Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 752 - Chương 93: A Ngôn

Chương 93: A Ngôn Chương 93: A NgônChương 93: A Ngôn

"Hậu Khanh bị vây khốn ở Trấn Ma tháp, Phi Liêm trốn vào Đại Uyên sơn, Lục Ngô bị giam câm trong Thái Âm cung, chỉ có Câu Trần dẫn theo Yêu tộc còn sót lại ẩn nấp dưới Thập Vạn Đại Sơn."

Trên đỉnh núi Đại Uyên sơn, huyết quang đầy trời tản đi, tất cả khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Thân ảnh màu đỏ khoanh chân ngồi cùng đám người Từ Hàn, trước kia điểu thú trong núi rừng tránh né bọn họ lúc này lại giống như là thay đổi tính tình, thỉnh thoảng bay tới bay lui ở đầu vai bóng người màu đỏ kia, líu ríu không ngừng hót, mà cách đó không xa lại có con nai thỏ hoang đang tò mò nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Lục Ngô? Không phải ngươi cũng đã nói rồi sao? Lục Ngô bị vây ở Thái Âm cung, vậy Huyền nhi sao lại là Yêu quân Lục Ngô được?”

Từ Hàn nghe xong mấy lời này của Phi Liêm, không khỏi nhíu mày. Hắn đương nhiên phát hiện sự khác biệt của Huyền nhi, nhưng thế nào cũng không ngờ, tiểu gia hỏa luôn đi theo bên cạnh mình này lại là một trong bốn đại Yêu quân của Yêu tộc.

Lại nói, Huyền nhi mặc dù có chút đặc biệt, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một Yêu quân có thể hô mưa gọi gió.

"Thiên địa sơ khai, nhân yêu hỗn cư, yêu là chủ, người là phụ. Trước khi Bán yêu chưa sinh ra, bốn đại Yêu quân chính là Thần linh hành tẩu ở nhân gian."

"Phi Liêm chưởng quản mưa gió, Hậu Khanh thống ngự thiên địa, Câu Trần mục dưỡng chúng sinh, Lục Ngô trấn an vong hồn."

"Sau đó bán yêu xuất thế, bọn họ thay thế chúng ta trọng chưởng quy tắc thiên địa, nhưng ít nhiều chúng ta còn lưu lại một chút bản lãnh năm đó. Xưa kia khi Thương Hải Lưu tới đây, ta đã gặp qua nó, cũng đại khái đoán được nó dùng phương pháp kim thiên thoát xác phân ra một phần linh thức của mình, chạy ra khỏi Thái Âm cung..."

Nói tới chỗ này, Phi Liêm liếc nhìn cánh tay phải của Từ Hàn, nói: "Đây cũng là lý do tại sao ta đáp ứng Thương Hải Lưu, đưa cánh tay phải cho ngươi."

Lông mày của Từ Hàn nhíu lại sâu hơn, bất luận thế nào hắn cũng không thể nối liền liên hệ giữa hai chuyện này.

Phi Liêm lại như nhìn ra nghi hoặc của Từ Hàn, y tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng Trấn Ma tháp cũng tốt, Thái Âm cung cũng được, ừ... hay Đại Uyên sơn này tồn tại là vì phong ấn chúng ta thật sao?"

Từ Hàn nghe vậy sững sờ, hắn không khỏi nghĩ đến lúc Hậu Khanh trong Trấn Ma tháp kia xuất thế, mấy trăm Côn Luân kiếp từ trên trời giáng xuống, ý đồ giết chết nó. Dường như theo ý nghĩa nào đó mà nói, Trấn Ma tháp càng giống như đang bảo hộ Hậu Khanh không bị chút tôn tại nào đó nhìn thấy.

Nhưng nếu không phải như thế, vì sao Thương Hải Lưu không cần tính mạng mình, cũng muốn gia cố phong ấn trên Đại Uyên sơn?

Phi Liêm đứng dậy, chim chóc đứng trên người y dồn dập bay lên, lượn quanh, y cười tủm tỉm phất tay nói: "Tự đi chơi đi."

