Chương 89: Bổn phận
Chương 89: Bổn phậnChương 89: Bổn phận
Tiếng ồn ào trong cửa cung dần dần im bặt.
Đại hôn của Đế vương, quan lớn ăn mừng, tự nhiên phải tốn một chút thời gian.
Phương Tử Ngư ngồi ở sâu bên trong tẩm cung của Đế vương, nghe tiếng ồn ào truyên đến cũng không để ở trong lòng, nàng chỉ là cúi đầu trầm mặc không nói, giống như là mất hồn phách, vẻ mặt chất phác, ánh mắt trống rỗng.
Chợt ngoài cửa cung truyền đến tiếng bước chân nặng nề, thân hình Phương Tử Ngư hơi chấn động, dây chuyền mũ phượng ở dưới khăn nhung che bởi vì run rẩy mà va chạm lẫn nhau, phát ra một vài tiếng vang nhỏ.
Phương Tử Ngư biết rõ, đây là phu quân của nàng đã đến.
Đó là lang quân nàng đã từng ước mơ tha thiết, nhưng hiện tại nàng không có nửa điểm thỏa mãn cùng hưng phấn khi đạt được, nàng chỉ là có chút cay đắng, cũng có chút cảm giác giải thoát sau khi làm xong chút chuyện trọng yếu.
Két két.
Nương theo tâm tư như vậy, cửa phòng vang lên một tiếng kêu khẽ, bị đẩy ra, có người theo đó cất bước đi vào.
Mặc dù Phương Tử Ngư đã chuẩn bị đầy đủ đối với thời khắc này, nhưng khi tiếng bước chân kia dần dần tới gần, nàng cũng khó tránh khỏi một loại cảm giác không thoải mái như đang ngồi trên đống lửa.
"Các ngươi đi ra ngoài đi." Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Vâng." Trong phòng vang lên tiếng đáp lại cung kính của các thị nữ, sau đó lại là một hồi tiếng bước chân nhỏ, theo tiếng vang nhẹ của cửa phòng đóng lại, những thanh âm này liên tiếp vang vọng bên tai Phương Tử Ngư.
Theo tiếng vang khẽ rơi xuống, Phương Tử Ngư biết trong tẩm cung to lớn này chỉ còn lại nàng và y...
Nhịp tim của Phương Tử Ngư trở nên nhanh hơn một chút, tuy nàng cúi đầu, mặc dù có khăn che nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được một bàn tay đang không ngừng hướng về phía nàng, càng ngày càng gần...
Bàn tay Phương Tử Ngư trong lúc đó cũng vươn ra, ở trước khi cánh tay kia kéo lấy khăn nhung trùm trên đầu nàng, đè cái tay kia xuống.
"Sao, đã đến một bước này đổi ý thì đã quá muộn rồi nhỉ?" Bên tai chợt vang lên thanh âm trêu tức của Trân Huyền Cơ.
Phương Tử Ngư nhíu nhíu mày, lời nói trêu ngươi như vậy quả thực khác xa Trần Huyền Cơ trong ấn tượng của nàng. Nàng vào khoảnh khắc đó cố kìm nén bất mãn trào dâng trong lòng mình, trâm giọng nói: "Lời hứa của ngươi đã thực hiện được chưa?"
Trân Huyền Cơ hơi sững sờ, lúc này mới hiểu lời nói của Phương Tử Ngư chỉ cái gì.
"Phu quân của ngươi ở ngay trước mặt ngươi, có câu một khắc xuân tiêu đã lên tới ngàn vàng, lúc này lại nhắc tới nam nhân khác có phải quá mức thái quá hay không?" Trân Huyên Cơ nhíu mày hỏi, sau đó bàn tay vốn đã ngừng lại kia lại tiến lên lần nữa, dường như muốn mạnh mẽ xốc lên khăn che mặt của Phương Tử Ngư.
Phương Tử Ngư cũng biết hiện tại Trần Huyền Cơ đã là cường giả Tiên nhân, nếu như y thật sự muốn làm gì nàng, nàng tuyệt đối không có đường phản kháng. Nàng trong lòng cả kinh, cũng bất chấp mọi thứ, ngay tại lúc đó vội vàng thối lui một bước, tránh né cánh tay của đối phương. Sau đó một thanh trường kiếm xuất hiện trên tay, đồng thời bị nàng ấn lên cổ.
Nàng nghiêm nghị nói: "Trần Huyền CơI Ngươi thân là vua của một nước, chẳng lẽ ngay cả nữ tử như ta cũng muốn lừa gạt sao?"
Chỉ có điều tuy lời này mang ý tàn nhẫn, nhưng Trần Huyền Cơ lại không khó nhận ra thanh âm rung động rất nhỏ trong giọng điệu của nàng ta.
Hắn cười híp mắt nhìn cô gái quấn khăn cô dâu kia, cười nói: "Ngươi đã đến tình trạng nguyện vì hắn mà chết sao?"
