Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 749 - Chương 90: Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước

Chương 90: Hoa trong gương, trăng trong nước Chương 90: Hoa trong gương, trăng trong nướcChương 90: Hoa trong gương, trăng trong nước

Sáng sớm hôm sau, trong thành Kim Lăng bắt đầu có tuyết nhỏ.

Một đám người đạp lên lớp tuyết mỏng dưới nền, đi tới cửa phủ Tần vương.

Từ Hàn chắp tay với mọi người, nói: "Buổi trưa hôm nay qua đi, nghĩ đến Hoàng đế Trần quốc sẽ triệu tập các vị cùng bàn đại sự."

"Từ mỗ biết rất ít vê đại sự quân quốc, không dám nói bừa, nhưng có một điểm muốn nhắc nhở Vương gia.' Từ Hàn nói xong, quay đầu nhìn về phía cha con Lý Mạt Đỉnh trong đám người.

Hai cha con sững sờ, vội vàng đáp lễ với Từ Hàn, miệng cung kính nói: "Các chủ đại nhân, mời nói."

"Ta nhận được tin tức. Sau ba tháng, cũng chính là vào những ngày cuối năm nay, vong Sở sẽ dốc toàn bộ lực lượng tiến quân vào Đại Uyên sơn. Đến lúc đó, ba châu Đại Hạ kia tất nhiên sẽ trống rỗng. Nếu vương gia muốn lấy lại đất đai quốc gia bị mất, lúc này là thời cơ tốt nhất. Nhưng lạc đà gầy chết vẫn lớn hơn ngựa, Thánh binh Thánh tử trong khu vực ba châu cũng đủ khiến đại quân bình thường đau đầu, huống hồ còn có những Tiên nhân các tông lập trường không rõ kia. Nếu Vương gia muốn làm việc này phải làm nhanh, chuẩn, tàn nhẫn."

"Nếu một khi việc này thành công, Đại Hạ đoạt lại được một vùng đất đã mất, Từ mỗ nhân nơi này có một chuyện muốn cầu xin, kính mong Vương gia đáp ứng."

"Hả?" Lý Mạt Đỉnh nghe vậy, nhưng rất nhanh khôi phục tinh thần, nói: "Hành trình xuôi nam lần này nhờ có các chủ hỗ trợ, Từ các chủ có công lao trung hưng với Đại Hạ ta, nếu có yêu cầu gì cứ nói."

Lý Mạt Đỉnh cũng nghe ra mùi vị trong lời giải thích của Từ Hàn, chỉ cần bọn họ có thể đạt được Hoàng đế Trần quốc đáp ứng, phần thắng sẽ lớn gấp mấy lần. Bởi vậy lo lắng mấy ngày nay cũng giảm bớt không ít, trong giọng nói cũng hiếm thấy có thêm một phần phóng khoáng.

"Sau khi đoạt lại vùng đất bị mất đi kia, hi vọng Vương gia có thể dốc binh của cả nước, đóng quân tại Liêu châu. Nếu như chúng ta thành công, liền huy binh xuôi nam trực tiếp thủ lấy Kiếm Long quan, tiêu diệt yêu tà hỗn loạn này vì thương sinh thiên hạ, mà nếu Từ mỗ thất bại, liền xin Vương gia tử thủ Liêu châu, cũng vì muôn dân trăm họ bảo vệ vùng đất an lành cuối cùng này!"

Từ Hàn thần sắc nghiêm túc nói xong những lời này, Lý Mạt Đỉnh trong lòng cũng chấn động, lão biết rõ lời nói của hắn không có nửa điểm khoe khoang, lão cũng từng chứng kiến đôi chút tình trạng hiện tại của cảnh nội Đại Chu. Sâm La điện đã không còn là chuyện riêng của bất cứ quốc gia nào, mà là đại sự liên quan tới tôn vong sinh tử của vùng thiên địa này.

Vì thế Lý Mạt Đỉnh trùng điệp gật đầu với Từ Hàn nói: "Các chủ yên tâm, Đại Hạ ta sẽ ghi nhớ ơn các chủ, ba vạn dân chúng Đại Hạ cũng tuyệt đối không phụ lời các chủ hôm nay!"

Từ Hàn cũng gật đầu nói lời cảm tạ, sau đó lại quay đầu nhìn mọi người, nói: "Chuyện nơi này phải làm phiền chư quân rồi."

