Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 747 - Chương 88: Sư Phụ Sư Phụ

Chương 88: Sư phụ sư phụ Chương 88: Sư phụ sư phụChương 88: Sư phụ sư phụ

A Hoàng canh giữ ở cửa chính, Lưu Sanh ngồi ở cửa bên.

Phủ Tần vương bị một người một yêu này trông coi kín không một kế hở, đừng nói là người, dù là ruồi cũng bay không vào được.

Cho đến khi qua giờ Hợi, có lẽ tiệc lớn trong Hoàng cung kia đã đến hồi cuối, ván đã đóng thuyền, a Hoàng, Lưu Sanh mới thu lại cảnh giới dưới tâm ý của Từ Hàn, để mọi người tự do hành động.

Ngoại trừ cha con Lý Định Hiền có lập trường khác với mọi người, những người còn lại tuy có thắc mắc và nghi hoặc rất lớn về việc này nhưng nhờ có Từ Hàn ra mặt ngăn lại và Ninh Trúc Mang bỗng nhiên đổi ý. Bọn họ cũng không có lý do để kiên trì. Không phải vì bọn họ bỏ rơi Phương Tử Ngư, càng nhiều hơn cũng là vì tín nhiệm Từ Hàn. Bọn họ tin tưởng với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không làm hại Phương Tử Ngư, hắn làm như vậy tất nhiên có đạo lý riêng của mình.

Tín nhiệm chính là thứ được Từ Hàn nuôi dưỡng trong nhiều năm qua.

Đương nhiên có một số người ăn ý và tín nhiệm với Từ Hàn như vậy, còn một số người lại chưa chắc đã có.

Thí dụ như tiểu Mười chín đang bước đi ở trong hậu viện của phủ Tần vương là người như vậy.

Nàng nhíu chặt hàng lông mày, quai hàm hếch lên đầy vẻ không cam lòng nói: "Không ngờ Từ đại thúc lại là hạng người ham sống sợ chết như vậy!"

"Phủ chủ đại nhân không phải người như vậy, hắn làm như vậy chắc chắn có đạo lý của riêng mình." Tô Mộ An đi bên cạnh Mười chín lên tiếng giải thích.

"Có đạo lý gì mà lại trơ mắt nhìn Tử Ngư a di chết mà không cứu chứ!" Mười chín giậm chân, bất mãn nhìn Tô Mộ An.

Tô Mộ An yên lặng, quả thật gã cũng cảm thấy khó hiểu về chuyện này, đương nhiên không cách nào trả lời câu hỏi của Mười chín.

Mười chín thấy Tô Mộ An tán đồng quan điểm của mình, lúc đó tiếp tục nói: 'Huống chi Từ đại thúc cũng từng nói, bất cứ ai cũng không có quyền quyết định nhân sinh của người khác! Giờ thì hay rồi, hắn chẳng phải là người quyết định cuộc đời của người khác hay sao?"

Nói tới đây, vẻ mặt Mười chín lại càng phẫn nộ hơn, tựa như trong lòng của nàng, Từ Hàn đã bị quy làm người tội ác tày trời rồi.

Nhưng Tô Mộ An ngay lúc đó lại cẩn thận sửa đúng: "Nhưng mà... gả cho Trần Huyền Cơ hình như là quyết định của chính Tử Ngư tỷ tỷ..."

Lần này tới phiên Mười chín yên lặng.

Nhưng Mười chín bị nghẹn lại không tự cảm thấy cúi đầu nhận thua, lúc đó hai má nàng đã đỏ bừng, sau đó dậm chân, lớn tiếng hét lên: "Nam nhân các ngươi không có thứ gì tốt!!"

Dứt lời, Mười chín liên tức giận đùng đùng một mình rời đi.

Tiểu Mộ An đáng thương ngây ra tại chỗ, gã thực không hiểu vì sao mình nói những lời chân thực, Mười chín lại phẫn nộ như vậy? Gã cảm thấy nghi hoặc không rõ rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, thâm nghĩ Sở đại thúc luôn tự cho là người hiểu tâm tư nữ nhân nhất, hay là hỏi thử xem?