Phương Tử Ngư nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động, nàng theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, thân thể Trân Huyền Cơ lại đột nhiên chuyển động, y dùng tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt nàng, một tay búng một cái, bàn tay cầm kiếm của Phương Tử Ngư liền bị chấn động đau đớn kịch liệt, trường kiếm rơi ra, Trần Huyền Cơ thừa cơ tiến lên, tay kia nhẹ nhàng vẩy một cái, khăn cô dâu màu đỏ thẫm trên đầu Phương Tử Ngư lập tức đỏ bay lên.
Leng keng.
Trường kiếm rơi xuống, khăn nhung rời đầu.
Phương Tử Ngư đầu đội mũ phượng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, lại không thể tưởng tượng nổi nhìn nam nhân tóc trắng trước mắt, tốc độ của đối phương quả thực quá nhanh. Phương Tử Ngư cho dù đã sớm có phòng bị, nhưng dưới tốc độ như vậy, nàng thậm chí còn không kịp vận dụng nội lực quanh thân, mọi chuyện đã kết thúc.
Làm đến một bước này, Trân Huyền Cơ cũng không tiến thêm một bước, y ngừng lại, đứng tại chỗ đánh giá Phương Tử Ngư.
Nàng mặc một bộ áo bào đỏ thêu kim tuyến, trên đầu đội mũ phượng hoa lệ, hai mắt trợn tròn, hai má đỏ hồng không biết là đánh phấn hay là quá mức tức giận mà giống như quả táo chín vậy.
Nói thẳng ra thì Phương Tử Ngư vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trang phục hoa lệ như vậy rơi vào trên người của nàng kỳ thật không quá vừa vặn, hoặc cũng có thể nói là khí chất không hợp với nàng. Nhưng cũng không thể nói là quái dị hay không chịu nổi, ngược lại làm cho Phương Tử Ngư giờ phút này càng thêm ngây thơ động lòng người.
"Ngươi đẹp thật." Trân Huyền Cơ đứng sừng sững một lúc lâu, cuối cùng miệng thì thào mà thốt ra một câu cực kỳ đường đột như vậy.
Phương Tử Ngư đại khái cũng không ngờ Trần Huyền Cơ bây giờ lỗ mãng đến mức như vậy, nàng lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: "Bây giờ tu vi của ngươi thông thiên, ta không phải đối thủ của ngươi, ngươi muốn bắt ta làm như thế nào, ta sẽ như ngươi mong muốn. Nhưng xin ngươi nhớ kỹ chuyện ngươi đã đồng ý với ta, nếu ngươi thật sự có hành động bất lợi gì với Mông Lương,..."
"Ngươi định làm gì?" Trân Huyền Cơ hỏi ngược lại.
Phương Tử Ngư lúc này coi như đã thu lại ảo tưởng không thực tế đối với Trần Huyên Cơ, nàng cắn răng, hai tay nắm lại thành quyền, đốt ngón tay trắng bệch: "Ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu bây giờ không giết ta, sau này phàm là có nửa điểm cơ hội, ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!"
Trân Huyền Cơ nghe vậy hơi dừng lại, sau đó vẻ mặt y chợt trở nên ngông cuồng, bắt đầu cười to.
"Tốt! Rất tốt!" "Hiện giờ trong lòng ngươi chỉ có mỗi Mông Lương, vậy ngươi có từng nghĩ xem tại sao Trân Huyền Cơ ta lại giống như hôm nay không?”
Phương Tử Ngư lập tức trầm mặc lại, nàng quả thật không biết phải làm sao.
"Ngươi đã từng hỏi ta vì sao phải lấy nữ nhân kia làm vợ chưa?" Trân Huyền Cơ kích động, y bắt đầu cất bước đi về phía Phương Tử Ngư.
Có lẽ uy áp Tiên nhân kia thực sự quá mức kinh người, hoặc có lẽ là do phòng tuyến chất vấn Trần Huyền Cơ trong nội tâm đã xuất hiện một chút tan tác. Nàng bắt đầu lui về sau...
"Ngươi có từng nghĩ tới rốt cuộc ta đã trải qua những chuyện gì trong Trường Nhạc cung không?"
"Ngươi có biết Mông gia kia lại làm gì ta không?”
Trân Huyên Cơ không ngừng chất vấn, Phương Tử Ngư không ngừng lùi vê phía sau.
Rốt cuộc nàng thối lui đến mép giường, thân thể lảo đảo ngã xuống chiếc giường đỏ thẫm nọ.
Cơ thể của Trân Huyền Cơ cũng thuận thế ép tới, dưới ánh mắt bối rối của Phương Tử Ngư, gương mặt y dừng lại ngay chỗ cách khuôn mặt Tử Ngư không quá nửa tấc.
Y nhìn Phương Tử Ngư, một lúc lâu sau lửa giận trong mắt vốn dâng lên tới đỉnh điểm chợt dần dần tản đi.
Y hé miệng, khẽ nói bên môi nàng: "Ngươi chưa bao giờ nghĩ tới."
Dứt lời, Trân Huyên Cơ bỗng đứng lên, xoay người, cất bước đi ra ngoài phòng.
Trường bào trắng muốt và mái tóc dài màu trắng của y tung bay, một giọng nói đã vang lên bên tai Phương Tử Ngư khi nàng lấy lại tinh thần.
"Làm tốt bổn phận của thê tử, ta sẽ thả Mông Lương."