Những phi điểu kia như có thể thật sự nghe hiểu được những lời Phi Liêm nói, khi đó bay đến bầu trời, líu ríu kêu một hồi, sau đó thật sự trốn vào trong núi rừng.

"Ngươi biết vì sao bất luận bốn mùa biến hóa, hay là hôm nay Long khí Đại Chu trong miệng các ngươi bị cắn nuốt, đều không thể ảnh hưởng đến bốn mùa trên Đại Uyên sơn này không?" Phi Liêm hỏi.

Từ Hàn sửng sốt, hắn vốn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, nhưng hôm nay nghe xong câu hỏi này, thần sắc trên mặt biến đổi, như là đang nghĩ tới điều gì. Nhất thời ánh mắt hắn rơi vào Phi Liêm, đánh giá nam nhân toàn thân đắm chìm trong huyết quang này.

Đã trải qua biến cố Long Xà song sinh ở Đại Chu, Từ Hàn mặc dù đã tiêu tán hết Long khí, nhưng bản thân lại cực kỳ mẫn cảm với loại lực lượng này. Lúc này cố ý nhìn xem thế nào, đột nhiên phát hiện trong cơ thể vị Đại quân Yêu tộc này đang chiếm giữ một cỗ Long khí hạo nhiên vô cùng nồng đậm tựa như sắt thép.

Hắn đột nhiên hiểu ra, đỉnh Đại Uyên sơn nho nhỏ này lại có khí vận bàng bạc như thế gia trì, cũng khó trách cành lá xum xuê, bốn mùa như xuân.

Tuổi tác của Phi Liêm đại khái có thể dùng vạn để tính, tự nhiên có thể xưng là người đã đọc không biết bao nhiêu kinh thư, thần sắc biến hóa rất nhỏ trên mặt Từ Hàn rơi vào trong mắt của y dễ dàng làm cho y phán đoán ra đối phương đang nghĩ gì.

Y tiếp tục nói: "Trên lưng bốn đại Yêu quân có khí vận cường đại của Yêu tộc. Năm đó, tất cả Yêu tộc bị chôn vùi trong Côn Luân vực, hai tộc Nhân Yêu lại tiếp tục tranh chấp. Như các ngươi đã biết, khi hung kiếm xuất thế, Yêu tộc tan tác, bốn đại Yêu quân đều bị trọng thương."

"Đây là chuyện làm một lân suốt đời nhàn nhã, chỉ cần giết được bốn đại Yêu quân, Yêu tộc sẽ không còn chút vốn liếng nào để đối kháng với Nhân tộc nữa. Đến lúc đó hàng vạn Yêu tộc sẽ là nô dịch, hay là tàn sát toàn bộ cũng là chuyện trong một ý niệm của Nhân tộc. Nhưng các ngươi biết vì sao bọn chúng lại buông tha cho chúng ta không?”

Từ Hàn cau mày, đối với hắn chuyện viễn cổ quả thật là quá mức xa vời, đương nhiên khó có thể trả lời vấn đề này. Nhưng cứ theo lý mà nói, năm đó người cầm quyền Nhân tộc đã đưa ra một quyết định không thể tưởng tượng nổi, cho nên hắn trầm giọng hỏi: "Ý của ngươi là, chuyện các ngươi bị phong ấn ở đây là có ẩn tình?"

"Không coi là ẩn tình gì, chỉ có điều ngay lúc đó đám người cầm quyên Nhân tộc đã nghĩ thông suốt một việc." Phi Liêm cười nói, tiếp đó mặt mày trầm xuống, ngữ điệu cũng trầm thấp thêm vài phần: "Rốt cuộc những hung kiếm kia đến từ đâu?"

"Là ý gì?" Từ Hàn khó hiểu hỏi. Hung kiếm ở Kiếm Lăng không phải là do thiên tài của Nhân tộc rèn ra sao? Phi Liêm nói vậy không phải có chút khó hiểu sao.

