Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 754 - Chương 95: Giải Thích Nghỉ Hoặc Trước Khi Liều Mạng.

Chương 95: Giải thích nghỉ hoặc trước khi liều mạng. Chương 95: Giải thích nghỉ hoặc trước khi liều mạng.Chương 95: Giải thích nghỉ hoặc trước khi liều mạng.

Đỉnh núi Đại Uyên sơn, chim muông bay múa.

Cho dù đã đến đêm khuya, trong núi rừng vẫn như cũ có thể nghe được tiếng sột soạt khẽ vang, dường như là thú đi kiếm ăn trong đêm.

Lưu Sanh đã ngủ rất say, nhưng Từ Hàn lại không chợp mắt được.

Mặc dù a Hoàng ngày thường cực kỳ chán ghét Ngao ô, hoặc có thể nói sự kiêu ngạo của Yêu vương làm cho nó khinh thường trao đổi nhiều cùng con chó ngu này, nhưng đến ban đêm, hai tên gia hỏa vẫn vây quanh cùng một chỗ ngủ. Từ Hàn ngồi dậy, Huyền nhi ngủ cạnh đầu hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, mở to mắt màu hổ phách nhìn về phía hắn, có chút tò mò.

Từ Hàn cười xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, sau đó dứt khoát đứng lên. Huyền nhi thấy thế đương nhiên cũng nhẹ nhàng nhảy xuống vai hắn, nó như nhìn ra Từ Hàn đang cảm thấy phiên muộn trong lòng, dùng đầu cọ vào cổ hắn, định dùng chuyện này để an ủi.

Từ Hàn ở chung với Huyền nhi lâu như vậy, cũng đoán được tâm tư của tiểu gia hỏa này. Hắn mỉm cười, trong lòng trở nên ấm áp.

Hắn lập tức dạo bước, chẳng biết lúc nào đã đi tới chỗ mép của đỉnh núi bằng phẳng, ngồi vào đó. Đại Uyên Sơn cao bảy ngàn trượng, Từ Hàn chưa từng tính toán, nhưng ngoại trừ Thập Vạn Đại Sơn được hắn cõng trên lưng thì trên thế gian này hẳn là không có ngọn núi nào hùng vĩ được như thế. Mà kỳ lạ nhất chính là dưới chân núi tuyết trắng mênh mông, mà từ sườn núi lại bắt đầu sinh ra thảm thực vật màu xanh bao trùm toàn bộ vách núi, như vậy cũng tạo thành một thế ngoại đào nguyên khác với những nơi khác.

"Nếu không ngăn được Sâm La điện, chỉ sợ trên đời này từ nay về sau sẽ không còn cảnh đẹp như vậy nữa." Từ Hàn ngồi trên vách núi, nhìn ốc đảo lan tràn mấy ngàn trượng, lại nhớ tới thảm cảnh Nam Hoang đến Đại Chu, tâm thần cảm thán, miệng không khỏi lẩm bẩm.

"Meo ô?" Huyền nhi ngẩng đầu nhìn Từ Hàn, trong miệng phát ra một tiếng khẽ, tựa như đang đáp lại hắn.

Từ Hàn cúi đầu liếc nhìn tiểu gia hỏa kia một cái, cười nói: 'Không ngờ đi theo bên cạnh ta lại là một vị Yêu quân, Huyền nhi ngươi giấu đủ sâu nha."

Giọng nói mang theo vẻ hài hước này của Từ Hàn lọt vào tai Huyền nhi, nó như hiểu được ý trong lời nói của hắn, lắc đầu một cái, trực tiếp kêu lên, dường như đang giải thích điều gì đó cho hắn hiểu.

Mặc dù Từ Hàn ở chung với Huyền nhi thật lâu, nhưng cũng không cách nào hiểu rõ ý trong lời nói của nó lúc này, chỉ là biết được đại khái nó dường như đang giải thích điều gì đó.