Tiểu Mười chín nghiêng đầu qua, hiển nhiên còn đang tức giận. Tân Khả Khanh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng như đám người Tống Nguyệt Minh vẫn nói lời từ biệt với hắn. Chỉ có Tô Mộ An trừng to con mắt của mình, khó hiểu nhìn Từ Hàn hỏi: "Vì sao Phủ chủ đại nhân không mang ta theo, ta là thân vệ của đại nhân mài"

Khi gặp Tô Mộ An, tiểu gia hỏa này còn đang lưu lạc đầu đường xó chợ, tăng thêm đầu óc cực kỳ cứng nhắc, luôn mồm muốn đi theo Từ Hàn. Từ Hàn cuối cùng bất đắc dĩ đành phải nói dối rằng cho đứa nhỏ này làm thân vệ của mình, gã lúc này mới yên tâm thoải mái đi theo hắn. Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, Tô Mộ An vẫn luôn ghi tạc trong lòng câu nói đùa ban đầu, thậm chí luôn luôn dùng thân phận như vậy muốn đi cùng hắn.

Từ Hàn nghe xong, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mộ An, hắn mỉm cười, giơ tay xoa đầu đối phương nói: "Ngươi đương nhiên là thân vệ của ta, nhưng tu vi của ngươi còn kém một chút. Như vậy đi, ngươi tu hành cho tốt, khi nào tu thành Tiên nhân sẽ trở lại làm thân vệ của ta, ta giữ lại vị trí này cho ngươi."

Vẻ mặt Tô Mộ An cô đơn đi vài phần, gã biết Từ Hàn nói không sai, với tu vi hiện giờ của gã đi theo chỉ kéo chân Từ Hàn, không khiến hắn tới bảo vệ mình là tốt rồi, càng không đề cập tới việc bảo vệ đối phương thế nào.

Nhưng gã cũng không phải là người không gượng dậy nổi, rất nhanh liền khôi phục lại, vung nắm đấm vê phía Từ Hàn nói: "Tốt! Phủ chủ đại nhân chờ đấy, ta nhất định sẽ tu thành Tiên nhân trong vòng ba tháng!"

Tô Mộ An năm nay mới mười bốn tuổi đã có tu vi Đại Diễn cảnh, nếu trong vòng ba tháng gã thật sự có thể tu thành Tiên nhân, vậy cũng chưa đến mười lăm tuổi. Thiên hạ từ xưa tới nay chưa bao giờ có Tiên nhân trẻ tuổi như vậy. Đương nhiên Từ Hàn không mang hy vọng gì đối với chuyện này, nhưng hắn cũng không đả kích quyết ý trong lòng thằng bé, chỉ cười nói: "Được, vậy ta chờ ngươi."

Tô Mộ An cũng gật đầu, không dây dưa với Từ Hàn nữa. Còn Từ Hàn lúc này cũng không rảnh rỗi, quay đầu nhìn sang một bên khác.

Nơi đó Lưu Sanh đang ôm Lưu Mạt hai mắt đỏ hồng, lại kiên nhẫn nói gì đó với Lưu Tiêu, đại khái là dặn dò Lưu Tiêu phải chăm sóc tốt cho muội muội một chút, nhìn bộ dáng kia quả thật có vài phần bộ dáng của huynh trưởng.

Khi đó Từ Hàn khẽ mỉm cười, Lưu Sanh tuy còn chưa tìm về trí nhớ của mình, nhưng nhìn bộ dáng này hình như đã tiếp nhận Lưu Tiêu và Lưu Mạt, đây là một khởi đầu tốt.

Khi đó Lưu Sanh dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Từ Hàn, gã mỉm cười với hắn, sau đó đứng lên, giao Lưu Mạt trong ngực cho Lưu Tiêu, rồi cất bước đi tới trước mặt Từ Hàn.

"Không nói thêm gì nữa?” Từ Hàn cười nói.

"Không cần, cái nên nói đều đã nói xong." Lưu Sanh đáp lại.

Lúc đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó quay người chắp tay với mọi người lần nữa, ngay lập tức cùng quay người, khí cơ toàn thân rung động, thân hình biến mất trong tâm mắt mọi người. ...

"Cho nên có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại mặc kệ Phương Tử Ngư gả cho Trần Huyền Cơ không?" Lưu Sanh bôn tẩu trên quan đạo bên ngoài thành Kim Lăng, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn hỏi.

