Chương 96: Thế giới thật xinh đẹp...
Chương 96: Thế giới thật xinh đẹp...Chương 96: Thế giới thật xinh đẹp...
Trong thành Kim Lăng tuyết trắng như lông ngỗng, chất đống một tầng thật dày thành trên đường phố.
Có lẽ vì Long khí của Đại Chu bị cắn nuốt ảnh hưởng, năm nay thành Kim Lăng còn lạnh hơn mấy phần so với những năm trước, trên đường phố rất ít người đi đường, vắng ngắt, nhưng trên triều đình lại vừa nghe ngươi vừa hát, ta lên sân, có thể nói là một mảnh ồn ào.
Phương Tử Ngư có chút lo lắng bất an ngồi ở vị trí bên ghế rồng, nàng đại khái không thể thích ứng chuyển đổi thân phận như vậy cùng tiếng ồn ào phía trên triều đình.
Nàng theo bản năng cúi đầu liếc nhìn Trần Huyền Cơ bên cạnh, nam nhân tóc trắng muốt mỉm cười nhìn mọi thứ trước mắt, dường như rất là hưởng thụ tiếng ầm ï không thể lắng xuống trong triều đình.
"Bệ hạ, Trân quốc từ khi lập quốc đến nay, người Hạ xâm phạm bao năm nay, ai ai cũng đều biết. Hôm nay nếu xuất binh giáp công khu vực Long châu, nếu như bình định được tình thế này, không đến ba năm người Hạ nhất định vong ân phụ nghĩa, lại nổi lên mầm tai họa, cử động lần này tuyệt đối không xong." Một vị lão giả đang để râu dê đứng ra trên triều đình, cao giọng nói với Trân Huyền Cơ.
Lời vừa ra khỏi miệng hiển nhiên là nói trúng tâm tư của phần lớn quan viên Trần quốc, trong lúc nhất thời đều cả đám trở nên hòa hợp rất nhiều.
"Nếu nước Sở đã phục hồi, Trân quốc chúng ta càng nên thi triển thuật hợp tung liên hoành của triều Ly lúc trước, tùy ý để hai nước chiến đấu, đợi đến cả hai lưỡng bại câu thương, Trân quốc ta sẽ không còn lo lắng." Lúc này một vị quan võ trung niên cao giọng nói.
Những lời nói như vậy lẽ thẳng khí hùng, rất nhanh liền ngăn chặn thanh âm những người còn lại trong triều.
Phụ tử Lý Định Hiền cúi đầu đứng trong góc nhăn mày lại, Lý Định Hiền trẻ tuổi khí thịnh mấy lần muốn phát tác, nhưng đều bị phụ thân Lý Mạt Đỉnh ngăn lại, mắt thấy quân thần Trân quốc sắp định ra kế sách co đầu rụt cổ, Lý Định Hiền lại không kìm được lửa giận trong lòng, ngay lúc đó vùng vẫy giãy thoát khỏi tay Lý Mạt Đỉnh, cất bước đi tới chính giữa triều đình.
"Ha ha hai Ta hỏi Trân quốc mặc dù đất nhỏ vực nhỏ, nhưng địa linh nhân kiệt. Lại có Tông sư kiếm đạo vô xuất kỳ hữu trong thiên hạ Diễn Thiên Thu, cũng có mười vạn Hổ Lang ky liền có thể ngăn cản trăm vạn binh sĩ thiên hạ. Văn thân có đức vì dân, võ phu có lòng chết vì nước, dân có chí báo quốc, quân có chí thiết huyết không buông."
"Cái gọi là an phận ở một góc, chẳng qua chỉ có nhân hòa, không được thiên thời địa lợi, vừa cưỡi phong vân liền có thể hóa rồng."
"Nhưng hôm nay vừa thấy, mới biết được mọi chuyện trên đời thực tại là hư ảo, danh tiếng lại càng thêm lớn.
Nói tới chỗ này, Lý Định Hiền có ý dừng lại một chút, trên mặt mang theo nụ cười lạnh quét mắt nhìn mọi người ở đây, mà phía sau mới lần nữa nói: "Chư quân hoặc là đang mang quan bào cầm mãng, hoặc là đai lưng mang bảo đao, trên nhận Hoàng ân, dưới lại được vạn dân nhờ vả, nhưng không hề vệ quốc an dân, chỉ cầu an nhàn nhất thời. Cái gọi là tâm nhìn hạn hẹp, gọi là lừa đời lấy tiếng, cái gọi là thất phu đầu bạc, chư quân...'