Từ Hàn lại sờ sờ đầu Huyền nhị, nói: "Ta hiểu rõ, mặc kệ ngươi là ai, ta đều sẽ xem ngươi là Huyền nhi."

Tiểu gia hỏa nghe được lời này mới vừa lòng thỏa ý, nó lại nheo mắt lần nữa dùng đầu không ngừng cọ cọ vào cổ Từ Hàn, tựa như muốn dùng chuyện này biểu đạt sự vui mừng trong lòng mình.

Cổ Từ Hàn bị Huyền nhi cọ đến ngứa ngáy, hắn liên tục né tránh đầu của con mèo kia, không ngờ Huyền nhi "quả thực" không chịu buông tha. Một người một mèo vặn vẹo với nhau, cổ họng Huyền nhi phát ra từng tiếng vang ùng ục ùng ục, hiển nhiên là đang hưởng thụ cuộc sống chung với Từ Hàn.

Một người một mèo chơi đùa một lúc lâu như vậy, Từ Hàn mới bắt được Huyền nhi hồ nháo, dứt khoát ôm nó nằm trên mặt đất.

Trên Đại Uyên sơn, khí tức xám xịt bao phủ cương vực Đại Chu dường như cũng không ảnh hưởng đến nơi này. Từ Hàn ngửa đầu nhìn chân trời có thể thấy rõ ràng ngôi sao lấp lánh đầy trời, ánh sao như thác đổ lên người hắn, cảnh đẹp đã lâu như vậy lại khiến tâm tình hắn mỏi mệt không chịu nổi cũng dần dân bình phục lại.

Huyên nhi trong ngực cảm nhận được tâm cảnh của Từ Hàn giờ phút này, dân dần cũng yên tĩnh trở lại, nằm rạp trên người hắn.

Ánh sao lấp lánh như vậy khiến Từ Hàn không khỏi nghĩ tới người giám thị đã mấy lần xuất thủ trợ giúp hắn, gã đi đến đâu là ánh sao đầy trời theo tới đó, mà sáng chói nhất chính là bảy ngôi sao treo trên đỉnh đầu hắn.

Từ Hàn nhắm hai mắt lại, nhớ tới tình cảnh mỗi lần người giám thị xuất hiện, từng đạo ánh sáng như ngân hà trút xuống chiếu rọi, mênh mông lung lung lay động. Chợt hắn nhíu mày, nhớ tới lần bị nhốt trong ảo cảnh do Ma Thần trong cơ thể gọi ra, dù hắn sử dụng vô số bí thuật toàn thân cũng không tìm được nửa điểm phương pháp phá cục, lúc đó hắn có thể nói đã lâm vào tử cảnh.

Nhưng vào lúc này, mi tâm của hắn phá vỡ một đạo kim tuyến, một thân ảnh tắm rửa tinh quang từ chỗ mi tâm của hắn nhảy ra.

Gã giẫãm lên ánh sao đầy trời, chém một đao rất kiên quyết về phía Ma Thần kia.

Thế là ảo cảnh kia vỡ nát, Từ Hàn có thể thấy được ánh mặt trời.

Mà khi đó, ngôi sao trên đỉnh đầu bóng người kia giống hệt đạo tinh thân trong bảy ngôi sao trên đỉnh đầu người giám thị nọ.

"Gã là ai? Vì sao lại xuất hiện ở trong cơ thể mình? Vì sao lại ra tay cứu mình?"

Những vấn đề này vào lúc đó không thể tránh khỏi hiện lên trong lòng Từ Hàn, trong cơ thể hắn dường như không chỉ cất giấu thứ được đám Cổ ma gọi là Đế Quân kia, ngoài ra dường như còn có bí mật lớn hơn nữa.

"Meo ô" Trong lúc Từ Hàn nghĩ đến những chuyện này, bên tai hắn lại vang lên giọng nói của Huyền nhi.

