Chương 91: Vạn linh đều là dê bò...
Chương 91: Vạn linh đều là dê bò...Chương 91: Vạn linh đều là dê bò...
Trân quốc tuyết rơi, Đại Chu cũng bắt đầu nổi lên tuyết.
Đại Uyên Sơn kẹp giữa hai nước cũng không ngừng có tuyết rơi xuống.
Ba ngày không ngủ không nghỉ, Từ Hàn và Lưu Sanh dưới trận tuyết lớn này rốt cuộc cũng đến được nơi đây.
Từ Hàn không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thế giới hoàn toàn khác với bão tuyết tàn sát bừa bãi, thậm chí dạt dào như đỉnh núi mùa xuân, trong lòng lại không khỏi hiện ra tình cảnh hắn và lão nhân kia bôn ba ngược gió nhiều năm trước.
Hắn nhớ rất rõ, ngày đó hình như cũng có tuyết rơi.
"Đi thôi, sao lại đột nhiên bước không nổi nữa?" Lúc này bên tai vang lên tiếng của Lưu Sanh, kéo Từ Hàn từ trong suy nghĩ hỗn loạn kia trở về hiện thực.
Từ Hàn nhìn Lưu Sanh mỉm cười một phen, nói: "Đại khái ngươi cũng không hiểu được đi nơi này có ý nghĩa thế nào?"
Lưu Sanh nhấp nháy mắt, nói: "Vậy ngươi kể cho ta nghe đi, xem có thể dọa lui ta được không."
Nụ cười trên mặt Từ Hàn sau khi nghe vậy hóa thành cười khổ, nói: "Ngươi vẫn là cái tính tình này."
Trên mặt Lưu Sanh hiếm khi lộ ra vẻ tò mò, gã hỏi: "Trước kia tính tình ta như thế nào?"
Từ Hàn sửng sốt, trong lúc nhất thời hắn khó có thể trả lời vấn đề này. Thật ra nói cho cùng thời gian hắn ở chung với Lưu Sanh cũng không tính là nhiều, Cũng chỉ có mấy tháng mà thôi, thế nhưng khi đó, hai đứa bé đang đặt mình trong địa lao tràn ngập bóng tối cùng tử vong, đồng dạng ham muốn được sống thúc đẩy bọn họ vượt qua tất cả, sưởi ấm lẫn nhau.
Bọn họ có thể giao phó tính mạng cho nhau, nếu quả thật muốn nói hiểu rõ đôi bên bao nhiêu, Từ Hàn nhất thời cũng khó có thể nói rõ.
Vẻ do dự của hắn rơi vào trong mắt Lưu Sanh, đối phương rất nhanh liền hiểu ra. Gã nói: "Đây quả thực không phải một vấn đề quá tốt, muốn biết mình là ai, chỉ có thể dựa vào chính mình."
Nhưng lời tự an ủi này của Lưu Sanh lại khiến đáy lòng Từ Hàn không khỏi xuất hiện một chút áy náy, hắn không khỏi hỏi: "A Sanh. Lẽ nào ngươi vẫn không có chút trí nhớ gì về quá khứ sao?"
Theo Từ Hàn thấy, ngày ấy khi Lưu Sanh từ biệt huynh muội Lưu Tiêu Lưu Mạt, dường như gã đã tiếp nhận hai người kia, hắn cho rằng gã ít nhiều đã nhớ lại những đoạn ngắn ngủi trong quá khứ.
Lúc này đổi lại là những nụ cười khổ của Lưu Sanh, gã lắc đầu nói: "Thật ra đừng nói là khôi phục trí nhớ, trước đó khi nhắc đến Lưu Mạt và Lưu Tiêu, ta đã từng hy vọng xa vời rằng hai đệ đệ và muội muội trong lời ngươi có thể để ta nhớ lại vài thứ, nhưng trên thực tế khi ta nhìn thấy bọn họ, lại cảm thấy vô cùng lạ lãm với hai người này..."