"Tất cả đều có."
Bốn chữ cuối cùng kia, Lý Định Hiền nói rất có khí phách, mà những người ở đây một lòng cầu hòa nghe vậy đều biến sắc, vị lão giả kia ngay lập tức liên dựng râu trừng mắt nhìn Lý Định Hiền, quát mắng: "Nhóc con vắt mũi chưa sạch, gian tế Hạ quốc, hôm nay quân thần Trần quốc nghị sự, có thể cho hai cha con ngươi ở bên nghe đã là mở thiên ân, ngươi không biết ơn, lại còn dám phỉ báng triều đình, chẳng lẽ thật cho là Trân quốc ta không người sao?"
"Người?" Lý Định Hiên nghe vậy ý cười trên mặt càng sâu, gã nói: "Nhận lộc của vua, lại không lo chuyện của vua, sao lại cho là người?"
"Ngươi!!!" Sắc mặt lão nhân ửng hồng, hiển nhiên đã giận tới cực hạn. Lão đưa tay chỉ vào Lý Định Hiền, cánh tay run rẩy.
"Để hắn nói tiếp đi." Nhưng vào lúc này, Trân Huyền Cơ ở trên đài cao kia khi đó ánh mắt híp lại nhìn thật lâu, chợt nói.
Lão nhân kia trong lòng run lên, vốn muốn nói nữa nhưng khi nhìn thấy trong mắt Trần Huyền Cơ bắn ra hàn mang, lão nhất thời luống cuống chân tay, cúi đầu, không dám nói nữa.
Lý Định Hiền vốn là lửa giận công tâm quát mắng mọi người, hiển nhiên cũng không ngờ rằng mình còn được vị Hoàng đế Trần quốc này mở miệng tương trợ. Gã hơi sững sờ, theo bản năng nhìn đối phương một cái, tuy tuổi cũng tương đương, nhưng Lý Định Hiền lại khó có thể từ trong vẻ mặt mang theo ý cười nhìn ra một chút tâm tư của đối phương.
Gã cũng không dám suy đoán bừa bãi, chỉ có thể đè nặng tâm thần của mình, sau đó lại nói: "Tạ ơn bệ hạ.”
"Tuy ta là ngoại thần, nhưng nếu bệ hạ nguyện ý nghe thần nói một lời, thân liền cả gan nói một phen."
Trân Huyền Cơ cười híp mắt đưa tay ra hiệu cho Lý Định Hiền tiếp tục, đối phương thấy thế cũng không chần chờ, lập tức nói.
"Chuyện giữa thần với bệ hạ đơn giản là tam vấn. Thứ nhất, bệ hạ cho rằng thiên hạ mưa gió lắc lư, người nào sẽ che gió chắn mưa vì dân chúng Trân quốc."
Trần Huyền Cơ nghe vậy chỉ mỉm cười, tiếp đó y đáp: "Trâm có được thiên hạ, đã nhận vạn dân quỳ bái, nên che gió chắn mưa cho bọn họ."
"Câu hỏi thứ hai của thần là với thánh minh của bệ hạ, nên biết quốc lực của hai nước Chu Hạ đang cường thịnh, nhưng vương triều Đại Chu đã bị lật đổ chỉ trong một đêm, Hoàng quyền thay thế nhanh như mưa xối. Đại Hạ cũng đang chắp tay nhường người ba châu, bệ hạ cho rằng đây thực sự là do hai nước Hạ Chu chúng ta vô năng, hay là vì khí thế của vong Sở cực thịnh?"
Vấn đề này khiến cho Trần Huyền Cơ trâm tư một hồi, sau đó mới đáp lại: "Trãm không dám phán định lực lượng của cả hai vương triều, nhưng cái tên vong Sở kia có thể làm được việc này trong thời gian ngắn như vậy, đương nhiên trẫm cũng hiểu rõ thủ đoạn của bọn chúng mạnh mẽ như thế nào."
"Bệ hạ thánh minh." Lý Định Hiên nhận được trả lời như vậy lập tức hài lòng, gã khẽ gật đầu, sau đó chuyển đề tài, ngữ điệu phát lạnh: "Vậy nếu bệ hạ đã hiểu rõ vong Sở thế lớn, thậm chí còn sâu hơn Hạ Chu năm đó, tiếp tục như thế, còn muốn thống nhất thiên hạ, thành tựu bá nghiệp, vậy vong Sở há có thể cho phép kẻ khác yên giấc ở bên cạnh giường mình?"