Hắn bị kéo ra từ trong suy nghĩ của mình, Huyền nhi đã đi tới trước trước mắt hắn, mở to con ngươi màu hổ phách của mình mà nhìn, dường như đang hỏi thăm hắn rốt cuộc đang phiền não cái gì.

Từ Hàn đưa tay vuốt vuốt bộ lông bóng loáng trên lưng Huyền nhi, lẩm bẩm nói: "Vẫn là tốt hơn, ít nhất ngươi biết rõ mình là ai..."

"Ngươi cũng có thể biết."

Lời nói của Từ Hàn vừa mới rơi xuống, một thanh âm trầm ổn liền vang lên bên tai hắn.

Từ Hàn sửng sốt, còn chưa đợi hắn phản ứng, bên cạnh đã có từng đạo hồng mang vọt tới, ngưng tụ thành một bóng người màu đỏ.

Là Phi Liêm.

Hôm nay bọn họ kết thúc cuộc nói chuyện, Phi Liêm đã nói y có chuyện quan trọng cần xử lý, nên rời đi một mình. Đám người Từ Hàn tạm thời ở lại đây chờ đợi, giờ phút này y bỗng xuất hiện, Từ Hàn có chút không ngờ tới.

Nhưng thật ra Phi Liêm không hề có chút tự giác về vấn đề này, khi đó y quay đầu mỉm cười nhìn vê phía Từ Hàn, tiếp tục nói: "Ta nhớ lúc ở Kiếm Lăng, ngươi và vị sư huynh kia của ngươi từng nói, cảnh giới cửu tử nhất sinh phải có chí cầu sinh mới có một con đường sống. Lòng ngươi có chút nghi hoặc, lại vừa nhận được phương pháp, vì sao không muốn giải mối nghi hoặc trong lòng chứ?"

Khi Phi Liêm nói những lời này, mặt y luôn tươi cười, có vài phần phong thái trưởng bối truyên đạo thụ nghiệp giải hoặc.

Nhưng Từ Hàn nghe được lời này lại sắc mặt cổ quái, hắn nhìn về phía Phi Liêm một lúc lâu rôi mới hồ nghỉ hỏi: "Tiền bối vẫn luôn theo dõi ta?"

Lúc này thân sắc trên mặt Phi Liêm trì trệ, ý cười tan đi, ngượng ngùng nói: "Chỉ là thân du thiên ngoại, tình cờ nhìn thoáng qua... ngắn ngủi một cái..."

Nhưng lý do như vậy hiển nhiên không thể hoàn toàn thuyết phục được Từ Hàn, ngược lại khiến vẻ nghi ngờ trên mặt hắn dần dần càng sâu. Mà đại khái cũng bởi vì ánh mắt của Từ Hàn như vậy khiến cho Phi Liêm có phần khó cưỡng ép trấn định. Y chỉ có thể nói lần nữa: "Dù sao trên người ngươi còn có cánh tay phải của ta... Ta cũng phải quan tâm nhiều hơn một chút..."

"Thế nhưng người giám thị kia dường như cực kỳ để ý ngươi, trên người ngươi có một đạo khí tức của hắn, đại đa số thời điểm ta cũng không thể nhìn trộm, chỉ là ngẫu nhiên."

Từ Hàn nghe tới chỗ này, tuy vẫn bán tín bán nghỉ với lời nói của Phi Liêm, nhưng cũng buông bỏ khúc mắc trong lòng. Dù sao như lời Phi Liêm nói, áp lực trên người hắn không chỉ có cánh tay phải của Yêu quân mà còn có hưng suy tồn vong của toàn bộ Yêu tộc, y làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

Phi Liêm thân là Yêu quân, kinh lịch qua vô số người, tất nhiên hiểu được đại khái tâm tư biến hóa trên gương mặt Từ Hàn. Y vội vàng giơ tay qua loa một lần, sau đó ho khan một tiếng, lập tức nói: "Tóm lại, bổn tọa cảm thấy nếu ngươi muốn biết mình là ai thì nên đi làm rõ đi."

