đó mọi người cũng đồng loạt hô ứng theo.

Ninh Trúc Mang thấy thế lập tức không nói gì, chỉ có thể từ đáy lòng nói một tiếng cám ơn với mọi người.

Mắt thấy mọi người đều đồng lòng, nhưng cha con Lý Mạt Đình đứng bên cạnh lại tâm tư phức tạp. Đại Hạ còn muốn dựa vào Trần quốc xuất binh giáp công dư nghiệt phản loạn khu vực ba châu kia, nhưng nếu thật sự gây ra tai họa như vậy, bất kể bọn họ tham dự vào hay không, đoán chừng vị Hoàng đế bệ hạ kia sẽ giận lây sang bọn họ. Thế nhưng với tư cách người ngoài, bọn họ lại không thể đưa ra lập trường khuyên can, chỉ có thể lo lắng nhìn tất cả những chuyện này phát sinh.

Hai cha con nghĩ tới những chuyện này, liếc nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ khổ sở từ trong ánh mắt của nhau, giờ phút này bọn họ đang trông mong nếu có người nào có thể ngăn được thì quá tốt rồi...

Có lẽ là do nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng.

Một đoàn người nếu đã đưa ra quyết định như vậy, đương nhiên cũng sẽ không có ý định nghỉ ngơi.

Bất kể chuyến này có thành công hay không, một khi làm xong chắc chắn sẽ đưa tới lửa giận của triều đình Trân quốc, đoàn người cũng đã chuẩn bị kỹ càng, sắp xếp cho đám người Lưu Sanh, Ninh, Trúc Mang chịu trách nhiệm cướp dâu. Một nhóm người khác thì thừa dịp chuyện còn chưa bại lộ để Tô Mộ An Sở Ly mang theo vụng trộm rời khỏi Kim Lăng, tìm một chỗ bí mật sắp xếp lại, tiếp tục tính toán.

Mọi người ngươi một lời, ta một câu, tuy cục diện có chút âm ï, nhưng tốt xấu gì cũng sắp xếp ổn thỏa kế hoạch, còn kém chút nữa tới giờ Dần đợi gió đông, cả đám dựa theo nhiệm vụ bản thân được phân công, bắt đầu kế hoạch cướp dâu trùng trùng điệp điệp.

Rất nhanh đã đến năm khắc giờ Sửu, còn khoảng ba khắc nữa, mọi người sẽ bắt đầu hành động.

Bọn họ mỗi người một lòng mang tâm sự ngồi trong đại điện của phủ Tần vương, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, cho dù Sở Cừu Ly đến tận đây cũng không có tâm sự đùa giỡn.

Két két.

Nhưng đúng lúc này, chỗ cửa điện chợt truyền đến một tiếng vang nhỏ, cửa phòng cũng lập tức bị người bên ngoài đẩy ra.

Trong lòng mọi người chấn động, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng kia cũng lập tức trở nên cảnh giác. Giờ phút này đêm khuya tĩnh mịch, ai sẽ tới đây? Huống chi ngoài phủ Tần vương có trọng binh canh gác, cũng không nghe thấy bất cứ tin tức gì truyền tới, chẳng lẽ kế hoạch của bọn họ bị người triều đình Trần quốc phát giác ra? Nghĩ đến những điều này, mọi người cũng đều đồng loạt siết chặt tay mình đặt trên đao kiếm, chỉ cần hơi có chút không ổn, bọn họ sẽ hung hãn ra tay.

Chỉ là thứ xuất hiện trong khe cửa đó không phải giáp sĩ như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là một con mèo đen vẻ mặt lười biếng, nó cất bước đi vào trong, con ngươi màu hổ phách mang theo nghi hoặc đảo qua từng khuôn mặt của mọi người, cuối cùng phát ra một tiếng thét dài: 'Meo ô?"

Mọi người còn đang sững sờ, nhưng Sở Cừu Ly thân mật với Từ Hàn chợt tỉnh ngộ, y gân như nhảy dựng lên, hét lớn: "Là tiểu Hàn!"

Câu này vừa thốt lên, mọi người lập tức phản ứng lại, khoảnh khắc đó vẻ vui mừng lan tràn trên mặt cả đám, ai nấy đều nhướng mày - không biết từ lúc nào, ở trong lòng mọi người, Từ Hàn đã trở thành người chủ tâm cốt, nếu như có hắn ở đây, bọn họ đương nhiên sẽ an tâm hơn không ít.