Trên đầu Từ Hàn có Huyền nhi đang ngồi xổm, trên vai là a Hoàng đang đứng, chỉ có Ngao ô kêu la âm ĩ chạy như điên ở phía sau hắn. Tựa như muốn dùng hết khí lực toàn thân để đuổi kịp bước chân của Từ Hàn và Lưu Sanh.

Từ Hàn nghe vậy quay đầu nhìn về phía Lưu Sanh, nhún vai nói: "Ta cũng không biết."

Lưu Sanh nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng không tin Từ Hàn sẽ qua loa như vậy, đặt Phương Tử Ngư vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế.

Từ Hàn dường như nhìn ra nghi hoặc của đối phương, hắn hỏi: "Ngươi cũng đang lo lắng cho Tử Ngư, vậy vì sao sau khi ta đề cập ra việc này thì lại không phản đối?"

Lưu Sanh không suy nghĩ kỹ vì sao Từ Hàn lại hỏi như vậy, gã cực kỳ thẳng thắn trả lời: "Ta cảm thấy ngươi còn quan tâm thiếu nữ kia hơn cả ta, cho nên nếu ngươi đã muốn làm như thế, vậy đương nhiên là nắm chắc mười phần đối phương sẽ không bị thương tổn."

Từ Hàn nghe vậy mỉm cười, hắn nhún vai, lập tức nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Câu trả lời này ít nhiều có vẻ không đầu không đuôi, Lưu Sanh đương nhiên cũng không rõ cho lắm, nhưng còn chưa đợi gã đặt câu hỏi, thanh âm của Từ Hàn lại vang lên lân nữa.

"Có một người còn quan tâm nàng hơn cả ta nữa. Ta cũng tin chắc chắn hắn sẽ không gây bất lợi cho Tử Ngư, cho nên liền đáp ứng."

Lưu Sanh nghe được lời ấy hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, gã không khỏi nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Không phải hắn đã bị Trần Huyền Cơ nhốt rồi sao?"

Từ Hàn lắc đầu không nói.

Lưu Sanh hỏi lại: "Vậy hắn hiện tại ở nơi nào?"

Từ Hàn quay đầu nhìn về phía ngọn núi sừng sững tên là Ly Sơn phía nam, cho chút không xác định nói: "Làm thuyết khách đi.'...

"Hắt xì!" Mông Lương ngồi trên Hồng Nhạn phủ đỉnh Ly Sơn, chẳng biết tại sao đột nhiên lại hắt xì một cái.

Tuy chuyện này là cực kỳ cổ quái đối với Mông Lương hôm nay là Tiên nhân, nhưng gã hiện tại cũng không để trong lòng, mà tiếp tục nhìn về phía vị lão nhân đang bưng trà chậm uống kia. Vẻ mặt gã nghiêm túc hỏi: "Nói như vậy, sư phụ không định giúp đệ tử sao?”

"Ly sơn tổng cộng có sáu ngàn năm trăm hai mươi sáu người. Kiếm tiên có một mình ta, mười tám tu sĩ Đại Diễn cảnh, năm trăm chín mươi bảy người Ly Trần cảnh, còn lại không đáng nhắc đến, nhân số như vậy đi tới đó rồi có thể làm cái gì, tự mình chịu chết sao?" Lão nhân chậm rãi uống trà, không mặn không nhạt đáp lại vấn đề của Mông Lương.

Mông Lương nhíu mày, gã vốn cho rằng thuyết phục được vị Diễn Kiếm tiên này chính là việc đơn giản nhất, thậm chí trong kế hoạch ngay từ đầu của Từ Hàn, lão nhân trước mắt này gần như đã mặc nhiên thừa nhận gia nhập vào bọn hắn, không ngờ vừa mới bắt đầu bước đầu tiên, Mông Lương đã ăn một lần canh đóng cửa.

Mông đại thiếu gia tự nhiên sẽ không từ bỏ như vậy, gã ho khan một tiếng, sau đó nói: "Sư phụ là người từng trải đại thế, có lẽ cũng hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh hơn so với đệ tử, vì sao giờ phút này lại hồ đồ ở trước mặt sự việc trái phải rõ ràng như vậy rồi?"

"Hồ đồ?" Lão nhân nghe vậy đứng dậy, nhàn nhạt liếc nhìn Mông Lương, sau đó thong thả đi dạo nói: "Ta đâu có hồ đồ, các ngươi muốn đối đầu với Sâm La điện, Sâm La điện muốn giết Yêu quân, hơn nữa lại còn không dùng hung kiếm trấn giữ, điều kiện tiên quyết là muốn giết Yêu quân, thế thì phải cần lực lượng cường đại như thế nào mới làm được?"

"Lão nhân như ta tuy rằng lớn tuổi, nhưng cũng biết chỉ bằng vào ngươi và tiểu tử kia, đánh với Sâm La điện đều là châu chấu đá xe. Ta chính là không hồ đồ, mới biết được đi làm việc này cùng các ngươi, mới là thật sự hồ đồ!"

Mông Lương nghe vậy sắc mặt lập tức khó coi, gã không thể phản bác lời nói không chút khách khí của lão nhân, đồng thời cũng phát lạnh đối với thái độ của đối phương lúc này. Nhưng gã vẫn không muốn từ bỏ như vậy, cho nên lại nói: "Sư phụ, tổ chim bị phá trứng sao có thể còn? Cho dù ngài tử thủ Ly sơn không chịu giúp đỡ, vậy bước tiếp theo của Sâm La điện khi có được Tinh huyết Yêu quân chính là muốn xâm chiếm toàn bộ thiên hạ, đến lúc đó Ly sơn biết trốn chỗ nào?"

Vẻ tàn khốc trên mặt lão nhân tại thời điểm đó tiêu giảm vài phần. Y cúi đầu, có chút mất hứng lắc lắc đầu nói: "Loạn thế người như lục bình, mạng như rơm rác, hôm nay có được một ngày an ổn là một ngày an ổn, nghĩ xa như vậy có ích gì?"

"Chính là hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sâu đến ngày mai sâu đi..."

Dứt lời, lão nhân trong khoảnh khắc đó tựa như cũng già đi không ít, lão run rẩy rẩy sải bước rời đi.

Mông Lương khó tin nổi nhìn bóng lưng lão nhân rời đi. Từ nhỏ, gã đã theo lão nhân này tu hành kiếm đạo. Tuy trong lòng gã vẫn luôn cho rằng Diễn Thiên Thu có lúc cứng nhắc cay nghiệt, nhưng cũng không đến mức tham sống sợ chết, nhưng biểu hiện hôm nay của y lại vượt ra ngoài dự liệu.

"Sư phụ! Vị Nhạc Kiếm tiên kia ở đâu? Đệ tử có lời muốn nói cùng ngài ấy?" Giọng nói của Mông Lương vang lên trước khi Diễn Thiên Thu sắp cất bước đi ra khỏi cửa phòng.

Mông Lương từng nói qua với Từ Hàn, trừ Diễn Thiên Thu ra gã còn tìm được hai vị Tiên nhân đến giúp đỡ, trong đó có một người là Kiếm tiên của Thiên Đấu thành Đại Chu vốn nổi danh cùng với Diễn Thiên Thu - Nhạc Phù Dao.

Sau khi Đại Chu rơi vào tay giặc, Nhạc Phù Dao dẫn theo bách tính Thiên Đấu thành chạy trốn tới Trần quốc, nương tựa ở Ly sơn cách đây một quãng thời gian. Chẳng biết vì sao, Ly sơn lại giữ kín tin tức này như bưng, Mông Lương cũng là người về Trần quốc trước, tình cờ gặp được việc này, vừa mới biết Nhạc Phù Dao cũng ở trên Ly sơn này.

"Ngươi muốn thuyết phục Nhạc Kiếm tiên?" Bước chân rời đi của Diễn Thiên Thu hơi dừng lại một chút, sau đó liền cất bước không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi gian phòng này. Mà khi đó, thanh âm của y cũng vang lên bên tai Mông Lương: "Đi đi, không có ai muốn đi chịu chết cùng ngươi đâu."...

"Hắn đi rồi sao?" Trong một biệt viện không đáng chú ý ở giữa sườn núi Ly sơn, lão nhân một thân áo trắng nhìn Diễn Thiên Thu đi vào, trầm giọng hỏi.

"Ừ" Diễn Thiên Thu vẻ mặt ngưng trọng, khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị kia, dường như đã ghi hết buồn rầu trong lòng lên trên mặt.

Lão nhân áo trắng dường như nhìn ra Diễn Thiên Thu khác thường. Lão khẽ mỉm cười, lại chế nhạo: "Thế nào? Mất mặt trước mặt đệ tử nhà mình?"

"Hừ!" Diễn Thiên Thu hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu tử cho rằng tu thành Tiên nhân là có thể khoa tay múa chân với lão phu, hắn thì biết cái đếch gì!"

Diễn Thiên Thu cố hết sức để biểu hiện sự khinh thường mình đối với Mông Lương, nhưng càng như thế ngược lại càng khiến người ta cảm thấy cách nhìn của y đối với Mông Lương vốn là cực kỳ để ý. Lão giả áo trắng đứng một bên dĩ nhiên cũng nhìn ra chút tâm tư "muốn nói còn xấu hổ" của đối phương, nhưng cũng không vạch trần, chỉ liên tục đáp ứng.

Diễn Thiên Thu hung hăng trừng lão nhân trạc tuổi y một cái, rồi lại nói: "Hắn thế nào?”

Lúc này lão giả áo trắng kia mới thu hồi vẻ trêu tức trên mặt, nghiêm nghị đáp lại: "Cũng không khách quan."

"Dẫn ta đi xem một chút." Diễn Thiên Thu nghe vậy, sắc mặt trâm xuống, lập tức nói.

Lão giả áo trắng cũng không do dự, lập tức gật đầu dẫn Diễn Thiên Thu đi vào trong căn phòng của biệt viện.

Hai người đi qua hành lang rườm rà một hồi, sau đó tới trước cửa một gian sương phòng. Đúng lúc đó, lão giả áo trắng hít sâu một hơi, lập tức mở cửa phòng ra.

"A Di Đà Phật, rốt cuộc hai vị thí chủ đã đến." Một vị hòa thượng khoảng hai mươi tuổi tuấn mỹ không gì sánh được dường như đã chờ một hồi lâu, một cái chớp mắt hai người đẩy cửa, vị hòa thượng sớm đứng ở cửa hành một đạo Phật lễ với hai người.

Lão nhân áo trắng thấy người này, thân thể rõ ràng chấn động, lão không khỏi cao giọng hỏi: "Ngươi là ai?

"Thí chủ không nhận ra ta sao?" Hòa thượng kia cũng không nóng vội, thong dong hỏi ngược lại.

Lão nhân sửng sốt, lão lại đánh giá hòa thượng kia từ trên xuống dưới một phen, liền cảm thấy rất quen mắt, sau đó như là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lập tức kinh hãi: "Là ngươi? Ngươi như thế nào chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã biến thành bộ dáng này?"

"Bộ dạng da thịt đều là ngoại vật, thí chủ cần gì phải bận tâm?” Hòa thượng kia nhẹ giọng nói, sau đó đổi giọng lặp lại: "Hôm nay nếu thí chủ đến tìm ta, ta cũng bớt đi một phiên toái, bần tăng qua mấy ngày liền phải từ biệt hai vị, hai vị những ngày qua hết lòng chiếu cố, bần tăng khắc ghi trong đáy lòng, nhưng e sợ không có gì để báo đáp."

Diễn Thiên Thu và lão giả áo trắng nghe vậy liếc nhìn nhau một cái, bọn họ cũng không rảnh đi quan tâm đến biến hóa của hòa thượng tuấn mỹ, mà vội vàng hỏi: "Ngài định đi đâu?"

Vào lúc đó, hòa thượng tuấn mỹ lại làm Phật lễ với hai người, nhẹ giọng nói: "Độ người chưa độ năm đó, nhận quả năm xưa chưa nhận."

"Thánh tăng không được! Nếu ngài tiến đến chẳng phải trúng phải tâm kế của người kia, không bằng yên lặng chờ đợi kỳ biến, từ từ thôn phệ kẻ kia mới là kế sách ổn thỏa." Diễn Thiên Thu vội vàng nói, ý đồ đánh tan ý nghĩ liều lĩnh trong đầu hòa thượng này.

"Không được." Hòa thượng lại lắc đầu, nói: "Ta có thể chờ, nhưng nàng không đợi được nữa rồi."

Hai người Diễn Thiên Thu nghe vậy lại sửng sốt, nhưng khi đó hòa thượng kia chậm rãi quay người qua, thuận theo khe hở kia, hai người lại thấy rõ ràng tình hình trong phòng sau lưng hòa thượng...

Ở nơi đó, một cô gái hai chân trần ôm gối cúi đầu ngồi ở góc phòng.

Toàn thân nàng ướt sũng, giống như vừa mới bị người vớt từ trong hồ ra. Mà đáng sợ nhất chính là thân thể của nàng chợt ẩn chợt hiện, giống như là một ánh nến cháy qua một đêm, đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt, lúc sáng lúc tối...
Bình Luận (0)
Comment