Mấy ngày nay Từ Hàn luôn bận rộn chạy đi khắp nơi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tình trạng như vậy, trong lòng cũng không khỏi nặng nề thêm vài phân. Nhưng nhớ lại tình trạng mình thấy lúc trước, hắn lại cảm thấy không đúng, đang muốn đặt câu hỏi.
Lưu Sanh lại cướp trước khi hắn lên tiếng, nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ta nói rồi, thật ra ta thật sự không có một chút ấn tượng nào đối với hai người bọn họ..."
"Nhưng điều này cũng không gây trở ngại gì cho việc ta cảm thấy bọn họ nhớ nhung và dựa dẫm mình." Nói tới chỗ này, Lưu Sanh dừng lại một chút, dường như có chút nghi hoặc: "Ta không cách nào nói rõ ra được đó rốt cuộc là một loại cảm giác thế nào, nhưng chính ta cũng cảm thấy mình không thể phụ sự nhớ nhung và ỷ lại này của bọn họ, cho nên ta sẽ dốc hết toàn lực để đón chào hai người."
"Ừm... Đại khái cũng chính là một màn hài kịch mà mọi người thường hay nói."
Nói tới đây, Lưu Sanh lại dừng lại, sau khi gã chân chờ một chút mới mở miệng nói: "Nói thật, có lúc ta thật sự hoài nghi ta có phải là Lưu Sanh trong miệng các ngươi hay không, hoặc có lẽ chỉ là mượn thể xác quái vật trùng sinh mà thôi...'
Từ Hàn nghe vậy không khỏi chấn động trong lòng, ánh mắt hắn trầm xuống nhìn về phía Lưu Sanh, nghiêm nghị nói: "Tin tưởng ta, ngươi chính là Lưu Sanh, nếu chuyến này thuận lợi, chúng ta có thể giải quyết luôn phiền toái lớn nhất hiện tại, đến lúc đó cho dù phá tan bầu trời ta cũng phải nghĩ biện pháp giúp ngươi khôi phục ký ức.'
Lưu Sanh đương nhiên đọc ra được quyết ý trong lời nói của Từ Hàn, gã vui vẻ cười nói: "Vậy ngươi lúc này cũng phải sống thật tốt, nói không giữ chữ tín cũng không phải là hành vi quân tử."
"Đương nhiên." Từ Hàn cũng cười nói.
Mà nói xong lời ấy, hai người cũng buông lỏng tâm tư, cùng cất bước chạy như bay về đỉnh Đại Uyên Sơn này. ...
Trường An, trong Thiên Sách phủ trước kia, Thánh Vương phủ hiện giờ.
Một hòa thượng tuấn mỹ mặc đồ đen, giữa cổ treo một chuỗi tràng hạt màu trắng, sắc mặt âm trầm nhìn năm thiếu niên thiếu nữ đứng phía trước.
Tuổi của bọn họ đại khái đều chỉ mười hai mười ba tuổi, nhưng hài đồng tuổi tác như vậy lại không có ý chí tiến thối như thế, ngược lại mỗi đứa cúi đầu xuống, sắc mặt âm trầm, thậm chí trên người mơ hồ lộ ra từng luồng từng luồng hàn ý khiếp người. Giờ phút này bọn họ xếp thành hàng trước cửa phủ, không nhúc nhích, tựa như bức tượng được đúc bằng sắt.
"Những người này chính là năm vị Thánh vương mà Thánh phủ hiện tại có thể sản xuất ổn định nhất” Tu sĩ gầy tên Hắc Sơn lúc đó đi tới trước mặt hòa thượng áo đen, nhẹ giọng nói.
"Có thể sống bao lâu?" Hòa thượng áo đen nhìn gã một cái rồi hỏi.