"Ngươi là truyên nhân Kiếm Lăng Nam Hoang, về vấn đề kiếm đạo tin tưởng hiểu biết cũng nhiều hơn So với ta.'

"Một thanh kiếm mạnh yếu, ngoại trừ phương pháp đúc kiếm cùng với tài liệu sử dụng đúc kiếm, trọng yếu nhất là Linh trong kiếm. Vương Dương Minh của Nam Hoang tu hành ngàn năm, mấy vạn Thần kiếm tẩm bổ, cộng thêm Ngụy Trường Minh ngăn cản kiếp thay mới cho nó đăng lâm Tiên đạo, kiếm như thế mới có năng lực tàn sát Yêu quân. Mà thời Thái cổ, Nhân tộc chưa từng có một vị Chân tiên chứng đạo, lại có biện pháp nào đúc ra Kiếm linh đủ để sánh ngang Chân tiên?"

"Năm đó Yêu tộc thống ngự thế giới, có rất nhiều áp bức với Nhân tộc, điểm này ta cũng không kiêng dè nói thẳng, nhưng cũng còn lâu mới tới cảnh giới diệt chủng."

"Sau đó bán yêu xuất thế, nhân yêu hỗn cư, gân như đã loạn cả lên, chỉ là sau đó đám bán yêu Thần chủng chết trong Côn Luân. Nhân yêu cùng trị thiên hạ, cũng gần như duy trì quy củ mà đám bán yêu Thần chủng lập ra trước đó, cả hai cũng được cho là chung sống hòa bình." "Sở dĩ Nhân tộc lại chiến đấu với Yêu tộc, nguyên nhân lớn nhất là do ba thanh hung kiếm này xuất thế. Khiến tộc nhân ý thức được mình đã có vốn liếng để đánh một trận với Yêu tộc, lúc này mới xảy ra một trận chiến nhân yêu thời kỳ Thái cổ."

"Mà sau khi những người cầm quyền kia dựa vào hung kiếm diệt sát hơn phân nửa Yêu tộc từ trước đến nay, lại phát hiện hung kiếm không ngừng cắn nuốt khí vận Yêu tộc trong tràng giết chóc này, hơn nữa dựa vào chúng để dần dần trở nên cường đại hơn. Đã đến tình trạng dân dân mất đi khống chế, nếu dùng kiếm này giết chết Yêu quân, hung kiếm cắn nuốt lực lượng Yêu quân sẽ hoàn toàn mất đi khống chế, đến lúc đó mầm tai họa sẽ tuyệt đối không phải những người cầm quyền kia có thể khống chế"

"Ý thức được hung kiếm rất có thể là do một số kẻ có tâm tạo ra, bỏ vào tay Nhân tộc, mục đích để nuốt chứng khí vận Yêu tộc, cuối cùng phía sau có lẽ còn chuẩn bị một số âm mưu thật lớn, những người cầm quyền này đã đạt thành hiệp nghị với chúng ta, bọn họ cắt mười Thập Vạn Đại Sơn cho Yêu tộc, mang ta, Lục Ngô cùng với Hậu Khanh trấn áp ở các nơi, sau đó đặt ba thanh hung kiếm ở Nam Hoang lúc trước bị bọn Bán yêu cắn nuốt khí vận đã biến thành hoang nguyên."

"Nhưng dù là như thế, lực lượng tồn tại đang rục rịch trong trời đất vẫn một khắc không ngừng nhìn chăm chú vào chúng ta, để bọn chúng không thu hoạch được lực lượng từ chỗ chúng ta, cũng vì vận mệnh của chính Nhân tộc, bốn tông môn cường đại Kiếm Lăng, Thanh Liên quan, Long Ẩn tự, Thái Âm cung được thiết lập, quản lý thiên địa, đồng thời cũng tiếp tục gia tăng phong ấn cho chúng ta. Vì vận mệnh của tộc nhân, mặc dù chúng ta không biết làm sao, nhưng cũng đành phải thản nhiên tiếp nhận số mệnh như vậy."

Nghe tới đây, trong lòng Từ Hàn chấn động.

Yêu quân có được tinh huyết của Yêu tộc đồng thời cũng được Long khí gia trì, nếu có thể thu hoạch được lực lượng của một vị Yêu quân thì đồng nghĩa với việc đồng thời nắm được hai thứ này. Mà hai thứ này lại chính là vật cân nhất để chế tạo Cổ ma mà Cổ ma Liễu Tương từng nhắc đến ở Kiếm Lăng.

Từ Hàn nghĩ đến đây, hàn ý trong lòng bỗng sinh ra, chẳng lẽ âm mưu của đám Cổ ma kia đã bắt đầu từ thời viễn cổ rồi? Nhưng rốt cuộc bọn chúng là cái gì? Tại sao Liễu Tương lại nói phương thiên địa này là tù lung tồn tại vì cầm tù Cổ ma? Mà Đế quân trong miệng nàng rốt cuộc là thứ gì?

Những nghi vấn này lập tức dâng lên trong đầu của Từ Hàn, đầu của hắn ngay lập tức như đoàn đay rối, khó có thể hiểu rõ được mọi chuyện trong thời gian ngắn. Nhưng hắn cũng cảm thấy mọi chuyện xảy ra lúc này dường như dần dần chỉ về phía tên Cổ ma kia, đương nhiên cũng chỉ về phía Đế quân trong miệng Cổ ma nọ... Cũng chính là hắn...

"Sau đó... thế nào?" Từ Hàn lần nữa đặt câu hỏi, chỉ là lần này, chính hắn cũng có thể cảm nhận được khi hỏi vấn đề này, ngữ điệu của mình đã khô khốc đến cực hạn.

Từ Hàn chưa bao giờ là một người tin tưởng vận mệnh.

Hắn từ một tên ăn mày nho nhỏ trên Thượng Vân thành đi đến hôm nay, đã có được lực lượng đủ để ngạo thị thiên hạ, dựa vào dũng khí hướng chết mà sống kia, dựa vào khí phách không phục mệnh nọ.

Nhưng dẫu sao dũng khí của một người cũng sẽ có ngày dùng hết, đặc biệt khi hắn biết luông dũng khí luôn chống đỡ cho mình kia thực chất là sai.

Hắn cũng sẽ khiếp đảm, cũng sẽ sợ mình biết chân tướng...

"Tuổi thọ của Yêu quân có lẽ cũng giống những Chân tiên trên bầu trời kia, vô cùng vô tận. Tựa như ta cho dù đã trải qua mấy vạn năm, vẫn không cách nào biết được thọ mệnh cực hạn của mình ở đâu."

"Nhưng Câu Trần dẫn theo tộc nhân lẻn vào Thập Vạn Đại Sơn cũng đã chết đi ở một nghìn năm trước...

"Nhưng trước khi nàng chết, nàng từng lấy hình dáng thần hồn du thiên địa, cuối cùng đi tới đỉnh Đại Uyên sơn này, gặp mặt ta một lần."

"Nàng nói rất nhiều chuyện..."

"Thí dụ như mấy vạn năm qua ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, nàng mang theo Yêu tộc phồn diễn sinh sống, tuy rằng trôi qua khó khăn, nhưng cũng bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo."

"Nàng nói vẫn có một lực lượng đang nhìn trộm vùng thiên địa này, năm đó nàng từng bị hung kiếm Ngục Uyên gây thương tích, thương thế kia chí tử vẫn chưa khỏi hẳn, mà đây cũng là mầm họa lớn nhất khiến nàng chết đi."

"Nàng còn nói, thiên địa sắp phải gặp đại kiếp nạn, biện pháp duy nhất có thể giải cứu kiếp nạn chính là nhảy ra khỏi thiên địa này..."

"Vì để làm được điều này, trước khi chết nàng đã sinh ra một đứa con nối dõi..."

"Đó là con gái của nàng..."

“Tên là...'

"A Ngôn.”
Bình Luận (0)
Comment