Ôm ý niệm như vậy, Tô Mộ An bước lên con đường cầu học bàng môn tả đạo của Sở Cừu Ly. ... Mà một bên khác, tiểu Mười chín không ngừng lầu bầu danh ngôn cảnh thế "Nam nhân không phải thứ tốt đẹp", một đường chạy chậm, đi tới một biệt viện của phủ Tần vương.

Cũng ý thức được cảnh vật xung quanh chưa quen thuộc, thêm vào sắc trời đã tối, trong lòng Mười chín thầm nhủ. Nàng nhìn phía sau lưng mình, bóng tối phủ xuống, đường về đã trở nên tối đen không rõ, điều này làm cho Mười chín không khỏi kinh hãi. Nàng thâm mắng một câu: "Tên Tô Mộ An thối kia cũng không biết mà tới tìm tai"

Nhưng nói xong lời này, nàng vẫn phải cả gan tìm kiếm đường về.

Thế nhưng Mông Khắc từng là nhân vật một tay che trời ở Trần quốc, tuy phủ đệ của lão không thể sánh bằng Trường Nhạc cung, nhưng cũng là đại viện tường cao số một số hai của thành Kim Lăng này, Mười chín như bọ ngựa không đầu chạy nửa ngày ở trong sân này, cuối cùng lại không thể không thừa nhận một sự thật mà nàng không muốn thừa nhận - Nàng lạc đường rồi.

Đây là một chuyện cũng không lớn, nhưng phiền toái cũng không nhỏ.

Nàng chỉ cần vận khởi khí lực toàn thân, ngửa mặt lên trời dốc cuống họng hô vài cái, những người có tu vi bất phàm trong phủ môn này đều có thể theo tiếng đuổi tới, mang nàng ra khỏi phủ viện giống như mê cung này, nhưng... nếu là thật sự như thế, người thề sẽ trở thành nhân vật đệ nhất thiên hạ lại lạc đường ở trong sân, truyền ra ngoài lại thực sự mất mặt, tiểu Mười chín nghĩ tới điều này lại có chút do dự.

Nhưng dù sao nàng mới có chín tuổi, ở trong bóng tối như vậy đối với Mười chín có chút khổ sở. Nàng ngồi xổm xuống, cũng bất chấp thể diện đệ nhất thiên hạ gì đó, định cao giọng cầu cứu về phía đại viện.

"Một chút tâm tính cũng không có, còn học công phu làm gì.' Nhưng lời còn chưa kịp hô lên, phía sau nàng chợt truyên đến một thanh âm trầm thấp.

Mười chín đột nhiên sững sờ tại chỗ, nàng mở trừng hai mắt, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Nơi đó có một bóng người toàn thân bao bọc dưới áo choàng đen chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau nàng, giờ phút này ánh mắt trầm thấp nhìn nàng.

Nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc đó, Mười chín lại không hề lộ ra chút sợ hãi nào, ngược lại quét qua vẻ lo lắng ban đầu, hưng phấn lên, nhảy nhót đi tới trước mặt người áo đen: "Sư phụ! Người đã tới!"

Hiển nhiên so với việc mất mặt trước mặt đám người Tô Mộ An, Mười chín càng muốn lựa chọn bị sư phụ quát mắng hơn.

Người áo bào đen kia thấy bộ dạng tươi cười của tiểu Mười chín, vẻ tàn khốc trên mặt đã tan rã đi vài phần. Y thở dài nói: "Tình hình như vậy đủ dọa được ngươi rồi, sau này còn có chuyện nghe rợn cả người, đến lúc đó ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

Lời nói của y mặc dù còn có ý vị răn dạy, nhưng lại nhu hòa không ít.

Mười chín cực kỳ giỏi bản lãnh kiến phong sử đà, nàng nhận ra sư phụ nhà mình không có tâm tư khắc nghiệt với mình, ngay lúc đó liền bĩu môi cười nói: "Chẳng phải còn sư phụ ở đây sao! Sư phụ lợi hại như vậy, ai dám khi dễ Mười chín!"

Người áo đen nghe vậy, đương nhiên tránh không được hung hăng trừng Mười chín một cái, sau đó tháo mũ trùm trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt bên dưới không khác gì Chu Uyên.

"Mấy ngày nay đều đang gấp rút lên đường, ta không đốc thúc ngươi luyện công, ngươi có cần cù tu hành hay không?" Người áo đen hỏi.