Từ Hàn đương nhiên biết Phi Liêm cố ý nói sang chuyện khác, nhưng hắn vốn không muốn truy cứu chuyện vừa rồi, hơn nữa lời nói của đối phương cũng thật sự chọc đúng chỗ đau của hắn, hắn không khỏi cười khổ lắc đầu, nói: "Đại quân nói như vậy tại hạ đều hiểu, chỉ là đại chiến sắp tới, sau khi qua chuyện này, ta tự có...'

"Tuy đỉnh Côn Luân còn cách hơn vạn dặm, nhưng với tu vi của ngươi hiện giờ cũng chỉ độ một tháng là có thể trở lại, mà Sâm La điện trong miệng ngươi muốn giết ta nhất định phải chuẩn bị chu toàn, không có thời gian ba tháng chắc chắn bọn chúng không thể nào chuẩn bị lực lượng đủ giết ta được. Cho nên trên thực tế ngươi cũng biết rõ chuyện này. Nhưng có rất nhiều thời điểm, ngươi lại không cởi bỏ được hoang mang trong lòng." Phi Liêm nói đến đây, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm túc. Y nhìn về phía Từ Hàn, đôi mắt trải qua mấy vạn năm sâu thẳm vô cùng, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xuyên thủng toàn bộ người đối phương.

Dưới ánh mắt như vậy, Từ Hàn hoàn toàn bại trận, hắn đang muốn nói cái gì đó, nhưng Yêu quân kia dường như cũng không có ý định buông tha hắn, y tranh trước khi Từ Hàn lên tiếng liền lần nữa nói.

"Ngươi đang sợ hãi phải không?”

"Ngươi đang sợ hãi biết mình là cái gì? Đúng không?”

Một câu của Yêu quân đã chọc trúng đau đớn trong đáy lòng Từ Hàn, sắc mặt hắn biến đổi, lời nói đến bên miệng lập tức bị nuốt trở vào.

"Là ngươi tìm được ta, muốn liên thủ với ta, vì tộc nhân của ngươi cũng là vì tộc nhân của ta, vật lộn với thứ tà uế kia, nếu ngươi chần chừ, cục diện vốn là cửu tử nhất sinh, phần thắng duy nhất của ngươi và ta cũng sẽ vì sự chần chờ của ngươi mà giảm bớt mấy phần. Ta không chịu nổi thất bại như vậy, cho nên ta muốn ngươi đi giải khai nghi hoặc của riêng mình."

"Ngươi xem, nhiều người cược ngươi sẽ thắng như vậy, ngươi đang sợ cái gì?"

"Người cũng được, yêu cũng thế, chúng ta sinh ở thế đạo này, chính là muốn liều mạng với trời. Trời muốn chúng ta chết, chúng ta càng muốn sống, cho nên chúng ta liền phải đánh với bọn chúng một trận." "Mà nếu ngươi thật sự là một số thứ mà chúng ta đều không muốn đối mặt, vậy thì đã sao. Tựa như ngươi một đường đi tới gãy tay đấu với người ta, phải đấu vận mạng cùng sinh mệnh, phải đấu cải mệnh đấu với trời, lại đấu với mình một trận là được."

"Nhiều người muốn cược ở trên người như vậy, đầu tiên ngươi phải chú ý tới trên chiếu bạc này, nói cho bọn họ biết ngươi cược chính mình thắng, bọn họ mới có thể an tâm theo chúng ta áp toàn bộ thẻ đánh bạc ở trên người ngươi, ngươi nói đúng không?"

Nghe được những lời này, thần sắc trên mặt Từ Hàn lại lần nữa biến hóa. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới như nghĩ thông suốt một số chuyện, quay đầu nhìn về phía Yêu quân kia.

Hắn mở trừng hai mắt, nói: "Cho nên mới nói..."

"Đại quân thật sự vẫn luôn theo dõi ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment