Chương 92: Yêu quân Lục Ngô
Chương 92: Yêu quân Lục NgôChương 92: Yêu quân Lục Ngô
Đỉnh núi Đại Uyên sơn, cây cỏ rậm rạp, trong rừng không thiếu thú chạy, trên trời cũng không thiếu chim chóc bay vút qua.
Cho dù Trân quốc mấy ngày nay an ổn cũng bị Long khí của Đại Chu cùng Đại Hạ ảnh hưởng nhiều, mùa đông rõ ràng lạnh hơn trước đây không ít. Nhưng đỉnh núi của Đại Uyên sơn lại như một tòa đào nguyên ngăn cách với thế ngoại, mặc cho bên ngoài mưa gió chập chờn, ta vẫn dạt dào như xuân.
"Hóa ra đỉnh Đại Uyên sơn sẽ là như vậy." Lưu Sanh đã bôn ba hết một ngày, đi tới đỉnh núi Đại Uyên Sơn, gã đang đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó không khỏi phát ra một tiếng thán phục.
Từ Hàn cảm thấy hứng thú, ngược lại nhìn Lưu Sanh hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy nơi này hẳn là bộ dáng gì?"
Lưu Sanh nghĩ nghĩ, cũng không che giấu mà là nói thẳng: "Không một ngọn cỏ, vạn dặm cây khô."
Ở trong ghi chép về Yêu tộc không nhiều lắm của Nhân tộc, Yêu dường như đều bị cố ý hoặc vô tình khắc thành tồn tại cực đoan, tà ác. Lưu Sanh có ý nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.
Như một nam nhân cô độc đi trong đêm đen, khi bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một người đồng hành, hắn không thấy rõ bộ dáng của đối phương, càng không biết thân phận của người kia, chỉ cảm giác được bước chân của người đó cũng đầy nặng nề.
Vì vậy hắn không thể tránh khỏi bắt đầu phỏng đoán thân phận người đến. Đồng hành cùng nhau? Đạo tặc ăn trộm? Ác đồ cướp bóc, giết người làm niềm vui... Mà phỏng đoán này cũng theo thời gian dần trôi qua, càng dần dần hướng về phía vực sâu mà đến. Đây là bản năng của con người...
Từ Hàn cũng từng cho là như vậy, cho nên hắn cũng không cảm thấy chút bất ngờ nào đối với lý do thoái thác của Lưu Sanh. Nhưng cũng bởi vì đến tình trạng của hắn hiện tại cũng có chút hiểu biết vê Yêu tộc, đương nhiên không cách nào theo cái cách nhìn của Lưu Sanh này. Cho nên sau khi hắn nghe được những lời Lưu Sanh vừa nói, chỉ cười nhạt không nói nửa lời, quay đầu lại lần nữa dẫn gã đi về phía đỉnh núi Đại Uyên Sơn.
Trên đỉnh của Đại Uyên sơn là một khối đất bằng hình tròn, Thương Hải Lưu đã từng đứng ở nơi này huyết chiến cùng Yêu quân kia.
Trận chiến kia là một trong những tràng cảnh khó quên nhất ở sâu trong trí nhớ của Từ Hàn. Lúc này hắn đang đi vê chốn cũ, tâm cảnh cũng khó tránh khỏi sinh ra chút cảm khái.
"Ở đây có thể tìm được Yêu quân kia sao?" Lưu Sanh và Từ Hàn đứng ở trên đỉnh núi bằng phẳng, nhưng nơi này trừ rộng rãi ra thì cũng không có gì khác thường, Lưu Sanh không khỏi nghi hoặc hỏi hắn.
Từ Hàn lắc đầu, hắn cũng không cảm nhận được nửa điểm Yêu khí, chỉ biết trên Đại Uyên sơn này thực sự trấn áp một tôn Yêu quân, cũng đã từng tận mắt thấy qua tất cả những thứ này, nhưng làm thế nào để tìm được thì hắn lại hoàn toàn không biết.
Vốn tưởng rằng đi vào nơi Thương Hải Lưu gọi ra Yêu quân lúc trước là có thể dễ dàng làm được chuyện này một cách thuận lý thành chương, nhưng bây giờ xem ra hắn đã suy nghĩ quá mức ngây thơ rồi.
"Các ngươi có biện pháp gì không?" Từ Hàn dưới sự bất đắc dĩ chỉ có thể xin đám Huyền nhi giúp đỡ. Dù sao bọn chúng cũng là Yêu vật, nói không chừng giữa đám yêu này có thể có cảm ứng đặc biệt gì đó.
Nhưng khi vấn đề ra khỏi miệng, Từ Hàn liên thấy Ngao ô ở cách đó không xa đang cao hứng nhảy tới nhảy lui. A Hoàng đang cầm một quả đào đỏ tươi không biết hái từ đâu tới miệng há to ra. Hai tên gia hỏa này hiển nhiên đều đắm chìm tại nơi thế ngoại đào nguyên như đỉnh Đại Uyên sơn, căn bản đã quên đi mục đích chuyến đi này.
Chỉ có Huyền nhi vẫn trung thực ngôi xổm trên vai Từ Hàn, nhưng nghe hắn hỏi thì hiển nhiên có chút nghi hoặc, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt màu hổ phách của mình, cái đầu nghiêng ra nhìn Từ Hàn.
Từ Hàn không nhịn được mà bật cười, cũng biết câu hỏi này của mình rất giống như đưa cổ mình cho người khác chữa.
"Cho nên chúng ta chỉ có thể chờ Yêu quân kia đi ra gặp chúng ta?" Lưu Sanh nghi ngờ nhìn Từ Hàn, có lẽ là cảm thấy từ khi gã lần thứ hai quen biết hắn tới nay, đối phương dường như rất ít khi làm ra chuyện hoàn toàn không có kế hoạch như vậy.
Từ Hàn ho khan hai tiếng, cũng thầm nghĩ mất hết mặt mũi.
"Đừng nóng vội, ta nhớ có một đạo pháp môn." Từ Hàn ngượng ngùng nói, chỉ là thân sắc trên mặt có chút lo lắng.
Cũng may Lưu Sanh ngược lại vô cùng tín nhiệm đối với Từ Hàn. Nghe xong lời hắn nói, gã có chút hiếu kỳ nhìn Từ Hàn, chờ đợi đối phương sử dụng pháp môn trong miệng mình.
Từ Hàn lại ho khan một tiếng, sau đó cất bước đi tới giữa đỉnh núi bằng phẳng. Lúc đó hắn hít sâu một hơi, trong mắt Thần quang chợt lóe, vẻ mặt nghiêm nghị. Lưu Sanh thầm cho rằng Từ Hàn muốn sử dụng công pháp huyền ảo gì đó, vào lúc đó nín thở ngưng thần nhìn hắn.
Chỉ thấy hai tay Từ Hàn ôm quyên chắn ngang trước ngực, sau đó cao giọng hướng về phía chân trời Đại Uyên sơn kia nói: "Đệ tử Kiếm Lăng Từ Hàn cầu kiến Đại quân!"
Một tiếng gâm này vang lên, bên trên Đại Uyên sơn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ là mơ hồ có chim chóc bay qua, rung động líu ríu.
Lưu Sanh nhìn nửa ngày, mãi đến hơn mười hơi thở sau mới có chút không xác định hỏi: 'Không còn?”
Từ Hàn khẽ gật đầu, nói: "Không còn."
Lưu Sanh sắc mặt cổ quái, khóe miệng cũng có chút run rẩy, qua một hồi lâu mới nói: "Phương pháp này của ngươi thực sự thú vị..."
Đương nhiên Từ Hàn cũng nhìn ra được hoài nghi trong mắt Lưu Sanh, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào. Nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, năm đó khi hắn và Thương Hải Lưu đến Đại Uyên sơn này, đối phương cũng chỉ rống mấy tiếng lên về phía Đại Uyên sơn, Yêu quân kia liên hiện ra chân thân. Nhưng hôm nay đến lượt hắn, một chiêu này lại không linh nghiệm.
Từ Hàn nhíu mày, hắn cảm thấy với năng lực của Yêu quân kia thì chắc chắn là biết bọn họ đến, vì sao không muốn ra gặp mặt?
Với kế hoạch giết Yêu quân của Sâm La điện đúng thật đang diễn ra, chẳng lẽ Yêu quân cũng vì thấy sống quá lâu nhàm chán rồi, vậy cái mạng nhỏ của mình cũng không cần nữa hay sao?
Thấy Từ Hàn nhíu mày, Lưu Sanh cũng thu hồi tâm tư vui đùa, gã đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Hay là ta giúp ngươi rống lên?"
Từ Hàn nghe vậy cười khổ, việc này quả nhiên là suy nghĩ thiếu thỏa đáng, hắn cũng không nghĩ đến chuyện muốn gặp vị Đại quân này lại phiên toái như thế. Nhưng trước mắt hắn cũng không tìm được biện pháp khác, chỉ có thể gật đầu, nói: "Thử lại lần nữa đi."
Hai người đứng trên đỉnh núi Đại Uyên sơn, dốc cuống họng hô to, tiếng hô "Cầu kiến Đại Quân" đã lấn át mọi thanh âm, thậm chí để đảm bảo âm thanh này truyền tới tai vị Đại quân không biết đang ở đâu kia, hai người Từ Hàn còn rót lực lượng quanh thân vào trong tiếng động của mình. Thế là tiếng kêu rung trời, chim chóc trong rừng bị dọa sợ, tung cánh bay loạn.
Nhưng dù hai người đã quấy cho Đại Uyên sơn này gà chó không yên, nhưng vị tồn tại gọi là Yêu quân kia lại giống như là thật sự ngủ như chết, vẫn không cho hai người nửa điểm đáp lại.
Ngay lúc trong lòng hai người bất đắc dĩ, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, Huyền nhi đứng ở đầu vai Từ Hàn nhìn hai người khàn cả giọng, tiểu gia hỏa không biết là chợt đốn ngộ được cái gì, hoặc là đơn thuần cảm thấy thú vị.