"Đấn lúc đó dưới trướng đại quân binh lâm cảnh, bệ hạ cho rằng đưa mắt nhìn khắp ngàn vạn bách tính Trân quốc, triều đình võ bá quan ai không có đường lui?"
Câu hỏi này thốt ra, Trần Huyền Cơ biến sắc, sắc mặt cổ quái, nhưng cũng không trả lời lại câu hỏi này.
"Bách tính Đại Chu bị diệt thì hàng Hạ, hạ Vong thì về trần, bọn họ không cần để ý trên đỉnh đầu ai là Hoàng đế lão nhân. Lại nhìn toàn bộ quan văn quan võ, nếu thật sự có một ngày như vậy, mở thành hiến đất, câu được nửa đời không lo cũng không là việc khó. Chỉ có bệ hạ, cũng chỉ có bệ hạ, không có một chút đường lui.'
Lời này vừa nói ra, triêu đình lặng im, văn võ cúi đầu.
Hai mắt Trân Huyền Cơ nheo lại, ngón tay gõ vào tay vịn của Long ỷ hoa quý, tiếng cộc cộc giòn giòn vang vọng trong triều đình tĩnh mịch, giống như nhịp trống đòi mạng của Diêm La khiến lòng người tê dại.
Tình cảnh như vậy kéo dài hơn mười hơi thở, Trân Huyền Cơ chợt nhoẻn miệng cười: "Lý Định Hiền."
Y lẩm bẩm tên họ của đối phương, ngữ điệu trầm thấp, khiến người ta khó có thể phỏng đoán ra tâm tư của vị đế vương này: "Sau khi Đại Hạ có được như vậy, thật là đáng sợ."
"Mong rằng sau khi trận chiến kết thúc, tiểu vương gia có thể tuân thủ lời hứa, hai nhà Trần Hạ ta từ nay vê sau, mọi chuyện sẽ không xuất hiện binh qua."
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây sửng sốt, lập tức liên một mảnh xôn xao, mà cha con Lý Định Hiền liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức mặt lộ vẻ vui mừng.
Bọn họ vội vàng quỳ xuống trước mặt Trân Huyền Cơ, cao giọng nói: "Bệ hạ thánh minhIân tình lần này, con cháu Hạ quốc vĩnh viễn không quên."
Thanh âm này quanh quẩn trong triều đương nhiên làm mấy nhà ưu phiền mấy nhà lo, mà đám Nho sinh Võ tướng lúc trước phản đối lại càng biến sắc, còn muốn nói gì đó.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Trân Huyền Cơ lại đột nhiên đứng lên, một thanh trường kiếm trống rỗng xuất hiện trong tay y, trường kiếm rung lên, kiếm ý trào dâng, đột nhiên chém một cái về phía Long ỷ bên cạnh.
Trên tay vịn Long ỷ liền bị chém đứt một góc, khối gỗ kia rơi xuống đất, thuận theo bậc thang đài cao lăn xuống.
Trần Huyền Cơ lạnh lùng nhìn mọi người dưới đài, lạnh giọng nói: "Ai còn nói hòa nữa, kết cục giống như miếng gỗ này!!!"...
Tuyết trong thành Kim Lăng càng lúc càng lớn, như thể bầu trời bị người ta đâm thủng một lỗ, không còn ý định dừng lại.
Sau khi quan lại tan hết, trong đại điện Trường Nhạc cung chỉ còn lại hai người Trần Huyền Cơ và Phương Tử Ngư.
Phương Tử Ngư cúi đầu trâm mặc không nói, thậm chí ngay cả ngẩng đầu liếc nhìn Trân Huyên Cơ cũng khó mà làm được, trên thực tế nàng thật sự sợ hãi khi đối mặt với nam nhân kia, cách ngày đại hôn của hai người đã năm ngày. Nhưng sau đêm tân hôn, hai người chỉ gặp nhau mà thôi, từ đó vê sau Phương Tử Ngư được ở trong cung, Trần Huyền Cơ không hề hạn chế sự tự do của nàng, nhưng cũng không gặp lại nàng.
Trải qua nhiều lần nghe ngóng, Phương Tử Ngư cũng nghe ngóng được từ chỗ đám người Tô Mộ An mà biết Mông Lương An mạnh khỏe, nhưng không biết đã đi đâu. Vì thế trong lòng nàng mới an tâm hơn một chút, nhưng hôm nay Trần Huyền Cơ lại phái người dẫn nàng tới triều đình. Hoàng đế đang tráng niên, lại muốn Hoàng hậu buông rèm xuống nghe chính sự nên đương nhiên là chuyện rất vô lý, Phương Tử Ngư cũng không hiểu được tâm tư của Trân Huyền Cơ.