Hắc Sơn do dự một hồi, mới đáp lại: "Nếu là bảo trì trạng thái này, có lẽ có thể sống một năm nửa năm, nhưng nếu khu động Thánh lực, lâu thì một ngày, ngắn thì ba, bốn canh giờ, nhất định sẽ bị Thánh lực phá hủy thân thể”"
"Vậy đúng là đáng tiếc." Hòa thượng áo đen đánh giá năm thiếu nam thiếu nữ, không khỏi tiếc nuối nói. Nhưng rất nhanh sau đó y thu hồi vẻ từ bi này, cao giọng hỏi mấy người kia: "Các ngươi đều nghe thấy lời chúng ta nói, các ngươi có bằng lòng hiến thân cho Đại Sở ta không."
Mấy người vừa rồi còn đờ đẫn giống như tượng đất nghe thấy câu hỏi này, trên mặt ngay lập tức hiện lên vẻ cuồng nhiệt. Bọn họ dồn dập quỳ xuống, đáp lại hòa thượng áo đen: "Có thể chết trận vì Thánh hoàng bệ hạ, là vinh quang của chúng ta."
"Nói hay lắm!" Trên khuôn mặt trắng bệch của hòa thượng áo đen nổi lên một chút ửng hồng, y đang muốn nói thêm gì đó, nhưng hai gò má ửng hồng đột nhiên trở nên dị thường, giống như không thở nổi, bắt đầu không ngừng ho khan, thân thể cũng hơi lay động.
Một bên khác, A Man thấy thế vội vàng đưa tay muốn đỡ lấy hòa thượng nhưng đã chậm một bước, thân thể hòa thượng kia chấn động, một ngụm máu đỏ thẫm từ trong miệng phun ra, bắn thẳng vào mặt mấy thiếu nam thiếu nữ trước mặt. Nhưng cho dù là như vậy, những thiếu nam thiếu nữ này giống như lần thứ hai lâm vào ngây dại, thần sắc trên mặt lại không phát sinh nửa phần biến hóa. "Điện chủ!" Hắc Sơn thân thể gây còm hiển nhiên cũng không ngờ sẽ có biến cố lần này, gã cũng giơ tay đỡ lấy hòa thượng mặc áo đen, tay kia đặt ở chỗ cổ tay của đối phương bắt đầu dò xét tình trạng trong cơ thể đối phương, miệng cũng đồng thời lo lắng kêu lên: "Ngài không sao chứ?"
Nhưng vừa hỏi xong vấn đề này gã liền trâm mặc lại. Sau đó khi gã ngẩng đầu nhìn về phía hòa thượng áo đen, đối diện là nụ cười gian nan nhưng lại thản nhiên, hòa thượng nói: "Hắn tới rồi."
"Hả?" Hắc Sơn hiển nhiên không thể hiểu hoàn toàn ý trong những lời này của đối phương, trong đôi mắt gầy còm của gã nở rộ đầy vẻ mê hoặc.
"Lý Đông Quân tới..." Hòa thượng hiếm thấy trình bày mọi chuyện với gã: 'Ảo ảnh hoa trong gương, trăng trong nước đang dần suy yếu. Hắn càng lúc càng tỉnh táo, ta càng ngày càng suy yếu, sắp chết đến nơi rồi."
Hòa thượng vẫn mang bộ dáng cũ, nhưng không biết vì sao khi nghe y nói xong, Hắc Sơn lại có thể cảm giác được dường như trong khoảnh khắc này y già đi rất nhiều.
"Điện chủ không cần lo lắng, bệ hạ nhất định sẽ nghĩ cách giết người đó, kéo dài tính mạng cho ngài." Hắc Sơn cố gắng dùng những từ ngữ ít ỏi mà mình biết để trấn an nam nhân trước mắt, người đã được gã tôn sùng là Thần linh, nhưng hiển nhiên lí do thoái thác như vậy cũng không có tác dụng.
Nhưng mấu chốt của vấn đề không phải ai sống ai chết mà là cả hai vốn là một thể...