"Đương nhiên rồi." Mười chín gật đầu lia lịa, sau đó ánh mắt hồ nghi đảo qua đảo lại trên người áo đen, tò mò hỏi: "Sư phụ thật kỳ quái, ban ngày đệ tử hỏi sư phụ cái gì ngài đều giả ngu không nói, đến tối mỗi lần gặp đệ tử đều phải thay một bộ hắc bào, sư phụ không thấy phiên sao?"

Người áo đen kia lại trừng mắt nhìn Mười chín, nói: "Vi sư tự có tính toán của riêng mình, tới luyện công!"

Mười chín thè lưỡi, ngược lại cũng không dám thật sự tranh luận với người áo đen, lúc này dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, bắt đầu biểu diễn công pháp học được mấy ngày nay.

Nhưng trước kia nàng cực kỳ để ý chuyện tu hành, hôm nay dường như có chút bất đồng, Mười chín dưới sự chỉ đạo của áo đen thi triển đao pháp một canh giờ, bỗng nhiên tựa như nhụt chí ngừng lại.

Nàng ném đao trong tay xuống, có chút ảo não nói: "Sư phụ, hôm nay Mười chín không muốn luyện nữa.”

Người áo đen như nhìn thấu tâm tư nàng, khi đó y thản nhiên nói: "Đạo tu hành chú trọng nhất là kiên trì bên bỉ, nếu chỉ dựa vào hứng khởi nhất thời thì không thể làm được gì lớn." Nói xong người áo đen đứng lên, lại lắc đầu nói: "Ngươi đã không nhãn nại như vậy, ta đây cũng không dạy được ngươi."

Mười chín thấy chút tâm tư nhỏ của bản thân bị sư phụ nhà mình nhìn thấu, lập tức hoảng hồn, nàng vội vàng kéo tay người áo bào đen ra vẻ sắp rời đi, vẻ mặt ủy khuất nói: "Sư phụ, Mười chín cũng đâu có nói không học! Chỉ là... chỉ là hơi có chút nghi hoặc muốn sư phụ khuyên giải mà thôi..."

"Muốn nói gì thì nói thẳng đi." Người áo đen nói.

"Khà khà." Mười chín cười khan hai tiếng, cũng âm thâm cảm thấy chút tiểu tâm tư này của mình ở trước mặt sư phụ rõ ràng quá mức thô bỉ, nàng cũng không che giấu nói thẳng: "Sư phụ cũng biết mà, trước Mười chín chỉ là một đứa trẻ ăn xin biên cảnh Đại Hạ, là sư phụ tìm được đệ tử, nói muốn dạy cho đệ tử công phu..."

"Mười chín trải qua ngày tháng vất vả, nghĩ đến việc theo sư phụ học công phu, thì có thể sống một cuộc sống khác đi, liền có thể làm một người muốn làm cái gì thì làm cái đó..."

Mười chín nói tới đây, đầu dân dần thấp xuống: "Nhưng mà sau đó đệ tử biết đám người Từ đại thúc. Sư phụ cũng biết hắn lợi hại như vậy, giống như không có chuyện nào trên đời này mà hắn không làm được. Nhưng vì sao hắn vẫn không vui, hắn vẫn muốn làm một số việc mà ngay cả đệ tử cũng cảm thấy không nên làm?”

"Ngươi nói là hôn sự của Phương Tử Ngư à?" Người áo đen liếc mắt nhìn Mười chín, một câu đã xuyên thủng tâm tư của đứa bé này.

"Vâng, Mười chín nghĩ không ra, rõ ràng Từ đại thúc đã lợi hại như vậy, vì sao vẫn không thể sống vui vẻ một chút, nếu bất kể là như thế nào cũng sẽ phiền não, vậy tại sao chúng ta phải cố gắng tu luyện..." Mười chín hoang mang nói, nàng nhíu chặt lông mày, bộ dáng ông cụ non khí thế ngất trời đó khiến người ta cảm thấy buồn cười, lại thấy đau lòng.

Người áo đen giơ tay vuốt ve đầu Mười chín, khi đó y cũng ngồi xuống bên người nàng.

Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, Kim Lăng còn chưa bị Long khí tản đi ảnh hưởng, chân trời tinh quang sáng chói, ánh sao như nước chảy trút xuống.