Giờ phút này mọi người đã giải tán, trong Trường Nhạc cung lúc này chỉ còn hai người, Phương Tử Ngư khó tránh khỏi có chút khẩn trương, đứng ngồi không yên.
Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, ánh mắt Trần Huyền Cơ nhìn mình giờ phút này, nàng không khỏi luống cuống tay chân. Cộc cộc...
Cộc cộc...
Tiếng bước chân vang lên, Trần Huyền Cơ bắt đầu đi về phía nàng, nàng cúi đầu, trên trán nổi đầy mồ hôi. Lần thứ hai gặp lại, Trân Huyền Cơ không còn phong thái trác tuyệt như lúc ở Linh Lung các, ngược lại là kẻ lòng dạ sâu không lường được, người thường căn bản khó có thể biết rõ tâm tư của y, cho nên Phương Tử Ngư ở cùng một chỗ với y cũng không khỏi có chút lo lắng.
"Ngươi sợ ta như vậy sao?" Giọng nói của Trần Huyền Cơ bỗng nhiên vang lên, thân thể Phương Tử Ngư giật mình một cái, lúc này mới cắn răng ngẩng đầu lên, cố gắng cười với nam nhân trước mặt.
"Không có." Nàng nói như vậy, nhưng trên mặt gần như lại viết rõ một chữ không thật lòng.
Trên mặt Trân Huyền Cơ vẫn mang theo nét cười khó hiểu, sau khi nghe Phương Tử Ngư nói những lời đó, thần sắc trên mặt y dường như đã có biến hóa rất nhỏ chỉ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Y vào lúc đó ngừng nói chuyện, nhìn chằm chăm vào khuôn mặt quen thuộc của Phương Tử Ngư, sau đó mới đứng dậy nói: "Là quân giả, không quyết thì thôi, khi đã quyết rồi thì phải lực áp quần hùng, như vậy bọn họ mới có thể chấp hành mệnh lệnh của ngươi một cách hoàn mỹ, cắt đứt bất kỳ hy vọng xa vời trong lòng bọn họ, vê điểm này, ngươi cần phải nhớ kỹ."
Phương Tử Ngư khó có thể phân biệt đạo lý trong lời nói này là đúng hay sai, nhưng Trân Huyền Cơ dùng giọng điệu răn dạy lại khiến Phương Tử Ngư sinh lòng nghi ngờ. Nàng không kìm được hỏi: "Vì sao ngươi lại nói những lời này với ta?”
Trân Huyên Cơ sửng sốt, lân này thần tình của y trải qua vô số hơi thở mới khôi phục lại như cũ.
Y cười nói: "Vì ngươi, ta thả Mông Lương đi, tay hắn cầm hung kiếm, có tư thế Tiên nhân. Ta giết cha hắn, chiếm đoạt người trong lòng hắn, không thể đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ ngược trở về, lấy mạng ta."
"Đấn lúc đó nếu ta chết, ngươi phải học cách giúp con của chúng ta quản lý triều chính, ngươi nói đúng không?”
Lời nói này cực khinh bạc, khiến cho Phương Tử Ngư lập tức tức giận, nàng trợn mắt nhìn Trân Huyền Cơ, nhưng đối phương lại cực kỳ hưởng thụ ánh mắt như vậy của nàng. Ý cười trên mặt y càng sâu, y liếc nhìn Phương Tử Ngư một cái, sau đó lập tức đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi đại điện. ...
"Gọi cha đi.
"Oe oe.'
"Gọi cha."
"0e oe."
Trong biệt viện của phủ Tần vương, Tống Nguyệt Minh ngồi xổm người, nhìn đứa bé nằm trên giường, vẻ mặt nghiêm túc định uốn nắn một số sai lầm nào đó của đứa nhỏ.
"Tiểu Từ Lai còn chưa tới một tuổi, phu quân đừng nên làm khó nó." Hạ Tử Xuyên đã gái có chồng đi tới mép giường, nhìn hai người cha con ngươi một câu "gọi cha đi”, ta một câu "oe oe", không khỏi lên tiếng kiều trách.
