Chương 98: Thì ra là thế.
Chương 98: Thì ra là thế.Chương 98: Thì ra là thế.
Thanh châu, Thượng Vân thành.
Trong thành gió lạnh gào thét, người đi đường xanh xao vàng vọt, vẻ mặt chất phác.
Hai bên đường phố thỉnh thoảng có thể thấy được thân ảnh còng xuống ngồi dưới mái hiên, không biết là ngủ say, hay là đã đoạn tuyệt sinh cơ.
Mùa đông năm nay quả thực quá lạnh, còn gian nan hơn so với năm đó Vũ Văn Lạc tại vị, nhưng vạn hạnh trong bất hạnh, dân chúng đã từng tin tưởng nuốt Thánh dược, chỉ cần thờ phụng Thánh hoàng bệ hạ ngồi cao trong thành Trường An, dù chết linh hồn cũng có thể ở được yên nghỉ Thiên quốc.
Đương nhiên không ai biết đáp án cách nghĩ như vậy rốt cuộc là thật hay giả, hoặc có thể nói là người biết đáp án đã sớm chết đi.
Tiễn Lục lại xì mũi coi thường các loại lý luận về Thánh dược được quan phủ trắng trợn tuyên dương kia.
Năm nay y ngoài bốn mươi, mấy năm trước cha y bạo bệnh mà chết, Tiễn Lục liền nhận trách nhiệm của cha y trước đó. Làm một người thủ lăng quét mộ có tên là Vọng Vận lăng ở bên ngoài thành.
Vọng Vận lăng cũng coi như là nơi phong thủy số một số hai quanh Thượng Vân thành, nghe đồn mấy trăm năm sau khi vị Thái thú Thượng Vân thành chết liền được mai táng ở gần đó, sau đó con của ông ta lại một bước lên mây, làm được vị trí Châu mục. Cho nên Vọng Vận lăng này liên rất nổi danh, phàm là người có thân phận đều muốn đặt mộ tổ tiên mình ở chỗ này.
Thế nhưng chủ nhân mảnh đất này cũng rất thông minh, thấy xu thế đầu cơ kiếm lợi liền nhanh chóng tăng giá, chỗ bé như hạt vừng trong lăng cũng có giá mười lượng. Cho dù ở trong thời gian mấy năm nhân gian đói khát khi Vũ Văn Lạc tại thế kia.
Phải biết rằng, mười lượng bạc này vào lúc đó cũng đủ cho một nhà ba người bình thường hưởng thụ thoải mái suốt một hai năm, giá tiền như vậy đương nhiên làm cho rất nhiều người chùn bước. Đương nhiên Tiễn Lục là người làm công lấy tiền dưới trướng chủ nhân của những phần mộ này mà thôi, không hề có bất cứ quan hệ gì. Gã chỉ phụ trách giữ lăng, quét dọn mộ, hoặc giúp đỡ đám nhà giàu đã xa xứ an táng thân nhân ngày lễ ngày tết tại đây, kiếm được cũng không nhiều, nhưng cũng không tính là ít.
Chỉ là mấy năm qua, Hoàng đế lão nhân trên vùng đất Đại Chu này một người đổi một người, nạn đói khổ chưa từng ngừng lại, dù là những gia đình từng giàu có đại khái cũng nhập không đủ xuất, hoặc là trực tiếp vợ con ly tán, số tiền giữ lăng quét mộ này giảm ngày qua ngày, việc làm ăn giúp người tế bái cũng không có mấy.
Nhưng hôm nay, Tiễn Lục nhanh chóng ra khỏi cửa. Y bọc lấy một chiếc áo bông rách nát vừa vá lại nhìn chằm chằm vào tuyết bay đầy trời. Y mang theo một bình rượu vàng và một chút tiền thưởng, chậm rãi đi ra khỏi Thượng Vân thành, đi về phía Vọng Vận lăng.
Lấy tiền tài người, giải tai cho người khác.
Tiên Lục không coi là anh hùng hảo hán, nhưng cũng là người rất coi trọng.
Đến hiện tại gã vẫn nhớ rất rõ trong trời trắng mưa tuyết năm đó, một đứa bé ăn mày quần áo tả tơi đã gõ mở cửa phòng gã.
Tên ăn mày này gầy trơ cả xương, bàn chân để trân đứng trước cửa nhà gã, sau lưng còn kéo theo một cái xác bị chiếu rách bọc lấy. Hắn lấy từ trong ngực áo ra một đống bạc trắng, đưa đến trước mặt Tiễn Lục, cẩn thận từng li từng tí chia thành hai đống. Một đống mười lượng bạc là tiền mua đất từ Vọng Vận lăng, một đống năm lượng là tiền để cho Tiễn Lục tiếp tục tế bái quét dọn tòa mộ này trong mười năm tới.
Với tình hình lúc đó mà nói, người bình thường cũng không có khả năng xuất ra nhiều tiền như vậy một lần, đương nhiên cho dù có cũng phải cẩn thận tính toán làm sao vượt qua năm tiếp theo, làm gì có ai vì một người chết mà tiêu nhiều tiên như vậy, huống chi là một tên ăn mày ngay cả y phục cũng rách nát?
Tiễn Lục sinh ra chút nghi ngờ, nhưng đứa bé ăn mày lại giống như nhìn thấu tâm tư của gã, từ trong ngực móc ra một tờ giấy trắng viết đây chữ đưa đến trước mặt gã, nói: "Yên tâm, tiên này là do ta bán thân mà được."
Tiễn Lục có chút hiểu rõ, nhưng chuyện không đơn giản như đứa bé ăn mày này nghĩ, mười lượng mua đất không phải là giả, nhưng mua quan tài, dựng bia cũng tiêu tốn không ít, có lẽ đứa bé ăn mày này cũng rất là khổ não. Lúc đó gã có lẽ là bị cảnh ngộ của đứa bé bán mình chôn cất cha này làm cảm động, hoặc cũng chỉ bởi vì trong lòng chấn động. Gã làm việc tang lễ nhiều năm như vậy nên cũng hiểu được đường lối bên trong đó.
Vì vậy gã giúp đứa bé ăn mày kia bỏ ra một lượng bạc làm một miếng quan tài rẻ tiền, dựng lên một tấm bia mộ đơn sơ. Năm lượng bạc còn lại chỉ còn lại bốn lượng. Theo quy củ, gã phải giúp đứa bé ăn mày nọ tế bái phần mộ kia mười năm.
Mà năm nay vừa vặn là năm cuối cùng.
Dọc theo đường đi, cuối cùng Tiễn Lục cũng đi tới trước Vọng Vận lăng. Khi gã ngẩng đầu nhìn về phía nơi cần đến trong chuyến đi lần này, chân mày hơi nhíu lại.
Trong gió tuyết, một bóng người ngồi xổm phía trước một bia mộ, trên vai của hắn có một con mèo đen đang đứng, bên cạnh là một con chó đen và một con khỉ vàng.
Tiễn Lục có chút kinh ngạc, trong thói đời mà người sống khó bình yên được như hiện tại, vốn không có người nào đến đây tế bái tổ tiên. Nhưng chuyện kinh ngạc như vậy thoáng qua, dù sao cũng không liên quan gì đến mình. Gã cất bước chậm rãi tiến lên theo bậc thang phủ đầy tuyết đọng, nhưng chợt phát hiện phần mộ chỗ thân ảnh kia ngồi cũng chính là chỗ mình cần cúng bái hôm nay.
Y ngẩn người, trong trí nhớ của y, mộ phần này ngoại trừ mình ra thì chưa bao giờ có người đến cúng bái.
Y không khỏi có chút hoảng hốt, vội vàng dụi dụi con mắt, nhìn vê phía bia mộ nọ.
Tuy đã qua tám năm, nhưng trên tấm mộ bia thường xuyên được dọn dẹp vẫn có thể nhận ra chữ mộ Từ Công Khiêm Duệ.
Chính là chỗ này.
Tiễn Lục xác nhận mình vẫn tới đúng chỗ, trong lòng gã không khỏi chấn động, liền cẩn thận từng li từng tí cúi đầu xuống, muốn quan sát bóng người mặc đồ đen đang quay lưng về phía mình. Chẳng lẽ đứa bé ăn mày năm đó rốt cục đã trở về? Trong lòng gã thâm suy nghĩ.
"Không ngờ ngươi còn nhớ rõ việc này." Lúc này thân ảnh màu đen kia chợt mở miệng nói, lúc đó thân thể của hắn cũng chậm rãi quay lại.
Tiễn Lục chăm chú nhìn lại, mặc dù trên mặt có thêm rất nhiều thành thục và u ám, cũng có rất nhiều phong sương và lạnh nhạt. Nhưng có lẽ đứa bé ăn mày năm đó để lại cho gã ấn tượng quá sâu đậm. Tiễn Lục cũng lập tức nhận ra người trẻ tuổi trước mắt này chính là đứa bé ăn mày năm đó.
Giờ phút này người trẻ tuổi kia đang mỉm cười nhìn Tiên Lục. Sau một hồi lâu gã mới hồi phục tinh thân, không biết làm thế nào để đối mặt nhìn người xa cách tám năm mới gặp lại này. Sau nửa ngày mới