Mà sự thật cũng không khiến bọn họ thất vọng.

Cửa phòng tiếp tục bị mở lớn, đoàn người Từ Hàn, Mười chín cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Từ Hàn chắp tay với mọi người, mỉm cười nói: "Chư vị, đã lâu không gặp."

Mọi người phục hồi tinh thần lại đương nhiên thi nhau hành lễ với hắn, ngay sau đó những người không quan tâm đấn lễ tiết như Sở Cừu Ly và Tô Mộ An lại càng xúm lại ríu rít không ngừng.

Từ Hàn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngăn đám người này trước khi bọn họ mở máy hát của mình ra.

Hắn lại nhìn về phía Ninh Trúc Mang, nói: "Ta đã nghe nói chuyện của Tử Ngư. Ninh chưởng giáo có đồng ý đi một bước nói chuyện không?” Ninh Trúc Mang biết rõ giao tình giữa Từ Hàn và Phương Tử Ngư, tất nhiên không nghi ngờ gì, nghe vậy gật đầu nói: "Được."

Ngay lúc đó hai người cất bước ra khỏi phòng, chỉ để lại một đám người không rõ lý do, đối mặt nhìn nhau. ...

"Bệ hạ, đã lâu không gặp." Mọi người trong phòng đều nghi hoặc với hành động của Từ Hàn, còn Tống Nguyệt Minh một mình đi tới trước mặt Tần Khả Khanh, chắp tay chào.

Đại khái đã lâu không có ai nhắc tới cái tên này, Tân Khả Khanh lúc đó cũng ngẩn người, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, sau đó nàng cười nói: "Làm Hoàng đế vốn không phải là chuyện ta ưa thích, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Bây giờ Đại Chu đã diệt quốc, Tống sư huynh cứ gọi ta là Khả Khanh đi."

Tống Nguyệt Minh vào lúc này tất nhiên cũng sẽ không kiên trì thêm, vào lúc đó cũng cười nói: "Như thế cũng được, dù sao Tống mỗ vẫn ưa thích gọi Khả Khanh muội muội hơn là Hoàng đế Nam Cảnh."

Hai người cười cười, trải qua nhiều phen biến cố, hai tên đệ tử Linh Lung các lúc trước lại có thể sống đến ngày nay, còn có thể gọi là cùng thế hệ, như vậy đã là chuyện may mắn lắm rồi.

Tần Khả Khanh cũng bị cử động lần này của Tống Nguyệt Minh lây nhiễm, không còn chút lo lắng tình cảnh trước mắt, hỏi ngược lại: "Tiểu Từ Lai đâu?"

Tống Nguyệt Minh nghe vậy, liền tranh thủ dẫn tiến Hạ Tử Xuyên đang ôm hài tử bên cạnh. Ba người vây quanh đứa bé đàm luận chút chuyện nhà, bầu không khí xem như hòa hợp trước nay chưa từng có.

Còn bên kia, Tô Mộ An cũng đi tới bên cạnh Mười chín, gã nhìn nàng cau mày tò mò hỏi: "Ngươi bị sao vậy, có phải hắn ức hiếp ngươi không?”

Nói xong Tô Mộ An chỉ thẳng vào Chu Uyên đang đứng bên cạnh Mười chín. Chu Uyên lập tức hoảng sợ, vội vàng xua tay lắc đầu nói: "Tiểu gia gia, lời này không thể nói lung tung được, dọc đường ta đã tận tâm tận lực hầu hạ tiểu tổ tông."

Trước mặt tên tiểu sát tinh như Tô Mộ An, Chu Uyên lại không dám lấy danh phận là sư phụ của tiểu Mười chín. Nhưng cũng may Mười chín lại bảo vệ lão, ngay lúc đó nàng chụp lấy tay Tô Mộ An chỉ vào Chu Uyên, bất mãn nói: "Không được khi dễ sư phụ tai"

Tô Mộ An ngược lại muốn nói rõ ràng với Mười chín, Chu Uyên này là một kẻ giả mạo, nhưng lại nghĩ tới mấy lần trước nói đều không ăn thua, ngược lại còn thêm không thoải mái, gã liên dứt khoát thu hồi tâm tư này, ngược lại hỏi: "Vậy sao vẻ mặt của ngươi không vui?"