Tống Nguyệt Minh vội ho một tiếng, lúc này mới đứng lên, gã ngượng ngùng nói: "Cái này có gì khó đâu, lúc ta nửa tuổi đã có thể đọc thuộc tứ thư ngũ kinh. Kêu tiếng cha có gì là khó." Hạ Tử Xuyên phong tình vạn chủng chỉ trợn mắt nhìn Tống Nguyệt Minh thiếu hiểu biết, cũng không vạch trần sai lâm của đối phương mà cười nói: "Được được được, phu quân anh tư bộc phát, người thường đương nhiên không thể so được."
Nàng vừa nói như thế vừa ôm lấy hài tử trừng lớn hai mắt bế lên giường, đứa nhỏ lập tức mặt mày hớn hở, híp mắt nhìn nàng.
Tống Nguyệt Minh tự cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn không chịu thua, mạnh miệng nói: "Mẹ nuông chiều quá sinh hư, nàng a, thật quá sủng ái nó rồi đấy."
"Phu quân giáo dục đúng, sau này thiếp nhất định sửa." Hạ Tử Xuyên tính tình ôn hòa, đương nhiên sẽ không chọc ngoáy bối rối của Tống Nguyệt Minh lúc này.
Tống Nguyệt Minh cũng dứt lời. Gã quay người nhìn đứa bé trong ngực, tâm tình vui vẻ, không ngừng đưa tay đùa nghịch tiểu Từ Lai, chọc cho Hạ Tử Xuyên lại thẹn thùng một trận lân nữa.
Đảo mắt nửa canh giờ trôi qua, tiểu Từ Lai cũng rất nhanh hao hết tinh lực, ngủ say.
Hai vợ chồng cẩn thận mang nó đặt lại trên giường ngủ. Tống Nguyệt Minh nhìn đứa bé đang ngủ say, mặt lộ vẻ tươi cười, cảm thán nói: "Nếu có thể nghe thấy nó gọi ta một tiếng cha thì tốt rồi..."
Lời này vừa nói ra, thân thể Hạ Tử Xuyên bỗng chấn động. Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Nguyệt Minh, cánh môi trên dưới run nhè nhẹ hỏi: "Phu quân muốn rời đi sao?"
Tống Nguyệt Minh đương nhiên biết mình cuối cùng không thể giấu diếm được nữ tử trước mắt này. Gã khẽ gật đầu, đáp lại: "Ừm."
"Phu quân nói tông môn có ơn dưỡng dục, cũng có nghĩa dạy dỗ với chàng, chiến đấu vì tông môn là chuyện đương nhiên. Tử Xuyên là hạng nữ lưu, nhưng cũng biết quân tử có việc nên làm có việc không. Chuyện phu quân làm lúc trước, Tử Xuyên cũng không thể giúp đỡ gì được, nhưng cũng chưa bao giờ ngăn cản." Hạ Tử Xuyên nhẹ nhàng nói, thân sắc trên mặt lo âu, ngữ điệu cũng dần dần có chút u oán.
"Nhưng hôm nay, Từ công tử đã nói nếu không phải Tiên nhân thì tuyệt đối không có nửa điểm tác dụng trong chiến cuộc, hơn nữa còn con nhỏ, phu quân trước giờ vẫn luôn ít khi ở cùng với nó, lân này đi lành ít dữ nhiều, đến lúc đó để lại ta cô nhi quả phụ phải làm sao ở thời loạn thế?"
Hạ Tử Xuyên dứt lời bèn thấy Tống Nguyệt Minh sắc mặt tĩnh lặng, xưa nay nàng vốn là người săn sóc, chỉ sợ sẽ khiến gã không vui cho nên lại vội vàng nói: "Trong lòng phu quân có đại nghĩa, thiếp thân tự nhiên hiểu rõ, nhưng phu quân cũng phải thay suy nghĩ một chút cho thiếp, cũng phải suy nghĩ cho tiểu Từ Lai chứ...'
Tống Nguyệt Minh nghe vậy mặt chợt cười khổ. Vào lúc đó gã bỗng giơ tay nắm lấy Hạ Tử Xuyên, khẽ kéo thiếu nữ đã là phụ nhân vào lòng. (gái có chồng)
Hạ Tử Xuyên đại khái cũng không ngờ tới giữa hai người vốn tôn kính như tân lại phát sinh chuyện như vậy. Trong lòng nàng cả kinh, đang muốn hô to, nhưng vào lúc đó Tống Nguyệt Minh lại đưa miệng ghé đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Phu nhân nhỏ giọng một chút, Từ Lai đã ngủ rồi."
Cũng không biết rốt cuộc là cảm thấy lời Tống Nguyệt Minh nói có đạo lý hay nguyên nhân gì khác. Sắc mặt Hạ Tử Xuyên đỏ lên, ngữ điệu cũng ôn hòa thêm vài phần: "Phu quân làm vậy là sao?"
"Phu nhân, hành động này của vi phu tuyệt không liên quan đến cái gì thương sinh đại nghĩa, chính là vì Từ Lai cùng phu nhân a." Tống Nguyệt Minh lần nữa nhẹ giọng nói.
"Ít lừa gạt thiếp đi." Hai mắt Hạ Tử Xuyên đỏ lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Tống Nguyệt Minh nhẹ nhàng xoay qua ôm thiếu nữ vào trong lòng, sau đó đưa tay lau khóe mắt ẩm ướt của đối phương, lập tức nhẹ giọng nói: "Phu nhân đã từng thấy tình trạng của Đại Chu, vạn dặm đất chết, không có một ngọn cỏ. Nếu để mặc cho Sâm La điện làm xằng làm bậy, Từ Lai sẽ sống như thế nào, ta muốn nó có thể sống một cách vui vẻ, vậy ta phải chuẩn bị cho nó một thế giới thật đẹp mới được."
"Chàng nói có lý!" Hạ Tử Xuyên giận tím mặt nói, nhưng dù sao nàng cũng là người hiểu lý lẽ, sau khi khôi phục lại tâm trạng của mình, cuối cùng vẫn nói: "Vậy lúc nào chàng đi?"
"Chờ thêm một chút nữa, ta muốn nhìn nó lớn lên một chút... Tống Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn đứa bé đang ngủ say bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Lớn thêm chút nữa...'...
Cuối cùng sau khi trấn an xong vợ con, bóng đêm đã sâu.
Tống Nguyệt Minh không buồn ngủ, gã từ trên giường cẩn thận ngồi dậy, rón ra rón rén mặc quần áo vào, lúc này mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhưng vừa mới bước tới, gã liền phát hiện cách cửa phòng không xa đã sớm có một bóng người ngồi xổm trên bậc thang, cười ha ha nhìn gã.
Tống Nguyệt Minh thâm rùng mình, đợi đến khi nhìn rõ bộ dáng người kia, gã mới buông bỏ vẻ cảnh giác mới dâng lên.
"Muốn rời đi sao?" Người nọ quan sát Tống Nguyệt Minh từ trên xuống dưới, gã mặc nguyên bộ áo bào, lưng đeo một bọc hành lý đơn giản, hiển nhiên đang định đi xa. Người nọ cười nói: "Không phải nói muốn chờ một chút à?”
Tống Nguyệt Minh cười khổ nói: "Chưởng giáo đại nhân cũng có thú vui' ngồi góc tường nghe chuyện nhà người khác."
"Ha ha, ngẫu nhiên nghe thấy, ngẫu nhiên nghe thấy." Ninh Trúc Mang ngượng ngùng cười nói, sau đó chuyển đề tài, hỏi tiếp: "Ngươi còn chưa nói vì sao tối nay lại muốn rời đi?"
"Ly biệt là thứ khó khống chế mình nhất, không đành lòng nhìn tiếp." Tống Nguyệt Minh thấp giọng nói, trên mặt tràn đầy xấu hổ.
Nhưng sau khi nói xong câu này, gã lại phát hiện trên vai Ninh Trúc Mang cũng có một bọc hành lý. Sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái: "Chưởng giáo, đây là..."
"Nghe nói Yêu quân của Đại Uyên sơn ba đầu sáu tay, ta rất hiếu kỳ, muốn đi xem thử." Ninh Trúc Mang cười nói.
"Không muốn bầu bạn với Tử Ngư nữa sao?" Tống Nguyệt Minh truy hỏi.
Ninh Trúc Mang suy nghĩ rồi mới nói: "Đúng như ngươi nói, ta cũng muốn tạo dựng một thế giới đẹp đẽ cho nàng.'
Lúc này, hai kẻ làm cha nhìn nhau cười một tiếng trong bóng đêm, minh bạch cõi lòng đối phương.
Mà có lẽ bọn họ không nghĩ tới chính là, ở trong phòng ở phía sau bọn họ kia.
Thiếu nữ điềm tĩnh chìm vào giấc ngủ lông mi chợt giật giật, sau đó nàng ôm lấy đứa bé bên cạnh mình, mà một giọt nước mắt cuối cùng cũng không gói lại được, thuận theo gò má nàng tí tách rơi xuống...