Hòa thượng cũng vô tâm uốn nắn nhận thức sai lầm như vậy của đối phương, y cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu, lần nữa chậm rãi đứng lên, sau đó nhìn vê năm thiếu nam thiếu nữ trước mắt, nói: "Ta chỉ có cơ hội cuối cùng này, không cho phép thất bại, bọn họ... còn chưa đủ."
Lời vừa thốt ra, Hắc Sơn lại sửng sốt, gã nói: "Điện chủ, mỗi một vị Thánh vương đều có thực lực địch Tiên nhân độ qua tứ kiếp thậm chí ngũ kiếp..."
Nhưng lời này còn chưa nói hết đã bị hòa thượng cắt ngang, y quay đầu căm tức nhìn Hắc Sơn, trong con ngươi đen nhánh dường như lại có ngọn lửa vô danh bùng lên: "Một tên Từ Hàn... Một tên Mông Lương... đều nhận được một nửa bản mệnh kiếm khí của Chân Tiên, cho dù người trên bầu trời trong tình huống không cách nào hàng lâm chân thân cũng chưa chắc bắt được bọn chúng, ngươi cảm thấy chỉ dựa vào năm người này có thể sao?"
Hắc Sơn chân chờ, gã có chút không đành lòng nói: "Đại nhân, mỗi một vị Thánh vương đều cần phải có mấy vạn hài đồng tẩy lễ mới có thể tạo ra một người, nếu tiếp tục nữa, thuộc hạ sợ..."
Ánh lửa trong mắt hòa thượng lúc đó cũng bốc lên, y điên cuồng giận dữ hét: "Chim không bay ra khỏi lồng giam, một vạn con hay một trăm con cũng không khác nhau là mấy!"
"Chúng ta phải bay ra ngoài! Bay ra ngoài!!"
Hắc Sơn đã không còn nhớ được bao lâu rồi chưa từng thấy đối phương thất thố như vậy, hoặc có thể nói là từ khi gã bắt đầu đi theo y, đối phương luôn luôn bày ra bộ dáng mưu nghĩ kế nhẹ nhàng như mây gió. Lúc này y thất thố như vậy khiến cho Hắc Sơn có chút sợ hãi, cho nên cuối cùng gã cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể trâm mặc khẽ gật đầu, nói: "Thuộc hạ đã hiểu."
Mà sau đó, gã liên lệnh cho thiếu nam thiếu nữ còn quỳ gối trước mặt rời đi, sau đó cáo lui với hòa thượng, lúc này liên nhận lệnh lui ra.
Mà sau khi gã rời đi, hòa thượng áo đen trâm mặc đứng ngây người tại chỗ một hồi lâu, sau đó y chợt quay đầu nhìn về phía tráng hán bên cạnh hỏi: "A Man, ngươi cảm thấy ta rốt cuộc là người tốt hay là người xấu?"
Vấn đề này đối với A Man thân hình cao lớn, nhưng đầu óc lại không quá lanh lợi mà nói rất là phức tạp. Gã hoang mang gãi đầu, sau một hồi lâu mới mở miệng: "Nếu không phải điện chủ mở linh trí cho thuộc hạ, thuộc hạ hiện tại vẫn là một Man tử không khác gì dã thú, điện chủ có ân tái tạo ta, tự nhiên là người tốt."
"Nhưng ta cũng giết rất nhiều người." Hòa thượng lại nói.
Nhưng vấn đề này lại không làm khó được nam nhân cường tráng chút nào, gã lơ đễnh trả lời: 'Bọn họ làm sao có thể tính là người."
Hòa thượng sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra một chút vui vẻ.
"Đúng vậy a...'
"Đến ngay cả vì sao chính mình sống trên đời này cũng không hiểu, có khác gì con dê bò nuôi nhốt đâu?"
"Làm sao có thể tính là người?"