Mười chín tức giận liếc Tô Mộ An một cái, lại ngẩng đầu nhìn về hướng Từ Hàn dẫn theo Ninh Trúc Mang rời đi, sau đó mới nói: 'Lát nữa ngươi sẽ hiểu!"

Tô Mộ An nghe vậy vẫn còn nghi ngờ nhưng đúng lúc này, Ninh Trúc Mang và Từ Hàn đã trở lại gian phòng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người. Với cách nhìn của họ, Từ Hàn chắc chắn sẽ không bỏ mặc việc này, với tính tình giảo hoạt của y chắc có thể nghĩ ra một biện pháp xử lý càng thêm thích đáng. Bởi vậy trong ánh mắt mọi người khi đó cũng mơ hồ mang theo một tia mong đợi.

Mà dưới ánh mắt mong đợi như vậy, Ninh Trúc Mang chậm rãi mở miệng nói: "Ý tốt của chư vị, Ninh mỗ tâm lĩnh.

"Nhưng vừa rồi ta đã tự xem xét thật kỹ, có câu thà phá mười toà miếu, chứ không hủy một cuộc hôn nhân. Nếu trong lòng tiểu nữ chỉ quan tâm đến Huyền Cơ, vậy thuận theo tâm ý của nó đi.......

Khác với tập tục của Đại Chu, tiệc cưới của Trân quốc có hai trận, một trận đặt ở buổi trưa, một trận đặt ở chạng vạng tối. Buổi sáng trước giờ Thìn sẽ đưa tân nương từ bà mối. Trước khi buổi trưa đến thì đưa tân nương tới nhà chồng. Từ nha hoàn hoặc bà mối đi theo nhìn, nam nữ hai bên không thể có nửa điểm tiếp xúc. Cho đến buổi trưa, tân lang tổ chức tiệc trưa cảm ơn khách đến chúc mừng. Buổi tối khách chúc mừng lại tới, lần này là tiệc các khách nhân chúc mừng tân lang, tân nương, lúc này mới có thể dẫn các tân khách chúc mừng đi nghênh đón tân nương đã lâu, đây gọi là hỉ thỉnh, ý cùng vui mừng.

Trong thành Kim Lăng vô cùng vui vẻ, bất kể là bá tánh thật lòng ủng hộ Trân Huyền Cơ hay chỉ đơn thuần là thích náo nhiệt, dân chúng ưa thích náo nhiệt đều vây chặt con phố thành Kim Lăng chật như nêm cối.

Hôn sự của Đế vương tất nhiên không giống với bách tính bình thường, chuyện này thể hiện được uy nghi của Vương gia. Cho nên đội ngũ mang theo Hoàng hậu tương lai của Trần quốc sau khi ra khỏi Hoàng cung liên bắt đầu diễu hành trên đường phố của thành Kim Lăng.

Dân chúng đương nhiên là liều mạng kiễng chân, ngẩng đầu muốn chen về phía trước, ý đồ nhìn xuyên thấu qua cỗ kiệu hoa lệ kia thấy rõ dung mạo vị Hoàng hậu bệ hạ nọ. Mặc dù cách làm như vậy cũng không hiệu quả gì, nhưng những bách tính này lại thực sự không biết mệt.

"Hoàng Hậu bệ hạ thiên tuết"

"Hoàng thượng vạn tuết"

Bên tai không ngừng truyên đến tiếng hô to của dân chúng, nhưng Phương Tử Ngư ngồi trong kiệu tám người khiêng lại chẳng có nửa điểm vui mừng đáng nói.

Chuyện được gả cho Trần Huyền Cơ đã từng là mơ ước của nàng, nàng không chỉ âm thầm nghĩ tới ngày này, cũng vì thế mà nghĩ đến rất nhiều tình tiết, có rất nhiều chuyện hoang đường, có oanh oanh liệt liệt, nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gả cho Trần Huyền Cơ trong tình cảnh như thế, càng chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay đã thật sự đến, trong lòng nàng cũng không có chút vui sướng khó tả nào.

Nàng im lặng ngồi trong kiệu, trong quá trình cỗ kiệu di chuyển nhẹ nhàng, thân thể cũng lay động theo.

Bỗng nhiên, Phương Tử Ngư trâm mặc như nghĩ tới điều gì, đầu ngẩng lên, sau đó nhẹ nhàng vén màn che trước kiệu, lộ ra một khe hở nhỏ không thể thấy. Đầu nàng dán tới, con mắt dọc theo khe hở kia nhìn vê phía ngoài kiệu.

Nàng nhìn đám người chen chúc hai bên đường, nhìn nụ cười nóng bỏng trên mặt bọn họ, lại không bị vui sướng như vậy lây nhiễm, ngược lại theo ánh mắt của nàng đảo qua từng người dân, thần tình trên mặt nàng liền dần dần trở nên cô đơn. Cuối cùng trên mặt nàng lại lộ ra vẻ giận dữ, hơi có chút buồn bực ngồi trở lại, trong miệng lẩm bẩm: "Không một người nào muốn đến cướp dâu cứu ta sao?"

"Phụ thân ruột thịt không đáng tin cậy, sư huynh đệ không nhờ được vào, Tiểu Mộ An... Hừi Thiệt thòi hôm nào ta cũng mua mứt quả cho ngươi ư! Không ngờ ngươi cũng thấy tài bỏ bạn như thết"

Phương Tử Ngư bất mãn nói xong những lời này, dường như cực kỳ để ý tới chuyện mình bị quên lãng, nhưng loại phẫn nộ này cũng không tồn tại trên mặt nàng lâu lắm đã tan thành mây khói. Nàng cúi đầu lân nữa, lẩm bẩm nói: 'Như vậy cũng tốt, miễn cho lại rước lấy mầm tai họa..."

Phương Tử Ngư mang theo cảm giác thoải mái như vậy coi như tiếp nhận được vận mệnh của mình.

Nhưng đúng lúc này, đội ngũ đang tiến lên chợt dừng lại, loáng thoáng có tiếng ồn ào và quát mắng truyền đến. Phương Tử Ngư sững sờ, thầm nghĩ chẳng lẽ đám người không có lương tâm kia rốt cuộc cũng hiểu ra muốn tới cứu bà cô ư? Vì vậy nàng vội vàng mở màn che trước kiệu, theo tiếng nhìn lại, thấy lại là quan quân mở đường phía trước hình như đang mắng mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt. Trong lòng tuy hơi thất vọng, thế nhưng nàng vẫn cao giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Quan quân kia nghe vậy không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh tới trước mặt Phương Tử Ngư, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Bẩm báo nương nương, mấy lưu dân đui mù, muốn ăn xin ngăn cản đường đi. Nương nương yên tâm, tại hạ liền kêu người mang bọn chúng ném xuống sông cho cá ăn, tuyệt đối không để chúng kinh sợ Thánh giá của nương nương!"

Nói xong tên quan quân kia liền muốn truyền lệnh cho đám giáp sĩ bên cạnh, nhưng lời nói còn chưa tới miệng.

"Làm gì vậy! Đại Chu đã xảy ra nhiễu loạn, Đại Hạ cũng không an bình chút nào, dân chúng lầm than vì bị chặt đứt đường sống, cho nên mới đến Trần Quốc chúng ta tìm đường sống, như vậy cũng không thoát khỏi hay sao?" Phương Tử Ngư nổi giận cao giọng nói.

Quan viên kia hiển nhiên không ngờ rằng bản thân mình nịnh nọt lại khiến Phương Tử Ngư tức giận mắng chửi, gã lập tức ngây ra tại chỗ, không biết trả lời như thế nào.

"Ai cũng có lúc khó khăn, làm việc thiện giúp người chính là giúp mình, huống chi ngươi thân là mệnh quan triều đình, điều triều đình muốn không phải ức hiếp bách tính mà là muốn cứu giúp bách tính. Đi, sắp đặt một bữa cơm cho bọn họ, lập tức tìm người xem có thể sắp xếp cho bọn họ một cuộc sống bình thường hay không!" Phương Tử Ngư một lòng tức giận vì bị người lãng quên không chỗ phát tiết. Lúc này tìm được lý do, dĩ nhiên là chửi mắng tên quan viên kia một trận.

Tên quan viên kia vận khí quá kém, đụng phải chuyện như vậy tuy giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nương nương, không phải là tiểu nhân cay nghiệt, mấy ngày nay lưu dân tràn tới thành Kim Lăng chúng ta, bây giờ người cho đám người này tiền tài, đợi lát nữa những người kia nghe được tin tức, có lẽ sẽ kéo nhau ra chặn đường...

Đây vốn là lời nhắc nhở hảo tâm, nhưng Phương Tử Ngư lại không cảm kích, lập tức cao giọng nói: "Vậy đều cho đi, chẳng lẽ lưu dân không phải là con dân Trần quốc ta sao? Chẳng lẽ còn phải nhìn bọn họ chết đói ở thành Kim Lăng ư?”

Thanh âm của nàng rất lớn, từng câu từng chữ truyền vào tai rất nhiều bách tính ở đây.

Tên quan quân kia lập tức cưỡi lên lưng cọp khó xuống, gã đau khổ nói: "Nhưng mà... chúng ta cũng không mang theo nhiều tiền tài như vậy... Nếu quay về trong cung lấy thêm, vạn nhất chậm trễ giờ lành..."

Phương Tử Ngư thấy mặt tên quan quân kia lộ vẻ khổ sở, cũng biết mình hơi có chút khó xử, khi đó ánh mắt nàng đảo qua bốn phía, dân chúng xung quanh mặc dù vô cùng tò mò đối với vị Hoàng hậu nương nương này, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào nàng, đều cúi đầu xuống. Phương Tử Ngư như chưa để ý tới chuyện này, lại nhìn một vòng, bỗng thấy trước mắt sáng ngời, nàng nói: "Chuyện này dễ mài Ngươi lấy đồ cưới của ta, tiến hành phát cho những lưu dân này là được!"

Sắc mặt quan viên chỉ huy kia lập tức đại biến, gã vội vàng quỳ xuống: "Tiểu nhân không dám! Đây là đồ cưới của nương nương..."

"Cái gì mà đồ cưới của ta, đều là của Hoàng đế nhà ngươi!" Phương Tử Ngư khoát tay nói.

Những lời này của nàng đương nhiên là chân thật, những thứ này đều là những vật mà Trân Huyền Cơ lệnh cho người chuẩn bị sắp xếp, quả thật không có một vật nào là nàng chuẩn bị. Nhưng lời này rơi vào trong tai những bách tính kia lại thay đổi hương vị, thầm cảm thấy Hoàng hậu nương nương ôn hòa gần gũi, lại nhân từ thương dân. "Bệ hạ thánh minh! Nương nương thánh minh!" Cũng không biết là ai đột nhiên cao giọng nói, dân chúng nhìn thấy tất cả chuyện này lúc đó đồng loạt quỳ xuống, cao giọng nói với Phương Tử Ngư, nhất thời trên đường phố thành Kim Lăng này vang vọng tiếng hô to, thật lâu không dứt.......

Mà cũng đúng lúc này, sâu bên trong Trường Nhạc cung, Trân Huyền Cơ một đầu tóc trắng đang đứng đối diện với một người mặc áo đen.

"Làm thế nào?" Mông Lương dường như vừa mới chạy tới, Trần Huyên Cơ thấy gã đến, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một phen, liền mở miệng hỏi.

"Tính tình Tử Ngư ngươi cũng rõ ràng, đương nhiên thuận lợi ngoài dự liệu. Chắc không lâu con dân trên dưới Trần quốc đều sẽ biết, bọn họ có một Hoàng hậu yêu nước thương dân." Mông Lương trả lời như thế.

Trân Huyền Cơ gật đầu, lại hỏi: "Tiếp theo ngươi định đi đâu?”

Mông Lương nhún vai: "Tới núi một chuyến gặp sư phụ, sau đó phải làm chuyện nên làm."

Trần Huyền Cơ lại gật đầu, y dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết vì sao không thể nói ra miệng, chỉ có thể sau một hồi trâm mặc chắp tay nói: "Vậy ngươi bảo trọng."

Mông Lương cười một tiếng, không nhiều lời nữa, thân thể hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong Trường Nhạc cung.

Trần Huyền Cơ nhìn trước mắt đã không còn vật gì, chợt thở dài, lẩm bẩm nói: "Ta cũng nên làm chút gì đó... chuyện mà ngài bảo ta làm..."

'Cữu cữu...
Bình Luận (0)
Comment