Khi đó nó tung người nhảy xuống đầu vai của Từ Hàn, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía chân trời Đại Uyên sơn.
"Meo ôI"
Một tiếng mèo kêu vang vọng trên đỉnh Đại Uyên sơn, sau đó yên lặng như tờ. ...
Từ Hàn tất nhiên không chỉ một lần nghe qua tiếng kêu của Huyền nhi, nhưng trong tiếng thét này lại mang theo một loại quy luật kỳ quái nào đó.
Từ Hàn và Lưu Sanh đều sững sờ, cũng rối rít dừng tiếng la hét của mình lại, liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Huyền nhi. Nhưng Huyền nhi lại giống như vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, lúc cảm nhận được ánh mắt của đối phương, tiểu tử kia cũng nghiêng đầu nhìn về phía hai người, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy hoang mang và khó hiểu.
Âm ầm.
Nhưng vào lúc này, phía chân trời lại chợt truyên đến một tiếng vang trầm.
Tiếng trâm đục kia cũng không phải là âm thanh sấm sét mà càng giống một sinh vật khổng lồ nào đó từ trong giấc ngủ say dài thức tỉnh lại, phát ra một tiếng thở dài thườn thượt.
Phía chân trời chỗ thanh âm kia truyền đến lập tức bắt đầu vặn vẹo, dần dần hóa thành một vòng xoáy, mà từng trận ánh đỏ cũng lóe lên từ chỗ sâu trong vòng xoáy kia, rất nhanh màu đỏ tươi liền xâm nhiễm toàn bộ vòng xoáy, lại tiếp tục lan tràn ra, trong nháy mắt, đỉnh núi đám người Từ Hàn đứng thẳng liền bị huyết sắc đầy trời bao phủ.
Mà càng khủng khiếp chính là kèm theo huyết quang đầy trời, một luồng uy thế đáng sợ cũng dập dờn ra từ trong huyết quang.
Từ Hàn và Lưu Sanh giật mình kinh hãi, bọn họ ngơ ngác nhìn luồng huyết quang kia, thật lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần lại.
"Meo ô" Cho đến khi Huyền nhi khẽ gọi một tiếng, bọn họ như vừa tỉnh mộng.
Huyền nhi nhảy lên vai Từ Hàn, cái đầu nhỏ vui vẻ cọ cọ vào cổ hắn, dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
"Là hắn sao?" Lưu Sanh lúc này cũng hồi phục lại tinh thần lại, gã quay đầu lại vẻ mặt cổ quái nhìn Từ Hàn, trong miệng hỏi như thế. Hiển nhiên cho dù là Lưu Sanh đã đủ để ngang hàng với tu vi Địa Tiên cảnh, dưới uy áp này cũng khó tránh khỏi có chút hít thở không thông.
"Ừ" Thần sắc Từ Hàn ngưng trọng, khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía vòng xoáy màu máu kia, sau một chút do dự liền giơ hai tay của mình lên hành lễ với chủ nhân đạo khí tức kia, nhưng lúc này hắn lại phát hiện cánh tay phải của mình vậy mà có chút không nghe sai sử, giống như là muốn thoát ly sự khống chế của hắn vậy.
Hắn không thể không vận chuyển kiếm ý trong cơ thể mới áp chế được phần bạo động này, sau đó lần nữa chắp tay hành lễ với vòng xoáy kia, nói: 'Hậu sinh Từ Hàn bái kiến Yêu quân." Vòng xoáy màu máu không ngừng xoay tròn, nhưng lại không có bất kỳ thanh âm nào vang lên, đáp lại lời hắn.
Từ Hàn nhíu mày, đang muốn nói thêm điều gì đó thì Huyền nhi trên vai hắn dường như cực kỳ không thích với khí tức đáng sợ kia, vào lúc đó nó lại ngửa mặt lên trời gọi to một tiếng: "Meo ôI"
Nhưng không ngờ theo âm thanh này vừa rơi xuống, vòng xoáy màu máu kia lại gia tốc thêm mấy phần.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Hàn và Lưu Sanh, một bóng người màu máu chậm rãi đi ra từ trong vòng xoáy kia.
Đó là một nam nhân nhìn qua tuổi không quá ba mươi, sắc mặt nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, mà chỗ cánh tay phải trống rỗng lại không có vật gì.
Theo sự xuất hiện của y, vậy mà uy áp tràn ngập trên đỉnh núi này lại lớn hơn vài phần. Mà người nọ lại như không nhìn thấy Từ Hàn và Lưu Sanh, ngược lại trực tiếp đặt mắt nhìn lên Huyền nhi trên vai hắn.
Y trầm ngâm nhìn Huyền nhi một lúc lâu, rồi mới hé miệng ra nói.
"Mấy vạn năm không thấy, không ngờ đường đường là Yêu quân Lục Ngô lại biến thành bộ dáng như vậy.'