Người áo đen lẩm bẩm: "Thật ra đây là một vấn đề rất đơn giản."

"Tựa như lúc ngươi còn là ăn mày, mỗi ngày đều phiền não vì một ngày ba bữa, cứ như trừ điều đó ra thì không còn chuyện gì quan trọng nữa."

"Nhưng bây giờ thì sao? Ngươi sớm đã không phải ăn mày, cũng không cần phát sầu vì một bữa lương thực, nhưng ngươi vẫn không vui vẻ gì. Vì sao? Bởi vì có quá nhiêu chuyện ngươi không hiểu, cũng có quá nhiều chuyện ngươi không làm được."

"Người có khổ não, địa vị, thân phận, tu vi cũng không liên quan. Kỳ thật tất cả đau khổ ở cùng một chỗ, đơn giản chỉ là một điểm..."

"Không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình."

"Đây là tất cả căn nguyên khổ não."

Mười chín nghe cái hiểu cái không, nàng nghiêng đầu nhìn về phía người áo đen, tò mò hỏi: "Cho dù là người mạnh như Từ đại thúc, cũng không có cách nào nắm giữ vận mệnh của mình sao?"

"Vẫn không thể." Người áo đen lắc đầu.

"Sư phụ cũng không được ư?" Mười chín lại hỏi.

Người mặc áo đen cười khổ nhưng vẫn lắc đầu: "Cũng không thể."

Mười chín lập tức nhụt chí, nàng nói: "Nếu làm cách nào cũng không thể thoát khỏi phiền não, vậy ta cố gắng tu hành có ý nghĩa gì?"

Người mặc áo đen lại sờ cái đầu Mười chín nói: "Vậy là ngươi vẫn không thể"

Mười chín hơi mơ hồ: "Như vậy có khác biệt gì không?"

"Đương nhiên." Người áo đen cười nói: "Không thể là không có hy vọng, nhưng bây giờ chưa thể làm được thì không có nghĩa là vĩnh viễn không làm được."

"Con người sao, chính là muốn không ngừng thử nghiệm, không ngừng ngã sấp xuống rồi bò dậy, đứng lên lại ngã sấp xuống. Vòng đi vòng lại, mãi đến khi thành công hoặc là tử vong, lúc này mới không uổng cả đời."

"Tất nhiên Mười chín cũng phải làm như vậy, bởi vì bất kể ngươi có cố gắng hay không cũng sẽ khiến ngươi phiền não. Đã như vậy, tại sao không thử xem mình có thể chống đỡ tới ngày kia được không?"

Ngữ điệu của người áo đen cực kỳ ôn hòa, Mười chín còn nhỏ vẫn không thể quá mức thấu triệt ý trong lời nói của y, nhưng ít nhiều hiểu được một chút.

"Sư phụ nói cái gì thì Mười chín làm cái đó, Mười chín tin tưởng sư phụ." Tiểu gia hỏa còn biết chọn lúc võ mông ngựa người áo đen.

"Nhóc con tài lanh." Người áo đen cười mắng.

"Hì hì." Mười chín cũng nở nụ cười, nhưng như chợt nghĩ tới điều gì, lại hỏi: "Sư phụ hiểu thật nhiều, là vì từng đọc rất nhiều sách ư? Mười chín chưa bao giờ thích đọc sách, cảm thấy vật kia cực kỳ không thú vị."

"Sư phụ không đọc sách, chỉ là sống lâu thôi, nhìn thấy được nhiều thứ. Hơn nữa được sư phụ của ta dạy cho những thứ đó, cho nên cũng hiểu nhiều hơn."

"Sư phụ cũng có sư phụ?”

"Đương nhiên."

"Vậy tên ngài ấy là gì?"

"Ngươi tên Mười chín, sư phụ là Mười tám, sư phụ của ta đương nhiên là Mười bảy."

"Sư phụ của sư phụ ngài thì sao?"

"Mười sáu..." "Nếu cứ tính như vậy sẽ có rất nhiều sư phụ, vậy sư phụ của toàn bộ sư phụ còn không? Ngài ấy tên là gì?

Thân thể người áo đen chấn động, dường như nghĩ tới điều gì, y sửng sốt một hồi lâu, mới từ trong miệng phun ra một chữ.

"Nguyên."
Bình Luận (0)
Comment